Nghe giọng nói dịu dàng quyến rũ kia, Hàn Mạc không có chút ngạc nhiên, dường như đã biết là ai, vẫn còn nhắm nghiền mắt, khẽ thở dài:
- Danh lợi hại nhân , danh lợi nhầm nhân. Ta hiện tại vô cùng hối hận, nếu lúc trước thành thật đứng ở Đông Hải, không vào Yến Kinh, như vậy các đại thế gia không phải vẫn có thể cân bằng như cũ? Nếu Hàn gia ta vẫn sinh tồn trong các khe hở như cũ, gia tộc không phải sẽ vẫn đoàn kết như cũ, sẽ không xuất hiện thảm kịch cháu giết chú, em giết anh sao? Nếu không phải vì quyền thế, Hàn Thương và Đại bá có phải sẽ không điên cuồng như vậy?
Nói xong câu đó, hắn quay đầu lại, lặng yên mở to mắt, liền nhìn thấy Diễm Tuyết Cơ mặc y phục màu đen tha thướt mà đến, thân hình uyển chuyển, dung mạo xinh đẹp.
Bộ y phục đi đêm bó sát vào người Diễm Tuyết Cơ làm nổi lên những đường cong khúc khuỷu của dáng người, nàng chậm rãi đi đến, đến bên người Hàn Mạc, đôi mắt xinh đẹp nhìn ánh mắt Hàn Mạc, dịu dàng nói:
- Lòng người khó dò, có ngày hôm nay, há lại do ngươi gây nên? Ngươi không hại hắn, hắn cũng giết ngươi, ngươi không cần phải tự trách mình.
Hàn Mạc ngồi dậy, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Diễm Tuyết Cơ, nhẹ giọng hỏi:
- Ngôn Xích Tín có thể thoát khỏi Kinh Đô thành, là do nàng ra tay tương trợ?
- Ta biết hắn là người của ngươi, nể mặt ngươi, đương nhiên phải giúp y một phen!
Diễm Tuyết Cơ ngồi xuống bên cạnh Hàn Mạc
- Tối nay thấy Phong Kỵ đột nhiên ra khỏi doanh trại, ta liền đoán biết ngươi tới Kinh Đô thành, ta liền đi theo đến, lại lo cho ngươi bị thương trong tay Hàn Thương, hiện tại xem ra, ta đã lo lắng vô cớ rồi.
Đôi mắt long lanh chuyển động, quét qua những thi thể trong phòng, thở dài:
- Chỉ có điều ta không thể tưởng tượng được, mấy tháng không gặp, võ công của ngươi lại có thể đạt đến trình độ này rồi…!
- Nàng chưa rời khỏi Ngụy đô?
Hàn Mạc vươn tay, nắm tay Diễm Tuyết Cơ:
- Thời gian qua nàng ổn không?
Diễm Tuyết Cơ khẽ thở dài:
- Sau lần chia tay trước, ta đi Thiên Nhai phong thấy thi thể của bọn họ.
Vẻ mặt nàng buồn bã, trầm tĩnh một chút mới nói:
- Ta vốn định đưa thi thể lão ta xuống Thiên Nhai phong, táng bên cạnh mộ mẫu thân ta, nhưng…. ôi, nhưng ta nghĩ kỹ, mẫu thân ta vì lão ruồng bỏ, trước lúc đi, chỉ sợ thất vọng vì tâm địa lạnh lùng của lão, không chút quyến luyến, ta cần gì phải đưa lão đến làm phiền sự yên bình của mẫu thân…Chung quy cũng là phụ thân ta, trong lòng lão, nhất định muốn ở cùng với đối thủ của lão!
Hàn Mạc hỏi:
- Vậy nàng thu xếp thế nào... di thể Thương lão tướng quân?
- Ta xuống núi tìm xẻnh sắt, tìm ba ngày, quật bốn phần mộ của bọn họ trên đỉnh núi, đưa bốn người bọn về an táng ở đỉnh Thiên Nhai phong!
Diễm Tuyết Cơ nhìn liếc Hàn Mạc một cái:
- Vị Thái tử Yến quốc của các ngươi ta cũng an táng trên đó.
Hàn Mạc im lặng không nói, một lúc lâu sau:
- Như thế cũng tốt, tới âm tào địa phủ, chỉ sợ Thái tử không có mặt mũi nào gặp Tiêu Đại tướng quân!
Hắn đứng dậy, nhìn Hàn Thương đã bất động bình tĩnh nói:
- Nơi đây huyết khí quá nồng, ta với nàng đi nơi khác rồi hãy nói tiếp.
Diễm Tuyết Cơ nhăn trán, liếc Hàn Mạc với một ánh mắt cổ quái, mới thấp giọng nói:
- Ta quay lại tìm ngươi.... Có một số chuyện ngươi dù sao cũng cần phải biết!
Nói xong câu đó, Diễm Tuyết Cơ hình như yêu mỵ, theo cửa hông mà đi.
Hàn Mạc nhìn bóng Diễm Tuyết Cơ rời đi, hơi trầm ngâm, lúc này mới cầm Huyết Đồng côn, sải bước đi đến cửa trước, đẩy cửa chính ra, các tướng lĩnh đứng ngoài cửa chờ đợi lòng như lửa đốt, thấy cửa chính mở ra, lập tức tiến lên, nhìn thấy Hàn Mạc toàn thân đều là vết máu, ngay cả Huyết Đồng côn kia cũng bị máu tươi nhiễm đỏ, đều vô cùng kinh ngạc.
Hàn Mạc lúc này nhìn như sát thần, sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, trong mắt chúng tướng, chỉ cảm thấy từ trong lòng Hàn Mạc tràn ngập một luồng uy thế, lại nghe Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Hàn Thương cấu kết với bọn giang hồ thổ phỉ, mưu đồ ám sát bản tướng, ý đồ mưu phản.... Bản tướng đã tiêu diệt loạn đảng!
Nói xong, Hàn Mạc lặng yên nghiêng người, cho chúng tướng nhìn thấy mặt sáng bên trong đại sảnh đường.
Chúng tướng lúc này cũng đã nhìn thấy một đống hỗn độn thi thể nằm đầy trong đại sảnh đường, hơn nữa nhìn thấy Hàn Thương quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích, cũng không biết là sống hay chết, tất cả đều biến sắc.
Thiết Khuê không nói lời nào, tiến lên quỳ một gối xuống nói:
- Đại tướng quân gặp chuyện kinh động, mạt tướng hộ vệ không chu toàn, xin Đại tướng quân giáng tội!
Hạ Hầu Đức vẫn tỉnh rụi, từ lúc đi dự yến tiệc tối đến bây giờ, y không nói một tiếng, lúc này cũng đã hiểu được, cuộc chiến tranh đoạt vị trí Tây Bắc Đại tướng quân, người chiến thắng cuối cùng là Hàn Mạc.
Nhìn hơn hai mươi thi thể nằm ngổn ngang trên sàn đại sảnh đường, trong lòng biết đó nhất định là cao thủ Hàn Thuơng bố trí mai phục, mới hiểu quả nhiên là rắp tâm gây rối yến tiệc tối nay, hơn nữa nhìn tử trạng của những thi thể đó, phần lớn là rất thê thảm, rõ ràng là đồng côn gây thương tích, trong lòng thầm nghĩ: "Những người này do Hàn Thương bố trí mai phục, hắn thân là đại công tử Hàn tộc, những người trong này tất nhiên không phải là hạng người tầm thường, mà ngay cả hắn trong thế hệ những người trẻ tuổi của Đại Yến quốc cũng có võ công siêu quần, hiện giờ đều thua trong tay Hàn Mạc, công phu của Hàn Mạc, quả nhiên làm người khác kinh ngạc." Trong lòng nghĩ như vậy, cũng không dám có chút chậm trễ, lập tức tiến lên trước quỳ một gối xuống, cũng nói theo:
- Xin Đại tướng quân giáng tội!
Lục Đại thống soái quân Tây Bắc, Khổng Phi đi Hắc Lâm Chiểu, Vạn Sĩ Thanh đã bị Hàn Mạc giết chết, Chu Tử Lâm và Đỗ Uy lại là thủ vệ Yến quốc Tây Bắc biên quan, ở đây cũng chỉ có hai tổng binh Thiết Khuê và Hạ Hầu Đức
Lúc này hai vị tổng binh đều đã quỳ xuống thỉnh tội, những tướng lãnh còn do dự, nhất tề quỳ xuống đất thỉnh tội.
Trên thực tế không ít tướng lãnh lúc này trong đầu vẫn còn cảm thấy mơ hồ, bọn họ tuy thấy Hàn Thương là Đại tướng quân triều đình khâm phong, dường như danh chính ngôn thuận, nhưng binh phù lại nằm trong tay Hàn Mạc, hơn nữa Hàn Mạc trước đây vốn là chỉ huy quân Tây Bắc công thành đoạt đất, nhất thời thật khó phán đoán rốt cục ai mới có tư cách Đại tướng quân thật sự. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - ệnFULL.vn
Nhưng lúc này cũng đã không cần suy nghĩ nhiều nữa, Hàn Thương sống chết không rõ, Hàn Mạc thần tình lẫm liệt, tình cảnh trước mắt, có lẽ Hàn Mạc mới chính là Đại tướng quân thật sự.
Kinh thành Yến quốc.
Đang lúc hoàng hôn, nội các thủ phụ Hàn Huyền Đạo chậm rãi bước vào cung, dọc theo con đường dẫn thẳng tới Càn Tâm điện, Lăng Lỗi vừa đảm nhiệm Thái giám Tổng quản kính cẩn lễ phép chờ đón vị quan thần quyền lực.
Thái giaám Tổng quản hậu cung tiền nhiệm Trần Hồng Đạo bị khép vào tội mưu phản, đã bị giết, sự yên ổn trong hoàng cung được phục hồi, đương nhiên không thể thiếu một nhân vật như vậy.
Trong mắt rất nhiều người, Lăng Lỗi là một thái giam sợ chết, nhưng lại vô cùng thông minh. Người này từng đảm nhận chức Thái giám Giám sát sứ trong cung phong sinh thuỷ khởi lăn lộn vui vẻ, nhưng lại không có ai biết đích thị là người của Hàn Mạc.
Hàn Huyền Đạo thích sự khôn ngoan của Lăng Lỗi, càng nhận thấy Lăng Lỗi sợ chết, sau khi Trần Hồng Đạo chết, đúng là một vị thái giám quản sự được đề bạt tới vị trí tổng quản thái giám, mà Lăng Lỗi cũng được thay thế địa vị Trần Hồng Đạo trước kia, hầu hạ trong Càn Tâm điện.
Đối với sự khiêm cung của Lăng Lỗi, Hàn Huyền Đạo không thèm để mắt đến, ông ta đi thẳng qua hành lang dài, tới phía trước phòng, cao giọng nói:
- Thần Hàn Huyền Đạo cầu kiến Thánh Thượng!
Cũng không đợi bên trong trả lời, liền vươn tay đẩy cửa, bước nhanh đi vào, rồi quay người đóng cửa lại.
Ông ta đi vào phòng nhìn một chút, đầu tiên là nhìn thoáng qua long sàng quý giá xa hoa, lúc này mới quay đầu nhìn về phía khác, chỉ thấy Hàn Thục phi đang ngồi đang ngồi trong góc phòng âm trầm, tịch không một tiếng động.
Hàn Huyền Đạo tiến lên vài bước, lúc này mới nhìn rõ dung mạo Hàn Thục phi.
Ông ta đã một thời gian không vào cung, lúc này nhìn thấy Hàn Thục, chỉ thấy Hàn Thục hồi xưa thanh tao cao quý thì nay cũng gầy yếu khác thường, trên mặt cắt không còn giọt máu, trắng bệch một mảnh, ánh mắt vốn làm rung động lòng người, giờ xám xịt không ánh sáng, đồng tử tan rã, hốc mắt sâu xuống, làn da cũng không mịn màng trắng trẻo như xưa, chợt thấy, thật đúng là dường như đã già đi hai mươi tuổi.
Hàn Huyền Đạo có chút kinh ngạc, nhẹ bước tiến lên hai bước, thấp giọng nói:
- Hoàng hậu…Người!
Nhưng không tiếp tục nói tiếp. Hàn Thục chậm rãi quay đầu lại, trên mặt không chút cảm xúc, cảnh tượng như vậy trong mắt Hàn Huyền Đạo, tuy rằng quả thực là có kinh nghiệm từng trải, nhưng trong lòng vẫn là có chút kinh ngạc.
Đôi mắt ảm đạm vô thần của Hàn Thục nhìn mặt Hàn Huyền Đạo, chậm rãi hiện ra mấy phần oán thán, không chớp mắt, dường như muốn ghi tạc tướng mạo Hàn Huyền Đạo trong lòng.
Hàn Huyền Đạo ho khan một tiếng, lấy lại bình tĩnh, luc này mới trầm giọng nói:
- Hoàng hậu nên bảo trọng thân thể.
Dừng một chút, lấy ra thánh chỉ từ trong tay áo:
- Đông Hoa thính lại viên điều tra quan lại hợp pháp, trong đó không ít quan lại ăn hối lộ trái pháp luật, những quan lại này thật sự không thể trong dụng. Cửu môn Đề đốc Lục Anh Quý âm thầm ở lại một tửu lầu bên sông Lưu Tinh, tên là Lưu Phương các, trong đó an bài kỹ nữ. Nếu chỉ là âm thầm đưa vào trong tửu lầu hoạt động thì thôi, nhưng người này thân là mệnh quan triều đình, lại chiêu mộ phong trần nữ tử vơ vét của cải, thật sự là làm tổn hại đến phong tục giáo hoá, làm bại hoại đạo đức con người như thế, sao có thể đảm đương Cửu môn Đề đốc? Sau khi nội các nghị định, người này không thể đảm đương trong trách Cửu môn, còn mời…!
Ông ta còn chưa nói hết, Hàn Thục đột nhiên đứng dậy, giơ tay phải, trong đó có một ngón chỉ vào Hàn Huyền Đạo:
- Là ngươi!
Câu nói này của nàng vô cùng đột ngột, cũng rất khó hiểu, Hàn Huyền Đạo lặng yên ngẩn ra, nhìn Hàn Thục đã gầy như bộ xương khô, nhíu mày nói:
- Hoàng hậu đang nói cái gì?
Hàn Thục lui về phía sau hai bước, vẫn chỉ vào Hàn Huyền Đạo, giọng có chút đau khổ:
- Ngươi vì sao phải làm như vậy? Là ngươi, nhất định là ngươi… ngươi lừa dối ta, là ngươi đã hại chết cha ta!
Hàn Huyền Đạo trở nên biến sắc, lạnh lùng nói:
- Ngươi nói bậy bạ gì đó? Là ai nói cho người những điều vô lý như vậy? Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không?
- Ngươi không lừa được ta!
Vẻ mặt Hàn Thục bi phẫn, lắc đầu:
- Ngươi không thể giấu được ta cái gì…Phụ thân ta là ngươi hại chết….Ngươi không ngừng lừa gạt ta, kỳ thật…kỳ thật ngươi luôn muốn làm Hoàng đế!