"Nạn nhân là Lâm Đại Hưng, giới tính nam, chiều cao ước chừng 5 thước 6 tấc..."
Sắc mặt Tần Hoan nghiêm nghị, đeo bao tay vào bắt đầu kiểm tra phần đầu Lâm Đại Hưng.
Nàng quan sát cẩn thận tỉ mỉ từng tấc da thịt trên mặt Lâm Đại Hưng, ban đầu vạch tròng mắt hắn ra, rồi nhìn cổ gáy và phía sau đầu, sau đó mới lên tiếng chậm rãi, "Mắt nạn nhân có lớp màng đục nhưng vẫn có thể nhìn thấy được đồng tử; trán, mũi, má phải đều có vết thương, vết thương là dạng bầm tím, không thấy miệng vết thương cũng không thấy tổn thương vào xương mặt, dự đoán là thương tích gây ra bởi nắm đấm."
Vừa nói Tần Hoan vừa nắm lấy cằm Lâm Đại Hưng, nàng hơi dùng sức kéo cánh môi của Lâm Đại Hưng ra, "Lẫn trong răng môi nạn nhân có rất nhiều vết máu đọng màu nâu đỏ, lưu lại do lúc chết bị thổ huyết."
Tần Hoan nói xong lại sờ từ cổ trở xuống, ánh mắt liền ngưng lại, "Vạt áo trước ngực có vết máu lớn, bả vai và đầu gối có vết thương ngoài da, là vết thương do ẩu đả gây ra."
Vừa dứt lời, Tần Hoan liền bắt đầu cởi y phục Lâm Đại Hưng ra.
Động tác của nàng lưu loát, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm trang, thế nhưng sắc mặt mấy người Giang thị đứng ở bên ngoài lại hơi phức tạp.
Trong đám người chỉ có duy nhất Từ Hà là đã nghiệm thi nhiều lần, hắn vội nói, "Lúc nghiệm thi vì để kiểm tra thực hư vết thương nên chắc chắn phải c ởi quần áo nạn nhân ra, có như vậy mới thuận tiện khám nghiệm."
Nhạc Quỳnh vỗ vỗ bả vai Giang thị, "Phu nhân, hay là sang bên cạnh chờ?"
Khóe môi Giang thị giật giật, lắc đầu, "Không cần, Hoan nhi có thể đích thân nghiệm thi, chẳng lẽ ta còn không được nhìn?"
Tần Hoan trong phòng rất nhanh đã cởi xong áo của Lâm Đại Hưng, mọi người vốn tưởng rằng như thế là xong, thế nhưng không nghĩ đến Tần Hoan cởi áo hắn xong lại đang cởi tiếp đến dây lưng. Lần này ngay cả Từ Hà cũng run rẩy khóe mắt, ai có thể ngờ được một tiểu cô nương xinh đẹp nhu mì là vậy lại có thể mặt không biến sắc mà c ởi quần của một xác chết nam giới ra?
Tất cả mọi người đều chấn động, thế nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh. Chỉ có Yến Trì ánh mắt càng ngày càng u ám, mặc dù trong lòng hắn cũng cực kỳ kinh ngạc thế nhưng hắn lại biết bây giờ mới chỉ là bắt đầu thôi.
Hắn vừa kỳ vọng lại vừa phấn chấn, giống như đã chắc chắn rằng Tần Hoan luôn có những năng lực vô hạn không ai ngờ được.
Lúc Lâm Đại Hưng cả người trần như nhộng nằm trên bàn, sắc mặt Tần Hoan trông còn nghiêm trang hơn nữa, nàng vừa lật chuyển thi thể vừa nói, "Thi ban màu tím chủ yếu phân bố ở sau lưng, mông và mặt sau chân của nạn nhân, màu sắc nhạt dần khi ấn vào; đã c**ng cứng toàn thân, nạn nhân tử vong là vào khoảng giờ Thìn 2 khắc đến giữa giờ Thìn."
(Khoảng 7h30 đến 8h00 sáng)
Sắc mặt Nhạc Quỳnh biến đổi, quay sang nhìn về phía Hoắc Hoài Tín, "Hoắc huynh, nghiệm trạng huynh mang đến đây viết là người chết trong khoảng giờ Thìn đến giờ Tỵ. Đám người Ngụy Ngũ lại nói rõ ràng lúc Lâm Đại Hưng chết là khoảng giờ Thìn 3 khắc."
Từ Hà ở bên cạnh mặt đỏ tai hồng, vội vàng quỳ xuống trước mặt Nhạc Quỳnh, "Tiểu nhân học nghệ không tinh, xin Hầu gia thứ tội."
Nhạc Quỳnh phất phất tay, "Bây giờ không phải lúc nói mấy chuyện này."
Từ Hà hậm hực đứng dậy, lại nhìn vào trong phòng, càng lúc càng không thể tin được.
Đến bây giờ Hoắc Hoài Tín đã tin rằng Tần Hoan chắc chắn biết nghiệm thi, ông lau mồ hôi lạnh trên trán. Tuy vậy nhưng ông vẫn không tin Tần Hoan có thể thay đổi được điều gì ở cái án tử này, "Hầu gia, Từ Hà nghiệm ra thời gian tử vong đúng là không được chính xác lắm, thế nhưng... thế nhưng điều này không gây ảnh hưởng gì lớn đến án tử, trừ phi Cửu cô nương tìm được chứng cớ, nếu không..."
Đương nhiên Nhạc Quỳnh hiểu được đạo lý này, vì thế nhìn chăm chú không rời mắt vào trong phòng.
Trên bàn dài, ánh mắt Tần Hoan cẩn thận quét qua từng tấc da thịt trên người Lâm Đại Hưng, nàng kiểm tra tỉ mỉ từng vết thương từ trên xuống dưới, thậm chí ngay cả n@m căn của hắn cũng lật qua lật lại tra xét...
Bên ngoài phòng, mấy người Nhạc Thanh nhịn không được hít vào một hơi khí lạnh, Giang thị cũng im im lặng lặng quay đầu đi.
Nhạc Ngưng đứng bên cạnh vốn là thần sắc ngưng trọng sống lưng thẳng tắp, cực kỳ có tư thế hiên ngang lẫm liệt, thế nhưng đến lúc này nàng cũng không nhịn được mà run rẩy lông mày, nàng quay đầu đi chỗ khác không dám nhìn tiếp.
Tần Hoan thấy Nhạc Ngưng đang luống cuống, nghiêm giọng nói, "Viết..."
Chỉ nói một chữ cũng đủ khiến Nhạc Ngưng ngẩng đầu lên, nàng vốn tự xưng là võ nghệ cao cường, khí phách dũng cảm có thể sánh ngang được với nam nhi nhưng giờ phút này khi đối diện với Tần Hoan lại cảm thấy mình thấp hơn một cái đầu. Nàng luống cuống trong khi Tần Hoan vẫn cứ thế ung dung trang trọng.
"Trước ngực nạn nhân, dưới xương sườn trái có vết máu đọng, là do bị đập vào; bụng, bắp đùi cho đến cẳng chân đều có vết bầm hình bán nguyệt, đa số gây ra do bị đá; trước ngực, trước đùi, đầu gối, mắt cá chân có vết trầy da nhỏ, là do bị ngã sấp xuống hoặc bị lôi đi; ngoài ra tìm thấy đất cát ở miệng vết thương trên đầu gối, chính là do lúc đó nạn nhân giao đấu với người ta lưu lại."
Nói xong, tay Tần Hoan đặt vào ngực và bụng Lâm Đại Hưng.
Lâm Đại Hưng đã chết được 6 canh giờ, toàn thân c**ng cứng, bụng cũng hơi phồng lên. Thế nhưng đối với Tần Hoan vốn tinh thông y thuật lại được Thẩm Nghị chân truyền mà nói, chỉ cần đầu ngón tay cảm thấy một chút dị thường thôi nàng vẫn có thể nắm bắt được chuẩn xác tình hình.
"Nạn nhân bị gãy xương sườn số 3 và số 4 bên phải, chưa rõ có chọc thủng nội tạng không."
Nói đến đây, Từ Hà ở bên ngoài còn trợn mắt to hơn nữa, cơ hồ là nhìn chằm chặp vào từng chi tiết mà Tần Hoan nói.
Bởi vì những điều diễn ra ban nãy, cho dù kết quả nghiệm thi của hắn không chuẩn xác thế nhưng nghiệm cũng đã nghiệm rồi. Còn tiếp theo sau đây mới là những điều hắn không ngờ tới, hắn phải xem xem Tần Hoan làm thế nào để giúp Nhị công tử An Dương Hầu phủ lật lại bản án!
Tất cả mọi người đều cho rằng Tần Hoan sẽ bắt đầu mổ thi, thế nhưng nàng lại đi sang bên cạnh lấy giấm trắng ra. Nàng lấy khăn nhúng vào giấm rồi lau chùi cẩn thận khắp ngực bụng của Lâm Đại Hưng.
Hoắc Hoài Tín nhướn mày nhìn Từ Hà, "Này để làm gì?"
Từ Hà lắc đầu không biết gì, "Tiểu nhân không biết, tiểu nhân chỉ biết là ở nghĩa trang thỉnh thoảng cũng vẩy giấm để át đi mùi vị, thế nhưng tiểu nhân chưa bao giờ thấy người nào dùng dấm lau lên thi thể cả."
Mọi người nói chuyện ở bên ngoài đều đã cố tình nói thật nhỏ, thế nhưng cửa sổ vẫn mở, lại ở ngay gần cho nên Tần Hoan vẫn nghe thấy. Nàng nhìn chằm chằm thi thể, sắc mặt lạnh lùng, ngay lúc mọi người nghĩ rằng sẽ không để ý đến thì lại thấy nàng lên tiếng, "Dấm có thể xuyên qua da, có thể khiến cho những vết thương ở tận phía sâu mà mắt thường khó phát hiện lộ ra bên ngoài."
Từ Hà đáy mắt sáng lên cứ như vừa phát hiện được bí kíp, vội vàng lẩm nhẩm theo ba lần để ghi nhớ.
Chỉ sau vài cái chớp mắt, ánh mắt Tần Hoan ngưng lại. Trên lồ ng ngực Lâm Đại Hưng vốn đã có một loạt vết trầy da và máu tụ, thế nhưng bây giờ lại thấy hiện lên thêm một vết máu đọng màu thâm đen.
"Ngực trái nạn nhân có một vết thâm đen hình tròn hiện lên!"
Tần Hoan nheo mắt rồi lạnh lùng nói, "Là một vết thương nghiêm trọng do đồ vật có đầu tù, hình dáng giống búa đập mạnh vào."
Hoắc Hoài Tín trợn trừng mắt, mồ hôi lạnh chảy như mưa khắp thái dương.
Giọng nói Nhạc Quỳnh trở nên thâm trầm, "Hoắc huynh, đây là có chuyện gì?"
Nhạc Thanh ở bên cạnh cũng lấy lại tinh thần, "Tri phủ Đại nhân, vũ khí của ta là một thanh trường kiếm, mà hàng ngày đều để ở trong quân doanh. Hôm nay ta chỉ dùng tay không đánh nhau với Lâm Đại Hưng, tuyệt đối không sử dụng vũ khí đánh hắn..."
Tay Hoắc Hoài Tín run rẩy ướt sũng mồ hôi, cố chấp cứng miệng, "Chỉ là một vết thương mà thôi, Lâm Đại Hưng là người làm công, ngẫu nhiên đụng trúng cũng chẳng có gì lạ. Hôm nay hắn thổ huyết mà chết, cũng không nhất định vì vết thương đó mà thổ huyết. Cộng thêm đám người Ngụy Ngũ làm chứng, chính là sau khi đánh nhau với Nhị công tử mới thổ huyết..."
Nhạc Thanh nhướn mày chưa kịp nói thì Tần Hoan ở bên trong phòng đã đứng thẳng người lên.
"Tri phủ Đại nhân nói không sai, tìm thấy một cái vết thương không thể chứng minh điều gì. Tuy vết thương này nặng hơn những vết thương mà Nhị công tử gây ra trên người Lâm Đại Hưng rất nhiều, thế nhưng Lâm Đại Hưng thổ huyết cũng không nhất định là do vết thương này."
Nói câu này xong Tần Hoan mới xách rương của Từ Hà lại đây.
Trong rương của Từ Hà có đầy đủ dao kéo kìm búa, Tần Hoan cầm một con dao nhỏ nhất lên, trấn tĩnh lại một chút rồi đứng trước bàn dài. Nhìn động tác này của nàng thì mọi người biết nàng đang chuẩn bị làm gì rồi.
Nhạc Ngưng đứng gần Tần Hoan nhất, nàng theo bản năng liền ngừng thở. Tần Hoan khom lưng, tay ấn lên bụng Lâm Đại Hưng vài cái giống như đang tìm vị trí thích hợp rồi rạch dao xuống.
Da bụng hơi phồng lên của Lâm Đại Hưng bị lưỡi dao sắc bén của Tần Hoan rạch ra. Vượt ngoài tưởng tưởng của Nhạc Ngưng là không có cảnh máu tươi bắn tung tóe ra bên ngoài, thế nhưng rất nhanh có một mùi thối rữa buốt óc tràn ra. Ngay sau đó Nhạc Ngưng thấy được máu thịt bên trong khoang bụng của Lâm Đại Hưng, thậm chí thông qua vết cắt ngay ngắn của Tần Hoan, Nhạc Ngưng còn thấy được tiết diện cắt ngang của thịt người trông như thế nào... Dù Lâm Đại Hưng chết đã lâu, ngoài da đã bắt đầu có hiện tượng thối rữa dần chuyển qua màu xám đen cùng với thi đốm bao phủ, thế nhưng nội tạng trong bụng hắn vẫn máu chảy đầm đìa.
Nhìn Tần Hoan vẻ mặt vẫn ung dung trấn định, thân hình hơi nghiêng về phía trước, Nhạc Ngưng ra sức nghiến răng. Thế nhưng nhìn thấy máu tươi từ trong bụng Lâm Đại Hưng chảy ra càng ngày càng nhiều, cuối cùng Nhạc Ngưng cũng nhịn không được mà chạy ra ngoài!
Nàng chạy một mạch ra bên ngoài, vừa chạy đến cửa liền nôn mửa!