Tả Bích Liên cắn răng chịu đựng, cảm giác con nhện bò lên mông mình ,chân nó toàn là lông ,nàng khóc không ra nước mắt, lúc này mới nhìn ra cửa sổ sắc trời khẽ sáng.
Nàng len lén thở ra, sắc mặt vui mừng . Chỉ cần cố gắng nhịn thêm một lát nửa thôi , chuyện sắc phong sẽ nắm chắc trong lòng bàn tay .
Hoàng đế miệng vàng lời ngọc, tất nhiên sẽ không đổi ý, nàng chỉ cần kiên trì một hồi, kiên trì một hồi nữa.
Dù cho Tả Bích Liên toàn thân đều cứng ngắc , cả đêm không dám nhúc nhích, tay chân đều ê ẩm tê dại , giống như là bị ngàn vạn con kiến bò quanh người, hoàn toàn mất tri giác. Nàng mặc kệ đêm nay có thị tẩm hay không, Tả Bích Liên vẫn có thể bay lên làm phượng hoàng.
Đến lúc đó, nói không chừng còn có thể tạo cơ hội gần gũi Hiên Viên Thần,khiến chàng chết mê chết mệt mình!
Tả Bích Liên thoáng nhìn thấy Hiên Viên Thần chậm rãi tỉnh dậy, mở mắt ra nhìn nàng , không khỏi nghiêm mặt, khóe miệng hướng lên, muốn lộ ra nụ cười kinh bỉ , sắc mặt quá cứng ngắc, nhìn như cười như không , so với khóc còn khó coi hơn.
Hiên Viên Thần nhíu mày, dường như không nghĩ tới nàng kiên trì như vậy, thật có thể chịu đựng suốt cả đêm .Nhưng Tả Bích Liên thì hoàn toàn bối rối, chỉ cảm thấy nụ cười kia giống như băng tuyết tan ra, gió xuân phơi phới , tim đập mạnh , đỏ mặt cúi đầu xuống.
Hoàng thượng có khi nào thấy mình kiên trì như vậy nên đối với mình cũng có chút hứng thú ?
"Hoàng Thượng..." thanh âm của nàng mang theo vẻ mong đợi cùng ngượng ngùng, hai mắt đầy tình ý nhìn về phía Hiên Viên Thần, chỉ cầu hắn thương tiếc mình cả đêm mệt nhọc .
Hiên Viên Thần hiện ra nụ cười sâu hơn, từ từ đứng lên nói: "Vất vả cho ái phi rồi , con này là Hắc Quả Phụ trước hết trẫm nên mang về ."
Tả Bích Liên nghe trước một câu, bị "Ái phi" làm cho mừng đến thót tim .
Ái phi, ái phi, hoàng đế muốn phong nàng làm phi rồi?
Đây là bao nhiêu vinh hạnh, chính mình đã vào hậu , vinh dự trở thành ái phi rồi .Chỉ là câu nói tiếp theo, lại đem Tả Bích Liên rớt đến đáy vực .
Hắc Quả Phụ...
Đây chính là con nhện kịch độc, nọc độc chỉ cần đụng với một chút, hẳn phải chết ngay lập tức . Mà mình cả đêm cho nó ở trên người bò qua bò lại , là Hắc Quả Phụ!
Nàng hai mắt nhắm lại , hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Hiên Viên Thần cười lạnh liếc Tả Bích Liên một cái, thu hồi con nhện đen, thản nhiên rời đi.
Chỉ là đi tới cửa, hắn nói khẽ với chờ Xuân Hoa nói: "Liên quý nhân vẫn còn ở nghỉ ngơi, tạm thời đừng đánh thức nàng."
Cung nữ vừa nghe, thần sắc khó nén kích động.
Hoàng Thượng thương tiếc chủ tử, có phải là nói Tả Bích Liên bắt đầu được sủng ái rồi?
Nếu là như thế này, các nàng đi theo Tả Bích Liên cũng được thơm lay.
Phỏng đoán ban thưởng phân vị, rất nhanh sẽ hạ chỉ .
Xuân Hoa , Xuân Nguyệt vui mừng không ngớt, chờ hoàng đế đi xa , lúc này mới rón rén đóng cửa phòng, tránh đánh thức Tả Bích Liên.
Hôm nay bắt đầu, hậu cung sẽ không chỉ có quý nhân.
Liên Mị một đêm ngủ không ngon, cũng không biết rốt cuộc bởi vì sao.
Sắc mặt nàng có hơi trắng bệch, xoa trán ngồi dậy, Liên Thúy vội vàng vuốt vuốt thái dương cho Liên Mị, khiến Liên Mị dễ chịu hơn một chút.
Liên Thúy hầu hạ nàng rửa mặt, Chương má má liền cho người xếp đồ ăn sáng, thấp giọng bẩm báo nói: "Thái hậu nương nương, Hoàng Thượng vừa rồi phân phó , vì Liên quý nhân đêm qua mệt mỏi lao lực quá độ , sáng nay miễn thỉnh an,cho nàng ta nghỉ ngơi ."
Liên Mị tay cầm đũa dừng lại một lát , rất nhanh đã khôi phục như lúc ban đầu, gật đầu nói: "ta biết rồi, để Liên quý nhân nghỉ ngơi, gọi ngự thiện phòng làm chút ít thuốc bổ mang qua đó đi ."
Nàng ăn vài miếng điểm tâm, liền làm cho Liên Thúy rút lui, uống trà thơm, lại hỏi: "Hoàng thượng hạ chỉ phân vị cho quý nhân sao?"
"Bẩm nương nương, còn chưa có." Chương má má cũng cảm thấy kỳ quái, theo lý Tả Bích Liên được Hoàng Thượng quan tâm ,sao lại không ban chức phi tần ?
"Hoàng Thượng tự có quyết định, chúng ta chờ là được." Liên Mị cũng có chút không rõ, bất quá Hiên Viên Thần cho tới bây giờ làm việc đều không đoán ý tứ được, có lẽ đang suy nghĩ cho Tả Bích Liên phân vị thỏa đáng một chút, nên mới trì hoãn.
Nàng tuy nói là trông coi hậu cung nhưng cũng nên can thiệp quá sâu vào .Chỉ là đến Liên Mị xử lý xong một chút việc vặt, quay đầu nhìn lại, sắc trời bắt đầu tối, không khỏi nghi hoặc: "Hoàng Thượng còn không có truyền chỉ?"
"Bẩm nương nương, không có." Chương má má nói xong, lại nói: "Vừa rồi công công truyền lời đến, nói Hoàng Thượng ban đêm muốn cùng nương nương dùng cơm."
Liên Mị nhíu nhíu mày, thật không biết Hiên Viên Thần có dự định gì nữa .
Hiên Viên Thần muốn kiên trì đến cuối cùng, mới có thể cho mình danh phận , sau khi hôn mê , Hoàng thượng có lưu luyến mình không?
Chỉ là nhìn cung nữ bên cạnh hầu hạ tận tâm, nụ cười trên mặt như thế nào cũng thu lại không được.
Cộng thêm cung nữ thuật lại Hiên Viên Thần lúc rời đi, đối với mình cũng nhiều thương tiếc, Tả Bích Liên cũng nôn nao chờ đợi được phong phi ..
Nhưng mà đợi đến trời tối, sắc mặt của Tả Bích Liên hoàn toàn không vui được .
Từ sáng đến tối, hoàng đế không hề có động tĩnh gì, không đề cập tới phân vị?
Hai cung nữ vẻ mặt từ hưng phấn đến nghi hoặc, hôm nay ai nhìn mình đều mang theo vẻ thương cảm , Tả Bích Liên trong lòng căm tức, để xuống song đũa quát lớn: "Xuân Nguyệt đi pha cho ta trà, Xuân Hoa nhanh đi chuẩn bị, ta muốn tắm rửa."
Lại muốn tắm rửa?
Cung nữ hai mặt nhìn nhau, Tả Bích Liên hôm nay đã tắm lần ,buổi tối còn muốn tắm?
Phi tần khác sau khi thị tẩm sẽ như thế nào, nàng vừa mới tiến cũng không rõ ràng lắm. Nhưng là có thể cùng hoàng đế triền miên một đêm, ước gì trên người giữ lại hơi thở hoàng đế, như thế nào lại tắm ?
Phòng bếp người cũng oán hận lên: "Liên quý nhân là thế nào, hôm nay đều bốn trở về. thật may là hậu cung chủ tử không nhiều lắm, bằng không khẳng định không đủ dùng.".
"Làm cái gì vậy, lại muốn nước nóng?" Liên Thúy thường xuyên qua lại trong phòng bếp, rõ ràng buổi sáng mới thấy Xuân Hoa đến lấy nước nóng, tại sao lại đến nữa ?
Nghe phòng bếp nói, đây là lần rồi, Liên Thúy không khỏi thấy kỳ lạ : "Liên quý nhân chẳng lẽ trên người không khỏe ? Có muốn mời thái y đi tới xem chút không ?"
Xuân Hoa mặt lộ vẻ chần chờ, nhưng Tả Bích Liên cứ tắm không ngừng như vậy , trên người sắp bị kỳ cọ mà chảy máu rồi : "Nô tỳ cũng không rõ lắm, phải đi hỏi chủ tử mới được ạ."
Liên Thúy nghe vậy, không khỏi thở dài nói: "Ngươi , không biết nên nói ngươi như thế nào đây . Chúng ta làm nô tỳ , chính là muốn nghỉ cho chủ tử . Hôm nay chủ tử nhà ngươi là không vui ? có khi bị bệnh trong người thật ,lúc đấy con khó chịu hơn ,chịu tội chỉ có cung nữ hầu hạ thôi .
Xuân hoa nghĩ tới Tả Bích Liên cứ khó chịu ngoài da , không chừng là bệnh thật , : "Đa tạ tỷ tỷ, nô tỳ đi Thái Y viện."
Tả Bích Liên trông đứng trông ngồi, không đợi đến nước nóng, đang muốn phát giận, chỉ thấy Xuân Hoa mang theo thái y đã tới, không khỏi tức giận nói: "Ai cho ngươi đi quấy nhiễu đại nhân?"
Lão thái y sau khi hành lễ, sợ hãi nói: "Liên chủ tử nói quá lời, đây là chức tráchcủa thần ."
Thái y đều đến đây, Tả Bích Liên chỉ có thể cho hắn xem qua , cũng không thể đem người đuổi ra ngoài.
Hai ngón tay bắt mạch, lão thái y vuốt râu ria, nhíu mày, ánh mắt kỳ quái xem xét Tả Bích Liên .
"Đại nhân, ta không khỏe chỗ nào sao?"
"Liên chủ tử thân thể không có gì đáng ngại, chỉ là chạm vào không sạch sẽ, làm cho làn da ngứa ngáy, chỉ cần bôi thuốc mỡ là được." Lão thái y thu tay lại, sau khi hành lễ rất nhanh rời đi.
Tả Bích Liên vừa sợ vừa giận, đồ không sạch sẽ, rõ ràng chính là Hắc Quả Phụ.
Chỉ là ngẫm lại, nàng cảm thấy làn da lại bắt đầu nhột , nổi giận nói: "Mau, mau đỡ ta tiến đi tắm."
Xuân Hoa nghe, muốn khóc: "Chủ tử xin nhịn, thái y rất nhanh sẽ đưa thuốc mỡ đến."
Tả Bích Liên đợi một hồi, rốt cuộc đã tới, dâng lên hai hộp thuốc mỡ lộ ra mùi thơm ngát, còn dặn dò: "xin tiểu thư nhẫn nại bôi thuốc thường xuyên , nhưng đừng dại dột tắm rửa nếu không sẽ không khỏi được “
không thể tắm rửa?
Tả Bích Liên bối rối, ai biết bao lâu mới có thể hồi phục . Nếu là mười ngày nửa tháng , nàng không tắm rửa, chẳng phải là hôi đến chết sao?
Nhưng nếu tắm thì sẽ không thể khỏi bệnh .
Tả Bích Liên suy nghĩ, hỏi: "Thái y có nói, nếu là không cần bôi thuốc mỡ sẽ như thế nào?"
Dược đồng đàng hoàng đáp: "Đại nhân nói không cần thuốc mỡ, Liên chủ tử sẽ càng ngày càng nhột, cuối cùng nhịn không được máu rỉ ra, sẽ lưu lại vết sẹo."
Tả Bích Liên nghe được sợ hãi, nếu là lưu lại vết sẹo, nàng cũng không cần tiếp tục ở trong cung .
Nàng khẽ cắn răng, chỉ có thể nhịn: "Đem nước nóng vứt sạch, về sau mặc kệ ta nói như thế nào, đều đừng làm trên người ta đụng nước. Nếu là lưu lại vết sẹo, các ngươi cũng phải biết kết cục như thế nào."
Xuân Hoa Xuân Nguyệt bị hù dọa vội vàng đáp ứng . không thể đụng vào nước, ngay cả lau thân cũng không được.
Tả Bích Liên chỉ có thể đi tìm Liên Mị xin phép, gần đây do thân thể không khỏe , không thể thị tẩm .
Liên Mị nghe không khỏi kinh ngạc. Chẳng lẽ Tả Bích Liên đợi không được phong phi , là thương tâm, cho nên dứt khoát tránh né Hiên Viên Thần, xem hắn có thương nhớ mình không?
Liên Thúy lại đáp: "Thái y đi trầm hương điện, nói Liên quý nhân dính thứ bẩn, trên người ngứa ngáy không ngừng, lúc này mới không thể thị tẩm ."
Nghe vậy, Liên Mị không khỏi nhíu mày.
Tối hôm qua Tả Bích Liên thị tẩm, như thế nàolại bệnh ra như thế ?
Nàng sải bước bước vào trong điện Hiên Viên Thần, chẳng lẽ người nam nhân này lại ám hại đối với Tả Bích Liên nữa ?