Hàn Mạc nheo mày. Hoàng đế thiết lập thêm Đông hoa thính nhất định là muốn giảm yếu thế lực của Tây hoa thính, rất có thể là muốn tự làm yếu mình đi. Có điều nghĩ kĩ lại, cũng có thể yên tâm rằng dù gì thì Tây hoa thính phát triển từ tay tiên đế, hoặc là đối với hoàng đế đương triều thì Tây hoa thính cũng có lòng "hiếu trung". Nhưng hoàng đế rõ ràng là vẫn còn băn khoăn lo lắng về con dao nhọn mà tiên đế để lại này, không dám hoàn toàn tin tưởng, dựa theo thiết chế của Tây hoa thính để thiết lập một tổ chức mới với quyền điều khiển hoàn toàn nằm trong tay mình, điều này cũng không thể trách được.
Thiên tử và triều thần không ai thua ai, tuy rằng thần tử nước Yến vì lợi ích của gia tộc dòng dõi khó có thể thay đổi, nhưng con bài át chủ của mình vẫn có thế ứng biến linh hoạt.
- Sau khi Đông hoa thính được thiết lập, một số quan lại chủ chốt có nhiệm vụ giám sát các quận bên Tây hoa thính được điều sang. Đông hoa thính là do thánh thượng tự tay thiết lập, đương nhiên là không thiếu bạc, bước vào cửa phủ phía Đông tất chế độ đãi ngộ tốt hơn nhiều so với phủ phía Tây, thực tế làm vậy là để giảm yếu thực lực của "cánh" Tây, tăng thêm thế lực của "cánh" Đông. Tuy là trọng bên này khinh bên kia, nhưng Tiết Công Nhan cho đến lúc già vẫn không một lời oán trách, vẫn chuyên tâm làm đúng chức trách của mình. Bây giờ nhớ lại, chín đại thế gia chúng ta năm đó đối với Tiết Công Nhan tự đáy lòng mà nói, cực kỳ kính trọng.
Hàn Tín Sách thở dài một tiếng, lắc lắc đầu:
- Đông hoa thính lắm tiền nhiều của, đương nhiên không lo thiếu người, không quá nửa năm đã phát triển được một đội ngũ thám thính lớn mạnh. Có điều lúc đó so với cánh phía Tây, năng lực của từng binh sĩ vẫn còn yếu kém, thế lực tổng thể cũng thua xa Tây hoa thính.
Nhưng tất cả những điều này, sau khi Tiết Công Nhan mất đi, cục diện đã thay đổi hoàn toàn.
Hàn Tín Sách bình thản nói:
- Công Nhan lão sáu năm trước đã vĩnh biệt cõi đời, để lại Tây hoa thính, công trình mà ông đã dành hết tâm huyết, làm việc khổ nhọc để gây dựng nên. Sau khi Nhan lão mất, Đông hoa thính càng mạnh tay cướp lấy các chức quan giám sát của Tây hoa, rất nhiều nhân lực tinh nhuệ phía Tây đã chạy sang đầu quân cho phòng khách phía Tây. Những thủ hạ trung thành tuyệt đối với Công Nhan lão, hoặc là ở lại Tây hoa thính, hoặc là lặng lẽ rời cung, biệt tăm biệt tích, thực lực của Tây hoa thính cũng từ đó rơi xuống đáy vực. Năm năm trước, Đông hoa thính dưới sự điều khiển của thánh thượng, tiếp quản mạng lưới thám thính viên ở các nước vốn thuộc Tây hoa thính, chức quan cuối cùng ở cánh Tây cũng bị tước đoạt, thành một nơi trống rỗng, những chức trách còn lại, chỉ là thỉnh thoảng xét xử một số án không quan trọng mà thôi. Sau khi Công Nhan lão qua đời, lần lượt có hai vị quan viên đảm nhiệm chức thính trưởng Tây hoa, nhưng cuối cùng đều chủ động từ chức. Một là vì bộ phận nhỏ thủ hạ còn sót lại khó thuần phục được, quan trọng nhất là Tây hoa thính đã không còn phục hồi lại sức mạnh như trước, là một nha môn trống trơn đến mức không thể trống hơn nữa. Từ bốn năm trước, chức thính trưởng Tây hoa vẫn để trống, không ai chịu đảm nhận chức quan ấy. Thủ hạ trong Tây hoa thính cũng dần giảm sút, cho đến hôm nay, thì đã ... haha! Thôi đi, Ngũ thiếu gia, Tây hoa thính hôm nay rốt cuộc đến nông nỗi nào, thiếu gia cứ đến đó rồi khắc biết, ta cũng không nói nhiều nữa.
Hàn Mạc nghe đến đây trong lòng bỗng có cảm giác lạ lùng, ít nhất đối với Tây hoa thính, chàng có một sự đồng cảm mãnh liệt.
Tiết Công Nhan dành hết tâm sức, cùng mọi người đồng tâm hiệp lực, mấy chục năm nay, cũng không biết bao nhiêu người đã chết, nhưng những huy hoàng rực rỡ đó chỉ cần một dấu tay điểm chỉ của hoàng đế hạ xuống đã tan thành tro bụi, bao anh hùng hào kiệt hi sinh trong thầm lặng đành ngậm đắng nuốt cay, điều này làm cho người ta không thể không tiếc nuối và đồng cảm.
Hàn Tín Sách thở một hơi dài, nói :
- Công Nhan Đức Quang, bốn chữ này, không biết cho đến lúc nào mới có thể tái hiện.
Liếc mắt nhìn sắc mặt quái dị của Hàn Mạc, lập tức cười nói:
- Có điều bây giờ có Ngũ thiếu gia đến thống quản Tây hoa thính, chắc chắn là có thể làm nên sự nghiệp!
Hàn thị lang nói lời này thực ra cũng chỉ là lời nói khách sáo, chỉ vì lo rằng câu chuyện vừa rồi đã làm ảnh hưởng đến ý chí tiến thủ của Hàn Mạc. Dù sao thì Tây hoa thính bị chính hoàng đế ngầm chèn ép nên mới sa sút đến thế, muốn ngoi đầu dậy thực là rất rất khó!
Đương nhiên Hàn thị lang thừa biết hoàng đế đã bí mật gọi Hàn Mạc đến gặp, và còn tiết lộ một số thông tin thầm kín.
- Đã có lão Hàn đại nhân ở đây!
Hàn Mạc đứng dậy ôm quyền nói:
- Lệnh bài cũng đã nhận, sau này nếu có việc gì, lại đến làm phiền đại nhân!
Hàn Tín Sách vội xua tay nói:
- Ngũ thiếu gia nói gì thế, sau này có việc gì, cứ nói đừng ngại!
Hàn Mạc gật gật đầu, cất lệnh bài vào, Hàn Tín Sách lại nói:
- Ngũ thiếu gia, ta phái vài người tiễn thiếu gia về phủ, trong tay có lệnh bài, không thể để xảy điều gì sơ suất.
Hàn Mạc cười nói:
- Tây hoa thính hôm nay đã không còn uy lực như năm nào, không ai coi trọng, chỉ sợ cái lệnh bài này rơi trên phố cũng không ai thèm nhặt, càng không phải lo có người đến cướp đâu!
Hàn Tín Sách nghe nói mỉm cười, có điều cảm thấy nói thế không phải là không có lí, Tây hoa thính đã suy tàn như hôm nay, Hàn Mạc làm thính trưởng, chỉ sợ có rất nhiều người đang cười mỉa mai, cũng chẳng ai thèm đến làm khó dễ.
Rời khỏi nha môn bộ Lại, ra khỏi đường đông, ngồi lên xe ngựa trở về Hàn phủ, tôi tớ trong phủ rõ ràng là đã nhận được tin tức, đều nô nức chúc mừng, Hàn Mạc chỉ mỉm cười, lấy mấy nén bạc lẻ trên người thưởng cho cả bọn.
Hàn Huyền Đạo và Hàn Huyền Xương sau khi bãi triều, đều đã đến nha môn làm việc, cho nên không có trong phủ. Còn Hàn Tào Thị và Hàn phu nhân biết được Hàn Mạc về thì đã ở đợi trong sảnh chính, Hàn Mạc tất nhiên đến vấn an.
Hàn Tào Thị cười nói:
- Lão gia đã gửi thư, tiểu ngũ nay cũng làm quan triều đình rồi, nhận bổng lộc vua ban, sau này không còn là trẻ con nữa, việc gì cũng phải suy sét mà làm, đừng có như tam ca, cả ngày không làm được việc gì ra hồn.
Hàn phu nhân cũng tiến lên chỉnh lại áo quần cho Hàn Mạc, không vui mừng gì lắm, ngược lại có vẻ hơi lo lắng, nói nhẹ nhàng:
- Mạc nhi à, đại mẫu của con nói đúng, đã làm quan, thì nên có phẩm hạnh của bậc làm quan, không nên dựa vào bản năng mà làm việc, gặp việc khó, nên thỉnh giáo cha con và đại bá mới phải.
Thở nhẹ một cái nhẹ, rồi không nói gì thêm.
Hàn Mạc cười ha ha nói:
- Đại mẫu và mẫu thân đừng có lo, tất cả mọi việc con sẽ làm thật cẩn thận.
Rồi nhớ ra điều gì, bèn hỏi:
- Tam ca đâu rồi?
Hàn Tào Thị tỏ vẻ buồn bã:
- Ai mà quản nổi nó chứ, sáng vừa mở mắt ra, ông cháu cha con các người lên triều, nó cũng rời phủ, ai biết là nó đi rông chốn nào rồi chứ. Hừm, nó mà được một nửa tiểu ngũ và đại ca của nó thì đại mẫu đâu phải cả ngày bị nó chọc tức chứ.
Hàn Mạc cười nói:
- Tam cả chỉ là thích náo nhiệt, đương nhiên có lúc đi chơi nhiều.
Dừng lại một lát, lại hỏi:
- Đại ca vẫn khỏe chứ? Cũng lâu rồi tiểu ngũ không gặp đại ca?
Đích tôn của nhà họ Hàn là Hàn Thương, hiện tại ở Hỏa Sơn doanh giữ chức Hộ quân tham lệnh, là nhân vật thứ hai, chỉ đứng sau chỉ huy của Hỏa Sơn doanh, cũng có thể nói, nhà họ Hàn ngoài Hàn Huyền Linh ra, Hàn Thương là nhân vật quan trọng thứ hai nắm giữ quân quyền.
Hàn Tào Thị thở dài, nói:
- Không phải xa xôi gì lắm, Hỏa Sơn doanh ở ngay ngoại cung, có điều đại ca ngươi thân làm tham lệnh hộ quân, không thể nghỉ ngơi chút nào, hai ba tháng cũng khó về được một lần, không được như quan viên bình thường.
Hàn Mạc gật gật đầu.
Về đại ca Hàn Thương, ấn tượng của Hàn Mạc cũng không sâu sắc lắm. Hàn Thương ở trong cung từ rất sớm, không như Hàn Tân lúc còn nhỏ ở quận Đông Hải mấy năm. Hàn Thương thỉnh thoảng về quận Đông Hải, cũng chỉ nhốt mình trong vườn chuyên tâm luyện võ, rất ít tiếp xúc với anh em trong họ. Hàn Mạc tuy là anh em họ, nhưng cũng ít gặp. Lúc ấy chỉ cảm thấy Hàn Thương luôn ra vẻ cao ngạo, hôm nay không biết có thay đổi gì không.
Ở góc độ nào đó mà nói, Hàn Mạc rất có cảm tình với Hàn Tân, nhưng với Hàn Thương lại khác, cảm nhận của Hàn Mạc đối với Hàn Thương không tốt lắm.
Có lẽ là vì tính cách của hai người không có điểm chung.
Sau khi nghe Hàn Tào Thị và Hàn phu nhân căn dặn thêm lần nữa, Hàn Mạc mới vội vã trở về Tây viện, đến viện của Bích di nương.
Trong viện rất yên tĩnh, đi vào trong phòng, chỉ thấy Hàn Thấm đang ngồi bên bàn viết lách gì đó, không thấy bóng dáng Bích di nương đâu.
Hàn Thấm hình như tinh thần mất tập trung, viết vài nét, lại dừng lại, ngẩng đầu trông thấy Hàn Mạc, vui mừng reo lên:
- Ca ca đến rồi!
Hàn Mạc mỉm cười gật đầu, ngồi xuống bên nó, nhìn bốn phía rồi hỏi:
- Di nương đâu rồi?
- Mẫu thân thấy không được khỏe, đang nghỉ ở phòng trong đó.
Hàn Tẩm cau đôi chân mày hình lá liễu lại, nói vẻ lo lắng:
- Mẫu thân trong người uể oải, lại chán ăn, ca ca, liệu có phải là sinh bệnh rồi không? Muội muốn đi mời thầy thuốc thì mẫu thân nói là không cần, nghỉ một lát là được.
Hàn Mạc cười nhẹ, nói:
- Tiểu muội, muội đừng lo, di nương chỉ là do trở trời nên hơi mệt, một lát nữa là khỏi thôi mà, muội không nên quá bận lòng.
Hắn tuy đã rõ bệnh tình của Bích di nương, nhưng đương nhiên không thể nói với Hàn Thấm.
Hàn Thấm nghe Hàn Mạc nói vậy, cũng yên tâm đôi phần, tươi cười nói:
- Ca ca đã nói là không sao, thế thì nhất định không có việc gì rồi!
- Muội ở đây chú ý chăm sóc di nương.
Hàn Mạc nói:
- Lát nữa ta cho người chuẩn bị thêm nhân sâm, mỗi ngày cho di nương uống một ít canh sâm, phải rồi, tối đến đắp thêm chăn, đừng để bị lạnh.
Hàn Thấm cũng là cô bé thông minh, chớp chớp mắt, nhìn Hàn Mạc, tò mò hỏi:
- Đừng để bị lạnh nữa? Ca ca muốn nói là mẫu thân muội bị cảm lạnh rồi?
Hàn Mạc nhoẻn cười, không trả lời, nhìn tấm bình phong trước mặt, sau bức bình phong là cửa vào phòng trong, có ý muốn đi xem tình hình di nương, đứng dậy nói:
- Chăm sóc cho di nương cẩn thận, có việc gì thì tìm ta.
"Cơ thể người dễ bị tổn hại, dễ nhiễm nhiều bệnh, dễ nhất là bị cảm hàn, bệnh biến chứng chia ra nội hàn ngoại hàn. Tim thắt khí nghẽn, thì không được nhiễm lạnh, ngoại hàn nhập thể lâu không tản, dần dần đi vào trong, hàn tà là âm tà, âm thịnh tắc hàn, làm cho khí huyết đông kết, gây tắc nghẽn mạch máu, tổn thương lục phủ ngũ tạng, biểu hiện ra ngoài mặt... " Hàn Mạc ngồi trong thư phòng, đọc đi đọc lại sách y thuật, vẻ mặt đăm chiêu.
Rõ ràng, Bích di nương nhiều năm nay cứ kiềm nén không được vui, tính tình của nương mềm mỏng, nhưng cũng là phụ nữ, ắt có những chuyện không vui, những chuyện buồn này cứ dồn tích lũy nhiều năm trong lòng, không thể giải phóng ra được, đã tạo nên tắc nghẽn khí huyết, lần này từ quận Đông Hải đường xa lặn lội đến Yên Kinh, nhất định là nhiễm phải khí lạnh rồi, làm cho di nương vốn khí huyết không thông nay gặp hàn khí làm thì tạo nên chứng bệnh nội hàn.
Trong sách nói rất rõ, chứng bệnh này rất khó trị khỏi, ngoài cách điều dưỡng ra, còn cần có hai loại kì dược mới có thể trị tận gốc, nếu không thì chứng nội hàn sớm muộn cũng quật ngã người bệnh.
Hàn Mạc sai Hàn Thanh đi tìm kiếm hai loại kì dược ấy, mà rất trùng hợp là, hai vị thảo dược này hiện nay đều ở Ngọc Tuyền Trại nơi hiểm trở nhất của nước Phong Nam. Muốn lấy được, cũng chỉ mong Hàn Thanh và Chu Tiểu Ngôn hết sức cố gắng thôi.
Bất luận thế nào, cũng phải bằng mọi giá trị lành bệnh cho di nương.
Hắn xoa tay, bất ngờ dán mắt vào tay phải của mình, tay phải đang mang bao tay tơ đen, màu đen bóng bẩy, Hàn Mạc cởi bao tay ra, bàn tay có ba ngón tay vàng ló ra.
Hắn chăm chú nhìn ba ngón tay vàng, dựng thẳng tay lên, nói khẽ:
- Chẳng phải đã hứa với lão tử có thể cho thực hiện ba nguyện vọng sao? Thế thì được, nguyện vọng đầu tiên của ta, chính là di nương khỏe mạnh trở lại, sống đến trăm tuổi, vô ưu vô sầu!
Cũng như vô số lần thử nghiệm của hắn, ngón tay vàng không có một chút phản ứng. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Hàn Mạc thở dài, cười buồn bã lầm bầm:
- Vượt qua thì vượt qua, đừng có lừa gạt ta, gì mà thực hiện ba nguyện vọng chứ, toàn là những lời thối tha!