Đội cờ lễ nghi trượng màu đỏ rực rỡ dưới ánh đèn lồ ng, giống như một áng mây chiều chậm rãi bay dần đến cổng phủ, Thái trưởng Công chúa nhìn sang Yến Trì, rồi lại nhìn đám con cháu, vẻ mặt cực kỳ kích động.
"Đến rồi đến rồi, cuối cùng cũng đến rồi."
Nói xong Thái trưởng Công chúa một tay giữ chặt Yến Trì, một tay giữ chặt Thế tử Nhạc Giá.
"Giá nhi, đi thôi, tổ mẫu đi đón dâu cùng với con..."
Nếu đúng theo lễ nghi thì Thái trưởng Công chúa ngồi trên vị trí cao nhất của lễ đường, nhưng mà mọi người đã đợi vị tân nương này đến mòn con mắt. Tân nương gả đi xa cũng là không dễ dàng gì, cho nên nếu có thể ra khỏi phủ đón dâu thì có nghĩa là An Dương Hầu phủ cực kỳ có thành ý.
Vì thế Thái trưởng Công chúa kéo tay Nhạc Giá và Yến Trì đi về phía trước, An Dương Hầu Nhạc Quỳnh và Giang thị ở phía sau, tiểu Quận chúa và Nhị thiếu gia An Dương Hầu phủ Nhạc Thanh cùng nhau đi ra cửa. Nhìn thấy chủ nhà đều đi ra cho nên các quan khách cũng vội vàng đi ra theo, rất nhanh sau đó trước của An Dương Hầu phủ có hàng mấy trăm vị quan khách đều mang thân phận vương công quý tộc đứng chật kín dưới hàng lụa đỏ báo hỉ.
"Đến rồi đến rồi! Cuối cùng cũng đến rồi!"
"Nhìn xem, đây mới giống đội ngũ đưa dâu, không hổ là danh môn kinh thành, khí thế hoành tráng đến thế này, chính là trăm năm khó gặp ở thành Cẩm Châu. Kìa, thấy kiệu hoa rồi..."
Đội nghi trượng đi chầm chậm đến, từ rất xa, ngoài người dẫn đầu thì đã có thể nhìn thấy bóng dáng kiệu hoa.
Kiệu hoa 8 người nâng, thân kiệu sơn đỏ màn kiệu phủ châu báu, theo sát sau đó là của hồi môn của Tống Quốc công phủ, trong bóng đêm mông lung giống như một con rồng dài thấy đầu không thấy đuôi, mang theo sự tôn quý cùng cao cao tại thượng chốn kinh thành uy nghi tiến đến.
Nghe nói lần này xe ngựa chở của hồi môn có tận hơn 20 chiếc, còn chưa kể nô bộc bồi giá, Tống Quốc công phủ đúng là đã chi rất mạnh tay."
"Dù sao cũng là gả cho An Dương Hầu phủ, Hầu gia mang quân công trên người, lại còn có Thái trưởng Công chúa ở đây..."
Các vị quan khách nghị luận không ngừng, Tần Hoan bị chen đến tận nơi xa nhất bên cạnh, mới vừa đứng được lại đã thấy Phục Linh chen ra giữa đám người, "Rốt cuộc cũng tìm được tiểu thư, vừa rồi mới đi ra khỏi lễ đường đã bị người ra chen lấn xô đẩy không thấy tiểu thư đâu nữa..."
Tần Hoan giữ chặt nàng đứng vững, "Người nhiều lắm, đừng lo lắng."
Phục Linh gật gật đầu, bỗng nhiên khẽ nói, "Tiểu thư, lão phu nhân và mọi người ở bên kia."
Phục Linh nói xong giơ tay lên chỉ chỉ, Tần Hoan nhìn theo hướng tay quả nhiên thấy cách đây tầm 7-8 người chính là Tưởng thị đang đứng cùng đám người Lâm thị, mà mọi người cũng đã nhìn thấy Tần Hoan, lúc này sắc mặt ai nấy cũng đều rất phức tạp.
Trong lòng Tần Hoan hiểu rõ, nhất định là mọi người đã biết chuyện nàng cứu Thái trưởng Công chúa rồi.
Ánh mắt Tưởng thị đặc biệt âm trầm hơn so với mọi người, nếu là Cửu tiểu thư lúc trước thì không chỉ có không dám đối diện, mà còn là bị Tưởng thị nhìn một cái đều sợ gần chết, thế nhưng Tần Hoan của hiện tại thì cực kỳ bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Tưởng thị rồi sau đó đường đường chính chính quay đi chỗ khác.
Dáng vẻ ung dung tự tại đó của nàng khiến cho Tưởng thị nhíu chặt mày.
"Tiểu thư, Thái trưởng Công chúa nói gì với người vậy? Sao để cho người ở đó cả ngày trời? Nô tỳ nhìn ánh mắt của lão phu nhân tựa như không hề thích chuyện này, tiểu thư, thật không ngờ người hôm đó được cứu lại chính là Thái trưởng Công chúa."
Tần Hoan lưu lại một ngày, mặc dù Phục Linh đi theo nhưng là đứng chờ ở bên ngoài, đến giờ vẫn chưa có cơ hội nói chuyện với nàng.
Tần Hoan dịu dàng mỉm cười, "Thái trưởng Công chúa nói y thuật của ta tốt, còn về phần lão phu nhân... bà ta sẽ không thích."
Phục Linh chớp chớp mắt, hơi hơi mơ hồ, ánh mắt của Tưởng thị thật sự rất đáng sợ!
"Đến rồi, Giá nhi, tân nương của con đến rồi..."
Đội ngũ đưa dâu đi đến càng ngày càng gần, trong phút chốc pháo nổ rền vang khắp cửa Hầu phủ, không khí cực kỳ náo nhiệt vui mừng. Gần như ngay lúc đó, một con khoái mã chạy như bay lao đến, trên ngựa là một nam tử tuấn lãng mặc hoa phục màu chàm.
Ngựa phi đến trước cửa, nam tử nhanh nhẹn ghìm cương ngựa rồi xoay người nhảy xuống, vén áo bào lên quỳ xuống hành lễ.
"Bái kiến Thái trưởng Công chúa, bái kiến Hầu gia, phu nhân, tiểu chất là Ngụy Ngôn Chi, phụng mệnh Quốc công gia đến đưa dâu!"
An Dương Hầu phủ đã sớm biết thân phận của người đưa dâu, chính là cháu ngoại của Tống Quốc công, cũng chính là một nhân tài trẻ tuổi, hiện tại hắn ở kinh thành nhậm chức Tuần phòng doanh. Nhạc Quỳnh cười cười tiến lên nâng người dậy, "Được rồi được rồi, hiền chất xin hãy đứng lên, đi đường xa mệt nhọc con rồi..."
Ngụy Ngôn Chi đứng dậy liền nói, "Không dám", vừa quay đầu lại thì kiệu hoa đã dừng ngay trước mắt.
Kiệu hoa đến rồi, hôn lễ chính thức bắt đầu, pháo nổ rền vang, tiếng nhạc hỉ cũng cất lên, nơi nơi rực rỡ náo nhiệt, kiệu hoa tám người khiêng nạm vàng chạm bảo, xung quanh thêu đầy phượng hoàng triều dương cùng với kỳ lân tống tử chậm rãi dừng lại ở trước cửa phủ.
Thấy được An Dương Hầu phủ ở ngay trước mặt, một hàng người hầu đi theo đội ngũ đưa dâu đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Người người đều bị cuốn hút bởi hôn lễ náo nhiệt, ai ai cũng cực kỳ vui mừng.
Lễ quan của Hầu phủ tiến lên, "Tân nương đến, giờ lành đã đến, mời Thế tử gia định càn khôn..."
Tập tục hôn lễ của Đại Chu có rất nhiều, định càn khôn để đón kiệu hoa cũng là một loại trong số đó.
Lễ quan vừa dứt lời, lập tức có người hầu dâng lên một bộ cung tên buộc lụa đỏ. Tất cả Nhạc gia đều là võ tướng, ai ai cũng có võ công hơn người, Nhạc Giá cầm cung tên lên tay, giương cung chuẩn bị.
Lễ quan tiếp tục hô, "Một, tên bắn lên trời, trời ban lương duyên, tân nhân vào cửa. Hai, tên bắn xuống đất, đất phối đôi người, tân nhân bách niên hòa hợp. Ba, tên bắn lên kiệu, tìm được kiều thê, lòng định càn khôn."
"Phập", một âm thanh vang lên, tiếng mũi tên cuối cùng vững vàng cắm trên cửa kiệu hoa.
Cả lễ đường như vỡ òa trong tiếng hoan hô cùng tiếng trầm trồ tán thưởng, cộng thêm tiếng pháo nổ chưa dứt, đẩy sự náo nhiệt lên đến đỉnh cao.
Cho dù Tần Hoan là một người không hề thích náo nhiệt, thế nhưng giờ phút này cũng bị cuốn hút, hai mắt nàng sáng trong, cực kỳ mong chờ nhìn về phía cửa kiệu.
"Càn khôn đã định, thiên trường địa cửu, địa cửu thiên trường, mời Thế tử gia đá cửa kiệu..."
Theo tiếng hô của Lễ quan, vẻ mặt Nhạc Giá phấn khởi hẳn lên.
Mặt Thái trưởng Công chúa mang đầy ý cười, "Đi đi, đi đi, nhớ nhẹ một chút, đừng để dọa đến cháu dâu."
Nhạc Giá cười đáp lại, đi về hướng kiệu hoa, đây là lần thứ hai tiếp kiệu, qua lần này thì tân nương tử có thể ra khỏi kiệu để hành lễ rồi.
Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn về đây, Nhạc Giá đi đến trước cửa kiệu, hắn phất phất ống tay áo, nét mặt rất nghiêm nghị, chắp tay cúi người hành lễ về phía cửa kiệu, "Mời phu nhân xuống kiệu..."
Nói xong, hắn co chân đá một cái nhẹ về hướng cửa kiệu.
Đá cửa kiệu mang ý nghĩa là nam nữ kết thành phu thê sau này tôn trọng bình đẳng lẫn nhau, tân lang đá kiệu xong phải chờ tân nương đá lại mới có thể vén màn kiệu lên.
Nhưng Nhạc Giá đá xong thì bên trong kiệu không hề có phản ứng gì.
Nhạc Giá đợi một lúc rồi chau mày nhìn về phía Lễ quan.
Lễ quan cũng không ngờ đến tình huống này, vì vậy ho nhẹ một tiếng, "Mời Thế tử đá cửa kiệu lại một lần nữa, sau này phu quân không sợ nương tử, thê tử không tỏ ra yếu đuối, cùng nhau ân ái đến bạc đầu..."
Nhạc Giá nghe lệnh, lại đá cửa kiệu một lần nữa, hắn vốn là võ tướng, lần trước đá là rất nhẹ nhàng lễ độ, còn lần thứ hai này lại mạnh hơn một chút. Có khi nào do đường xá xa xôi nên tân nương tử mệt quá ngủ thiếp đi?
Đá lần thứ hai xong, trong kiệu hoa vẫn không thấy động tĩnh gì.
Nhạc Giá nhíu mày, bản năng người học võ báo cho hắn một dự cảm không lành.
Cho dù tân nương tử có ngủ thiếp đi, hoặc là không muốn tuân theo lễ nghi này, nhưng chỉ cách một màn kiệu thì ít nhất hắn cũng phải nghe được hơi thở của người ngồi bên trong. Hiện tại xung quanh đã không còn tiếng người nói, pháo cũng đã đốt hết, vậy mà bên trong kiệu cực kỳ tĩnh lặng, không hề nghe thấy một tiếng động nào. Tân nương tử đâu mất rồi?
Không chỉ Nhạc Giá, đám người xung quanh nhìn thấy đá kiệu tận hai lần nhưng không có phản ứng gì nên cũng bắt đầu sửng sốt.
Đừng nói là gả cho An Dương Hầu phủ, ngay cả người bình thường thành thân thì tân nương tử cũng không thể không phối hợp. Hôn lễ chú trọng lễ nghi thuận lợi viên mãn mới là đại cát, chẳng lẽ tiểu thư nhà Tống Quốc công phủ lại không biết giữ quy củ đến thế này?!
Vẻ mặt mọi người hơi nghiêm trọng, tất cả đều tập trung về phía kiệu hoa.
Lễ quan hơi khó xử, trong lòng còn trách móc, tiểu thư Tống Quốc công phủ này đúng là không chừa mặt mũi cho An Dương Hầu phủ!
Nghĩ như vậy, Lễ quan nói rành mạch, "Giờ lành đã đến, mời Thế tử gia vén màn kiệu..."
Nhạc Giá vốn đang cảm thấy kỳ quái, nghe lời này liền không do dự nữa lập tức vén màn kiệu lên.
Màn kiệu vừa được vén lên, hai mắt Nhạc Giá lập tức run rẩy!
Cũng ngay lúc đó, quan khách xung quanh vốn tràn đầy chờ mong được thấy tân nương, nhưng vừa nhìn thấy sự tình bên trong kiệu thì ai ai cũng biến sắc, sau đó là liên tiếp những tiếng hét sợ hãi chói tai khiến cho sự vui mừng náo nhiệt ban nãy bay đi hoàn toàn.
Tân nương của Nhạc Giá vẫn ở đó, nàng mặc giá y đỏ thẫm thêu hình mẫu đơn cực kỳ phú quý. Nàng ngồi ngay ngắn hiền thục thủ lễ trong kiệu.
Nhưng ở bên ngoài kiệu, Nhạc Giá đã từng chinh chiến sa trường, giết địch vô số giờ đây lại cảm thấy sởn gai ốc.
Hắn nhìn chằm chằm vào đoạn cổ đã bị cắt đứt của tân nương, huyết dịch toàn thân cũng đã ngừng chảy từ lâu...
Tân nương của hắn, giá y đỏ như lửa, dáng người thướt tha, nhưng lại trơ trọi không có đầu.