"Hu hu hu hu...."
Tần Sương toàn thân đầy bùn loãng ngã vật xuống đất bên cạnh đống gạch đá lộn xộn.
Nàng chỉ tay vào miệng giếng tối đen như mực, nức nở không thành câu, "Hu hu, người chết, dưới đó có người chết..."
Lâm thị chau mày, sắc mặt vừa mới hòa hoãn xuống một xíu vì Tần Sương rơi xuống giếng thì nay lại tối sầm xuống, "Người chết cái gì? Ở đâu có người chết?"
Tần Sương lập tức khóc nấc lên, "Mẫu thân, thật đó, là xương người!"
Lâm thị nhìn thoáng qua miệng giếng rồi lắc đầu nói, "Làm sao có thể?"
Một người vú già lấy chăn nhung bọc lại người Tần Sương, Tần Sương vừa run lẩy bẩy vừa nói, "Thật mà mẫu thân, Sương nhi sờ thấy rồi. Là... là đầu người, trắng hếu, Sương nhi vừa nhìn một cái đã nhận ra..."
Tần Sương vừa nói thì trong mắt cũng tràn đầy kinh hoàng, còn bên này Tần Hoan và Diêu Tâm Lan cũng liếc nhau một cái.
Diêu Tâm Lan tiến lên một bước, "Mẫu thân, Lục muội muội không thể nào nói lung tung được đâu, có nên phái người xuống dưới xem thử không?"
Lâm thị thấy Diêu Tâm Lan lên tiếng, bà liền chau mày, "Sao Lan nhi con vẫn còn ở đây? Chỗ này dơ dáy bẩn thỉu, sao con có thể đến đây được chứ, chú ý đừng làm tổn hại đến đứa nhỏ trong bụng. Lan nhi nghe mẫu thân, mau quay về Lâm Phong viện đi."
Thế nhưng Diêu Tâm Lan lại không đi, "Mẫu thân, thật đấy, phái một người xuống xem đi."
Lúc Diêu Tâm Lan nói chuyện, có lẽ là vừa rồi Tần Sương rơi xuống giếng gây ra động tĩnh lớn cho nên đã có hạ nhân của viện di nương vây quanh đến đây. Từ rất xa Tần Hoan thậm chí đã nhìn thấy được bóng dáng của Bát di nương.
Nhìn thấy người kéo đến đây càng ngày càng đông, Lâm thị lau mồ hôi trên trán rồi xoay người căn dặn một bà vú già đứng bên cạnh, "Đi, gọi Lưu quản gia đến đây, để hắn dẫn người xuống đáy giếng xem thử."
Vú già kia vâng lời rời khỏi, Lâm thị lại đi đến bên cạnh Tần Sương, "Sương nhi đừng sợ, giờ mẫu thân cho người xuống đó xem thử. Con đã ướt hết y phục rồi, trên người cũng dơ dáy, mau trở về tắm rửa sạch sẽ rồi uống một chén canh an thần đi."
Tần Sương đúng thật là bị dọa sợ, thế nhưng nàng không muốn quay về, "Không, mẫu thân, Sương nhi muốn nhìn xem rốt cuộc dưới đáy giếng kia là cái gì. Vừa rồi Sương nhi đã nhìn rõ ràng, đúng thật là xương người, dưới đáy giếng làm sao có người chết được chứ?"
Lâm thị nhíu mày, "Khả năng lớn là con nhìn nhầm rồi..."
Tần Sương kéo chăn bọc kín bản thân mình lại, nàng lắc đầu lia lịa, "Không đâu, chắc chắn không, con không nhìn nhầm đâu, con còn nhớ rõ cảm giác lúc sờ vào..."
Tần Sương nói xong thì giọng nói đã tràn đầy khiếp sợ, Tần Tương bên cạnh cũng nghe thấy, sắc mặt nàng hơi tối, nhanh chóng kéo tay Lâm thị nói, "Mẫu thân, giếng nước này trong phủ ta đã dùng rất nhiều năm rồi, làm sao có thể..."
Lâm thị lắc đầu, "Lúc Sương nhi bị ngã xuống thì tinh thần hoảng loạn, chắc gì đó đã là xương người chết, có khi là cành cây khô cũng nên. Chờ một chút Lưu quản gia đến đây rồi bảo hắn xuống xem một chút là được."
Nghe thấy lời Lâm thị nói thì Tần Hoan chau mày, ngay lúc Tần Sương hét lên dưới đáy giếng có người chết thì đã thu hút hoàn toàn được lực chú ý của nàng rồi. Nếu như có thể thì thậm chí nàng còn muốn đích thân đến bên cạnh miệng giếng nhìn xem, thế nhưng như vậy thì chói mắt quá rồi.
Lưu Xuân đến đây còn nhanh hơn so với tưởng tượng của Tần Hoan, có thể do người hạ lệnh là Lâm thị thế nên hắn phải chạy nhanh đến đây, trên trán hắn hiện tại vẫn còn đầy mồ hôi, "Bái kiến phu nhân! Phu nhân, có chuyện gì vậy? Đáy giếng này cũng chuẩn bị nạo vét xong rồi, sao Lục tiểu thư lại..."
Lưu Xuân nhìn thấy bùn loãng dính trên người Tần Sương nên hơi kinh ngạc.
Lâm thị chau mày nói, "Vừa rồi Sương nhi không cẩn thận nên ngã xuống giếng, nó còn nói thấy được xương người ở dưới đáy. Ngươi xuống đó xem một chút, rốt cuộc là có cái gì hay không."
Lưu Xuân nghe đến đây thì trợn trừng mắt, "Người chết... Xương người?"
Lâm thị đột nhiên nhăn mày, "Thế nào? Ngươi không dám à?"
"Không phải không phải! Đương nhiên không phải." Lưu Xuân lắc đầu lia lịa rồi vội vàng xoay người lại căn dặn một nam bộc đi theo cùng mình, "Đi, ngươi thả ta xuống dưới, đi lấy thêm một ngọn đèn đến đây..."
Dưới đáy giếng tối đen như mực, dựa vào thị lực bình thường thì đương nhiên không nhìn thấy rõ.
Rất nhanh đã có hạ nhân mang một ngọn đèn dầu đến, hai tên nô bộc buộc dây thừng vào bên hông Lưu Xuân. Lưu Xuân xách theo đèn rồi từ từ leo xuống bên dưới, chẳng bao lâu sau 2 nam bộc đã buông lỏng tay, bên dưới chân Lưu Xuân đã chạm đến đáy giếng rồi.
"Phu nhân, bên dưới đều không có cái gì cả..."
Giọng nói buồn bực của Lưu Xuân truyền từ dưới đáy giếng lên, Tần Sương vừa nghe thấy thế thì mặt liền biến sắc, "Không thể nào, nhất định là có, ngay chỗ nước cạn ấy, ngươi tìm một chút đi, tìm kiếm cho cẩn thận vào!"
Lâm thị nghe thấy thế cũng vội nói, "Có nghe thấy không, ngươi tìm cẩn thận chút."
Lưu Xuân đáp lời rồi rất nhanh sau đã kêu lên một tiếng, vẻ mặt mọi người bên trên đều khẽ biến, cho rằng Lưu Xuân đã tìm được cái gì rồi. Thế nhưng Lưu Xuân bên dưới lại nói, "Phu nhân! Có một đoạn cành khô! Để ta ném lên trên!"
Lưu Xuân nói xong thì tất cả mọi người bên trên đều đứng sang bên cạnh nhường lối.
Chỉ nghe một tiếng vang nhỏ, một đoạn cành khô lẫn lộn với bùn nhão ngay lập tức bay từ trong giếng ra rồi rơi bộp xuống đất. Sau đó Lưu Xuân lại hô lên từ bên dưới, "Được rồi, kéo ra lên đi, ta xem bùn loãng dưới đáy giếng đã nạo vét tương đối rồi, giếng này từ giờ đã dùng được rồi..."
Lâm thị nghe thấy thế liền phất phất tay, "Kéo hắn lên đi."
Mấy nam bộc cùng nhau dùng sức, rất nhanh đã thấy Lưu Xuân được kéo lên.
Lưu Xuân ra khỏi giếng thì trên y phục cũng dính đầy bùn loãng, hắn tùy tiện cuộn lại tà áo rồi giắt ở bên hông, chắp tay về phía Lâm thị, "Phu nhân, tiểu nhân đã nhìn qua rồi, nhất định là Lục tiểu thư nhìn nhầm, người không cần lo lắng."
Lâm thị thở dài rồi nhìn Tần Sương nói, "Thấy chưa, đúng là con sợ hãi nên đã nhìn nhầm rồi. Vậy mà coi một đoạn cành cây khô thành xương người, con thật đúng là..."
Lâm thị dở khóc dở cười, bà tiến lên sửa sửa lại tóc tai rối bời trên bờ vai Tần Sương. Tần Sương bị ngã trượt xuống giếng nên cả người lẫn y phục đều dính rất nhiều bùn đất dơ bẩn, Lâm thị thở dài, "Nhìn con này..."
Tần Sương từ lúc nhìn thấy xương người nên sợ hãi hồn bay phách lạc, đến tận bây giờ mới phục hồi lại tinh thần được một chút, nàng bắt đầu nghĩ đến những trò cười ngày hôm nay.
"Mẫu thân, Sương nhi..."
Lâm thị hơi bực bội hừ một tiếng, "Con đó, đúng là không hiểu được nỗi khổ tâm của ta. Phụ thân con hạ lệnh giam cầm, nếu như ta không nhốt con lại thì chẳng lẽ con muốn phụ thân con đích thân trách phạt sao?"
Tần Sương nghẹn lời, đỏ mắt nhìn Lâm thị, "Mẫu thân..."
Lâm thị lắc đầu, "Hôm nay đúng là khiến cho bao nhiêu người xem trò hề của con, xem con có còn biết hổ thẹn không." Thấy Tần Sương miễn cưỡng cúi đầu, Lâm thị lại nói, "Coi như lần này khiến con nhớ kỹ, vừa rồi ngã xuống có bị thương không?"
Tần Sương lắc đầu rồi lại sờ bả vai mình, bên dưới giếng là nước cạn, còn có bùn loãng nên nàng không bị va đập gì lớn, chỉ là lúc rơi xuống thì bả vai mình bị mài lên vách đá, hiện tại sờ đến cảm thấy hơi đau.
"Được, hiện tại con đi về rửa mặt thay y phục đi, chỗ nào bị thương thì ngay lập tức mời đại phu đến bôi thuốc." Lâm thị nói xong thì đứng thẳng dậy nhìn mấy bà vú già bên cạnh Tần Sương, "Còn không mau mang Lục tiểu thư trở về?"
Mấy bà vú già vâng lời rồi nâng Tần Sương đứng dậy, Tần Sương đi được một bước lại đột nhiên quay đầu lại hỏi, "Mẫu thân còn định tiếp tục giam con nữa hả?"
Lâm thị cười khổ, "Trước mắt con nằm nghỉ ngơi 2 ngày đi, sau này con muốn thế nào thì sẽ như thế đó đi."
Tần Sương vừa nghe thấy thế thì đáy mắt cũng sáng lên rồi thở dài ra một hơi, sau đó được mấy bà vú già đỡ đi. Tần Sương vừa đi thì Lâm thị nhìn sang Diêu Tâm Lan nói, "Hiện tại Lan nhi yên tâm rồi hả?"
Diêu Tâm Lan xấu hổ cười cười, Lâm thị nói tiếp, "Ta còn không hiểu con sao, chắc hẳn là do con nhìn thấy Sương nhi thế này nên mới lo lắng, con thân làm Đại tẩu mà biết quan tâm đ ến muội muội thật sự là vô cùng tốt. Thế nhưng hiện tại con nên về nghỉ ngơi đi, con cũng không phải là không biết thân thể con đang cực kỳ yếu đuối."
"Mẫu thân nói gì thế, hiện tại con đã khỏe hơn trước nhiều rồi."
Diêu Tâm Lan đáp lời, Lâm thị nhìn về phía Tần Hoan nói, "Ta biết đều là công lao của Hoan nhi, thôi được rồi 2 đứa các con mau quay về đi, chỗ này quá hỗn loạn, 2 đứa các con ở trong này cũng không tiện đâu."
Diêu Tâm Lan hơi nhún người, "Được, vậy thì Lan nhi nghe lời mẫu thân quay về trước vây."
Lâm thị cười mãn ý rồi gật đầu, Tần Hoan cũng nhún người hành lễ rồi theo Diêu Tâm Lan rời đi. Nhìn thấy hai người bọn họ đi rồi Lâm thị mới quay người lại căn dặn Lưu Xuân, "Chỗ này lộn xộn quá, ngươi mau nạo sạch giếng rồi dỡ luôn cả lều hoa đi."
Lưu Xuân vội vàng đáp lời, lúc này Tần Tương mới đỡ Lâm thị rời đi.
Phía bên này, Diêu Tâm Lan đi được một đoạn rồi quay đầu lại nhìn Tần Hoan, "Cửu muội muội sao thế? Cũng là bị dọa à?"
Tần Hoan lắc đầu, "Không phải, chỉ là muội thấy hơi kỳ lại, sao Lục tỷ lại có thể nhìn nhầm cành khô thành xương người được. Tỷ ấy đã lớn như vậy rồi nhưng có lẽ vẫn còn chưa nhìn thấy xương người đâu nhỉ."
Diêu Tâm Lan nghe thấy thế thì khẽ cười, "Đúng vậy, ta nghe thấy thế cũng hơi ngạc nhiên."
Nói xong nàng lại lắc đầu, "Có điều nghĩ lại cũng không có khả năng, tòa nhà này vốn là nhà cũ của Tần phủ, năm đó Tần phủ xây sửa lại thì cũng làm gì có cái gì mà xương người chết đâu."
Tần Hoan mím môi không nói chuyện, vừa ngước mắt lên nhìn đã thấy ở cửa viện cách đó không xa có một bóng áo đỏ lấp ló đi vào trong.
Diêu Tâm Lan thấy nàng nhìn thì nói, "Đó là viện của Bát di nương Liễu thị."
Tần Hoan chau mày, ban nãy nàng cũng nhìn thấy Liễu thị ra ngoài xem náo nhiệt, có điều nàng ta rời đi cũng rất nhanh.
Chớp mắt sau Tần Hoan đã thu hồi suy nghĩ, mặc dù nói nàng luôn luôn cực kỳ mẫn cảm với đề tài người chết, thế nhưng nếu cứ sợ bóng sợ gió thì càng không nên nghĩ nhiều. Tần Hoan đỡ Diêu Tâm Lan tiếp tục đi về hướng của vườn hoa cúc.
"Lục muội muội cũng thật là, hôm nay gây ra trận náo nhiệt như này chỉ sợ bên Phật đường kia cũng chẳng nhận được tin tức gì, cũng không biết có quấy nhiễu tổ mẫu thanh tu hay không." Diêu Tâm Lan khẽ nói một câu rồi lại thản nhiên tiếp lời, "Lục muội muội cũng là người đáng thương."
Tần Hoan không nói chuyện, Tần Sương vốn là không hề đáng thương, là do chính nàng ta tự đẩy mình vào hoàn cảnh thê thảm mà thôi.
Suy cho cùng thì Diêu Tâm Lan cũng không thể ở bên ngoài quá lâu, chẳng bao lâu sau Tần Hoan đã dẫn nàng trở về Lâm Phong viện. Từ lúc ra khỏi Lâm Phong viện thì trong lòng Tần Hoan vẫn suy nghĩ chuyện xương người chết kia. Phục Linh bên cạnh cũng nói, "Lục tiểu thư hôm nay đúng là làm náo loạn quá mức, chỉ là Tam lão gia đang mang bệnh, lão phu nhân lại ăn chay niệm Phaatjm nếu không thì không biết sẽ phải phạt nàng ta như thế nào nữa."
Tần Hoan thở dài, "Nàng ngã xuống giếng chắc là bị thương cũng không nhẹ, hi vọng lần này sẽ rút ra được bài học."
Phục Linh bĩu môi không cho là đúng, "Xem thái độ nàng ta hôm nay đối với người đi, nô tỳ cảm thấy nàng ta cũng chẳng phải người biết rút kinh nghiệm đâu."
Tần Hoan không nói thêm câu nào, nàng trở về Đinh Lan uyển tiếp tục lấy sách thuốc ra đọc. Hai ngày nay nàng không đến Hầu phủ bởi vì toàn bộ sức lực đã đổ vào bệnh của Tần Lệ rồi, đã thế lại còn không nắm chắc cách chữa trị. Nàng có thể thử lần lượt từng phương thuốc một, thế nhưng Tần Lệ lại không đợi được, bệnh hoa liễu của hắn vẫn còn ở giai đoạn chưa tệ lắm, chứ nếu để đến sau này thì có là thần tiên cũng không thể cứu được nữa rồi!
Tần Hoan đang đọc sách thì chẳng bao lâu sau Phục Linh chạy vụt từ bên ngoài vào, "Tiểu thư! Người xem là ai tới này!"
Tần Hoan hơi giật mình, cũng không ngẩng đầu lên mà nói luôn, "Là Quận chúa đến đây à?"
Phục Linh ngạc nhiên, Nhạc Ngưng đi vào cũng khẽ hừ một tiếng, "Làm sao mà ngươi biết là ta đến?"
Lúc này Tần Hoan mới buông sách xuống rồi ngẩng đầu lên, nhìn Nhạc Ngưng mặc y phục bó sát màu xanh nhạt nói, "Chỗ này của ta bình thường cũng chẳng có ai đến cả, trừ ngươi ra thì còn có thể là ai? Mau vào đây ngồi đi..."
Tần Hoan đứng dậy, tự mình rót trà cho Nhạc Ngưng. Nhạc Ngưng sau khi ngồi xuống bên cạnh cửa sổ liền lên tiếng, "Mấy hôm nay không thấy ngươi đến Hầu phủ, làm sao thế?" Nói xong nàng lại nhìn lên án thư, thấy trên bàn của Tần Hoan bày một đống sách dày, "Ngươi đang nghiên cứu cái gì thế?"
Tần Hoan thở dài, "Cùng không có gì to tát, chỉ là đột nhiên nghĩ đến một loại bệnh không có cách chưa nên mấy hôm nay đi nghiên cứu thử thôi."
Nhạc Ngưng vừa nghe đến thì tinh thần lập tức tỉnh táo hẳn lên, "Bệnh gì?"
Tần Hoan chớp mắt, "Bệnh điên..."
Đây không phải là Tần Hoan cố ý gạt Nhạc Ngưng, thật sự là bệnh hoa liễu cũng chẳng phải tốt lành gì thế nên không cần thiết phải để cho Nhạc Ngưng biết rõ. Nhạc Ngưng vừa nghe thấy thế liền kinh ngạc, "Sao đột nhiên ngươi lại đi nghiên cứu bệnh này?"
Tần Hoan khẽ cười, "Rảnh rỗi không việc gì làm thì tự mình tìm việc cho mình. Phải rồi, chân của Ngụy công tử thế nào rồi?"
Nhạc Ngưng gật đầu, "Tốt lên nhiều rồi, miệng vết thương đã bắt đầu lành lại rồi."
Tần Hoan khẽ gật đầu, "Vậy là tốt rồi, ngày mai ta lại đến xem thử. Thế Thái trưởng Công chúa Điện hạ th ân thể cũng không có gì đáng ngại chứ?"
"Tổ mẫu cũng khỏe lên nhiều, vẫn điều trị theo cách thức mà ngươi nói."
Tần Hoan rót thêm cho Nhạc Ngưng một ly trà, "Thế thì tốt rồi."
Nói xong nàng lại nhìn Nhạc Ngưng rồi cười nói, "Ngươi tới đương nhiên không phải là không có việc gì. Nói đi, có chuyện gì muốn nói với ta?"