“Ồ, tốt rồi,” Fitz nói, vẫn đang đọc lá thư. “Venetia đang trở lại thành phố.”
Millie quyết thêm bơ lên miếng bánh mỳ nướng. “Vậy là anh không phải đi nữa.”
Venetia đã ở nông thôn trong gần một tuần, để hồi phục lại sức khỏe do những mệt mỏi kéo dài cô mắc phải trong chuyến vượt biển. Fitz đã hộ tống cô đến Oxfordshire, và ngày càng lo lắng là cô sẽ khép mình với phần còn lại của thế giới. Khi ngồi xuống ăn sáng, anh đã thông báo với Millie rằng anh sẽ đến ga tàu trong vòng một giờ nữa.
Cô lén liếc về phía chồng thư nhỏ bên cạnh khuỷu tay anh. Anh lướt qua chồng thư, dừng lại ở lá thư của Venetia và đọc nó trước. Bây giờ anh đang mở một lá thư khác.
“Từ ai thế?” Cô hỏi, phết thêm bơ vào bánh mỳ.
“Leo Marsden.”
Ngài Marsden ở cùng nhà với Fitz trong trường Eton. Anh ta đã rời nước Anh sau vụ hủy hôn.
“Ngài ấy vẫn ở Berlin à?”
“Không, cậu ấy đến Mỹ từ mùa thu năm ngoái, nhưng nói rằng sắp tới sẽ đến Ấn Độ.”
Lời nhắc đến Ấn Độ khiến ngực Millie siết lại.
“Và đó là bánh mỳ phết bơ hay bơ phết bánh mỳ?” Anh mỉm cười với cô, “Nếu em muốn, em có thể ăn cả tảng bơ.”
Vậy là anh đã chú ý. Cô cắn một miếng bánh mỳ, và không cảm thấy vị gì.
Fitz đọc xong lá thư của ngài Marsden, đặt nó sang bên để những lá thư cần phải trả lời, và lướt qua những lá thư còn lại. Đúng như cô đã dự đoán, anh dừng sững lại.
Chầm chậm, anh lật phong bì. Anh nhìn thấy tên người gởi ở đó, nét chữ viết tay đậm, bà John Englewood, khách sạn Northbrook, Delhi. Millie cúi mặt xuống và vớ bừa một lá thư trong chồng thư của mình.
Từ đuôi mắt, cô thấy anh chỉ cầm duy nhất một trang giấy. Mặt bên kia đối diện với cô vẫn còn trắng một nửa – một lá thư không dài lắm. Nhưng vì bà Englewood đã không hề liên hệ với Fitz kể từ ngày cưới của anh, việc cô ấy viết lá thư này đã là một sự kiện chấn động mặt đất rồi.
“Nhà Featherstone mời chúng ta đến dùng bữa tối,” Millie nói. Cứ như là cô phải nói gì đó, để duy trì sự bình thường giả tạo. “Bà Brightly đã ấn định ngày cưới với ngài Geoffrey Neel và muốn chúng ta tham dự. Và à, quý bà Lambert đã hủy bữa tiệc trong vườn: Cha cô ấy đã mất và cô ấy đang chịu tang.”
Cô nghe mới buồn chán làm sao. Nhạt nhẽo vô vị và khủng khiếp làm sao. Nhưng cô có thể làm gì khác? Đó là những thứ cô và Fitz vẫn nói với nhau hằng ngày.
Anh thậm chí còn không nghe thấy cô nói. Anh đọc đến mặt bên kia của lá thư. Khi đọc xong, anh lập tức lật ngược lại và bắt đầu đọc lại từ đầu.
Cô không buồn quan tâm đến những thứ khác nữa. Anh đọc với sự tập trung cao độ, như thể lần đầu tiên anh đã đọc lá thư quá nhanh và bây giờ phải đọc lại từ từ để thẩm thấu mọi câu chữ.
Và khi anh đọc xong lần thứ hai, anh không đặt nó vào chồng thư cần trả lời cùng với lá thư của ngài Marsden, mà cẩn thận đút phong bì và cả lá thư vào túi trong của áo khoác.
Cô quay đầu đi, trở lại với những thư mời và thông báo chẳng có ý nghĩa gì.
“Bà Englewood đang quay lại Anh,” Fitz nói, giọng anh bình thản một cách đáng nể.
Millie liếc nhìn anh, không chú ý đến tin tức đó nhiều đến mức như thế sẽ là không bình thường. “Vậy là đại úy Englewood đã từ nhiệm rồi?”
Anh với lấy ly cà phê. “Đại úy Englewood không còn nữa.”
“Ồ,” Millie nói. Bà Englewood là một góa phụ. Suy nghĩ đó vang rền ầm ĩ trong đầu cô. “Anh ta đã mất như thế nào? Anh ta trạc tuổi anh, không phải sao?”
“Sốt rét, và anh ta nhiều hơn anh năm tuổi.”
“Em hiểu rồi. Anh ta mất lúc nào?”
“Tháng Ba năm ngoái.”
Millie chớp mắt. Bà Englewood không những là một góa phụ, mà còn là một góa phụ đã kết thúc một năm để tang, đã được tự do đi lại trong cộng đồng. “Thế là mười ba tháng trước. Sao chúng ta lại không biết sớm hơn?”
“Theo như cô ấy kể, mẹ đại úy Englewood đã rất ốm yếu. Và bà ấy không kéo dài được lâu, khi anh ta đột nhiên qua đời, họ quyết định giữ kín tin này, vì cái chết của đứa con đầu lòng sẽ gây cho bà ấy nhiều thương tiếc trong những ngày cuối cùng. Nhưng bà ấy đã cầm cự được lâu hơn mọi người nghĩ.”
Millie cảm thấy một sự cảm thông sâu sắc cho mẹ của đại úy Englewood, người đã không còn chút hy vọng được gặp con trai mình một lần cuối. “Họ nên nói sự thật với bà ấy. Nếu không bà ấy sẽ chết mà nghĩ rằng con trai mình không buồn dành thời gian để đến gặp mình.”
“Cuối cùng họ đã nói,” Fitz lặng lẽ nói. “Và bà ấy qua đời mười ngày sau đó.”
Nước mắt trào lên mi mắt của Millie. Cô nhớ đến giây phút cuối đời của mẹ mình. Fitz đã dịch chuyển cả thiên đường và trái đất để cô trở lại Anh kịp lúc, và cô mãi luôn biết ơn anh vì điều đó.
Cô hít một hơi thở sâu. “Bà Englewood dự định quay lại lúc nào?”
“Vào tháng Sáu.”
Một tháng trước khi thỏa thuận tám năm của họ diễn ra vào tháng Bảy. “Kịp thời để hưởng thụ một chút không khí vui vẻ của Luân Đôn, em thấy thế. Em chắc rằng cô ấy sẽ mong chờ lắm.”
Fitz không trả lời.
Millie ăn thêm một miếng bánh mỳ, nuốt chửng nó với sự giúp đỡ của cả một tách trà và đứng lên. “Chà, xem thời gian kìa. Tốt hơn em nên đi gọi Helena. Cô ấy có một buổi thử quần áo mà Venetia đã bắt em thề là không được quên.”
“Em hầu như chưa ăn gì,” anh chỉ ra.
Tại sao anh cũng chú ý đến việc đó? Tại sao anh cứ làm những điều nho nhỏ khiến cô hy vọng?
“Em đã ăn no khi anh đến rồi,” cô nói. “Anh thứ lỗi.”
Christian làm việc.
Anh đích thân kiểm tra một nửa ruộng đất, đọc vô số sổ sách và báo cáo, và thậm chí còn thực hiện nghĩa vụ là một thành viên của Thượng nghị viện. Những nghị sĩ khác kinh ngạc khi nhìn thấy anh: Công tước của Lexington luôn có một ghế trong Thượng nghị viện, nhưng riêng vị công tước vốn nổi tiếng là hờ hững với chính trị này hiếm khi xuất hiện ở Thượng nghị viện.
Sách và thư từ lấp kín thời gian còn lại trong lúc thức của anh.
Nhưng anh không cần phải cẩn thận như thế. Đầu óc trước giờ luôn hướng đến sự thật và lý lẽ của anh giờ đang bộc lộ khả năng tự lừa dối mà anh vẫn khinh miệt trước đây. Vì gần hết cả tuần, giống như một tên trộm đêm rón rén, anh đã thành công trong việc dò dẫm bước đi bên ngoài tất cả những ký ức và nhận thức có thể gióng lên bất kỳ hồi chuông cảnh báo nào.
Rồi đến lúc mọi thứ sụp đổ. Sự lô-gic không hề biết thương xót. Sự thật không thể chối bỏ. Những chứng cứ, ẩn mình chờ thời cơ, đợi lúc đầu óc anh bị ru ngủ trong trạng thái an toàn giả tạo mà dốc toàn lực tấn công vào sự phòng vệ mơ ngủ của anh.
Không hề có một nữ nam tước von Seidlitz – Hardenberg nào. Chỉ có bà Easterbrook. Và anh đã tâm sự mọi điều với cô ta.
Mọi điều.
Chẳng có gì phải thắc mắc khi cô ta quá nóng vội rời khỏi tàu Rhodesia. Cô ta đã bòn rút mọi điều cần biết về những náo động nội tâm của anh, không còn gì để tìm hiểu. Và không nghi ngờ gì là cô ta phải tự mãn lắm mỗi lần anh đối mặt với cô ta kể từ khi đó. Cô ta có thể nhìn và cười anh mãi mãi, biết rằng mình đã khuất phục anh tuyệt đối như thế nào.
Kế hoạch của cô ta thật hèn hạ; nhưng thành công quá lớn. Và anh đã toàn tâm toàn ý tham gia, và đã yêu cô ta bằng mọi thứ tốt đẹp và đáng giá trong anh.
Anh quăng tờ thực đơn chữ vàng dập nổi dành cho bữa tối ở khách sạn Savoy vào lửa và phủ lên đống tro đó tất cả những lá thư anh đã viết cho cô ta, mỗi ngày một lá cho đến bữa tối, lá thư cuối cùng viết khi anh đang đợi tàu Rhodesia quay lại từ Hamburg. Anh không thể tin được. Anh đã viết cho cô ta sau khi cô ta không giữ lời hứa và trả lại món quà. Anh chỉ dừng lại sau khi nhìn thấy tấm bảng đề tên thời con gái của cô ta ở viện Bảo tàng.
Anh lấy cây cời lửa chọc vào những lá thư đang cháy. Thanh cời lửa nặng và chắc chắn trong tay anh. Anh muốn đập vỡ thứ gì đó, rất nhiều thứ: Mặt lò sưởi bằng đá, cái gương mạ vàng, những bình hoa Sèvres. Anh muốn phá hủy căn phòng này cho đến khi không còn thứ gì tồn tại ngoài gạch vụn và mảnh vỡ.
Nhưng anh là Christian de Montfort, công tước xứ Lexington. Anh không phơi bày nỗi đau của mình. Anh không khuất phục cơn thịnh nộ trẻ con. Và anh sẽ duy trì sự đường hoàng và điềm tĩnh, ngay cả khi trái tim anh đã bị kéo qua một khu rừng đầy dao.
Một tiếng gõ cửa vang lên. Christian cau mày. Anh đã ra lệnh rõ ràng cho người làm là anh không muốn bị làm phiền. Người làm của anh được đào tạo rất tốt và rất biết khuôn phép. Anh chỉ có thể đoán rằng đang có một chuyện khẩn cấp.
“Bà Easterbrook muốn gặp ngài, thưa đức ngài,” Owens, người quản gia nói.
Trái tim anh đập điên cuồng. Cô ta đến để ra vẻ hả hê hay sao?
“Ta đã không ra lệnh rằng chiều nay ta không ở nhà sao?”
“Vâng, thưa ngài,” Owens nói đầy vẻ biết lỗi. “Nhưng bà Easterbrook, cô ấy nói ngài muốn gặp cô ấy.”
Đúng thế, ai có thể tin rằng anh không muốn gặp cô ta, khi nhìn vào vẻ đẹp rạng rỡ, thôi miên đó?
Khiển trách Owens là vô ích. Và việc cô ta đến gặp anh, để thừa nhận sự gian trá của mình, cũng là một điều tốt, cho dù cô ta có hiểu điều đó hay không. Hãy để họ chấm dứt cuộc tình của họ bằng một sự tuyệt giao hoàn toàn vào ngày hôm nay, mọi chuyện đều được phơi bày công khai, mọi ảo tưởng và hy vọng sai lầm được xếp thẳng hàng và bắn bỏ.
“Ta sẽ gặp cô ta ở đây, trong năm phút nữa.” Anh nói.
Anh cần ít nhất từng ấy thời gian để trấn tĩnh mình.
Venetia hơi ngạc nhiên vì Christian đồng ý gặp cô, cô không thể cảm thấy điều gì khác ngoài nỗi kinh hoàng đang sưng phồng lên với những xúc tu đang cào cấu bụng và quấn lấy cổ họng cô.
Quãng thời gian ở xa Luân Đôn đã có tác dụng tốt với sức khỏe của cô, một chế độ ăn kiêng nghiêm ngặt hơn đã làm bụng cô yên ổn và ngăn chặn tình trạng nôn nao vào buổi sáng, nhưng đầu óc cô ngày càng rối bời khi cô cân nhắc những lựa chọn của mình.
Cô đã may mắn khi sở hữu cả tiền bạc và tự do. Cô có thể chọn cách đi đâu đó ở nước ngoài trong mùa thu và mùa đông, bí mật sinh con và tìm một trại trẻ mồ côi thật tốt ở Anh cho đứa trẻ, đó là nếu cô có thể chịu đựng được việc chia cách với con mình.
Cô suy nghĩ rất nghiêm túc về việc cầu xin sự giúp đỡ của Fitz và Millie. Millie có thể đi xa với cô và quay lại Anh, giả vờ rằng đứa trẻ là con của cô ấy. Đó là một giải pháp tốt có thể tìm thấy trong tình huống này. Cô tin rằng em trai và em dâu cô sẽ trở thành cha mẹ tốt, và cô, đóng vai một bà bác tận tụy, có thể thăm nom thường xuyên như cô muốn và quan sát con mình trưởng thành.
Tuy nhiên, nếu đứa bé là con trai, nó sẽ được coi như người thừa kế của Fitz. Và đứa con trai đầu lòng nếu có trong tương lai của Fitz và Millie sẽ bị cướp đoạt quyền thừa kế chính đáng của mình. Nhiều cặp vợ chồng hiếm muộn vẫn sinh con sau một thời gian dài, tự cho rằng Fitz và Millie không thể có con sau từng ấy năm là rất ích kỷ.
Từ đó dẫn đến lựa chọn cô phải kết hôn. Tìm một chú rể phù hợp không phải là nhiệm vụ bất khả thi. Có những người đàn ông khác giống như ngài Easterbrook. Không tìm được người như thế, có lẽ cô có thể tìm được một người góa vợ đã có con trai, đủ say mê cô để không ngại cho con người khác mang họ của mình.
Nhưng suy nghĩ của cô luôn quay lại với công tước. Đứa bé là con của anh. Có thể anh không muốn máu mủ của mình bị nuôi dưỡng trong nhà một người đàn ông khác. Và có lẽ, chỉ có lẽ mà thôi, anh đáng được biết rằng anh sắp trở thành cha.
Ngoại trừ một việc rằng, để anh biết, cô phải thú nhận mọi thứ, triển vọng của việc đó khiến cô bỏ chạy như thể anh là núi lửa Vesuvius[] và cô là dân cư bất lực của thành phố Pompeii. Làm sao cô có thể tự nguyện đối mặt với cơn thịnh nộ của anh?
[] Vesunius là một ngọn núi lửa ở Ý. Năm sau Công nguyên, núi lửa này đã phun trào và hủy hoại thành phố Pompeii và Herculaneum. Các thành phố này không hề được xây dựng lại sau đó.
Vậy mà cô đang ở đây, trong phòng chờ nhà anh, lòng bàn tay ướt đẫm, bụng sôi sục, tim đập mạnh đến mức gần như làm cô lác mắt.
Người giữ cửa lại xuất hiện. “Xin mời đi lối này, bà Easterbrook.”
Cô bước đi, nhưng không thể cảm nhận thấy chân mình. Vẫn chưa muộn để quay lưng lại và tháo chạy, một giọng nói của bản năng sinh tồn lý luận. Công tước sẽ không đuổi theo ra tận đường để tìm hiểu lý do cô đến gặp anh.
Chạy đi. Mày chỉ tin mày có thể làm được điều này vì mày chưa nghĩ thật kỹ. Lời thú nhận này không phải là một kiểu nỗi đau qua nhanh nào đó phải chịu đựng trong nửa giờ đồng hồ. Mày không biết anh ấy sẽ làm gì. Nếu anh ấy muốn, anh ấy có thể làm mày khốn khổ cả phần đời còn lại.
Người giữ cửa mở cánh cửa phòng làm việc. “Bà Easterbrook, thưa ngài.”
Cổ họng cô thít chặt lại. Cô thậm chí không thể nuốt nghẹn. Cô đứng chông chênh ở ngưỡng cửa – hai giây hay một trăm năm? Sau đó đột nhiên cô đã ở trong phòng, người giữ cửa bỏ đi, đóng cánh cửa lại sau lưng cô.
Gần như ngay lập tức mắt cô bị lôi kéo đến một tấm ảnh trên mặt lò sưởi. Cô đã hồi hộp đến phát ốm nên không chú ý bất kỳ thứ gì khác trong nhà, nhưng cô nhìn thấy bức ảnh này quá rõ ràng: Công tước lúc còn trẻ và mẹ kế của anh, mỗi người cầm một nắm phi tiêu, đứng bên nhau gần một thân cây.
Đổi lại bọn anh ném phi tiêu vào một cái cây.
Anh đã thành thật và thẳng thắn. Cô thì ngược lại hoàn toàn. Và bây giờ cô phải chịu đựng hậu quả gây ra bởi hành động của mình.
Công tước không đứng lên để chào cô; anh đang đứng trước cửa sổ. “Bà Easterbrook,” anh nói mà không hề quay lại, vẫn nhìn xuống con đường bên dưới. “Tôi vinh dự có được chuyến viếng thăm này là nhờ cái gì thế?”
Cô đã nghĩ nát óc để tìm cách đề cập đến vấn đề này, nhưng chỉ những từ ngữ đơn giản nhất thoát được ra khỏi cổ họng khô khốc của cô. “Đức ngài, tôi đã mang thai.”
Anh ngẩng phắt đầu lên. Một sự im lặng kỳ quái khiến căn phòng nghẹn thở. Cuối cùng anh nói. “Và cô muốn tôi làm gì?”
“Đứa trẻ là con của ngài.”
“Cô chắc chứ?”
Thái độ bình thản của anh phút chốc đẩy cô ra khỏi sự sợ hãi. Anh lẽ ra phải nổi giận, nhưng lúc này anh đang phản ứng như là tin tức bất ngờ nhất là việc cô mang thai.
“Ngài biết là người trên tàu Rhodesia là tôi? Bằng cách nào?”
“Chuyện đó có quan trọng không?” Giọng anh lạnh lẽo.
Cô nhìn xuống tấm thảm. Những hành động của cô đã đủ tồi tệ. Nhưng việc anh tự phát hiện ra sự lừa dối đó khiến mọi chuyện tồi tệ hơn theo cách nào đó. “Để trả lời câu hỏi trước đó, có, tôi chắc chắn đứa con này là của ngài.”
“Cô là một người giàu có. Tôi nghĩ rằng cô đến đây không phải để đòi hỏi tiền bạc.”
“Không, không phải.”
“Cô muốn gì?”
“ Tôi… Tôi hy vọng ngài sẽ cho tôi biết.”
“Tại sao cô lại nghĩ tôi có thể cho cô biết? Tôi có giống như kiểu người thường xuyên làm phụ nữ mang thai không?”
“Không, tất nhiên là không.”
“Và không phải là cô đã nói với tôi rằng mình không thể thụ thai hay sao?”
Anh nghĩ rằng cô đã cố tình lừa dối anh, để đặt mình vào tình huống không thể biện hộ này hay sao? “Đúng thế.”
“Làm sao tôi biết được cô đang nói thật?”
“Liên quan đến việc vô sinh của tôi? Tôi có thể đưa cho ngài tên của những bác sĩ đã khám cho tôi.”
“Không, liên quan đến tình trạng sức khỏe hiện nay.”
Anh muốn nói đến việc mang thai. Đầu cô choáng váng. “Ngài nghĩ rằng tôi nói dối?”
Cô hối hận ngay lập tức. Đây đúng là sai lầm không nên nói.
Anh không bỏ lỡ cơ hội. “Cô phải thừa nhận rằng, lời dối trá của cô lên đến số lượng đáng kinh ngạc, bà Easterbrook ạ.”
Cô hít một hơi thở sâu. “Tôi thừa nhận rằng tôi khó có thể nói mình là người đáng tin trước mặt ngài. Nhưng tôi thu được lợi ích gì bằng việc giả vờ mang thai khi tôi không có? Hoàn cảnh này chỉ mang đến bất lợi mà thôi.”
“Ồ, tôi chắc rằng việc mang thai đứa con của tôi chẳng hề có tí ích lợi nào.”
Cô đã không hình dung được cuộc nói chuyện của họ có thể chuyển sang chiều hướng như thế này. Một phụ nữ không chồng mang thai đứa con của công tước Lexington thực sự có lợi ích đến thế hay sao?
Hay là anh cũng đang chối bỏ, như cô trước đó? Chấp nhận việc mang thai này cũng giống như chấp nhận rằng họ không thể bước ra khỏi cuộc tình này, rằng tầm quan trọng của nó sẽ tác động đến cuộc đời anh trong tương lai gần có thể nhìn thấy và xa hơn thế nữa.
“Chẳng phải có một nguyên tắc khoa học là lời giải thích đơn giản nhất thường có xu hướng đúng hay sao?”
“Và lời giải thích đơn giản của cô là gì, bà Easterbrook?”
“Là tôi đã ngu ngốc và không chuẩn bị cho khả năng thụ thai.”
Cuối cùng anh cũng quay lại. Trái tim cô nhức nhối. Anh đã gầy hơn, xương gò má nhô lên rõ rệt.
“Cô đã chuẩn bị cho cái gì?”
“Xin thứ lỗi?”
“Một phụ nữ như cô không che mặt đi mà không có lý do. Cô định đạt được điều gì?”
Cô muốn giải thích toàn bộ những sự kiện trong cuộc đời đã dẫn đến bài diễn thuyết của anh ở trường Harvard, bó hoa đã nhầm lẫn gửi đến phòng cô, và kế hoạch bị xúi giục bởi cơn giận dữ hơi chút vụng về của cô. Cô muốn nói với anh rằng anh đã đảo ngược toàn bộ kế hoạch và vây hãm trái tim cô như thế nào. Và cô muốn anh biết rằng sai lầm lớn nhất của cuộc đời cô là không tiết lộ mình khi nhận ra rằng mình đã yêu.
Nhưng anh sẽ không tin một từ nào. Không phải bây giờ. Và không… bao giờ, cô bất chợt nhận ra.
Bởi vì anh là người được giáo dục chỉ để kiểm tra sự thật, và đây là những sự thật không thể chối cãi: Cô đã quyến rũ anh bằng sự dối trá; cô đã cố bòn rút một lời cầu hôn từ anh; cô đã biến mất ngay lập tức; và rồi sau đó cô đã thất hứa không gặp lại anh, cùng lúc đó khiêu vũ với anh, nói chuyện với anh, và nhìn anh day dứt trong lo lắng và đau khổ.
Anh sẽ không thèm nghe rằng cô đã thay đổi suy nghĩ. Rằng cô đã chịu nhiều giày vò khi để anh đi, và thậm chí còn khổ sở hơn khi đứng trước anh như một người xa lạ bị khinh miệt. Những cảm xúc đó không thể dùng khoa học để kiểm chứng vì thể chúng không có căn cứ, hoàn toàn vô hiệu và không xác thực.
Cô đã biết điều này. Cô đã biết tất cả những điều này ngay từ đầu. Nhưng chuyện mang thai chắc hẳn đã hủy hoại khả năng phán đoán bình thường của cô. Bởi vì cô đã đến đây trong sợ hãi nhưng không phải không có một tia hy vọng mỏng manh – rằng cô có thể giải thích mọi điều, có thể chiếu ánh sáng lý lẽ thật mạnh mẽ lên những lời giải thích đó để anh có thể hiểu được quan điểm của cô.
Trong khi tình yêu của cô là điểm bất hợp lý và không thể giải thích được nhất trong toàn bộ câu chuyện này.
“Cô có gì biện hộ cho mình không?”
Sự lạnh lẽo trong giọng anh gây ra một nỗi đau nhói buốt xuyên qua cô. Cô đã sợ bị chỉ trích. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng cô thích sự chỉ trích hơn là dửng dưng. Vì bị chỉ trích là một phản ứng mãnh liệt xuất phát từ sức mạnh của cảm xúc. Còn sự dửng dưng là… không gì cả.
Cô không thể nói với một người dửng dưng về tình yêu và những khao khát bất lực. Cô không thể nói với một người dửng dưng về chuyện đứng đợi bên ngoài cửa nhà anh chỉ để được thoáng nhìn thấy anh. Cô không thể nói với một người dửng dưng về những hy vọng tương lai, về việc vượt qua bế tắc này và tiến về phía trước.
Trước một sự dửng dưng, đặc biệt là sự dửng dưng rất lớn như của anh, cô không có lựa chọn nào khác ngoại trừ trở thành Người đẹp Kiêu kỳ. Người đẹp Kiêu kỳ không có mấy để tán dương chính mình. Nhưng không ai lại dửng dưng với Người đẹp Kiêu kỳ.
“Điều tôi muốn, tất nhiên, là trái tim đặt trên đĩa của ngài,” Người đẹp Kiêu kỳ nói.
Toàn thân Christian lạnh ngắt bất chấp ngọn lửa cháy rực trong lò sưởi, lạnh như những cái cây trong vườn, run rẩy trong cơn mưa.
“Và bản chất đích thực của mối quan tâm với trái tim tôi là gì?”
Cô ta mỉm cười. “Tôi muốn đập vỡ nó – tôi có mặt ở bài diễn thuyết ở Harvard của ngài.”
Làm thế nào mà sự tàn nhẫn lại là sắc đẹp? Nhưng cô ta đẹp rực rỡ, “Vì những gì tôi đã nói?”
“Chính xác.”
“Điều đó không phải không đúng về cô sao?”
“Có lẽ. Nhưng ngài có một trái tim tan vỡ đi cùng với nó, không phải sao?”
Khóe mắt anh giật giật, cuối cùng anh đã hiểu mình đang đối mặt với ai. “Một kế hoạch rất cừ,” anh chầm chậm nói. “Đáng khinh, nhưng dù sao cũng rất cừ.”
Cô ta nhún vai. “Than ôi vì rốt cuộc tôi lại có khả năng sinh sản. Tôi thà rằng để ngài lại sau lưng một lần và mãi mãi.”
Không vì một lý do nào mà anh lại nghĩ đến sự thân mật khi đặt đầu trong lòng cô ta, ngón tay cô ta lùa vào tóc anh khi họ nói về những chuyện không đâu và tất cả mọi chuyện. Anh cũng rất muốn được bỏ lại một mình; ít nhất anh có những ký ức để nhấm nháp. Bây giờ anh không có gì cả, ít hơn cả không có gì.
“Tôi chắc là cô muốn thế,” anh nói, giọng không hề xao động.
“Thôi được rồi, tôi đã làm phiền ngài đủ lâu rồi,” cô ta vui vẻ nói. “Chúc ngài một ngày tốt lành, thưa ngài. Tôi sẽ tự mình ra ngoài.”
Cho đến khi cô ta đi ra gần đến cửa anh mới giật mình. “Chưa được. Chúng ta chưa thảo luận xong việc phải làm với đứa bé.”
Cô ta nhún vai lần nữa. “Đứa bé sẽ không mang lại phiền nhiễu gì cho một người như tôi. Tôi sẽ tìm được ai đó cưới mình, điều này cũng đơn giản như việc chọn một cái mũ. Thực ra đơn giản hơn, tôi phải nói thế: Trang phục phụ nữ thời nay phức tạp và làm mất nhiều thời gian. Sao nào, lần gần đây nhất tôi đã phải mất một tiếng đồng hồ để chọn các chi tiết trang trí.”
Christian nhíu mắt lại. “Gã ngốc tội nghiệp đó sẽ không biết rằng mình nuôi một đứa con hoang của người khác?”
Cái quắc mắt của anh có tiếng là làm người khác sợ hãi. Chúng không hề có chút hiệu quả nào với bà Easterbrook.
“Tôi có thể nói với anh ta nếu ngài thích. Ngài có muốn tôi thông báo với anh ta về danh tính của ngài không?”
Cô ta phá lên cười, rõ ràng cảm thấy lời châm biếm của mình rất hài hước. Tiếng cười của cô ta là âm thanh của chuông gió, trong vắt và du dương. Cho dù cô ta kiêu kỳ và tàn nhẫn đến đâu, không có một chi tiết nào trong diện mạo bề ngoài của cô ta không hoàn hảo.
“Tôi không cho phép con mình bị nuôi dưỡng trong nhà của bất kỳ kẻ nào đó đủ ngu ngốc và cả tin để kết hôn với cô.”
“Chà, điều đó chắc chắn loại ngài ra khỏi sự cạnh tranh, đúng không? Ngài, thưa ngài, cũng muốn kết hôn với tôi, nếu tôi nhớ chính xác.”
Cô ta thực sự dám nhắc nhở anh về điều đó. Hổ thẹn và giận dữ sôi sục trong anh, cả hai đến nóng đến bỏng rát. “Tôi muốn cưới nữ nam tước von Seidlitz – Hardenberg, điều đó chứng tỏ trí thông minh nghèo nàn của tôi, nhưng không thể nào nghèo nàn bằng việc tôi đã muốn kết hôn với cô.”
Cô ta mỉm cười, hống hách và trơ trẽn. “Chúng ta có thể đứng đây cả ngày và đổi chác những lời xúc phạm, thưa đức ngài. Nhưng tôi phải đi đến những cuộc hẹn, và đi chọn những cái mũ khác. Nếu ngài không muốn con mình phải trưởng thành trong một gia đình đáng trọng khác, ngài có thể đề xuất giải pháp nào tốt hơn được không? Xin lưu ý cho, tôi không thể dính vào tai tiếng: Tôi vẫn cần tìm chồng cho một đứa một em gái.”
“Thề trên cuộc đời của em gái cô rằng cô đang mang thai con của tôi.”
“Tôi thề.”
“Thế thì tôi sẽ kết hôn với cô, vì lợi ích của đứa bé. Nhưng nếu cô nói dối, tôi sẽ ly dị cô bằng cách ồn ào nhất có thể.”
Cô ta nhìn anh một phút, ánh mắt trong trẻo và không thể đọc được. “Tôi hiểu rằng bằng cách đồng ý kết hôn với ngài, tôi sẽ không cần chuẩn bị váy cưới và bữa sáng sau đám cưới.”
“Không, tôi sẽ lấy được giấy phép kết hôn đặc biệt. Chúng ta sẽ kết hôn trước một số nhân chứng theo yêu cầu của pháp luật. Nếu cô muốn mang theo người nhà, tùy cô thôi, nhưng tôi sẽ để người nhà của tôi đứng bên ngoài chuyện hổ thẹn này.”
“Và sau đó? Chúng ta sẽ sống theo cách của mình?” Giọng cô nhẹ bẫng và chế giễu.
“Điều đó tùy cô. Cô có thể trở về nhà của mình hoặc sống ở đây. Chẳng có gì khác biệt đối với tôi.”
“Thật hấp dẫn. Tôi chắc rằng mình chưa bao giờ được cầu hôn ngọt ngào như thế này.”
Mắt phải của anh lại giật giật.
Cô ta đặt bàn tay lên cán cửa. “Ngài có hai tuần để lấy giấy phép, thưa đức ngài. Sau đó, tôi sẽ cho mọi người biết rằng tôi đang cần một người chồng.”