"Đại thiếu gia..."
Tay Phục Linh vẫn cầm chặt cái chổi không biết là có nên vứt xuống hay không, nhưng vẫn cúi đầu hành lễ.
Tần Sâm bước nhanh đến, nhìn thấy chủ tớ Tần Hoan nên rất kinh ngạc, "Chủ tớ các ngươi... Sao lại..."
Ngay lập tức Tần Hoan nhìn xuống đế giày của Tần Sâm.
Bởi vì bên trong vườn lan có ruộng trồng hoa, đất đai ở trong đó cũng khác với bên ngoài, cho nên nếu đã đi vào đây thì chắc chắn dưới đế giày sẽ dính đất.
Thế nhưng đế giày Tần Sâm lại rất khô ráo sạch sẽ.
"Đại thiếu gia, có người trốn trong vườn lan."
Tần Sâm khí chất nho nhã, ánh mắt khi nhìn vào người khác cũng rất dịu dàng. Trong Tần phủ, hiếm có người nào đối đãi với chủ tớ Tần Hoan tốt như hắn. Phục Linh nghẹn ngào, hơi có chút oan ức kể lể.
"Có người trốn?" Tần Sâm nhăn mặt rồi nhìn ra xung quanh, "Sao có thể có người trốn ở đây? Có khi các ngươi nhìn nhầm rồi không?"
"Không phải, nô..."
Phục Linh còn muốn nói tiếp nhưng Tần Hoan lấy khuỷu tay huých huých sang.
"Ban nãy Phục Linh định bê hai chậu hoa lan vào trong phòng nhưng lại bị tiếng động làm cho hoảng sợ. Muội không yên tâm nên mới đi cùng đến đây nhìn, có thể... chỉ là tiếng gió thôi, em ấy nghe nhầm rồi." Tần Hoan dựng xẻng sang bên cạnh, quay trở lại dáng vẻ bình tĩnh đoan trang vốn có.
"Đêm đã khuya lắm rồi, chắc chắn là nhìn nhầm." Tần Sâm khẽ cười, ánh mắt nhìn Tần Hoan cực kỳ dịu dàng thân thiết, "Có điều hai đứa chỉ là tiểu cô nương sao dám tự đi qua đó? Nếu muốn đi cũng phải gọi nam bộc đi chung chứ."
Tần Hoan ngoan ngoãn, "Vâng, đại ca nói đúng, là Tần Hoan sơ suất."
Tần Sâm lại nhìn lướt qua vườn lan, "Không có việc gì là tốt, ngày mai ta cho người đóng cửa vườn rồi chỉnh đốn lại, hàng ngày các ngươi cứ khóa kỹ cửa hông lại là được. Đi thôi, đi ra đây xem lễ vật ta mang đến cho muội."
Hóa ra Tần Sâm đ ến Đinh Lan uyển là để tặng quà.
Tần Sâm quay người đi đằng trước, Tần Hoan và Phục Linh vội vàng chạy theo sau.
Ngoài Tần Sâm ra thì bên cạnh hắn còn có một gã sai vặt là Trừng Tâm.
Dịch bởi He"Li"X
Tay Trừng Tâm bê một cái hộp gấm, thấy Tần Sâm quay lại thì vội vàng đưa lại vào tay Tần Sâm. "Bây giờ quá muộn rồi nên Đại ca không vào trong phòng nữa, vốn định sáng mai mới cho người mang đến thế nhưng vừa nghĩ đến muội cứu mạng Lan Nhi mà ta còn chưa nói lời cảm tạ đàng hoàng nên trong lòng không yên."
Tần Sâm nói xong liền mở hộp gấm ra, "Đây là bộ cài tóc Lam Bảo thạch ngày trước ta mua cho Lan nhi, Lan nhi cực kỳ yêu thích nên mới không nỡ mang ra dùng. Hôm nay muội cứu mẫu tử Lan nhi, đây chỉ là một chút tâm ý của chúng ta."
(Lam Bảo thạch là đá Sapphire nhé, không phải ngọc bích như nhiều bản convert)
Hộp vừa mở ra ánh sáng châu báu lấp lánh liền tràn ra bên ngoài
Tần Hoan nhíu mày, nàng thoáng do dự, món quà này thật quá quý giá.
Nhìn thấy Tần Hoan không nhận, Tần Sâm lại nói, "Lan nhi đã tỉnh lại, thuốc cũng uống rồi, đây là do nàng ấy tự mình chọn. Nếu như Cửu muội muội không cần tức là ghét bỏ chúng ta chọn lễ vật không hợp ý muội rồi sao?"
Tần Hoan ngước mắt nhìn thẳng vào Tần Sâm, vị Đại thiếu gia Tần phủ Tam phòng này có một đôi mắt cực kỳ dịu dàng, cộng thêm hắn có nụ cười khiến người ta cảm giác như vừa được tắm gió xuân, lòng cảnh giác của Tần Hoan đã vơi đi ít nhiều.
Tần Hoan nhận lấy hộp gấm, "Cảm ơn Đại ca."
Nàng cũng không phải thiện nam tín nữ gì, nhưng hoàn cảnh trước mắt nàng rất khó khăn, chẳng có lý do gì mà không nhận cả.
Tần Sâm thở phào, hắn cười rộ lên, "Như vậy là tốt rồi, thân thể của Lan nhi vẫn còn phải phiền Cửu muội muội nhiều."
Nói xong hắn lại nhìn xung quanh viện, "Trước kia ủy khuất muội, sau này muội thấy trong viện thiếu cái gì cứ nói với Đại ca một tiếng là được. Trước đây Lan nhi rất ít gặp muội, lần này muội cứu nàng, nàng nói tính tình muội trầm tĩnh nên rất yêu thích muội, nếu muội rảnh rỗi thì cứ đến tâm sự với nàng ấy nhiều một chút."
Tần Hoan không đáp lại, chỉ gật đầu.
Tần Sâm thấy Tần Hoan hơi lạnh nhạt, hắn do dự một chút rồi lại nói, "Cửu muội muội, chuyện muội rơi xuống hồ đại ca cũng vừa nghe nói, cho dù nghĩ quẩn trong lòng thì cũng không thể coi thường mạng sống của mình như vậy. Sau này muội tuyệt đối đừng làm thế nữa, nghe nói sau khi muội tỉnh dậy lại bị bệnh, hiện tại đã khỏi chưa?"
Tần Hoan mím môi, cụp mắt xuống, "Đã tốt lên rất nhiều rồi, Đại ca yên tâm."
Phục Linh vừa nghe Tần Sâm nhắc đến chuyện này thì trong lòng lại hơi đau xót, sau đó dường như lại cực kỳ tin tưởng Tần Sâm, "Đại thiếu gia không biết đấy thôi, lần đó tiểu thư bị thương ở đầu, đã quên đi rất nhiều chuyện trước đây rồi."
Ánh mắt Tần Sâm hơi mang theo sự thương tiếc, "Cửu muội muội, trước đây trong phủ đối xử với muội không tốt, sau này sẽ tốt hơn, muội..."
"Đa tạ Đại ca quan tâm." Tần Hoan cắt ngang lời Tần Sâm, "Giờ cũng muộn lắm rồi, Đại ca xin quay về đi."
Tần Sâm định nói tiếp lại thôi, nhìn dáng vẻ cúi đầu cụp mắt của Tần Hoan, đương nhiên hắn hiểu nàng không muốn tiếp tục nói đến chuyện này.
Tần Sâm thở dài, "Vậy đi, các ngươi vào trong ngủ, Đai ca đi đây."
Hắn nói xong liền xoay người ra về.
Nhìn hắn đi rồi, ánh mắt Tần Hoan hơi tối xuống.
"Tiểu thư, đây là trang sức của Cẩm Tú phường trong thành, đừng nói là thành Cẩm Châu, ngay cả toàn bộ phía nam đều biết danh tiếng của Cẩm Tú phường. Trang sức của bọn họ đều được đặt làm theo yêu cầu của quan lại quyền quý, người bình thường có muốn cũng không mua được."
"Lam Bảo thạch này... Luận màu sắc hay phẩm chất đá cũng đều là thượng thừa, nhất định cũng đã phải tốn rất nhiều tiền. Tiểu thư, tính tình Đại thiếu gia khiêm tốn không hề tự cao tự đại, tài thức cũng cực kỳ cao, trong cả Tần phủ coi như chỉ có hắn đối tốt với chúng ta.
Tần Hoan quay đầu lại, "Sao lại nói thế?"
Phục Linh thở dài, "Tiểu thư quên rồi, ngày trước Đại thiếu gia thường ra bên ngoài đi học, thế nhưng mỗi lần về phủ đều gọi người đưa chút ngân lượng cho chúng ta, cũng đã trợ giúp chúng ta nhiều lần rồi."
Chẳng trách thái độ Phục Linh tỏ ra rất thân thiện với Tần Sâm, Tần Hoan quay đầu nhìn về phía cửa viện rồi lại nhìn qua cửa hông.
"Em đi khóa cửa hông lại rồi chúng ta đi nghỉ ngơi thôi."
Phục Linh nhớ đến bóng người ban nãy nên không dám lơ là, vội vàng chạy đi lấy khóa để khóa cửa hông, lúc quay lại còn nói, "Vừa rồi sao không cho nô tỳ nói hết, tính tình Đại thiếu gia lương thiện, nhất định sẽ giúp chúng ta điều tra!"
Trong mắt Tần Hoan ánh lên vẻ sắc bén. "Tra không được, đêm đã khuya rồi, xung quanh vườn lan lại thông với rất nhiều nơi, ngay cả hắn cũng sẽ không vì chúng ta mà điều động nhân lực."
Động tĩnh càng lớn thì sẽ rút dây động rừng.
"Rốt cuộc là ai? Nô tỳ khẳng định đấy là bóng người."
Tần Hoan nằm trên giường, trong lòng có hơi bất an.
"Phục Linh, sau này chúng ta đi lại ở Tần phủ phải cẩn thận hơn."
Phục Linh ngủ trên giường nhỏ ở ngay gần, nghe thế liền 'vâng' một tiếng. Dường như nàng cảm nhận được câu nói này của Tần Hoan có hơi bất thường nên cũng hồi hộp, "Tiểu thư... cảm thấy người đó có ác ý?"
Không chỉ là có ác ý, mà có khi còn có sát ý.
Trong lòng Tần Hoan nghĩ vậy nhưng cũng không thể nói thẳng ra với Phục Linh.
"Người trong phủ trước giờ đều không thích chúng ta, thận trọng hơn cũng tốt."
Phục Linh thở phào, "Tiểu thư là sợ chúng ta chọc phải phiền toái thị phi? Tiểu thư yên tâm, chuyện này nô tỳ biết rồi." Hơi ngừng lại, Phục Linh lại sợ hãi bọc kín người bên trong chăn gấm, "Tiểu thư, tối nay chúng ta đừng tắt đèn..."
Màn che nhẹ buông, Phục Linh lờ mờ nhìn thấy bóng Tần Hoan đang nằm.
Tần Hoan không nói chuyện, Phục Linh sợ run cầm cập, "Nô tỳ nhớ đến dáng vẻ của tiểu thư nhà Tống quốc công, cũng không biết là ai lại có thể tàn nhẫn hại chết Tống gia tiểu thư như vậy, trên đời sao có thể có người cực kỳ hung ác như thế?"
Lúc Phục Linh nói câu này, Tần Hoan cũng chuyển suy nghĩ từ chuyện Cửu tiểu thư bị giết sang vụ án mạng kỳ quái đáng sợ này.
Phải là người như thế nào mới dùng phương pháp tàn nhẫn như vậy để gi ết chết một vị tân nương?
Nghĩ rồi lại nghĩ, cứ như chỉ có ma quỷ mới có thể điên cuồng mất trí như vậy.
Nhưng kinh nghiệm lúc trước đi theo phụ thân tiếp xúc với hình ngục lại làm cho Tần Hoàn biết rõ ràng không có ma quỷ nào ở đây cả, hung thủ đôi khi chỉ là một người hết sức bình thường, là người không ai để mắt đến, có thể là người cùng ngươi trò truyện sớm tối, cũng có thể là người ngồi cùng bàn ăn cơm chung với ngươi...