Hàn Tân nhìn Hoa Khánh phu nhân dung nhan xinh đẹp, hạ giọng nói:
- Cảm ơn nàng… khắp cả kinh thành, hiện tại ta chỉ có thể tin tưởng nàng…!
Hoa Khánh phu nhân thản nhiên cười, kéo Hàn Tân đến, tới bên cạnh bàn, ấn Hàn Tân ngồi xuống, nói:
- Đây đều do ta tự tay làm, chàng hãy ăn một chút đi…!
Hàn Tân lắc đầu cười khổ nói:
- Ta… ta hiện giờ thật sự ăn không nổi gì đâu…!
Hoa Khánh phu nhân ngồi xuống bên cạnh Hàn Tân, nắm tay của hắn, nhẹ nhàng nói:
- Lúc ta buồn rầu nhất, chỉ có chàng luôn ở bên cạnh ta, khi đó ta… ta đối với chàng thực không tốt, nhưng chàng… chàng vẫn luôn nhẫn nại, chàng …Ôi, chàng thực là một tên đại ngốc…!
Hàn Tân cũng nắm chặt tay Hoa Khánh phu nhân, nét mặt thống khổ đó từ từ giãn ra, nhẹ nhàng nói:
- Ta ngốc như vậy đấy, có thể ở cùng một chỗ với nàng, chết cũng đáng. Cả đời ta nguyện vọng lớn nhất đã thực hiện được, có thể có được nàng ở bên cạnh, thì không còn mong cầu gì hơn…!
Sắc mặt Hoa Khánh phu nhân tràn đầy cảm động, trong đôi mắt thâm tình vô hạn, đầu yên lặng hướng về phía trước, tựa vào trong ngực Hàn Tân, nói lời vô nghĩa:
- Ta không ngừng cảm thấy mình như cái xác không hồn, cảm thấy chính mình sống không có ý nghĩa, nhưng… vì chàng, hôm nay ta phát hiện trời vẫn xanh như vậy, nước vẫn trong suốt như thế… Chàng đồng ý với ta, nếu còn sống, chúng ta cùng nhau chung sống thật tốt…!
Hàn Tân ôm cơ thể thơm mát mềm mại của Hoa Khánh phu nhân, hạ giọng nói:
- Ban đầu ta đã chuẩn bị tốt, chúng ta mang theo Tiểu Yến Tử cùng đi thuyền tới Nam Dương, rời xa chốn thị phi bên này, ở bên kia sống cuộc sống không ưu tư…!
Trên mặt Hoa Khánh phu nhân hiện ra nét hạnh phúc, nói:
- Ta nguyện ý đi cùng chàng!
- Nhưng…!
Hàn Tân nhắm mắt lại, vẻ mặt thống khổ:
- Nhưng ta thật sự không ngờ, sự việc lại phát triển theo tình thế như vậy. Phụ thân ta…Ta thật không ngờ ông ta có thể xuống tay đối với Tam thúc như vậy… Ta còn mặt mũi nào đi gặp Tiểu Ngũ…!
Hoa Khánh phu nhân đứng dậy đi tới, hai tay nhẹ nhàng nâng mặt Hàn Tân, dịu dàng nói:
- Việc này không thể trách chàng. Trước chàng từng nói với ta, một người bất kể xuất phát trong hoàn cảnh như thế nào, cũng không được đánh mất niềm hy vọng, thế giới này chưa từng có ngưỡng không thể vượt qua, chỉ cần bước qua, nhất định tất cả đều có thể trở nên tốt đẹp hơn. Đây đều là lời chàng nói với ta, lẽ nào chàng đã quên?
Hàn Tân trầm mặc chốc lát, cuối cùng nói:
- Lòng ta rất đau… Đây là làm sao? Đại gia gia đi rồi, Nhị thúc đi rồi, Tam thúc…Tam thúc hiện giờ lại thành như vậy? Hàn gia ta… Rốt cuộc là làm sao vậy?
Hoa Khánh phu nhân cầm chiếc chén nhỏ, đựng đầy canh, dùng chiếc thìa xúc từng muỗng nhỏ:
- Cũng đã nguội, nghe lời ta, trước tiên uống canh… Hàn đại nhân tuy rằng không còn cảm giác, nhưng còn lại sinh mạng. Ông ấy biến thành bộ dạng này, là do trúng độc, đợi cho đợt sóng gió qua đi, chúng ta nghĩ cách đưa Hàn đại nhân ra khỏi thành, tìm danh y chữa trị, chưa chắc không thể hồi phục …!
Hàn Tân yên lặng gật đầu, ăn canh, chợt nhớ ra điều gì, đứng dậy nói:
- Không được, Tam thúc được cứu ra, ở trong phủ của thúc, chỉ e có chuyện nguy hiểm… Ta phải đi xem…!
- Chàng hiện tại không thể đi!
Hoa Khánh phu nhân vội hỏi:
- Hiện giờ khắp thành nhất định đều đang tìm các người, người giờ trở về, chẳng phải là chui đầu vào lưới sao?
Hàn Tân lắc đầu nói:
- Phụ thân chưa chắc đoán ra việc này do ta gây nên.
- Phụ thân của chàng thông minh, không phải người chàng có thể tưởng tượng ra được.
Hoa Khánh phu nhân kín đáo thở dài:
- Ông ta chỉ cần điều tra thêm một chút, liền biết ngay việc này có liên quan tới chàng… Chàng hiện giờ tuyệt không thể đi!
- Ta là con của ông ta, cho dù biết việc này do ta làm, ông ta có thể giết ta sao?
Hàn Tân toàn thân run rẩy, đôi mắt có chút đỏ lên:
- Ta không thể để ông ta tiếp tục sai nữa… Ta muốn khuyên ông ta dừng tay lại…!
Quay nhìn Hoa Khánh phu nhân, trong mắt hiện ra nhu tình:
- Ta có thể ở một chỗ cùng nàng lâu như vậy, trong lòng vô cùng mãn nguyện, đây cùng là ngày vui nhất trong cuộc đời ta. Nếu ta thật sự xảy ra bất trắc, nàng giúp ta chăm sóc Tam thúc thật tốt, đợi ngày nào đó Tiểu Ngũ trở về, nàng đưa Tam thúc giao lại cho hắn… Đời này nếu ta không thể báo đáp lại ân tình của nàng, nhất định kiếp sau xin báo đáp…!
Dừng một chút, trên mặt hiện lên nụ cười dịu dàng:
- Còn có Tiểu Yến Tử, nếu ta xảy ra bất trắc, đành trông cậy nơi nàng…!
Thi lễ với Hoa Khánh phu nhân thật sâu, liền xoay người rời đi.
Hàn Tân chưa đi tới chỗ cánh cửa, Hoa Khánh phu nhân đã bước nhanh lại, từ phía sau ôm lấy hắn, giọng nói run rẩy:
- Ta không để chàng đi… Chàng cũng biết, nhờ có chàng, giúp ta tiếp tục sống… Nếu chàng xảy ra chuyện gì, ta tuyệt không muốn sống. Chàng đã đồng ý với ta, muốn đưa ta và Tiểu Yến Tử tới Nam Dương… Đàn ông đại trượng phu, không thể nuốt lời…! Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - ệnFULL.vn
Nàng nói nhanh, hai gò má nước mắt tuôn chảy:
- Chàng cũng biết, ta đã trải qua một lần đau đớn không dậy nổi, ta phải cố gắng rất nhiều mới có thể dám đón nhận chàng. Hàn Huyền Đạo lòng lang dạ sói, ông ta sớm đã bắt đầu tất cả kế hoạch này, tuyệt không thể vì chàng là con của ông ta mà sẽ từ bỏ kế hoạch của mình… Ông ta nếu biết chàng là người cứu Hàn đại nhân, nhất định sẽ giết chàng…!
Hàn Tân nhắm mắt lại, nhưng rất nhanh đôi mắt lại mở to, trong mắt lóe lên vẻ kỳ quái, buông tay Hoa Khánh phu nhân ra, chậm rãi xoay người, hỏi:
- Nàng nói ông ta sớm đã sắp đặt hết thảy? Kế hoạch gì? Nàng… Sao biết ông ta sớm có kế hoạch?
Tay hắn nắm lấy hai vai Hoa Khánh phu nhân, vội hỏi:
- Rốt cuộc nàng biết những gì?
Hoa Khánh phu nhân cắn đôi môi đỏ hồng, nhìn ánh mắt của Hàn Tân, nước mắt rõ ràng chảy xuống hai gò má của nàng, nhắm mắt lại, xoay người sang chỗ khác, toàn thân run rẩy, thanh âm nức nở nói:
- Xin lỗi, rất nhiều chuyện ta đã giấu diếm chàng…!
Hàn Tân bước nhanh tiến lên, đứng trước mặt Hoa Khánh phu nhân, nói:
- Nàng rốt cuộc biết những gì?
Hoa Khánh phu nhân hai mắt đẫm lệ, ngước nhìn Hàn Tân, muốn nói lại thôi, đi tới ghế bên cạnh ngồi xuống, Hàn Tân trong lòng lo lắng, nhìn thần sắc đau khổ của nàng, trong lòng lại vô cùng khó chịu, từ trong ngực lấy ra chiếc khăn tay, tiến lên dịu dàng lau nước mắt cho nàng, nhẹ nhàng nói:
- Trong lòng nàng có thiệt thòi gì, nói cho ta biết…!
- Ta sợ chàng xem thường ta…!
Hoa Khánh phu nhân đau buồn nói.
Hàn Tân cười khổ nói:
- Ta yêu kính nàng, cho dù trời sụp xuống, ta cũng không thay lòng đổi dạ. Bất kể nàng trải qua việc gì, chỉ thấy thương yêu nàng, sao có thể xem thường nàng? Nàng xem ta là người như thế nào?
Hoa Khánh phu nhân cắn đôi môi đỏ mọng, khẽ trầm ngâm, cuối cùng nói:
- Chàng biết Tiêu Hoài Ngọc chết như thế nào không?
Hàn Tân sửng sốt, ngạc nhiên nói:
- Tiêu…Tiêu Đại tướng quân đã chết sao? Đây… Chuyện này sao có thể… anh ta sao có thể chết?
Hàn Tân thực không biết chút nào việc Tiêu Hoài Ngọc đã mất đi.
Kỳ thật không phải chỉ có gã, trong thiên hạ này có thể có mấy người biết Tiêu Hoài Ngọc qua đời? Ngay cả phần lớn tướng sĩ quân Tây Bắc, cũng chỉ cảm thấy Tiêu Hoài Ngọc đi nơi khác, căn bản không nghĩ tới Tiêu Hoài Ngọc đã chết ở núi Thiên Nhai.
Hàn Tân rất bất ngờ, nhưng cũng nhanh chóng nghi hoặc nói:
- Nàng làm sao biết được Tiêu Đại tướng quân đã chết?
- Chàng ngốc…!
Hoa Khánh phu nhân thở dài xa xôi:
- Tiêu Hoài Ngọc nếu không chết, hôm nay Tiêu gia sao có thể biến thành bộ dạng này? Hàn gia các người sao có thể có được ngày hôm nay? Tiêu Hoài Ngọc không chết, phụ thân của chàng sao có được quyền thế như hiện nay, một bàn tay che nửa bầu trời nước Yến?
Hoa Khánh phu nhân liên tục đưa ra câu hỏi, Hàn Tân ngây người ngẩn ngơ, cuối cùng tin tưởng, Tiêu Hoài Ngọc quả thực đã chết rồi.
Mặc dù Tiêu gia và Hàn gia quan hệ không tốt, nhưng đột ngột nghe tin Tiêu Hoài Ngọc đã chết, chính Hàn Tân sắc mặt cũng lộ ra vài buồn bã, nhưng rất nhanh lại hỏi:
- Tiêu Đại tướng quân chết, với nàng… Lại có liên quan sao?
Hoa Khánh phu nhân thở dài xa xôi:
- Anh ta chết, có liên quan tới ta, càng liên quan tới phụ thân chàng… Có thể nói như thế, cái chết của Tiêu Hoài Ngọc, chính là phụ thân chàng đã tỉ mỉ sắp đặt ra một âm mưu cực lớn. Âm mưu lớn này, chẳng những khiến Tiêu Hoài Ngọc mất mạng, hơn nữa Thương Chung Ly nước Khánh, Tư Mã Kình Thiên nước Ngụy cũng đều chết trong âm mưu lớn này…!
Thương Chung Ly, Tư Mã Kình Thiên danh tiếng của hai người này, đều là bậc nhất trong thiên hạ, khắp các phố phường chỉ e cũng đều nghe thấy danh tiếng, càng đừng nói tới Hàn Tân là con cháu quý tộc.
Tiêu Hoài Ngọc chết đã khiến Hàn Tân cảm thấy vô cùng kinh ngạc, lúc này Hoa Khánh phu nhân ở trước mặt lại nói Thương Chung Ly và Tư Mã Kình Thiên đều đã chết, lại khiến cho thần sắc của Hàn Tân đại biến, há miệng thở dốc, nhất thời không nói lên lời.
Hoa Khánh phu nhân rõ ràng sớm đã biết phản ứng của Hàn Tân chính là như vậy, cười khổ nói:
- Chàng phải chăng không tin lời của ta?
Hàn Tân cuối cùng tỉnh táo lại, ngồi xuống ghế đối diện với Hoa Khánh phu nhân, rất kiên định nói:
- Vừa rồi ta đã nói, hiện giờ người duy nhất ta tin tưởng, cũng chỉ có nàng… Lời nàng nói, ta đều tin!
Hoa Khánh phu nhân trong đôi mắt hiện lên vẻ phức tạp, khẽ trầm ngâm, thở dài:
- Chàng… chàng thực là thằng ngốc, ta cũng không đáng được chàng đối tốt như vậy…!
- Có đáng hay không, trong lòng ta tự biết.
Hàn Tân nói:
- Trong lòng ta, tất cả những việc nàng làm đều đáng giá.
Hoa Khánh phu nhân lắc đầu, do dự một chút, nhìn Hàn Tân nói:
- Ta trước kia từng thích một người…!
Hàn Tân vuốt cằm nói:
- Yêu hận tình thù, chuyện thường tình của con người, nàng là nữ nhân cũng vậy, nếu không thích ai, đó mới là chuyện lạ.
Lập tức tự giễu cười nói:
- Ta vô tài vô đức, lại có thể ở bên cạnh nàng, thật là…Thật là ông trời rủ lòng thương!
Hoa Khánh phu nhân ngẫm nghĩ một chút, hỏi:
- Chàng… có muốn biết ta từng thích ai không?
- Chẳng lẽ không phải… không phải Tuyên Đức Vương gia?
Hoa Khánh phu nhân trên mặt nhất thời lộ vẻ khinh thường, thản nhiên nói:
- Y vô tài vô năng, tham sắc xa hoa lãng phí, ta mặc dù từ nước Khánh xa xôi gả tới nước Yến, gả cho y, nhưng trong lòng chưa từng thích y…!
Hàn Tân khó nói được, chỉ có điều yên lặng vuốt cằm vô cùng thông cảm.
- Người ta thích đầu tiên, là sau khi y chết mới xuất hiện…!
Vẻ mặt Hoa Khánh phu nhân buồn bã:
- Vốn việc này ta nghĩ vĩnh viễn không nói với người thứ ba, nhưng… Ta cũng không muốn giấu diếm chàng.
Hàn Tân nhíu mày.
Gã tuy rằng tính khí vốn không tập trung, không chuyên tâm chính sự, nhưng đầu óc vô cùng linh hoạt, lời Hoa Khánh phu nhân vừa nói ra, gã lập tức hiểu được ý tứ trong đó, nói cách khác, người đầu tiên Hoa Khánh phu nhân thích, chính là trong khoảng thời gian ở góa sau khi Tuyên Đức Vương chết.