Hoắc Hoài Tín nhìn Tần Hoan, ông cũng không biết An Dương Hầu phủ lại còn có một tiểu nương tử khác.
Mà tiểu cô nương này khí chất trầm tĩnh, dung mạo như trăng rằm, không phải tiểu thư nhà bình thường, nghĩ tới vì tiệc hỷ của Hầu phủ nên từ kinh thành cũng đến đây không ít khách quý. Hoắc Hoài Tín nhăn mày, chẳng lẽ là vị Quận chúa nào đó đến từ kinh thành?
"Hoắc đại nhân, đây là Cửu cô nương Tần phủ."
Lông mày Hoắc Hoài Tín giật giật, Tần phủ, Cửu cô nương...
Tần phủ thì ông biết, vả lại ông cũng cực kỳ thân thuộc với gia chủ Tần An của Tần phủ, có điều ông mới chỉ gặp Ngũ cô nương Lục cô nương của Tần phủ, vị Cửu cô nương này là nữ nhi độc nhất của Tần phủ Nhị phòng, đến Cẩm Châu này sống nhờ thế nhưng ông chưa hề gặp mặt...
Khoan đã... Hoắc Hoài Tín hơi nheo mắt.
Cửu cô nương này chẳng lẽ đó là Cửu cô nương mà hơn nửa tháng trước ngay cả linh đường cũng bố trí xong mà lại chết đi sống lại?!
Bởi vì trong thành Cẩm Châu không có nhiều quan môn quý tộc, mấy chuyện riêng tư này đa phần đều sẽ truyền ra ngoài, mặc dù ông không quan tâm chuyện trong hậu trạch nhà người ta thế nhưng chuyện này lại là do thê tử Nguyên thị của ông chủ động nhắc đến.
Theo như lời Nguyên thị thì Cửu cô nương này chính là một sát tinh hung mệnh khắc chết cha mẹ, lại còn nói nguyên nhân chuyện kỳ dị chết đi sống lại kia chính là vì Cửu cô nương luyến mộ nhi tử Hoắc Ninh nhà bọn họ, nhưng Hoắc Ninh không có ý với nàng nên nàng mới nhảy hồ.
Cửu cô nương này tồn tại như vô hình trong Trung Dũng Hầu phủ, Nguyên thị không chỉ có chướng mắt phụ mẫu nàng đều tạ thế, lại càng chán ghét mệnh cách của nàng. Lúc đó còn lo lắng chuyện này nếu bị làm cho lớn chuyện thì thanh danh của Hoắc Ninh sẽ bị tổn hại.
Lúc đó ông có hỏi một câu, Nguyên thị nói Cửu cô nương này không tài đức không diện mạo, tính tình nhát gan hèn kém không có một chút tác phong nào của con nhà quý tộc, tuổi tác còn nhỏ không biết liêm sỉ, lại vì chuyện nữ nhi tư tình mà nhảy hồ. Loại người ti tiện không thanh cao nổi thế này mà còn muốn làm dâu nhà Tri phủ, quả thực là si tâm vọng tưởng.
Trong lòng Hoắc Hoài Tín dần dần xoắn chặt, Nguyên thị nói sai rồi, cực kỳ sai lầm rồi.
"Hóa ra là Tần phủ Cửu cô nương..."
Hơi ngừng lại, Hoắc Hoài Tín chợt thẳng sống lưng. Không biết vì sao mà vừa nghĩ đến lời Nguyên thị nói Cửu cô nương này là vì Hoắc Ninh nên mới nhảy hồ, trong lòng ông lại thấy hơi vui vẻ mừng thầm. Nghĩ đến đây Hoắc Hoài Tín lại nhíu mày, hôm qua trong tiệc mừng của Hầu phủ, dường như ông nghe thấy Thái trưởng Công chúa triệu kiến một vị tiểu cô nương vào trò truyện cả ngày...
Trong mắt Hoắc Hoài Tín lộ ra vẻ nghi hoặc, "Cửu cô nương sao lại ở đây?"
Giang thị thống khổ cùng cực nhưng vẫn không quên nói thay Tần Hoan, "Tri phủ Đại nhân cũng biết, mấy ngày trước mẫu thân ra ngoài đã bị phát bệnh té xỉu ở bên đường, lúc đó chính là Cửu cô nương cứu được mẫu thân. Hôm nay xảy ra chuyện, mẫu thân bệnh tình nguy kịch, cũng chính Cửu cô nương vào phủ giúp đỡ chẩn trị. Bệnh của mẫu thân cũng không phải nhất thời có thể trị nên Cửu cô nương muốn ở lại trong phủ chúng ta 2 ngày."
Trong mắt Hoắc Hoài Tín lóe lên tia sáng, tin tức nội trạch ngoại trạch đúng là khác nhau. Trong lúc ông xử lý công vụ ở bên ngoài đích thực có nghe thấy Thái trưởng Công chúa được người ta cứu, nhưng ông cũng không biết hóa ra người cứu Thái trưởng Công chúa lại chính là Tần Hoan!
Hoắc Hoài Tín nói chậm lại, rất có vẻ tán thưởng của trưởng bối đối với tiểu bối mà mình yêu thích, "Hóa ra mấy ngày nay mọi người ở bên ngoài đều nói về tiểu y tiên đó lại chính là Cửu cô nương? Thật không ngờ tới Cửu cô nương tuổi còn nhỏ lại có tài nghệ như thế..."
Yến Trì nhíu nhíu mày, thành tích của vị Hoắc Tri phủ này không tệ, làm quan cũng coi như công chính nghiêm minh, nhưng nhìn nét mặt của ông ta biến hóa trong chớp mắt này Yến Trì khẳng định hẳn là ông ta biết lời đồn Tần Hoan nhảy hồ vì Hoắc Ninh.
Yến Trì nheo mắt, hắn chỉ liếc mắt một cái thôi cũng nhìn thấu được Hoắc Hoài Tín đang suy nghĩ cái gì...
Người này ngụp lặn chốn quan trường nhiều năm, giỏi nhất chính là cân nhắc thiệt hơn. Ánh mắt ông ta nhìn Tần Hoan đong đầy vẻ hài lòng và tán thưởng, lại cộng thêm quan hệ hiện tại giữa Tần Hoan và An Dương Hầu phủ, chẳng phải ông ta đã ngập bụng tính toán rồi ư?
"Đúng vậy, Tần Cửu cô nương là khách quý của Hầu phủ, nàng đã cứu cô nãi nãi, là ân nhân của Hầu phủ và Yến thị."
Yến Trì vừa mới lên tiếng, Hoắc Hoài Tín hơi khiếp sợ.
Ân nhân của Hầu phủ thì cũng thôi, Yến thị lại chính là toàn bộ Hoàng thất, mặc dù thân phận Thái trưởng Công chúa thật sự tôn quý nhưng vị Duệ Thân vương Thế tử này sao lại nâng Tần Cửu cô nương đến vị trí cao như vậy?
Hoắc Hoài Tín muốn nói lại thôi nhưng Yến Trì lại không cho ông ta cơ hội nói chuyện, "Hoắc Tri phủ còn chưa trả lời câu hỏi của Cửu cô nương, tại sao còn chưa tìm ra nguyên nhân tử vong của nạn nhân mà đã khẳng định là Nhị công tử đánh chết người?"
Hoắc Hoài Tín lập tức ngừng suy tính linh tinh, ông không quên ban nãy vị Tần Cửu cô nương này lại nghi ngờ phán quyết của ông.
Hoắc Hoài Tín ho nhẹ một tiếng rồi nhẹ nhàng nói, "Cửu cô nương không biết rồi, ngỗ tác nha môn ngay từ đầu đã nghiệm thi, nạn nhân Lâm Đại Hưng đích thực là bị đánh chết. Vì sao lúc Nhị công tử đi rồi mới thổ huyết? Đó là vì khắp người Lâm Đại Hưng đều là nội thương, xương sườn bị gãy, chỗ gãy đâm vào nội tạng, đây cũng là chuyện thường thấy."
Hơi ngừng lại, Hoắc Hoài Tín lại nói giọng cực kỳ ân cần, "Việc này nói ra e là lại làm cho Cửu cô nương sợ hãi rồi, vẫn là đừng nên nghe thì hơn."
Giang thị và Nhạc Ngưng ở bên cạnh nghe thấy thế lông mày hơi giật giật, Tri phủ Đại nhân lại quá coi thường Tần Hoan rồi!
Dáng vẻ Hoắc Hoài Tín cực kỳ hòa nhã ân cần, Tần Hoan lại tiến lên một bước, "Chưa mổ nghiệm thi thì làm thế nào chứng minh nạn nhân là bị xương sườn đâm thủng nội tạng mà chết? Trong ngũ tạng của con người: tim, gan, lá lách, phổi, thận, Lâm Đại Hưng là bị đâm thủng ở chỗ nào?"
Nét cười ôn hòa trên mặt Hoắc Hoài Tín cứng đờ, nhìn ánh mắt sắc nhọn của Tần Hoan, ông ta nhất thời á khẩu không trả lời được.
Tạng phủ của người, có muốn nhìn cũng không nhìn thấy, ông làm sao mà biết được là bị đâm thủng ở đâu?
"Cửu cô nương, bất luận bị đâm thủng ở chỗ nào thì cũng đều do Nhị công tử đánh mà ra, điều này còn cần phải truy cứu đến cùng sao?"
Tần Hoan nhướn mày, vẻ mặt nghiêm nghị hẳn lên, "Thất bại trong án tù đa phần đều là sai sót ngay từ đầu, Tri phủ Đại nhân không chú trọng khám nghiệm rất dễ dẫn đến kết luận sai lầm sinh ra án oan..."
Hoắc Hoài Tín cứ như bị giẫm lên chỗ đau, "Cửu cô nương tuổi còn trẻ không hiểu hình ngục, trên tay ta xưa giờ chưa có một án oan nào. Vụ án này nhân chứng vật chứng đều đủ, ngay cả Nhị công tử cũng đã tự mình nhận tội, còn cần phải khám nghiệm như thế nào?"
Người làm quan chú trọng nhất là thanh danh, Hoắc Hoài Tín nếu muốn tiếp tục thăng chức thì tuyệt nhiên không để cho bản thân mình dính dáng đến hai chữ 'án oan'.
Lông mày Tần Hoan nhíu lại càng chặt, đáy mắt nàng cuồn cuộn mây mù, nàng nhếch khóe môi, "Đại Chu lịch, tháng 3 năm 235, lúc đó Thẩm Nghị đại nhân nhậm chức Đại Lý Tự Phó khanh đã từng biên soạn một cuốn 'Đại Lý Tự chỉnh lý rửa oan sách'. Trong sách nói: "Việc lao tù đừng chú trọng vào án tử, án tử đừng chú trọng vào sự tình ban đầu, sự tình ban đầu đừng chú trọng vào kiểm nghiệm, làm quan thẩm án cũng đừng vì một bằng chứng là có thể qua quýt cho xong chuyện." Án này còn rất nhiều chi tiết không rõ, ngay cả manh mối quan trọng như nguyên nhân chết cũng không xác định, Đại nhân sao có thể định án tắc trách như vậy?"
Sống lưng Tần Hoan thẳng tắp như kiếm, lời nói lại càng mạnh mẽ khí phách, dáng vẻ nàng như vậy hoàn toàn không giống với vẻ lạnh lùng cứng cỏi nhưng lại dịu dàng nhã nhặn của ngày thường. Giọng nói nàng không giấu được sự sắc sảo, thanh thế bức người. Ngay cả Hoắc Hoài Tín cũng bị câu hỏi của nàng đẩy lùi về sau một bước.
"Ngươi..." Sắc mặt Hoắc Hoài Tín đỏ ửng, không có cách nào phản bác được đành phải nói, "Ngươi đừng có nhắc đến Thẩm Nghị, Thẩm Nghị thân là Đại Lý Tự khanh mà lại vì bản thân làm việc thiên tư dối trên lừa dưới hại chết cả nhà, ngươi mang lời của hắn ra làm châm ngôn quả thực buồn cười!"
Ánh mắt Tần Hoan đột nhiên sắc bén hẳn lên, nàng siết chặt nắm đấm, dưới ánh mắt rõ ràng có hơi chột dạ của Hoắc Hoài Tín, cổ họng nàng nghẹn ngào như bị một khối thép cứng rắn chặn lại. Chỉ vì nàng biết rõ phụ thân bị oan nhưng lại không thể kêu oan cho phụ thân một câu nào.
Sống mũi cay xè, Tần Hoan phải cắn chặt khớp hàm mới có thể nhịn được xuống.
Không, không thể khóc, phụ thân đang nhìn nàng. Những người này... những người này chỉ là đám người ngu xuẩn không biết rõ sự tình. Mà vụ án ở kinh thành đã có kết luận, chuyện liên quan đến triều đình nàng không thể ngang nhiên biện bạch cho phụ thân.
Ngay khoảnh khắc chết đi sống lại kia nàng liền biết đây là một con đường tăm tối chỉ có tự bản thân mình độc hành. Phẫn nộ và thống hận trong lòng nàng dù ở đâu hay vào lúc nào cũng đều không thể nói với người khác.
Hít sâu một hơi, Tần Hoan sắc mặt trắng bệch nói, "Tần Hoan chỉ là một dân nữ, không biết Thẩm Nghị có làm việc thiên tư dối trên lừa dưới hay không, Tần Hoan chỉ biết cuốn 'Đại Lý Tự chỉnh lý rửa oan sách' là cuốn sách mà Thẩm Nghị phí hết tâm huyết soạn ra, là một điển tịch về hình ngục vang danh sử sách, năm đó sách này cũng được văn quán Quốc Tử Giám in ấn và phát hành, đã từng phát đi ở khắp các phủ nha. Tần Hoan không tin là Tri phủ Đại nhân lại chưa hề xem qua."
Hoắc Hoài Tín lại tiếp tục không thốt lên lời, ông ta nghẹn họng nhìn Tần Hoan trân trối, không ngờ một tiểu cô nương lại có thể biết nhiều như vậy.
Đúng vậy, ông đã đọc qua, không chỉ có đọc qua mà thậm chí còn đọc đến thuộc lòng.
Ngày đó ông vừa thăng chức lên Tri phủ, trong lòng tràn đầy nhiệt huyết muốn gửi tim vào đất trời gửi mệnh vào bá tánh, nhưng hiện giờ đã khác rồi.
Hoắc Hoài Tín vừa thẹn vừa giận, quay người lại, giận cá chém thớt lên người ngỗ tác Từ Hà đứng ở sau lưng, "Từ Hà, ngươi đã xảy ra chuyện gì? Vì sao không khám nghiệm thi thể cẩn thận?!"
Từ Hà nghe xong trận cãi vã này liền rõ ràng, 'phịch' một cái quỳ xuống đất, "Đại nhân, năng lực của Từ Hà có hạn, cho đến giờ vẫn chưa hề mổ thi nghiệm xác... Huống hồ đại nhân cũng chưa bao giờ yêu cầu tiểu nhân mổ thi..."
Hoắc Hoài Tín đã Từ Hà một cước, "Ngươi đừng có hồ ngôn loạn ngữ! Phủ nha còn giữ ngươi lại làm gì? Có chút việc nhỏ cũng làm không xong?!"
Hoắc Hoài Tín quá mức thất thố, mà Tần Hoan nhìn trên dưới người không quá 30 tuổi Từ Hà này âm thầm lắc đầu.
Luận về hàng ngũ ngỗ tác, Từ Hà lại quá trẻ tuổi, mà nghiệm thi có chính xác hay không là do kinh nghiệm đúc kết từ nhiều năm, huống chi mổ nghiệm vốn có độ khó cực kỳ cao. Hắn không có người chuyên trách chỉ bảo, lại không có cơ hội rèn luyện thì sao dám xuống tay?
Tần Hoan nhìn dáng vẻ tức hộc máu của Hoắc Hoài Tín cười nhẹ một cái, "Tri phủ Đại nhân yên tâm chớ nóng vội. Tần Hoan nói những điều này chẳng qua là cảm thấy Tri phủ Đại nhân xử án này quá mức qua loa." Tần Hoan hơi ngừng lại rồi nói, "Nếu Tần Hoan có thể chứng minh án này không đơn giản như vậy thì Tri phủ Đại nhân sẽ thế nào?"
Hoắc Hoài Tín quay người lại trợn trừng mắt nhìn Tần Hoan, "Ngươi? Ngươi làm thế nào chứng mình?"
Ý cười trên môi Tần Hoan phai nhạt, "Tri phủ Đại nhân xin nói trước, nếu như Tần Hoan có thể chứng minh thì người sẽ như thế nào?"
Hoắc Hoài Tín ưỡn ngực, ông đã một bó tuổi rồi còn bị Tần Hoan ép cho tức giận thế này, "Ngươi nói đi, ngươi nói thế nào thì sẽ như thế, ta ngược lại là xem xem Cửu cô nương có bản lĩnh gì!"
Tần Hoan cứ thế cười rộ lên, đôi mắt trong veo sáng ngời phản chiếu toàn bộ ánh đèn trong phủ, phảng phất như một dòng suối sâu chứa đầy các vì sao, "Cũng không dám yêu cầu Tri phủ Đại nhân làm cái gì, chỉ muốn ngài chép 10 lần cuốn 'Đại Lý Tự chỉnh lý rửa oan sách' được không?"
Chép sách? Lại còn chép cuốn 'Đại Lý Tự chỉnh lý rửa oan sách' của Thẩm Nghị vừa mới bị hắn châm biếm kia?!
Mặt Hoắc Hoài Tín đỏ như lửa thiêu, nhưng lời hắn đã nói ra rồi thì giờ làm gì còn mặt mũi nào mà nuốt lời?
"Được! Theo ý ngươi! Vậy ngươi làm thế nào để chứng minh?"
Tần Hoan ngừng cười, ánh mắt cũng đột nhiên u ám trầm hẳn xuống.
Nàng nhìn Hoắc Hoài Tín, giọng nói sắc bén như dao, "Ta muốn nghiệm thi."