Tin tức Hàn Huyền Linh bị giết hại, trước tiên dùng phương thức bồ câu đưa tin gửi về kinh thành, sau đó Hàn Thương phái một đội nhân mã, đưa di hài Hàn Huyền Linh về thành Yến Kinh.
Tuy rằng tướng lĩnh Tây Bắc gần như ngầm thừa nhận Hàn Thương tạm thời nắm quyền Đại tướng quân, nhưng cái gọi là danh bất chính ngôn bất thuận, nói ra chung quy còn có vài người đàm luận, nhưng những lời này rất nhanh chóng cũng dừng lại, đạo lý rất đơn giản, bởi vì khâm sứ trong kinh phái tới rất nhanh liền đến mang đến một đạo Thánh chỉ.
Sau khi đạo thánh chỉ này tuyên đọc, Hàn Thương liền danh chính ngôn thuận chính thức đảm nhiệm chức Đại tướng quân Tây Bắc.
Tuy rằng không ít tướng lĩnh cảm thấy Thánh chỉ này được ban ra vô cùng đột ngột, tuy là mọi người ngầm công nhận Hàn Thương nắm quyền Đại Tướng quân Tây Bắc, nhưng thật muốn ngồi lên vị trí này, quá trình kinh nghiệm và uy danh của Hàn Thương rõ ràng là chưa đủ.
Trong triều không thiếu những lão tướng đương chức nhàn rỗi, trong đó rất nhiều người xem ra kinh nghiệm cùng sự từng trải và uy danh so với Hàn Thương còn lớn hơn, thậm chí tướng lĩnh quân Tây Bắc kinh nghiệm và uy danh cũng không ít hơn so với Hàn Thương. Theo lý mà nói, Hoàng đế tìm được cơ hội này, đương nhiên sẽ bổ nhiệm một tướng tâm phúc trấn thủ quân Tây Bắc, nhưng đạo thánh chỉ này, lại nằm ngoài dự đoán của mọi người đem quân quyền giao cho Hàn Thương.
Tuy rằng không ít tướng lĩnh cảm thấy kỳ lạ, nhưng thánh chỉ đã ban xuống, tự nhiên bất kỳ ai cũng không chống lại, Hàn Thương cũng liền trở thành chủ tướng quân Tây Bắc một cách chính thức.
Chỗ trụ sở của Hàn Thương, chính là phủ đệ của quan lớn nước Ngụy đổi thành, bởi vì Hàn Huyền Linh trước đây bị ám sát, cho nên việc bảo vệ an toàn đối với Hàn Thương cực kỳ nghiêm mật, khắp bốn phía từng giây đều có tinh binh tuần sát, mà Hàn Thương ở trong viện còn có tên lính tâm phúc y đem theo cùng.
Đêm tĩnh mịch, đột nhiên từ trong phòng Hàn Thương truyền đến một tiếng thét kinh hãi, mấy tên hộ vệ ngoài cửa phòng nhìn nhau, lại cũng không lộ ra vẻ kinh ngạc, ngược lại là một vẻ mặt được luyện tập mãi thành thói quen, dường như tiếng kinh hô đã xuất hiện quá nhiều lần, thấy như không có gì đáng sợ.
Tuy nhiên vì sự an toàn cao nhất, một tên hộ vệ vẫn đi vào, khẽ giọng hỏi:
- Đại tướng quân, có gì chỉ bảo?
Thời gian này, mấy tên hộ vệ này hàng đêm đều bảo vệ ở ngoài phòng Hàn Thương, hơn nữa gần như mỗi đêm lúc khuya đều nghe bên trong truyền ra tiếng kinh hô như vậy.
Hai ngày đầu nhóm hộ vệ đều vô cùng khẩn trương, đều tưởng có thích khách ám sát, sau đó mới biết được chẳng qua là Đại tướng quân gặp ác mộng mà thôi, từ đó về sau nghe thấy âm thanh như vậy, thì đã thành thói quen.
Đám hộ vệ này xem ra, Đại tướng quân trăm công ngàn việc, chẳng những phải ổn định cục diện nước Ngụy, còn phải chỉnh đốn quân bị, bất cứ lúc nào cũng phải đối phó với sự uy hiếp do quân Khánh mang tới từ phương bắc, tuổi trẻ như thế, nhưng lại phải đảm đương trách nhiệm to lớn, áp lực tinh thần tự nhiên không phải người bình thường có thể có được.
Mỗi đem khi tiếng kinh hô của Hàn Thương vọng tới, trong lòng mấy tên hộ vệ thậm chí còn nghĩ: "Đại tướng quân này tuy rằng quyền cao chức trọng, nhưng cũng không phải việc tốt, ngay cả ngủ một giấc ngủ ngon cũng không thể được".
Hàn Thương lúc này đã bị cơn ác mộng trong giấc ngủ làm tỉnh lại, ngồi dậy, giống như phản xạ có điều kiện từ đầu giường rút ra một thanh trường kiếm, khẩn trương cầm ở trong tay, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, trên mặt y mồ hôi túa ra, trên người cũng bị mồ hôi lạnh thấm ướt đẫm, đồng tử co rút lại, mang theo vẻ mặt hoảng sợ từ cơn ác mộng kinh hoàng.
Bốn phía một mảng mờ mịt, tịch không một tiếng động, âm thanh của mấy tên hộ vệ bên ngoài truyền tới, Hàn Thương thản nhiên nói:
- Không việc gì!
Y từ trên giường đứng lên, nắm trường kiếm đi tới bên bàn ở phòng ngoài, đem trường kiếm đặt ở trên bàn, thuận tay liền cầm ấm trà lên, nước trà bên trong ấm đã nguội lạnh, y cũng vẫn quay vòi ấm lại ngửa miệng uống, đúng là đã đem nước trong ấm trà uống hết sạch, lúc này mới bình tĩnh trở lại, giơ tay lau mồ hôi lạnh trên trán, vẫn còn cảm thấy lòng mình ngập tràn nỗi hoảng sợ.
Y ngồi lẳng lặng trong phòng hồi lâu, lặng yên không một tiếng động, biết mồ hôi lạnh trên người đã khô, thần sắc mới dần khôi phục bình tĩnh, cuối cùng trầm giọng nói:
- Gọi Hàn Tự qua đây!
Bên ngoài đáp lại một tiếng, không quá lâu, liền truyền tới giọng nói cung kính của một người:
- Đại tướng quân, tiểu nhân Hàn Tự phụng mệnh tới đây!
Hàn Thương tiến lên phía trước, mở cánh cửa, ngay lập tức xoay người trở lại trong phòng, từ ngoài cửa một gã thanh niên khoảng , tuổi, xoay người cài cánh cửa lại, đi theo vào trong phòng.
Hàn Thương ở trong phòng đã khơi đèn lên, ngọn đèn dầu chiếu trên gương mặt nhợt nhạt một cách khác thường của y.
Gã thanh niên Hàn Tự khom mình đứng ở một bên, thật cẩn thận, thở mạnh một tiếng cũng không dám.
- Bên kia Đông Hải đã có tin tức truyền tới chưa? Text được lấy tại
Hàn Thương ngồi dựa vào ghế, thoáng nhìn rất mệt mỏi:
- Có thuận lợi hay không?
- Đại công tử…!
Hàn Tự đi về phía trước hai bước, đã thấy Hàn Thương đột nhiên ngẩng đầu, hai con ngươi sắc bén đảo qua, trong lòng không khỏi lạnh lẽo, vội vàng dừng lại, hạ giọng nói:
- Đông Hải cũng không có tin tức của Ngũ thiếu gia, hơn nữa đội tàu của hắn cũng thực không có hồi âm… Chẳng qua..!
Nói tới đây, gã dừng một chút, thận trọng nhìn sắc mặt của Hàn Thương.
Hàn Thương thản nhiên nói:
- Chẳng qua cái gì?
- Lúc hoàng hôn hôm nay vừa mới nhận được tin, bên kia Đông Hải .....
Hàn Tự cẩn thận nói:
- Đại trưởng lão và Dương Thanh Quận thủ Đông Hải cùng lúc chết ở trong linh đường của Đại Tông Chủ…!
Hàn Thương biến sắc, lập tức hỏi:
- Bắt được hung thủ không?
Hàn Tự vội nói:
- Tình huống cụ thể tạm thời chưa rõ ràng, Nhị trưởng lão Hàn Thiên Đạo đã bắt tay vào điều tra việc này… Tuy nhiên bên đó mơ hồ đoán, mục tiêu của hung thủ có khả năng chỉ là Dương Thanh, Đại trưởng lão là bị kinh hãi mà chết…!
- Dương Thanh?
Hàn Thương nhíu mày nói:
- Ai muốn giết y?
Hàn Tự hạ giọng nói:
- Đại công tử, Dương Thanh này là do Hoàng đế phái tới Đông Hải chúng ta, ngay từ đầu chỉ e Hoàng đế muốn dùng y để giám sát Hàn gia, nhưng Dương Thanh này thức thời, đầu phục Hàn gia ta, y hiện giờ bị giết, chỉ sợ là do người của phe Hoàng tộc phái tới giết…!
Hàn Thương chau mày, một lúc sau mới lạnh lùng nói:
- Có thể không phải … Là Tiểu Ngũ đã trở về chăng?
Hàn Tự lập tức nói:
- Đại công tử, tuyệt không có khả năng này, tiểu nhân lấy đầu quả quyết. Người của chúng ta nhìn chằm chằm vào Đông Hải, chỉ cần Ngũ thiếu gia trở về, nhất định chúng ta sẽ biết…!
Hàn Thương trầm ngâm một lát, dường như cũng hiểu được Hàn Mạc không thể trở về, thần sắc khó coi đã hơi hòa hoãn một chút, nhưng rất nhanh lại lộ ra vẻ nghiêm trọng, hạ giọng nói:
- Phái thêm vài sát thủ tâm phúc đi tới, võ công của Tiểu Ngũ cực cao siêu, ba người ngươi phái đi chưa chắc đã được việc… Đem những tay sát thủ lợi hại nhất của chúng ta phái đi, nhất định phải lấy được tính mạng của hắn…!
Y nắm chặt bàn tay, trong mắt hiện ra vẻ oán hận độc ác:
- Nếu hắn không chết, lòng ta… không yên!
Hàn Tự đáp:
- Tiểu nhân đi làm việc !
Gã đang muốn lui xuống, Hàn Thương cũng liền nói:
- Tiện nhân Tiêu Linh Chỉ đó đã có tin tức gì chưa?
Hàn Tự cúi đầu, nói:
- Tiểu nhân…Tiểu nhân bí mật phái vài người tìm kiếm, kinh thành, đường phố Đông Hải bố trí người tìm kiếm, nhưng… Nhưng vẫn chưa tìm được tung tích của nàng!
- Vô dụng!
Hàn Thương lớn tiếng trách mắng:
- Đến một con đàn bà ai cũng có thể làm chồng mà tìm không ra, ngươi còn có thể làm được việc gì?
Hàn Tự trán toát mồ hôi lạnh, vội vàng nói,
- Đại công tử thứ tội, tiểu nhân sẽ cho tăng thêm người, mau chóng tìm ra tung tích của nàng!
Hàn Thương nắm chặt quả đấm, cười lạnh nói,
- Tìm được nàng ta, bí mật nhốt lại, tiện nhân này khiến ta phải chuốc lấy sỉ nhục, nếu không giải được mối hận trong lòng của ta, cả đời này ta sẽ khó sống bình yên!
Hàn Tự lén nhìn Hàn Thương, chỉ thấy sắc mặt của y cực kỳ khó coi, trong đôi mắt đó tràn đầy vẻ hung ác nham hiểm, nét mặt vặn vẹo có chút biến đổi, gã là người thân tín nhất bên cạnh Hàn Thương, đương nhiên hiểu được trong lòng của y oán hận Tiêu Linh Chỉ đến tận xương tủy.
Trong phòng yên lặng một lát, Hàn Thương rốt cuộc nói:
- Vạn Sĩ Thanh khi nào mới tới?
Hàn Tự vội nói:
- Vạn Sĩ Thanh lúc đêm đã tới kinh thành, hiện giờ đang tạm sắp xếp ở trong dịch quán…!
- Tại sao không tới gặp ta?
Hàn Thương mày nhăn lại.
Hàn Tự biết tính khí vị Đại công tử này rất cổ quái, âm thầm bất định, thật cẩn thận nói:
- Đại công tử, lúc Vạn Sĩ Thanh vào thành, trời đã tối đen, tưởng rằng Đại công tử đã nghỉ ngơi, không dám lại quấy rầy công tử.
Hàn Thương suy tính một lát, mới chậm rãi nói:
- Ngươi hiện giờ phải đi tìm hắn, sai hắn tới gặp ta ngay… Làm việc kín đáo một chút, chớ để người khác nhìn thấy!
- Tiểu nhân đi ngay!
Hàn Tự lập tức nói, trong lòng như trút được gánh nặng, mỗi lần gặp Hàn Thương, gã có cảm giác toàn thân có một loại áp lực nói không nên lời.
Đợi cho Hàn Tự rời đi, Hàn Thương mới ngồi dựa vào thành ghế, nhắm mắt lại.
Không biết trải qua bao lâu, Hàn Thương mới tiến vào mộng đẹp, thì bị âm thanh ngoài cửa làm bừng tỉnh, âm thanh đó tuy không lớn, nhưng Hàn Thương cho tới bây giờ tinh thần cảnh giác cực cao, ngay cả ngủ, chỉ cần một chút động tĩnh nho nhỏ, cũng có thể làm y kinh động tỉnh lại.
Y mở to mắt, lại nghe ngoài cửa truyền tới giọng nói:
- Mạt tướng Vạn Sĩ Thanh nhận lệnh đến, Đại tướng quân đang nghỉ ngơi?
Hàn Thương đứng dậy sửa sang lại trang phục, chắp tay sau lưng đi ra phòng, bình tĩnh nói:
- Là Vạn Sĩ tổng binh sao? Cửa không đóng, vào trong nói chuyện!
Cửa chính bị đẩy ra, Vạn Sĩ Thanh từ Ác Dương Lĩnh trở về đã nhanh bước vào, quỳ một gối, thần thái hân hoan nói:
- Mạt tướng Vạn Sĩ Thanh bái kiến Đại tướng quân!
Hàn Thương lúc này trên mặt mang theo vẻ tươi cười ôn hòa, tiến lên đỡ dậy:
- Lão tướng quân chính là tiền bối của Hàn Thương, Hàn Thương sao có thể nhận lễ này được!
Cũng không nói nhiều, trước tiên đi tới đóng cửa phòng lại, lúc này mới dẫn Vạn Sĩ Thanh vào trong phòng.
Vào tới phòng trong, không đợi Hàn Thương nói chuyện, Vạn Sĩ Thanh trước tiên đã lấy từ trong ngực ra mộ cái túi lớn, hai tay trình lên:
- Đại tướng quân quang vinh thăng chức, mạt tướng không thể chúc mừng trước tiên, thật sự là trong lòng bất an. Đây là chút lễ mọn, chúc mừng Đại tướng quân thăng chức, xin Đại tướng quân vui lòng nhận lấy!
Hàn Thương nghiêm mặt nói:
- Lão tướng quân đóng ở nơi địa thế trọng yếu Ác Dương Lĩnh, quân vụ nặng nề, Hàn Thương sao có thể trách tội? Tâm ý của lão tướng quân, Hàn Thương xin ghi nhận, nhưng thứ này, tuyệt đối không thể nhận!
Vạn Sĩ Thanh vội hỏi:
- Đại tướng quân, thứ này nếu ngài không chịu nhận, đó là xem thường Vạn Sĩ Thanh…!
Không đợi ông ta nói xong, Hàn Thương đã nói:
- Lão tướng quân nói thế nào vậy!
Nhận lấy cái bọc, cũng không nhìn kỹ, đặt ở bàn bên cạnh, đích thân đỡ Vạn Sĩ Thanh ngồi xuống, hòa nhã nói,
- Lão tướng quân dọc đường vất vả, lại khiến cho lão tướng quân trong đêm phải tới đây, thật sự là muốn gặp người một lần, mặt khác có đại sự còn muốn nhờ lão tướng quân!
Vạn Sĩ Thanh nghiêm nghị nói:
- Mạt tướng năm đó nhận đại ân của Huyền Đạo công, người ngoài không biết, nhưng mạt tướng vẫn ghi nhớ trong lòng. Năm đó nếu không phải Huyền Đạo công mạo hiểm bí mật vì khuyển tử giải vây, bộ tộc Vạn Sĩ ta sớm đã tan nhà nát cửa… Vạn Sĩ Thanh ta liền cậy mình lớn tuổi, gọi Đại tướng quân một tiếng Đại công tử…!
Hàn Thương lại cười nói:
- Nên như thế. Gia phụ đối với việc năm đó cũng từng kín đáo nói qua với Hàn Thương. Năm đó nhìn thấy tướng quân công trạng lớn lao, hơn nữa đối nhân xử thế đại nghĩa, cho nên mới ra tay đem việc của lệnh công tử che giấu, gia phụ cũng từng nói, vì bảo vệ bộ tộc của lão tướng quân, cho dù là mạo hiểm lớn, người cũng nhất định sẽ làm như vậy. Lúc Hàn Thương tới tiền tuyến, cũng nói qua với Hàn Thương, trên dưới quân Tây Bắc này, lão tướng quân chính là người duy nhất có thể tin vậy được, cho nên nghe nói lão tướng quân suốt đêm đi tới, trong lòng Hàn Thương kích động, cố ý mời lão tướng quân qua đây!
Vạn Sĩ Thanh mỉm cười gật đầu, lập tức hỏi:
- Đại công tử triệu mạt tướng đến Kinh Đô thành không biết có gì chỉ bảo?
Vẻ mặt Hàn Thương lập tức trở nên nghiêm túc, khẽ giọng nói,
- Lão tướng quân, Khổng Phi dẫn dầu hai vạn người tiến tới trấn giữ Hắc Lâm Chiểu, phòng ngừa quân Khánh từ phía tây tiến vào quận An Tây, việc này người không biết sao?