Hàn phu nhân thấy Hàn Mạc ra vẻ vô tội, trong lòng càng tức giận, đứng dậy, một tay chống nạnh, tay kia cầm khăn chỉ vào Hàn Mạc nói:
- Cha ngươi nói ngươi là đồ không ra gì, thật chẳng sai, ta hỏi ngươi, cha ngươi đã dày công sắp xếp hôn sự cho ngươi, ngươi chẳng những không đồng ý, còn chống đối cha ngươi, có chuyện này không?
Hàn Mạc cười khổ, hóa ra vẫn là vì chuyện này, xem ra hôm nay mẫu thân muốn tính sổ với mình rồi.
Hàn Thấm thì cười hì hì nói:
-Ồ, ca ca, huynh sắp cưới vợ sao? Sao huynh không nói gì cho muội biết thế? Ha ha, muội sắp có đại tẩu rồi rồi phải không?
Hàn Mạc trừng mắt nhìn Hàn Thấm,
- Đi đi, sao tiểu hài tử nhà nào cũng giống nhau vậy, muội xen vào đây làm gì.
Hàn Thấm bĩu môi, thở phì phì, giận dỗi nói:
- Muội có lòng tốt mà huynh lại mắng muội, huynh có thê tử không phải là chuyện tốt sao?
Thấy vậy Bích di nương vội can ngăn:
- Thấm nhi, đừng nói bậy, hôn sự của ca ca đã có lão gia làm chủ.
Hàn phu nhân cười tủm tỉm đi đến ngồi xuống bên cạnh Hàn Mạc, vừa cười khanh khách vừa hỏi han:
- Mạc nhi, con gặp Tiêu tiểu thư chưa?
- Đã gặp rồi!
- Tiểu thư đó xinh đẹp không?
Hàn Mạc cười khổ:
- Mẹ, cha đã hỏi qua con rồi, mẹ chắc cũng đã biết Tiêu tiểu thư đó không có tốt đẹp gì cả, tính tình độc ác vô cùng, lại rất điêu ngoa, cho dù có giết con con cũng không muốn thành hôn với cô ta.
Hắn nhìn Hàn phu nhân rồi nói tiếp:
- Mẹ, mẹ cũng không muốn có một nàng dâu không biết lễ nghĩa, coi trời bằng vung chứ?
Hàn phu nhân cười tít mắt nói:
- Cưới về nhà thì đã là vợ con rồi, chẳng lẽ đến vợ mình con cũng không quản được sao? Mẹ không quan tâm tiểu hài tử đó tính khí thế nào, mẹ chỉ cần sớm có tôn nhi thôi.
Hàn Mạc lại bốc một quả nho cho vào miệng, thản nhiên nói:
- Mẹ ơi, đâu phải chỉ có con gái thế gia mới sinh con được ạ!
Hàn phu nhân chân mày nhíu lại, hơi trầm ngâm, mới nói:
- Trước kia, khi cha con lấy mẹ, mẹ cũng rất điêu ngoa đó thôi!
- Đây là hai chuyện khác nhau mà mẹ.
Hàn Mạc thở dài.
- Tính cách chỉ là một nguyên nhân, cái chính là con không muốn trở thành công cụ mà thôi.
Hắn chăm chú nhìn Hàn phu nhân, chậm rãi nói:
- Thành thân với Tiêu tiểu thư, con sẽ chịu rất nhiều áp lực, điều này không có tốt cho hôn sự của con.
Hàn phu nhân nghiêm túc nhìn Hàn Mạc, hỏi:
- Vậy con muốn thế nào?
Hàn Mạc trả lời kiên định:
- Con sẽ chỉ kết hôn với cô nương nào mà con thích!
Bích di nương và Hàn Thấm liếc nhìn nhau, rất đỗi kinh ngạc, sửng sốt, đối với Hàn Thấm mà nói, quan điểm của huynh trưởng thật sự rất mới lạ, nhưng Bích di nương lại có chút khiếp sợ, Hàn Mạc chỉ nói vỏn vẹn mấy câu, nhưng suy nghĩ của hắn ở thời kỳ đó cực kỳ phản nghịch.
Hàn phu nhân lẳng lặng nhìn Hàn Mạc, vẻ mặt rất nghiêm túc, sau một lúc lâu mới chậm rãi nói:
- Con là con trai mẹ, là máu mủ ruột rà của mẹ, bất luận con làm chuyện gì, mẹ đều ủng hộ cho con. Nhưng cách nghĩ của con sẽ khiến cho không chỉ cha con, ông nội con, mà còn có toàn bộ gia tộc Hàn gia thất vọng, con trai, kỳ thực con đường sinh tồn của thế gia vốn không… dễ dàng!
Hàn Mạc thần sắc buồn bã, không nói gì thêm, không khí trong phòng nhất thời trở nên ngột ngạt. Bích di nương tuy muốn khuyên bảo, nhưng trong tình huống này lại không biết nên nói điều gì cho phải.
Yên lặng một hồi, đột nhiên nghe có tiếng bước chân ở ngoài cửa, sau đó nghe tiếng của Hàn Tào thị:
- Đệ muội ở trong đó phải không?
Rồi nghe nha hoàn bẩm báo:
- Phu nhân đến!
Nghe vậy, Hàn phu nhân vội đứng lên thì Hàn Tào thị cũng đã đi vào. Bích di nương muốn đứng dậy hành lễ, nhưng thân thể yếu đuối, nhất thời không thể tự ngồi dậy được, muốn nhờ Hàn Thấm đỡ dậy, Hàn Tào thị đã đi đến ngăn lại, cười nói:
- Được rồi, được rồi, vừa nghe nói muội không được khỏe, cho nên tỷ qua đây thăm, mấy thứ lễ nghĩa này cứ miễn đi.
Rồi quay sang nói với Hàn phu nhân:
- Đệ muội, đúng lúc tỷ đang tìm muội, nghe nói muội đang ở trong phòng này, lại nghe tin Ngọc Bích không khỏe tỷ mới sang đây thăm.
Hàn phu nhân cười, bảo Hàn Mạc:
- Mạc nhi, còn không rót trà mời đại nương.
Sau đó bước đến cười nói:
- Đại tẩu có gì dặn dò?
- Xem muội nói kìa, dặn dò cái gì.
Hàn Tào thị cả cười:
- Vừa rồi có người đưa thiệp mời đến, mời hai lão gia đi dự tiệc, thiệp mời của Tam lão gia tỷ đưa đến đây.
Từ trong tay áo rút ra một tấm thiệp giấy đỏ viền vàng, đưa cho Hàn phu nhân nói:
- Binh bộ thị lang Tây Môn Lôi Tàng năm nay tròn bốn mươi tuổi, bày tiệc rượu nên sai người đưa thiệp tới.
Hàn phu nhân nhận thiệp, xem qua rồi nói:
- Đại tẩu, làm phiền tẩu rồi, nhà ta cả trăm người, tẩu có thể sai chúng đi, tẩu đâu phải cần tốn công như vậy.
Hàn Tào thị lập tức nói:
- Đệ muội nói như thế là coi tỷ là người ngoài rồi, cái gì mà cứ ngươi ngươi ta ta, không phải đã là người một nhà sao, còn phân biệt gì làm gì? Tỷ thật sự vui mừng vì có đệ muội và hài nhi đến ở đây, như thế trong phủ mới thêm phần náo nhiệt.
Hàn Mạc cười ha hả tiến đến, hỏi:
- Mẹ, trên thiệp có mời con không?
Hàn phu nhân cười mắng:
- Con thật sự muốn đi ăn tiệc sao? Tây Môn Lôi Tàng tuy chỉ là Binh bộ thị lang, nhưng cũng là thế gia quý tộc, thân phận không kém cha con, làm sao đến lượt con chứ.
Hàn Mạc tủm tỉm cười nhận lấy thiệp mời rồi xem qua, chỉ thấy trên đó mời Hàn Huyền Xương đến tham gia yến tiệc, ngôn từ có chút khách khí, nhìn vào ngày tháng mắt hắn xẹt lên vẻ quái dị.
- Mồng một tháng ba!
…
…
Phủ Thái sư đồ sộ nguy nga, trong một căn phòng sang trọng, Tiêu thái sư khuôn mặt trầm tĩnh đang đứng bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, trời đang đổ mưa rả rích, mấy cây trúc bên ngoài cứ như đang thoải mái tắm mưa xuân nên nhìn chúng càng thêm xanh miết. Ngón cái tay phải của lão đeo một chiếc nhẫn ngọc bích lớn, còn ngón trỏ thì đang nhẹ nhàng vân vê chiếc nhẫn.
Có tiếng gõ cửa kèm theo một giọng nói truyền vào:
- Phụ thân đại nhân, là con!
- Vào đi! Text được lấy tại
Tiêu thái sư chầm chậm đến chiếc ghế và ngồi xuống, nâng ly trà lện, nhẹ nhàng ngấp một ngụm.
Cánh cửa khẽ bị đẩy ra, Tiêu Hoài Kim bước vào, rồi quay đầu cẩn thận đóng cửa lại, xong mới cung kính đến trước mặt Thái sư, lấy ra tấm thiệp đỏ viền vàng từ trong tay áo, dâng lên trước mặt, cung kính thưa:
- Phụ thân đại nhân, đây là thiệp mời do Tây Môn Lôi Tàng sai người đem tới.
- Tây Môn Lôi Tàng?
Tiêu thái sư nhướng mày lên, chỉ liếc xéo qua tấm thiệp mời chứ không nhận lấy, thản nhiên hỏi:
- Mời vì việc gì?
Tiêu Hoài Kim vội thưa:
- Tây Môn Lôi Tàng bày yến tiệc mừng bốn mươi tuổi, mời các quan viên quý tộc trong kinh thành đến dự tiệc.
- Bốn mươi tuổi?
Tiêu thái sư lại từ từ uống trà, lạnh lẽo cười nói:
- Hiếm khi hắn còn nhớ đến lão đầu ta đây, từ sau năm đó chúng ta đã vạch tội không ít người của Tây Môn gia bọn họ, tên Tây Môn Lôi Tàng đó bày yến tiệc mà vẫn mời ta, lòng dạ hắn cũng rất rộng rãi đó chứ!
Tiêu Hoài Kim cười nói:
- Phụ thân đại nhân, trong thiệp mời của hắn ngôn từ khiêm tốn, có lẽ hắn rất tôn kính phụ thân đại nhân.
Tiêu Thái sư vuốt râu hỏi:
- Hắn mời những ai?
- Theo con biết, Lục bộ thượng thư và những nhân vật quan trọng của thế gia đều được mời, phủ Tây Môn từ ngày hôm nay bắt đầu thu xếp cho yến tiệc ba ngày sau.
Tiêu Hoài Kim trả lời.
- Có mời người trong hoàng thất không?
Tiêu thái sư thản nhiên hỏi.
- Chuyện này con không biết.
Tiêu Hoài Kim trả lời.
- Con nghĩ chỉ là tiệc sinh nhật thôi, nên Hoàng thượng có lẽ sẽ không đến dự, về phần Thái tử và Xương Đức hậu e là cũng sẽ không đi.
Tiêu Thái sư nhìn Tiêu Hoài Kim, hỏi:
- Tây Môn Lôi Tàng chỉ là mãng phu hữu dũng vô mưu, loại người đó nhớ thù không nhớ ơn, hắn đột nhiên khiêm cung như thế, mời chúng ta đến dự tiệc, con nói xem là có dụng ý gì?
Tiêu Hoài Kim ngẫm nghĩ, chợt cười lên đắc ý:
- Phụ thân đại nhân, theo con nghĩ, Tây Môn gia chịu quy phục chúng ta rồi. Từ năm đó, mỗi khi thượng triều hắn vẫn thường lớn tiếng tranh phong đối kháng với Tiêu gia chúng ta. Nhưng lần này qua lần khác bọn chúng đều thất bại, đám quan viên Tây Môn gia dần dần đều bị chúng ta đá bay. Sau trận chiến quận Bột Châu, Tây Môn gia không được phong nhiều chức tước, lại bị chúng ta nhiều phen công kích, hiện giờ trong triều Tây Môn gia đã không còn mấy người, trong kinh thành thực lực suy giảm. Ngô quận của bọn họ lại đất hẹp người thưa, lúc này Tây Môn Lôi Tàng có lẽ đã nghĩ thông, cho nên hôm nay mượn cớ ăn sinh nhật để quy thuận Tiêu gia chúng ta.
Tiêu thái sư nhắm mắt, thần sắc bình ổn, tựa hồ đang suy nghĩ đến điều gì đó, một lúc lâu sau,mới từ từ mở mắt ra, dù tuổi đã ngoài bảy mươi, nhưng trong mắt lão nhân này vẫn tràn đầy hào quang sắc bén.
- Tây Môn Lôi Tàng vốn không phải là một người dễ dàng chịu quy phục, trước đây ta đã nói qua, loại người này mà đao kề trên cổ, cổ cứng càng thêm cứng. Nhưng ta nghĩ hắn cũng không có gan dám giở trò gì. Trước khi chúng ta không chính thức ra tay, Tây Môn gia bọn chúng không có đủ thực lực để chủ động liều mạng với chúng ta.
- Thế lần này phụ thân có đi không ạ?
Tiêu Hoài Kim cẩn thận hỏi.
- Sao lại không đi?
Tiêu thái sư cười lạnh nhạt nói:
- Hắn đã ân cần, Tiêu gia ta chẳng lẽ không biểu thị sự độ lượng, để cho đám văn võ bá quan thấy được lòng dạ khoan dung của Tiêu gia ta.
Tiêu Hoài Kim nhe giọng hỏi:
- Đêm dự tiệc, phụ thân đại nhân có cần điều động Ảnh tử vệ ngấm ngầm bảo vệ không, đề phòng Tây Môn Lôi Tàng giở trò gì?
Tiêu Thái sư lắc đầu.
- Các nhân vật quan trọng của thế gia trong kinh thành đều đến dự tiệc, Tây Mô Lôi Tàng dù gan to bằng trời cũng không dám động thủ!
Lão phất tay nói tiếp:
- Nếu Tây Môn Lôi Tàng đã thịnh tình mời chúng ta, chúng ta cũng không nên không biết nhân tình, hãy đi chuẩn bị lễ vật thật hậu hĩnh.
- Con hiểu!
Tiêu Hoài Kim lập tức nói.
Tiêu thái sư đang trầm ngâm, đột nhiên hỏi:
- Hàn gia có tin tức gì không?
- Ý phụ thân đại nhân là?
Tiêu Hoài Minh khó hiểu hỏi lại.
- Chuyện hôn sự?
Tiêu Thái sư thản nhiên đáp.
- Trong đêm đó, ta đề nghị kết thông gia với Hàn Huyền Xương, hắn chỉ trả lời là cần phải về hỏi ý kiến của Hàn Chính Khôn ở quận Đông Hải rồi mới quyết định, nhưng đến hôm nay hắn vẫn chưa trả lời ta, lão phu thật không muốn đợi quá lâu.
Tiêu Hoài Kim cũng nhíu mày.
- Hàn gia cũng thật không biết điều!
Tiêu Thái sư cười lạnh nói:
- Hiện giờ thế lực của Hàn gia đang lên như diều gặp gió, nếu chuyện kết thân không thành, ngoài Tô gia ra, Hàn gia chính là địch thủ lớn nhất của Tiêu gia chúng ta. Trong triều quyền thế của Hàn gia càng ngày càng mạnh, con đường biển ở Đông Hải đã được mở, số ngân lượng bọn họ bỏ ra cũng bắt đầu thu lộ phí lấy lại. Ừm, nếu Hàn gia thật sự không biết thời thế, chúng ta sẽ đóng cửa con đường biển này của bọn họ.
Lúc này ngoài cửa sổ, mưa phùn vẫn rơi liên miên.