Vệ quốc rất cẩn thận, phần lớn mọi người đóng quân nghỉ ngơi dùng cơm, còn lại một đội mười vệ quânthì phụ cận dò xét cảnh giới.
Liên Mị nhìn xem người dẫn đầu, người cao to rắng chắc, nắm trong tay trường kiếm, mắt lộ ra tinh quang, hiển nhiên không phải là nhân vật tầm thường .
Cho dù gọi những người kia dùng qua cơm sau đó ngã xuống, mười người này, Hiên Viên Thần có thể một mình đối phó sao?
Nàng lo lắng nhìn sau lưng Hiên Viên Thần, thấy hắn hai mắt nhắm lại, yên lặng ngồi dưới tàng cây giống như là nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị tốt để cho phục kích, nàng mím đôi môi , rốt cuộc không có lên tiếng tránh quấy rầy Hiên Viên Thần.
"Mẫu hậu muốn hỏi cái gì?" hắn bất chợt quay đầu , Hiên Viên Thần chẳng biết lúc nào liền im hơi lặng tiếngđi đến nàng , sát Liên Mị bên tai nói nhỏ.
Nàng sợ hết hồn, người này đi khong nghe tiếng bước chân , y như ma vậy .Liên Mị dùng ánh mắt ra hiệu, những người còn dư lại Vệ quốc người khó đối phó.
Hiên Viên Thần lại cười, lắc lắc đầu nói: "Mẫu hậu quá coi thường ta."
"Ai?"
Vừa dứt lời, Hiên Viên Thần tay cầm nhuyễn kiếm liền xông ra ngoài.
Liên Mị trốn phía sau cây, tránh cho Hiên Viên Thần rối loạn tâm trí .
hắn thân ảnh nhanh như điện, thình lình đánh về phía người Vệ quốc, tay nâng kiếm xuất chiêu, người nọ còn chưa kịp rút kiếm từ trong vỏ ,cũng đã kêu lên một tiếng đau đớn, trên cổ một vết máu dài , ngửa đầu ngã xuống.
một chiêu này rất chuẩn, người Vệ quốc có chút kiêng dè .
Đầu lĩnh Vệ quốc là một hán tử da ngăm đen, hắn hai ngón tay đưa vào miệng thổi lên mang theo tiếng cười, hướng hạ trại ngầm kiêu viên binh . hắn cũng không tin, Hiên Viên Thần một thân một mình, làm thế nào đối phó trên trăm tên lính!
Đáng tiếc hắn huýt sáo liên tiếp mấy lần , nhưng không có ai đáp lại, không khỏi nóng nảy.
rõ ràng mới vừa rồi tiếng người còn huyên náo trong gác trại , từ nơi đóng quân truyền tới, nhưng bây giờ không có chút nào động tĩnh.
Đầu lĩnh không khỏi hoang mang nhìn về phía Hiên Viên Thần khóe miệng mỉm cười, nắm chặt chuôi kiếm trong tay, nghiêm nghị quát lên: "Cẩu hoàng đế, ngươi rốt cuốc đối với các huynh đệ ta đã làm gì?"
"không có làm cái gì, bất quá là cho chút gia vị vào dòng suối kia , làm cho huynh đệ các ngươi ngủ thiếp đi một lát thôi." Hiên Viên Thần nói mây trôi nước chảy, nhưng động tác trên tay không có buông lỏng, chớp nhoáng lại đem từng người từng người Vệ quốc chém dưới kiếm.
Kỳ thật những người này đều là tinh nhuệ binh lính Vệ quốc,được huấn luyện kỹ , có thể dùng một địch mười. Đáng tiếc Hiên Viên Thần , ngay từ đầu liền cho mọi người trúng thuốc , trong chớp mắt liền giết chết bọn họ.
Hắc hán tử mở to mắt nhìn thấy huynh đệ lần lượt chết dưới kiếm của hắn , cao giọng quát lên: "Chỉ cần các huynh đệ con sống, sẽ cùng nhau hợp sức giết ngươi . Trước hết giết tên cẩu hoàng đế này, bâm hắn ra hàng trăm mảnh để trả thù cho số huynh đệ chết oan .
hắn là người cầm đầu, sục sôi âm thanh làm cho lòng quân phấn chấn, chung quanh còn lại bảy người lập tức tinh thần liều chết, đem Hiên Viên Thần vây thành một vòng.
VỆ QUỐC này hôm nay có phòng bị, lại tinh thần vô cùng phấn chấn, nguyên một đám hận không thể đem đầu hắn chém xuống, sát khí tràn ngập ?
Quả nhiên tám người vây quanh Hiên Viên Thần, nhanh chóng nhào tới, bọn họ tập trung về phía Hiên Viên Thần ,không cho hắn cơ hôi phản kích .
Hiên Viên Thần nhuyễn kiếm vừa đỡ, nhẹ nhàng hất lên, đem mấy người toàn bộ văng ra , rồi thong thả ung dung mà nói: "Đúng rồi, vừa rồita còn chưa nói hết , tuy bây giờ bọn họ chỉ bủn rủn tay chân , nhưng sẽ rất nhanh mà từ từ suy yếu tới chết."
Hán tử vừa nghe, trong mắt là hừng hực lửa giận.
Ngụ ý, bọn họ không lập tức chạy trở về, toàn bộ binh lính sẽ trúng đọc mà chết ?
Xung quanh mọi người nhìn mặt nhau , nắm chặt chuôi kiếm, nhắm ngay Hiên Viên Thần muốn hại đâm tới.
Hiên Viên Thần khóe miệng vẫn như cũ chứa đựng cười, chỉ có hắn biết rõ, động táccủa mình nhanh , đỡ được chiêu thức của bọn họ ,nhưng tất cả đều là dũng sĩ ,nếu tấn công , mình chỉ có thể đỡ ,không có cơ hội phản kháng ? thêm bọn họ đã tức đến trào máu, kiều cái mạng cũng muốn giết Hiên Viên Thần.
Liên Mị gấp đến độ cắn móng tay, tự trách bản thân không giống như Đan Điệp , nếu không có thề giúp cho Hiên Viên Thần .Nàng suy nghĩ một chút, trông thấy dưới tàng cây còn vơi độc thảo, dùng khăn tay bao hai tay, hung hăng giật xuống , học hắn xé độc dược thành mảnh nhỏ .lấy lá cây to gói lại thành chén nước . Liên Mị đến bờ sông pha độc dược vào lá cây ,hứng thành khối nước đầy
Mắt thấy Hiên Viên Thần giết chết hai người, những binh lính còn lại hai mắt đỏ ngầu ,hân khí của đội quân càng tăng lên .
Những binh lính Vệ quốc cho rằng Hiên Viên Thần mang theo tỳ nữ võ công cao cường, nhất thời động tác e dè lại .
Chính sự chần chờ của bọn chúng khiến kế hoạch Liên Mị thêm thành công .
Hắc hán tử phía trước, bị hắt nước đầy minh, nhìn thân thủ nàng vô lực, bất quá là cô gái trẻ , lập tức bị nàng chọc giận, tuy có xin đẹp nhưng cũng là đồng bọn của Hiên Viên Thần , liền làm hắn tức giận ,nhắm hướng nàng tấn công .
Liên Mị liền lùi lại hai bước, nàng nhảy dựng lên, dụng cả tay chân chạy đến sau lưng Hiên Viên Thần, sắc mặt trắng bệch, trong lòng lo lắng: “Chẳng lẽ bị độc cỏ không có hiệu quả sao?”
Hiên Viên Thần nhíu mày nhìn nàng một cái, biết rõ Liên Mị sẽ không vô duyên vô cớ hắt nước làm cho tên cầm đầu hả giận . Hán tử hướng đến tiếp tục xuất chiêu.
Hắc hán tử nhìn ra Liên Mị không có có võ công, lại được Hiên Viên Thần che chở, tất nhiên là nữ nhân của hắn,nếu bắt được nàng uy hiếp tên cẩu hoàng đế thì mọi việc sẽ dễ giải quyết hơn ,hán tử ra hiệu cho đồng bọn đều vượt qua Hiên Viên Thần đánh về phía Liên Mị!
Chỉ là hán tữ mới bước thêm vài bước ,tay chân bủn rủn, lảo đảo gục trên mặt đất.
Người cầm đầu đột nhiên ngã xuống, dọa mấy người khác nhảy dựng. một người dừng lại trở về tra xét hán tử, trên người không có nhiều vết thương , chẳng lẽ Hiên Viên Thần trên lưỡi kiếm có độc?
không thể nào, thanh kiếm kia lưỡi dao hiện ra màu trắng bạc, tuyệt sẽ không trộn lẫn độc.nhìn trên người hán tử ướt môt mảnh đột nhiên có hoài nghi: Chẳng lẽ vừa rồi nữ nhân .. .trong nước có độc ?
không hổ là nữ nhân Hiên Viên Thần, cùng hắn ác độc!
"Là nữ nhân này hắt nước có độc, giết nàng!" binh lính Vệ quốc hung dữ nói xong, mới vừa đứng lên, tay chân tê rần, một tay chống đỡ trên mặt đất, rất cũng ngã hắc hán tử bên cạnh.
Binh sĩ đứng gần ích nhiều cũng dính nước ,rất nhanh ngã xuống, chỉ còn lại một người bị bên cạnh, không có dính nước.
Nhưng là một mình hắn, đã sớm không phải là đối thủ Hiên Viên Thần?
hắn liên tục lui về phía sau, nghĩ tới chỉ cần mình bắt được Liên Mị, thì có thể thoát được .Hiên Viên Thần làm sao cho hắn cơ hội, mặt lạnh đem người này chém xuống !"
Sau đó nhìn lại hán tử , bị Hiên Viên Thần đâm vào ngực, thoáng chốc bị mất mạng!
Hiên Viên Thần thưởng thức vẻ tuyệt vọng và bất lực của bọn họ , lúc này mới lưu loát giải quyết hết , tiến đến hạ trại.
Trực tiếp ăn độc thảo, binh lính Vệ quốc đã bất lực nằm la liệt , căn bản không có một người may mắn thoát khỏi.
hắn vòng một vòng, không nhìn thấy Lạc Liễu, không khỏi có chút tiếc nuối: "Xem ra Lạc Liễu đi theo Lâm Li Triệt , có chút đáng tiếc."
Liên Mị bị đập vào mặt mùi máu tươi, trên mặt đất sớm đã bị máu tươi nhuộm thành một mảnh đỏ hồng, nàng khó chịu, bất đắc dĩ hỏi: "Hoàng Thượng không phải nói muốn giữ lại một người, trở về Vệ quốc báo tin ?"
Hôm nay đem người đều giết sạch rồi, kêu người nào trở về bẩm báo?
Hiên Viên Thần hơi cong môi một cái, quay đầu lại nói: "Lạc Liễu, đó chính là ứng cử tốt nhất , lời nói của Lạc Liễu rất có sức thuyết phục?
Liên Mị nhìn xem bốn phía một mảnh hỗn độn, binh lính Vệ quốc mằn trong vũng máu, không một người may mắn thoát khỏi. Chỉ sợ Lạc Liễu trở lại trông thấy, binh lính thủ hạ đều chết sạch, nhất định phải giận điên lên.
Hiên Viên Thần nhìn áo nàng mất trật tự, trên trán còn chảy mồ hôi, , làn váy bị nước sông làm ướt, lại có ít vết máu dính vào, nhìn rất chật vật.
hắn vươn tay, nắm luồng tóc xỏa đen của nàng , khẽ cười nói: "Nơi đây không nên ở lâu, Lạc Liễu có lẽ sẽ không nhanh trở lại, nhưng đậm mùi máu tươi sẽ dẫn đến không ít dã thú."
Liên Mị nghe mà rét mà run, vội vàng ôm bao đồ trên mặt đất, cùng Hiên Viên Thần sau lưngnhanh chóng rời khỏi.từ ngày đi theo hắn ,ngày nào cũng ngửi thấy mùi máu tanh , nàng không khỏi hoang mang .
Nàng âm thầm thở dài, đây cũng không phải là dấu hiệu tốt...
"Chúng ta đi đâu ?Liên Mị nhíu mày, giết chết binh lính Vệ quốc, hàng động giã mang chắc chắc Vệ quốc sẽ kinh sợ, Hiên Viên Thần còn không có ý định hồi cung sao?
"Số lượng không đúng, " Hiên Viên Thần, vừa đi về phía trước vừa nói: "Binh lính số lượng không đúng,chắc chắn là một đội đóng giữ nơi này, một đội đi theo Lạc Liễu, vẫn còn thiếu một số người . Như vậy, nên còn có một đoàn người."
Liên Mị nghe vậy, đang đi không khỏi dừng lại, hắn lại muốn giết tiếp binh lính sao ??"Mẫu hậu cảm thấy, Lạc Liễu chia ra ba đường, vì là cái gì?" Hiên Viên Thần không quay đầu lại, thấp giọng hỏi.
"giống như Hoàng Thượng nói, đại đội nhân mã vào kinh, tất nhiên sẽ bị chú ý, làm cho người trong kinh phòng bị ."
hắn lại hỏi: "Còn gì nữa không?"
"Còn có?" Liên Mị cúi đầu suy tư, một hồi lâu lắc đầu: "Ta không biết."
"Nếu là xuất binh, trọng yếu là cái gì?"
"Lương thảo!" Nàng bị Hiên Viên Thần dẫn dắt đến, lập tức bắt được chỗ mấu chốt: " ý Hoàng Thượng , một đội binh lính khác coi chừng tất cả lương thảo?"
"Đúng !" Hiên Viên Thần dừng bước lại, xoay người nói: "Vệ quốc người không thể nào ngàn dặm xa xôi đem lương thảo vận chuyển đến."
Liên Mị nhăn đầu lông mày, đón lấy câu chuyện nói: " ý Hoàng Thượng là, người tiếp ứng bọn họ... không chỉ có Lâm tướng quân ?"
"hắn bản thân còn khó bảo toàn, làm sao có tâm tư cho người chuẩn bị lương thảo tiếp tế Vệ quốc?" Hiên Viên Thần bên môi nụ cười lạnh dần, không thể tưởng được trong triều có người ăn cây táo, rào cây sung!
Nếu không trừ tận gốc, hắn làm hoàng đế còn ý nghĩa gì ???