Câu nói khó hiểu của Chu Tiểu Ngôn làm cho Hàn Mạc nhíu mày lại, trong mắt hắn mang một sắc thái lạnh lùng, trong mưa to gió lớn, Hàn Mạc cũng không hỏi thêm, chỉ nói:
- Ngươi đi cùng ta!
Xoay người đi về căn phòng nhỏ của mình, Chu Tiểu Ngôn cũng nhanh chóng đuổi kịp, hai người đi vào phòng, Hàn Mạc cũng thủ tiêu thi thể tên thích khách kia bằng "Thi hóa thủy" giống như đối với tên kia, bên trong yên lặng không một tiếng động, Hàn Mạc đẩy cánh cửa sổ mở ra, đứng bên cửa sổ, quay người lại, đã thấy trên mặt đất một màu đen, cái tên thích khách phóng ám khí khi nãy bị trúng một quyền rất mạnh, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Chu Tiểu Ngôn cũng đi vào phòng, ngồi xuống một cái ghế ở góc phòng, Hàn Mạc đã đi lấy một cái bình nước lại, đổ hết nước lạnh lên người gã thích khách bị nắm đấm Hàn Mạc làm cho mặt mày biến dạng.
Tên thích khách bị thiết quyền của Hàn Mạc đánh trúng sau khi, lập tức ngất xỉu, bây giờ lại bị nước lạnh như băng té vào người lập tức "a" kêu lên một tiếng, tỉnh lại, nhưng mũi hắn hoàn toàn vỡ vụn, chỗ đó liền giống như một cái hố vùi lấp xuống, máu chảy khắp mặt rất đáng sợ.
Hàn Mạc ngồi xuống một cái ghế bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, nhìn cái bóng đen trên mặt đất, đi thẳng vào vấn đề:
- Các ngươi trốn ở chỗ này là để giết ta? Nói cho ta biết, rốt cục ai muốn lấy mạng ta?
Sự đau đớn trên mặt vẫn làm cho tên thích khách cảm thấy cả người không có chút sức lực, gã hơi mở miệng:
- Ngươi…Ngươi giết ta đi…!
- Muốn chết kì thực không phải là một chuyện dễ dàng.
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Nếu ngươi muốn giết ta, nên biết thân phận của ta, nếu biết thân phận của ta, nên biết ta là Thính trưởng Tây Hoa thính. Ta ở Tây Hoa thính không học được cái gì, nhưng cũng có thể cho ngươi sống không bằng chết…Cho nên hãy nói hết cho ta biết!
Tên thích khách khẽ hừ, thân thể co giật nhẹ, đương nhiên cái cảm giác đau nhức trên mặt làm gã cảm thấy thật sự khó có thể chịu đựng.
- Nói cho ta biết tên !
Hàn Mạc thản nhiên nói :
- Là ai ?
Thích khách không nói gì.
- Ta từ trước đến nay không bao giờ làm liên lụy người vô tội.
Hàn Mạc chậm rãi nói:
- Ta chỉ muốn một cái tên, nếu ngươi có thể thành thật nói cho ta biết một cái tên, nếu ngươi lo sợ cho mạng sống của mình, ta có thể đảm bảo tính mạng cho ngươi, ngươi có thể tin tưởng…Ta có thể đảm bảo!
Ngón tay tên thích khách giật giật, bên ngoài lại có một tiếng sét, tên thích khách này hiển nhiên đang cân nhắc điều gì đó, cuối cùng, gã nói bằng một giọng đau đớn:
- Ngũ thiếu gia, ta…ta là phụng…phụng mệnh Đại thiếu gia…!
Tuy Hàn Mạc đã mơ hồ cảm nhận được điều gì đó, nhưng lúc tên thích khách run rẩy nói ra những lời đó, trái tim Hàn Mạc đập hơi nhanh một chút, toàn thân lạnh toát, không phải là sợ hãi, mà là sự đau đớn sâu sắc.
Tuy rằng hắn với Hàn Thương tính tình không hợp nhau, gần như là xung khắc như lửa với nước, nhưng thật tâm mà nói, Hàn Mạc tuy có nghĩ tới việc đối phó với Hàn Thương, nhưng không bao giờ nghĩ đến việc giết y.
Tất nhiên là vì tình nghĩa huynh đệ, Hàn Thương tuy bất nhân, nhưng Hàn Mạc vẫn hết sức kiềm chế, không muốn làm chuyện bất nghĩa với Hàn Thương.
Nhưng hôm nay, đột nhiên hắn hiểu được, tuy mình không có sát ý, nhưng đối phương lại phái sát thủ đến, trong lòng Hàn Thương, đã không có cái gọi là tình nghĩa huynh đệ rồi.
Hắn nắm tay lại, một luồng sát khí dày đặc bao quanh thân thể hắn, hắn đi từng bước từng bước đi đến bên tên thích khách, một chân dẫm nát cổ họng tên thích khách kia, dường như là dùng hết nguyên khí toàn thân, ra sức mà đè xuống, tên thích khách co giật toàn thân, rất nhanh, liền không còn một tiếng động.
Giết thích khách, nhưng không làm sát khí trên người Hàn Mạc suy giảm chút nào, hắn đi đến bên cửa sổ, chắp hai tay sau lưng, mưa không ngừng hắt, gió không ngừng thổi vào mặt hắn, nhưng hắn dường như không có cảm giác.
Chu Tiểu Ngôn ngồi ở trong góc, không nói một lời.
Một lúc lâu sau, Hàn Mạc mơi thản nhiên nói:
- Ngụy đô thành bị chiếm đóng, có liên quan đến ngươi?
- Ta chỉ biết trong hoàn cảnh đó, có thể lợi dụng nhược điểm của con người.
Giọng Chu Tiểu Ngôn không chút xúc cảm:
- Uông Kính Vệ là tên sủng thần của cẩu Hoàng đế, cẩu Hoàng đế tín nhiệm hắn, thậm chí còn hơn cả Tư Mã Kình Thiên…người này tuy chỉ là Thường Tự Khanh ở Ngụy quốc nhưng quyền thế của hắn ở Ngụy quốc, cũng không yếu hơn Quốc Tương!
Hàn Mạc hỏi:
- Người này lẽ nào rất có bản lĩnh? Text được lấy tại
Giọng Chu Tiểu Ngôn đầy vẻ giễu cợt:
- Đúng, rất có bản lĩnh, bản lĩnh hầu hạ nam nhân, không thua nữ nhân….!
Hàn Mạc đầu tiên ngẫn ra, nhưng trong nháy mắt liền hiểu được, cảm thấy thật ghê tởm.
Trước đây hắn biết Xương Đức Hầu Tào Ân cũng đam mê nam sắc, tuy rằng cũng cảm thấy ghê sợ, nhưng khí độ và nhân phẩm của Xương Đức Hầu trong lòng Hàn Mạc cũng khá có ấn tượng.
Dù sao Xương Đức Hầu thuộc loại tiểu công, mà không thuộc loại tiểu thụ!
Nghĩ đến một đại nam nhân trở thành nam nhân được Hoàng đế ân sủng, trong lòng Hàn Mạc không ngừng cảm thấy ghê tởm.
- Diện mạo của người này, ở Ngụy quốc mọi người đều biết, giả dạng nữ nhân, ba nghìn mỹ nhân trong Ngụy cung cũng không bằng.
Chu Tiểu Ngôn chậm rãi nói:
- Người này được Ngụy đế tin tưởng mù quáng, trong triều rất có quyền thế, chẳng qua hắn tham tiền sợ chết, ta biết nhược điểm của hắn, cho nên âm thầm tìm đến hắn…!
Hàn Mạc đến bên ghế, chậm rãi ngồi xuống.
- Đại quân vây thành, Uông Kính Vệ ngày đêm bất an, sợ đại quân phá thành.
Chu Tiểu Ngôn nói:
- Vào thời điểm đó, ta tìm đến hắn, chẳng những chỉ cho hắn con đường sống, hơn nữa còn để hắn hưởng vinh hoa phú quý, hắn đương nhiên không có lí do để cự tuyệt… Mà bên trong Ngụy đế, loại người này không ít!
- Ngươi xuất thân từ quyền quý ở Ngụy quốc, đương nhiên ngươi nắm rõ không ít tính tình đại thần nơi đó.
Hàn Mạc hơi gật đầu:
- Lúc trước ngươi vào thành, ta chỉ biết ngươi sẽ không hành xử lỗ mãng, trong lòng nhất định có tính toán.
Chu Tiểu Ngôn gật đầu nói:
- Nhưng ta cũng không nắm chắc mười phần, cho nên không dám khẳng định nói với thiếu gia!
Hàn Mạc thở dài:
- Ngươi làm việc cẩn thận, ta biết ngươi nhất định có thể thoát thân, cho nên chưa ngăn cản để ngươi vào thành!
- Đại quân vây thành, bên trong thành từ trên xuống dưới ngày đêm sợ hãi, hầu như mọi người đều lo lắng Ngụy đô khi nào sẽ bị phá, đương nhiên lúc đó không ai còn chú ý đến người khác.
Chu Tiểu Ngôn chậm rãi nói:
- Tuy rằng người Ngụy đem sứ thần nghị hòa của Yến quốc giam giữ lại trong thành, hơn nữa phái người do thám, nhưng ánh mắt của bọn họ đều ở trên người Khương Tư Nguyên, đối với một hộ vệ nhỏ như ta, đương nhiên không rảnh mà chú ý đến…Cho nên ta có đủ thời gian và cơ hội ở trong thành làm một số chuyện.
- Loạn lạc, lòng người bất an, cũng là thừa lúc rối loạn mà có cơ hội tốt là đại sự.
Hàn Mạc nói.
- Văn võ đại thần trong triều, những người muốn liều chết chống cự không nhiều lắm, đại đa số nghĩ cách cứu mình sau khi thành bị phá.
Chu Tiểu Ngôn cười lạnh nói:
- Sự xuất hiện của ta, đúng với ý nguyện của bọn họ, cũng giống như sắp chết đuối vớ được cọc. Uông Kính Vệ chỉ là Thái Thường Tự Khanh, nhưng sau khi đại quân vây thành Ngụy đế lại đem quyền chỉ huy Cấm vệ quân của Ngụy cung giao cho tên sủng thần mà hắn tín nhiệm nhất…. Mà ta hứa với hắn một lời hứa đơn giản, một khi phá thành, Ngụy quốc đầu hàng, ta chẳng những bảo vệ tính mạng của hắn, hơn nữa… có thể cho hắn chức vị, phong hắn làm Ngụy vương…!
Hàn Mạc vuốt cằm, khẽ hỏi:
- Trước khi chiến mà cho hắn một bảng giá lớn như vậy, chẳng lẽ hắn dễ tin lời của ngươi?
- Lời của ta hắn chưa chắc tin.
Chu Tiểu Ngôn thản nhiên cười nói :
- Nhưng nếu là lời của sứ thần Yến quốc Khương Tư Nguyên, hắn sẽ tin. Mặc dù Khương Tư Nguyên cố chấp, nhưng cũng không phải là một người cứng nhắc, biết sự việc trọng đại, nếu Ngụy thành nổi loạn, từ bên trong đánh ra, như vậy cả hai bên chắc chắn sẽ chết rất ít người, cho nên cuối cùng hắn cũng đồng ý với ý kiến của ta, tự mình giao dịch với Uông Kính Vệ, hứa hẹn sau khi sự thành, để Uông Kính Vệ lên làm Ngụy vương !
Nói tới đây, Chu Tiểu Ngôn dừng lại một chút, lúc này mới tiếp tục nói:
- Tuy rằng Khương Tư Nguyên cũng hứa hẹn, nhưng mà tuy rằng người này ham tiền sợ chết, cũng không phải là một kẻ ngu xuẩn, hắn để tìm một con đường lui, lại thỉnh cầu Ngụy đế, tuyên bố Yến Sử Trường lưu lại trong thành, cũng cần phái Ngụy Sử ra thành phúc đáp. Từ sau khi đại quân vây thành, cẩu hoàng đế trốn ở nội cung, suốt ngày không ra ngoài, mọi chuyện lớn nhỏ đều giao cho Uông Kính Vệ. Uông Kính Vệ thỉnh cầu, y đương nhiên không cự tuyệt, cho nên Uông Kính Vệ phái tên thuộc hạ tâm phúc nhất là sứ giả, ra khỏi thành trao đổi với Hàn Tổng đốc.
Nhắc tới Hàn Huyền Linh, trong lòng Hàn Mạc lại đau xót, giọng nói và nụ cười của Hàn Huyền Linh lại xuất hiện trong đầu hắn.
- Uông Kính Vệ phái sứ giả ra, chỉ vì một chuyện, đó là chuyện muốn Hàn Tổng đốc chủ soái của Yến quân đích thân đáp ứng sắc phong.
Chu Tiểu Ngôn nói:
- Xem ra đối với Uông Kính Vệ, lời của vị Hàn Tổng đốc trong tay nắm mười vạn quân mới là lời hứa thật sự đáng tin.
Hàn Mạc nói:
- Nhị bá thấy rõ, đương nhiên thấy được chân tướng trong đó, nhất định sẽ phối hợp với các ngươi hoàn thành kế hoạch này!
Chu Tiểu Ngôn gật đầu nói:
- Đúng. Tuy rằng ta cũng không biết bọn họ trao đổi như thế nào, nhưng cuối cùng quả thật Hàn Tổng đốc có đồng ý việc này. Uông Kính Vệ có được sự bảo đảm của Hàn Tổng đốc, lúc đó mới yên lòng, hoàn toàn hợp tác với chúng ta, hơn nữa cũng trợ giúp chúng ta, liên lạc với không ít văn võ đại thần trong triều…!
Nói đến đây trên mặt Chu Tiểu Ngôn hiện ra vẻ châm biếm:
- Cẩu Hoàng đế nắm hết quyền hành, không biết nhìn người, trong triều nịnh thần nhiều, lúc đại nạn, cũng không có vài người vì nước mà tìm cách đối phó, chỉ tìm cách tự bảo vệ mình…!
Hàn Mạc có thể hiểu tâm sự trong lòng Chu Tiểu Ngôn.
Chu Tiểu Ngôn rốt cục cũng là người Ngụy quốc, lúc nhìn thấy Ngụy quốc gặp đại nạn, đám đại thần Ngụy quốc chỉ vì lợi ích bản thân mà không mưu toan chính sự trong lòng tất nhiên thấy khó chịu và phẫn nộ.
- Đêm hôm đó, Uông Kính Vệ tụ tập một đám đại thần lại, mở cửa cung, dẫn binh vào cung, ép Ngụy đế hạ chỉ đầu hàng.
Sắc mặt Chu Tiểu Ngôn vô cùng lạnh lùng:
- Cẩu Hoàng đế đối mặt với việc binh đao, chỉ có thể ban chỉ Tiết Phá Dạ khiến Ngụy quân đầu hàng, lại mở cửa thành phía nam, để Yến quân vào thành…Uông Kính Vệ lo sau khi Yến quân vào thành, Ngụy đế không chết, mình khó có thể trở thành Ngụy vương, cho nên trước mặt mọi người liệt kê mười tội lớn của Hoàng đế, ép cẩu Hoàng đế tự sát để tạ tội với thiên hạ!
- Nuôi chó vài năm, cũng không trong lúc ngụy nan mà bỏ mắc chủ nhân.
Hàn Mạc cười lạnh nói:
- Trên đời này người không trung thành bằng chó, quá nhiều…Ngụy đế nằm mơ cũng không ngờ, y cuối cùng lại chết trong tay một tên sủng thần đồng sàng với mình?