Millie thấy khó mà dứt mắt ra khỏi chồng mình.
Họ đã ở bên nhau cả ngày. Họ đã dành gần cả buổi chiều bàn bạc về những vấn đề cần phải làm với Cresswell & Graves, nhà máy sản xuất đồ ăn đóng hộp mà Millie đã thừa kế từ cha mình. Sau bữa trà họ thảo luận về những sửa chữa sẽ tiến hành ở Henley Park trong năm nay. Và trước khi lời nhắn của Venetia yêu cầu họ đợi cô trong phòng làm việc đến, anh đã chỉ cho cô thấy những thay đổi anh đã thực hiện với ngôi nhà trong thành phố trong lúc cô vắng mặt.
Người ta hẳn nghĩ rằng những giờ đồng hồ liên tiếp như thế đã là quá đủ. Nhưng càng nhìn, cô lại càng muốn nhìn anh hơn. Bình thường vốn đã như thế. Tuy nhiên hôm nay lại tệ hơn bình thường. Hôm nay cô xuống khỏi tàu và thấy anh đã rũ bỏ bộ râu quai nón anh đã để trong suốt hai năm qua. Khuôn mặt không bị che khuất, tất cả những đường nét gầy gầy và góc cạnh bất ngờ đó đã đánh bật hơi thở ra khỏi cô.
Anh là anh em sinh đôi với Helena, nhưng anh lại giống Venetia ở dáng người, màu tóc đen và đôi mắt xanh lơ. Một người đàn ông cuốn hút, thật nguy hiểm cho Millie. Nhưng nếu cô đã phải lòng anh vì anh đẹp trai, thì cô vẫn còn yêu anh bởi vì cô không thể hình dung ra việc chia sẻ cuộc sống với bất kỳ ai khác.
Nửa tiếng đồng hồ trước, khi anh tiết lộ một thay đổi với ngôi nhà đã không ở trong danh sách của họ, một tủ bát mới men xanh sáng bóng với những họa tiết hoa cúc trắng, một trò đùa riêng giữa hai người, họ đã cười ngặt nghẽo đến nỗi cả hai phải nghiêng người dựa vào tường để đứng thẳng được. Sau đó anh mỉm cười với cô, và cô lại cảm thấy như thể mình đang ở trên những đám mây.
Nhưng bây giờ mặt anh đang nghiêm trang khi anh lắng nghe cô kể lại chuyện xảy ra trong bài diễn thuyết ở trường Harvard, chi tiết hơn nhiều so với những thông tin cô cảm thấy phải cẩn trọng đưa vào bức điện gửi cho anh trước đó, khuyên anh nên kìm chế không hỏi han quá nhiều khi Venetia trở về và phải tinh ý với tâm trạng của chị anh. Nhưng anh không cần cô nhắc nhở - người ta có thể luôn tin tưởng rằng Fitz biết cư xử khéo léo và chu đáo.
“Anh cảm thấy ngạc nhiên vì chị ấy không nổi giận,” anh nói. “Em có để ý như thế từ khi em trở về nhà không? Chị ấy lơ đãng và u sầu, nhưng không giận dữ.”
Millie ngập ngừng, sau đó lắc đầu. Không phải vì anh sai, mà vì cô đã không để mắt đến bất kỳ một người nào khác trong nhiều giờ kể từ khi trở về.
Một tiếng gõ vang lên ở cửa phòng làm việc. Venetia bước vào. “Xin lỗi vì chị đến muộn. Helena đến phòng chị. Chị không biết tại sao nó lại lo lắng cho chị đến thế, thay vì nó thực sự phải lo lắng cho chính mình.”
Millie nhìn Venetia thật kỹ, cố gắng đánh giá xem Fitz nói có đúng không. Nhưng sự cương quyết trong biểu hiện của Venetia đã gạt bỏ mọi biểu hiện khác.
Fitz rời khỏi ghế. “Ngồi đi, Venetia.”
Anh đến đứng bên cạnh chiếc ghế của Millie, bàn tay anh đặt lên thành ghế. Millie ước gì mình không ngồi thẳng cứng lưng như thế. Cô thích ngả người ra sau một chút, để những ngón tay anh chạm vào gáy cô.
Venetia ngồi xuống. “Lúc ở trên tàu, chị tìm thấy một chiếc áo khoác của Helena trong hành lý. Chị không chắc là nó bị để nhầm vào rương của chị từ khi nào, nhưng vì nó không vừa nên chị bỏ mặc nó. Tối nay, sau khi đã sẵn sàng lên giường ngủ, chị nhớ ra cái áo khoác, nên lấy nó ra từ tủ… Và tìm thấy cái này.”
Cô đặt một mẩu giấy xuống bàn, một lá thư. Millie cầm lên, Fitz đọc qua vai cô. Trái tim cô chùng xuống sau mỗi dòng chữ.
Fitz bước về phía cửa sổ.
“Không có chữ ký, nhưng anh ta nhắc đến cuốn sách mình đang viết và tên nhà mẹ mình trong lá thư,” Millie nói trong sự im lặng nặng nề. “Vậy là điều này đã gạt bỏ mọi nghi ngờ.”
“Chị không biết nên nhẹ nhõm vì đã biết chắc chắn, hay thất vọng không thể diễn tả được,” Venetia nói. “Chị đoán mình vẫn bám lấy hy vọng rằng chúng ta đã hành động thái quá.”
Millie liếc về phía chồng mình. Anh đang khoanh tay lại trước ngực, khuôn mặt không hề có biểu hiện gì.
“Chúng ta nên làm gì, Fitz?” Venetia nói.
“Em đang suy nghĩ,” anh nói. “Chị có vẻ không khỏe, Venetia. Đi ngủ đi. Hãy ngủ thật ngon, để em lo phần còn lại.”
Millie quan sát Venetia kỹ hơn – đôi khi cô phải mất một lúc để nhìn thấy những biểu hiện khác ngoài sắc đẹp của Venetia, đặc biệt là sau một thời gian không gặp. Đúng là Venetia có vẻ xanh xao.
Venetia đứng lên và mệt mỏi mỉm cười. “Do món cá bơn trong bữa tối, bụng chị không ổn lắm.”
“Nhưng chị hầu như không ăn gì trong bữa tối,” Fitz nói.
“Chúng ta có nên gọi bác sĩ không?” Millie hỏi.
“Không, làm ơn đừng mất công như thế!” Venetia đứng lên, như thể ngạc nhiên bởi sự dứt khoát trong câu trả lời của mình. Cô dịu giọng lại. “Không cần phải lo lắng như thế về chứng khó tiêu. Chị có vài viên thuốc muối, chị sẽ khỏe lại ngay thôi.”
Venetia bỏ về phòng. Fitz ngồi xuống chiếc ghế cô vừa bỏ trống. “Em cũng nên đi ngủ đi, quý bà Fitz,” anh nói với Millie. “Đã khuya rồi và em đã có một chuyến đi dài.”
“Có lẽ là dài, nhưng hầu như không căng thẳng.” Dù sao cô cũng đứng dậy. Họ đã kết hôn đủ lâu để cô nhận ra rằng anh muốn ở một mình. “Anh có ra ngoài không?”
“Có thể.”
Để đến với một phụ nữ, có thể là thế. Cô đã quen với việc này rồi, cô tự nói với mình. Và như thế này thì tốt hơn, với tình bạn thân thiết như của họ, tại sao lại phải nói dối cơ chứ? “Vậy thì chúc ngủ ngon.”
“Chúc ngủ ngon.”
Anh không nhìn cô, mà lại đọc lá thư của Andrew Martin.
Cô cho phép mình nhìn anh thêm một phút nữa trước khi khép cánh cửa lại sau lưng.
“Chết tiệt, Fitz!” Hastings gập đôi người lại, tay ôm lấy bụng. “Cậu có thể đã làm nát lá lách của tôi rồi.”
Fitz duỗi ngón tay. Cú đấm vào bụng Hastings không đau, nhưng vào mặt thì có. Đầu gã đàn ông này cứng như một thỏi vàng. “Cậu đáng bị thế. Cậu biết đó là Andrew Martin rồi phải không? Và cậu không buồn nói với tôi một lời.”
Hastings đứng thẳng lên, rên rỉ. “Làm sao cậu biết được?”
“Tôi nhìn thấy mặt hai người khi hai người đang nói chuyện trong vườn. Rõ như ban ngày là cậu đang nắm giữ bí mật gì đó của con bé.”
Lẽ ra anh đã gặp Hastings sớm hơn, nhưng những quyết định về Cresswell & Graves không thể trì hoãn lâu hơn. Và sự bầu bạn của Millie quá dễ chịu, anh chần chừ ra khỏi nhà hết lần này đến lần khác. Không thể hiểu nổi – cô là vợ anh, anh có thể ở bên cô bất cứ lúc nào anh muốn.
Nhăn nhó, Hastings đi đến bên chiếc bàn để cà phê vừa mới mang vào. “Tôi đã nói đủ với cậu rồi.”
Anh đưa một tách cà phê cho Fitz. Fitz chấp nhận lời nghị hòa bình. “Cậu để chúng tôi hy vọng, đồ đần độn. Nếu em gái mình vứt bỏ tương lai về một gã khốn nào đó, tôi không muốn dành thời gian để cầu nguyện rằng mình có thể sai lầm. Tôi muốn biết chắc chắn mọi chuyện để có thể hành động.”
“Cậu sẽ làm gì?”
“Tôi đâu có nhiều lựa chọn?”
“Muốn tôi đi cùng không?”
Fitz lắc đầu, “Điều cuối cùng tôi muốn là mang theo một gã theo đuổi em gái tôi đang tức tối?”
“Tôi không tán tỉnh cô ấy,” Hastings nói, vô cùng giống với một cậu bé bị bắt quả tang khi đang thò tay vào hộp bánh. “Tôi chưa bao giờ tán tỉnh cô ấy.”
“Chỉ vì cậu quá kiêu hãnh thôi.”
Hastings có thể lừa gạt cả thế giới, nhưng với Fitz anh là một cuốn sách mở.
“Thôi được rồi.” Hastings rón rén chạm vào bên má mà Fitz đã để lại một vết cắt ác hiểm. “Tại sao cậu phải hiểu tôi quá rõ như thế?”
“Đó là lý do duy nhất tôi thích cậu.”
“Nếu cậu nói bất cứ điều gì với em gái cậu…”
“Tôi đã không nói gì với nó trong mười ba năm. Sao lại phải nói lúc này chứ?” Anh đặt tách cà phê xuống. “Tôi đi bây giờ đây.”
“Gửi lời hỏi thăm của tôi đến Martin chứ?”
“Tôi sẽ làm thế… Rất nhiều.”
Venetia hất tung chăn và rời khỏi phòng ngủ. Cô không ngại lăn lộn và trở mình trên giường, nhưng sự nhức nhối trong ngực cô, một cảm giác râm ran lạ lẫm quanh núm vú khiến cô bối rối. Cô đã từng tan nát trái tim trước đây, nhưng lần này nỗi đau khổ đang dần chuyển thành sự bứt rứt và cáu kỉnh không liên quan gì với việc thất tình.
Và cô rất mệt. Bất chấp tất cả những suy nghĩ đang quay mòng mòng trong đầu như những con châu chấu, cô đã chìm vào giấc ngủ sau giờ uống trà. Sau giờ uống trà, trong khi cả đời cô chưa bao giờ ngủ trưa và chắc chắn không phải vào giờ giấc lạ lùng đó.
Cô bước xuống cầu thang. Trong phòng làm việc của Fitz có một cuốn bách khoa toàn thư trong đó có một bài viết về những dấu chân hóa thạch. Dấu chân hóa thạch của cô đang xếp trong kho – cầu Chúa cứu giúp để Christian không phát hiện ra rằng bà Easterbrook lại sở hữu một vật như thế. Một bức ảnh trong sách khó có thể là vật thay thế tương đương, nhưng cô không có một vật kỷ niệm nào khác. Và cô cần nhớ rằng anh đã ra sức giành lấy niềm vui được ở bên cô, rằng việc cô tiếp tục hiện diện trong cuộc đời anh quan trọng như mặt trời mọc hằng ngày ở phương trời phía đông.
Nhưng Fitz đã ở trong thư viện, chỉ mặc mỗi áo sơ-mi, cùng với một chai rượu sâm-banh táo của Cresswell & Graves và một cái ly ở cạnh khuỷu tay.
“Lại không ngủ được à, Venetia?”
Cô ngồi xuống chiếc ghế đối diện với anh. “Ngủ quá nhiều sau giờ uống trà. Em làm gì…?”
Cô quên mất mình định nói gì khi nhìn thấy đốm bẩn nhỏ trên vạt áo trước của anh. “Đó là máu phải không?”
“Máu của Hasting.”
“Tại sao máu của Hastings lại dính trên áo em?”
“Một câu chuyện dài. Dù sao thì em đã nói chuyện với Andrew Martin.”
“Bằng nắm đấm?”
“Em định thế, nhưng làm như thế giống như đấm Con thỏ Phục sinh vậy.”
Martin đúng là có khuôn mặt ngây thơ bất diệt đó. “Vậy em đã làm gì?”
“Em chỉ ra cho anh ta thấy những nguy hiểm có thể xảy ra với Helena. Rằng nếu chúng ta có thể tìm ra, những người khác cũng thế. Và nếu anh ta yêu con bé, anh ta phải biết tránh xa nó ra.”
“Em nghĩ anh ta có làm thế không?”
“Anh ta có vẻ cũng hối hận. Trong bất kỳ trường hợp nào, em nói với anh ta rằng nếu anh ta để em có chút ít lý do nào để nghi ngờ, em sẽ cắt bỏ… Thứ lỗi cho ngôn ngữ của em… Của quý của anh ta.” Fitz lấy thêm một chiếc ly khác và rót sâm-banh táo vào cả hai ly. “Bây giờ đến lượt chị, Venetia.”
“Chị?”
“Bụng chị không thể bất ổn vì món cá bơn. Em đã quan sát chị: Chị cắt miếng cá ra và đi vòng quanh nhưng chị không ăn miếng nào.”
“Có lẽ là thứ gì khác.”
“Có lẽ là thế.”
Tại sao cô có cảm giác rằng Fitz không nói về những đồ ăn khác trong bữa tối. “Chị nghĩ mình sẽ quay lại giường.”
Khi cô đi đến cửa, Fitz hỏi. “Anh ta chưa kết hôn, đúng không?”
Không hề quay lại, cô nói, “Nếu em nói đến công tước Lexington, chị khá chắc chắn rằng anh ta chưa.”
“Em không nói đến anh ta.”
Một ý tưởng thiên tài, nếu đúng là cô nói như thế, bây giờ cô có thể trả lời với sự thành thật hoàn toàn. “Thế thì chị không biết em đang nói đến ai.”
Christian quăng một tờ giấy bị vò nát khác đi.
Anh thích viết thư cho người anh yêu – đôi chút về một ngày của anh, suy nghĩ về việc này việc kia, cứ như là anh đang nói chuyện với cô. Nhưng tối nay, ngay cả vài dòng ít ỏi đó anh cũng không thể viết được.
Anh có thể nói gì? Khi anh nhìn thấy bà Easterbrook, anh lại ngã quỵ ngay lập tức trước bùa mê của cô ta. Em sẽ vui mừng khi biết rằng anh trấn tĩnh lại, tất cả đều ổn cả. Nhưng cho đến lúc đó, em là thứ xa xôi nhất trong tâm trí anh?
Anh có thể loại trừ việc đề cập đến bà Easterbrook. Rốt cuộc thì anh đã đến khách sạn Savoy và nói chuyện với nữ công tước quả phụ về cô – quá đủ để lấp đầy một bức thư có độ dài vừa phải. Nhưng việc loại trừ đó cũng giống như là dối trá.
Nói dối với người anh yêu là điều không thể nghĩ đến.
Em yêu,
Một thử thách xuất hiện hôm nay dưới hình dáng bà Easterbrook, và anh không thể nói là mình đã vượt qua: Anh không miễn nhiễm với sức quyến rũ của cô ta như anh đã tuyên bố. Anh đã không làm gì để phải xin em tha thứ, nhưng anh cảm thấy khó mà biện hộ cho khuynh hướng suy nghĩ của mình.
Anh cần em. Nếu sự yếu đuối của anh tăng lên bởi sự xa cách của đôi ta, thì nó sẽ giảm đi đáng kể vì sự hiện diện của em sẽ củng cố mọi sức mạnh nơi anh.
Hãy đến thật sớm. Em có thể dễ dàng tìm thấy anh mà.
Đầy tớ tận tụy của em,
C.