Hàn Mạc nghe câu này lạnh toát cả người, toàn thân đổ mồ hôi như suối. Chỉ một vài từ ngắn ngủi nhưng cực kỳ khêu gợi. Hắn hít một hơi thở sâu, cảm nhận mùi hương từ cơ thể Tú công chúa, rồi trấn tĩnh nói như thì thầm:
-Nếu… ướt, thì, thì lau khô đi!
Tú công chúa lại phá lên cười khanh khách, lông mày dướn lên rất tinh ngịch, ánh mắt vô cùng mơ màng, rồi khẽ khàng đứng dậy. Hàn Mạc còn không kịp định thần, nàng đã như con gió bay lên phía trên mặt ao, chỉ để lại một làn hương thơm phưng phức. Khi Hàn Mạc quay lại, đã thấy Tú công chúa tay này cầm xiêm y, tay kia áo choàng dài màu tím quấn quanh thân thể, kín đáo mà e ấp, không dấu nổi những đường cong tuyệt mỹ.
-Chín quá hóa nẫu!
Tú công chúa cười nhu mì:
-Nước thuốc tuy rằng tốt, nhưng ngâm quá lâu sẽ làm tổn thương cơ thể. Mọi vật trên thế gian này cũng vậy, quá đi, tất nhiên không còn hoàn hảo.
Hàn Mạc cũng leo lên, toàn thân ướt sũng, cũng may Tú công chúa đã sai người mang đến một bộ cẩm bào. Hàn Mạc thay vào, bước ra khỏi bồn tắm "kéo dài tuổi xuân" giấu ở bên trong tấm mành bằng trúc Tương phi.
Đêm tĩnh mịch. Tú đông cung khổng lồ cũng rất mực im ắng. Tú công chúa đứng ở bên sườn cửa điện trước, eo nhỏ nhắn cặp mông đầy đặn, phong tư trác nguyệt, ngẩng đầu nhìn màn trời đêm, giọng thâm trầm:
-Hàn Mạc, liệu sau này, ngươi có thể đến đây trò chuyện cùng ta?
-Nếu đó là ý chỉ của công chúa, Hàn Mạc nhất định tuân theo!
Hàn Mạc khôi phục thái độ cung kính của một thần tử.
Tú công chúa lại cười nhẹ:
-Thật là một hảo tiểu tử, ta mệt mỏi quá… ngươi, ngươi có muốn lưu lại hay không?
Hàn Mạc giật thót, nhưng hắn cũng không phải kẻ tùy tiện phóng túng, vẻ mặt nghiêm nghị:
-Thần ngày mai còn có công vụ, cho nên…
Trong lòng hắn thật sự rất muốn minh bạch, Tú công chúa phong tình vô cùng, nhưng nếu muốn lưu lại cùng nàng qua một đêm mộng đẹp, chưa chắc đã là việc dễ dàng.
Hắn hiện tại có chút nghi hoặc. Nếu nói Tú công chúa và Mộ Dung Hạc thân tình gần gũi, vậy vì sao Tú công chúa chưa từng cho phép Mộ Dung Hạc đến bồn tắm "kéo dài tuổi xuân" đó? Mà lại muốn mình xuống cùng? Điều này thực sự khiến hắn vô cùng khó hiểu.
Tú công chúa cười rộ lên:
-Lá gan của ngươi xem ra còn chưa đủ lớn. Ngươi thật sự không muốn nói cho ta biết thân phận của gã Hắc kỳ kia?
-Nếu ngày đó cần nói cho công chúa biết, Hàn Mạc nhất định sẽ nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Hàn Mạc nghiêm túc đáp.
Tú công chúa nén tiếng thở dài:
-Một khi đã như vậy, ta sẽ không nhắc lại nữa. Hàn Mạc, Hoàng đế ca ca rất coi trọng ngươi, bản cung cũng hy vọng nhiều ở ngươi. Làm việc cho tốt, đừng để Hoàng đế ca ca thất vọng… còn ta có thất vọng…
Hàn Mạc lập tức nghiêm mặt:
-Thần nhất định tận tâm tận lực, không dám phụ long ân của Thánh thượng và Tú công chúa.
Đối với việc tối nay Mộ Dung Hạc bắt gặp cảnh tượng đầy nhục cảm của mình và Tú công chúa, Hàn Mạc rất hài lòng. Nhưng cũng tự thấy mình cần cảnh giác hơn với người này. Hàn Huyền Đạo mặc dù có dặn nhưng Hàn Mạc tuyệt đối không thể vì bất cứ mục đích nào mà chịu nhục hiến thân cho người khác, kể cả người đó là tuyệt thế giai nhân như Tú công chúa.
Đại trương phu cần có tiết khí của mình, hèn kém đến mức phải cúi đầu mua chuộc nữ nhân, đó là điều Hàn Mạc không bao giờ chấp nhận. Cho nên cuộc chiến này, hắn hoàn toàn phải nắm thế chủ động.
Nếu không, hắn thà rằng buông tha.
….
Mấy ngày sau đó, quân báo ở Ngô quận liên tục đổ về kinh.
Tin tức ở Ngô quận của gia tộc Tây Môn khá thông suốt. Từ quận Nghi Xuân và quận Đông Hải, quân thủ thành còn chưa đến thì Ngô quận đã biết được trong kinh xảy ra biến cố gì rồi. Rơi vào đường cùng, chết cũng chết cho vẻ vang, nên Ngô quận đã ngay lập tức cùng Tây Môn gia liên kết chuẩn bị phản loạn.
Chỉ có điều các thám thính viên của Đông Hoa thính ẩn nấp ở Ngô quận cũng đã nhận được mệnh lệnh ,liên tục thích sát các bậc trưởng lão của bộ tộc Tây Môn, khiến quân của thế gia như rắn mất đầu, đồng thời quân coi giữ thành của Ngô quận cũng ngay lập tức khống chế toàn bộ trang viên của Tây Môn gia. Thủ thành Thục Tri lại sớm bị Tây Môn gia thu phục, bỏ thành, trốn chạy cùng với một số gia chủ Tây Môn và một ít người của gia tộc này.
Họ ngấm ngầm thoát thân bằng đường biển, thông qua lực lượng Thủy sư của Ngô quận, nhằm tránh khỏi tầm kiểm soát của quân binh triều đình. Tiếc rằng điều đó đã nằm trong sự tiên liệu của triều đình.
Nên vừa mới rời khỏi bờ biển, đại quận Đông hải đã đón đầu, sau một trận kịch chiến trên biển, quân thủy sư của Ngô quận đã tổn thất phân nửa, bất đắc dĩ phải đầu hàng. Quân Đông Hải khống chế được thủy sư của Ngô quận, lại lục soát bắt được gia chủ Tây Môn bộ tộc cùng một ít con cháu trực hệ, dùng trọng binh áp giải cả những tù nhân bên trong thành vào kinh chịu thẩm án.
Chiếu theo lệnh của nội các ban xuống, hai đạo quân của quận Nghi Xuân và quận Đông Hải từ hai hướng vào trấn giữ nội thành của Ngô quận, chẳng những trấn áp được phần tàn dư của quân thế gia, còn canh phòng cẩn mật toàn bộ trấn phủ của Ngô quận, bốn phía truy tìm người của bộ tộc Tây Môn, tất cả đều bị áp giải vào kinh chịu tội.
Hoàng đế bệ hạ lại hạ "Tây Môn tội chiếu", lên án mạnh mẽ hành động mưu phản của Tây Môn bộ tộc, hạ lệnh trừng phạt toàn bộ dân chúng Ngô quận không trừ một ai.
Với sự kiểm soát chặt chẽ của liên minh các thế gia còn lại, Ngô quận vốn dĩ cũng không rộng lớn gì đã nhanh chóng bình định. Tuy rằng vẫn còn sót lại một ít thế lực ẩn nấp đâu đó, nhưng bởi vì triều đình trừng trị mạnh tay, nên cũng không dám cựa quậy gây nên chút sóng gió nào đáng kể.
Áp giải tù nhân Tây Môn gia vào kinh, trải qua một kỳ thảo luận của nội các, xin thánh chỉ của Hoàng đế, cuối cùng đã quyết định.
Tây Môn bộ tộc cấu kết ngoại bang, phạm thượng tác loạn, chứng cứ vô cùng xác thực, tru di tam tộc, còn sót ai đày ra biên ải lao động khổ sai.
Biến cố này được kết thúc nhanh gọn, dứt khoát. Trên bản đồ nước Yến, bộ tộc Tây Môn tồn tại vững chãi trăm năm đã chỉ vì một hành động điên cuồng của Tây Môn Lôi Tàng rút cục trôi theo dòng máu.
Điều này khiến cho các đại thế gia thở phào nhẹ nhõm, bớt một kẻ thù, tất nhiên vui mừng, nhưng họ ngay lập tức nghĩ đến hoàn cảnh chính mình, giữa thế gia còn lại càng cần cảnh giác cao độ, để có thể tồn tại.
Có bài học lớn từ quận Bột Châu, lúc này nội các lo lắng Hoàng tộc sẽ tái tạo một Ngô quận như vậy, cho nên khi quân binh triều đình khống chế được Ngô quận lập tức tiền hành định ra quan viên, trải qua một phen đấu khẩu kịch liệt, các đại thế gia đều có quan viên là người của mình. Hoàng đế hiển nhiên biết ý đồ của các thế gia, nhưng vẫn ân chuẩn phần lớn, chỉ có định ra hai người, đó là viên quan cai quản kho lương thực và muối.
Lương thực và muối ăn là hai vấn đề cực kỳ quan trọng, hoàng tộc muốn nắm giữ hai vị trí này, nội các đương nhiên phản đối, chỉ có điều Hoàng đế lần này tỏ ra cứng rắn, nội các không chấp thuận, ngài bèn đứng dậy không đóng Ngọc tỷ vào bất cứ cuốn sổ quan viên nào.
Rất hiển nhiên, đây là Hoàng đế muốn cùng các thế gia thảo luận điều kiện.
Từ trận chiến quận Bột Châu, toàn bộ vận mệnh nước Yến đã lặng yên không một biến động, để rồi có một biến cố quá lớn xảy ra.
Hoàng tộc khống chế được quận giàu nhất Yến quốc là Bột Châu. Mặc dù có một ít quan lại thế gia trong các phủ quan ở Bột Châu, nhưng toàn bộ đại cục là do Hoàng đế nắm trong tay. Tuy rằng không thể nói là hoàn toàn ổn định, nhưng hoàng tộc dĩ nhiên ngầm lo lắng những quân bài chưa lật của các thế gia.
Trước cuộc chiến, Tiêu Tô hai nhà thế lực rất hùng mạnh, lại có Diệp Ngô giàu có tột bậc, Hàn gia ở Đông Hải chỉ xếp vào hạng bét, nhưng qua một hồi chiến tranh, Diệp Ngô hai nhà tận diệt, Hoàng đế dường như có lòng muốn cân bằng thế lực với Tiêu – Tô, vốn luôn đối kháng với hoàng tộc nhưng ngài xem ra chưa đủ kiên định, cũng không đủ quyết đoán, cho nên Hàn gia dựa thế chậm rãi tiến lên, mờ mờ ảo ảo cùng hai nhà Tiêu Tô trở thành đại thế gia hùng mạnh nhất Yến quốc.
Hoàng tộc tính toán, các đại thế gia không phải không biết, nhưng đều vì lợi ích của gia tộc, lại có nguyên nhân khác đây là thời điểm không ai dám ra mặt khiêu chiến hoàng gia, cho nên bọn họ chỉ có thể chơi trò kẻ mạnh diệt kẻ yếu mà thôi, uy hiếp các thế gia quyền lực suy kém hơn mình.
Hoàng đế là thiên tử, hoàng quyền là thiên mệnh, điều đó đã ăn sâu vào trong tâm trí bách tính. Cho dù Hoàng đế nhu nhược, nhưng với đại đa số người dân thì Thánh thượng vẫn là thiên tử, bách tính đều là con dân của ngài. Vua xử thần tử, thần bất tử bất trung.
Để thay đổi mệnh trời, cần một sức mạnh vô biên. Các gia tộc hiểu rõ điều đó, nên nhiều nhất là bằng mặt không bằng lòng, cũng không dám tùy tiện động chạm đến hoàng uy tối thượng.
Cho dù là kiêu hùng như Tào Tháo, cũng chỉ dám làm Ngụy vương, không dám xưng đế.
Cho nên hoàng quyền dẫu có suy nhược, Hoàng đế dẫu có kém tài trị quốc, thì trung thành với Hoàng đế vẫn là trung thành với mệnh trời, thiên tử vẫn là thuận thiên thừa vận, thay trời hành đạo.
Quan viên thế gia cho dù trong lòng không phục hoàng uy nhưng ở mặt ngoài vẫn luôn cung kính đúng mực.
Nội các dẫu sao cũng là chốn phức tạp, tranh quyền đoạt lợi liên miên, không tập trung quyền lực một chỗ, cho nên Hoàng đế chỉ cần cứng rắn đúng hai ngày, đã phải đồng ý chấp thuận điều kiện của ngài, hai vị trí quan trông coi kho lương và kho muối đều do Hoàng đế định đoạt.
Cũng như một giao dịch, Hoàng đế và nội các ngấm ngầm hiểu đây chẳng qua cũng là một thỏa thuận giao ước mà thôi.
….
Báo đột doanh Chỉ huy sứ Ngạc Thanh Lôn năm nay đã tuổi, thời trẻ, là Đại tướng Tây Bắc đại doanh, trải qua trăm trận chiến, một đại trượng phu uy danh lừng lẫy.
Chỉ có điều năm tháng thoi đưa, anh hùng không thắng nổi tóc bạc, thương thế những ngày chinh chiến trên sa trường cũng được dịp phát tác hoành hành. Tuy rằng tiếng vẫn là Báo đột doanh Chỉ huy sứ, nhưng một năm thì mất sáu tháng ở nhà dưỡng bệnh, nên thực tế, quyền quản lý Báo đột doanh nằm trong tay Mộ Dung Hạc.
Nhưng Ngạc Thanh Lôn là một lão tướng dạn dày kinh nghiệm. Ở Tây Bắc đại doanh chiến công hiển hách, binh sĩ khâm phục nể vì, sau khi đến Báo đột doanh trở thành Chỉ huy sức, cũng là một vị trí uy vọng cực cao.
Hàn gia hiển nhiên hiểu rõ điều này, hiểu rõ lão tướng đang mắc trọng bệnh vẫn là trụ cột về mặt tinh thần của Báo đột doanh. Mà Hàn Mạc theo lời Hàn Huyền Đạo nói thì cũng minh bạch đạo lý này.
Ở Lại bộ lĩnh thẻ bài Hộ quân úy, Lễ bộ Thị lang Hàn Tín Sách không quên dặn dò kỹ lưỡng, bất kể thế nào, cũng phải gặp Ngạc Thanh Lôn bái kiến, vạn không thể vì mình là con cháu quý tộc mà chậm trễ việc thi hành phép tắt quân quyền.
Cho nên Hàn Mạc trước khi đến Báo đột doanh quân doanh, đã đến phủ đệ Ngạc Thanh Lôn tham bái.
Phủ đệ Ngạc Thanh Lôn lớn không hình dung nổi, trong phủ cũng yên ắng tĩnh lặng, ở đại sảnh chờ khá lâu, mới thấy tôi tớ đỡ một lão già sức khỏe suy yếu run rẩy bước ra.
Tuy rằng thân mình rất yếu, nhưng từ cơ thể ngũ niên ấy vẫn còn bóng dáng của khí chất uy vũ ngút trời trước đây. Hàn Mạc chỉ liếc một cái là biết ngay đây chính là Báo đột doanh Chỉ huy sứ Ngạc Thanh Lôn.
Ngạc Thanh Lôn mắc bệnh vẫn cố ra tiếp khách, coi như cũng là nể mặt Hàn Mạc, rộng hơn là nể mặt Hàn gia.
Hàn Mạc tiến lên thi lễ, cúi đầu rất thấp, cung kính:
-Ty chức Hàn Mạc tham kiến Chỉ huy sứ đại nhân.
Ngạc Thanh Lôn được tôi tớ dìu ngồi xuống, thở hổn hển:
-À
Người hầu vội lên tiếng:
-Hàn đại nhân không cần khách khí. Lão gia nhà ta thân mình không khỏe, khí lực hư, cho nên không thể nói chuyện bình thường được, mong Hàn đại nhân thứ lỗi.
Hàn Mạc đứng dậy cung kính:
-Hàn Mạc hiểu được, Hàn Mạc hiểu được.
Dâng lên một hộp lễ vật đã chuẩn bị sẵn, giao cho tôi tớ, nói:
-Đây là chút lòng thành, thể hiện sự tôn kính đối với Chỉ huy sứ đại nhân.
Người hầu không nhận, chỉ nói:
-Hàn đại nhân khách khí, lão gia không nhận lễ vật này, ngài… ngài hay là ngài mang về đi.
Hàn Mạc cười:
-Đâu không phải là lễ vật quý giá gì, chỉ là một bộ cờ vây. Ta nghe nói Chỉ huy sứ đại nhân khi nhàn hạ rất thích chơi cờ. Bộ cờ vây này làm bằng đá cuội lượm được từ đáy biển Đông Hải, không phải vàng bạc, chỉ mong Chỉ huy sứ đại nhân vui lòng nhận cho.
Người hầu quay lại nhìn Ngạc Thanh Lôn, chỉ thấy ho khan, không tỏ thái độ gì, lúc này mới tiếp nhận lễ vật, cung kính:
-Thay mặt đại lão gia tạ ơn Hàn đại nhân.
Ngạc Thanh Lôn lấy trong tay áo ra chiếc khăn lụa, lau lau miệng rồi thều thào:
-Lão phu không khỏe, đãi khách không chu toàn… Hàn đại nhân chớ… trách!
Lại ho khan một chặp.
Người hầu vội hỏi:
-Lão gia, con đi xem thuốc đã xong chưa, mang lên cho Người.
Ngạc Thanh Lôn gật đầu, đợi kẻ tôi tớ đi rồi, mới thở dài nói:
-Mạng già này phải dựa vào thuốc trợ sức… cũng không biết ngày nào thì đi…
Hàn Mạc vội nói:
-Chỉ huy sứ đại nhân phúc như Đông Hải, nhất định sống lâu trăm tuổi.
Ngạc Thanh Lôn ha hả cười, ra hiệu Hàn Mạc ngồi xuống mới nói:
-Sống lâu trăm tuổi cũng sẽ có ngày phải đi, hoa nở hoa tàn, tử sinh đều là số mệnh trời định, không thể cưỡng cũng không thể cầu.
Lại ho khan một trận. Hàn Mạc vội bước lên phía trước, đỡ cánh tay Ngạc Thanh Lôn, vỗ nhẹ vào lưng, thoạt nhìn như một đôi ông cháu bình thường.
Ngạc Thanh Lôn mắt lóe lên chút hài lòng, khoát tay nói:
-Không sao, bệnh cũ mà. Đúng rồi, ngươi tên là Hàn Mạc?
Hàn Mạc vội đáp:
-Ty chức đúng là Hàn Mạc.
-Ồ!
Ngạc Thanh Lôn thở hổn hển, mắt nheo lại:
-Thiếu niên nhiều hứa hẹn. Ngươi chính là Thính trưởng Tây hoa thính?
-Ty chức không dám.
Hàn Mạc cung kính.
Hàn Mạc vốn khâm phục những người có bản lĩnh, mà Ngạc Thanh Lôn trong mắt Hàn Mạc không thể nghi ngờ là người cực kỳ bản lĩnh, đối với nhân vật như vậy, Hàn Mạc xưa nay rất có thành ý.
Ngạc Thanh Lôn có thuận khí hơn, nói:
-Báo đột doanh là đội quân tinh nhuệ trung thành với Thánh thượng, miễn là bên trong làm tốt, thì tổng hội sẽ có cơ hội…
Giọng đột nhiên lạnh tanh:
-Nếu ai muốn gây sóng gió ở Báo đột doanh, ha ha…
Lão dù tuổi già sức yếu, nhưng khí phách vẫn không hề suy giảm.
Hàn Mạc hiểu ý tứ những lời này, rất hiển nhiên, Ngạc Thanh Lôn đối với việc Hàn Mạc nhập Báo đột doanh sẽ có đề phòng, dù sao Hàn Mạc cũng là con cháu quý tộc, là đại diện cho lợi ích Hàn gia, lão những lời này đúng là cảnh cáo Hàn Mạc.
Hàn Mạc ung dung mỉm cười:
-Ty chức hết thảy nghe theo Chỉ huy sứ đại nhân, nhất định tận trung phụng sự triều đình, phụng sự Thánh thượng!
Ngạc Thanh Lôn hơi nhíu mày, lại ho khan, lúc này người hầu đã bưng chén thuốc vào. Ngạc Thanh Lôn uống nửa chén, sắc mặt có khá hơn chút, nhìn Hàn Mạc nói:
-Con hổ mắc bệnh, cũng phải dùng thuốc dành cho hổ. Ngươi ngày sau nếu soái binh, cũng giống như con hổ dũng mãnh, phải luyện cho được những binh lính cũng dũng mãnh như hổ báo.
Hàn Mạc thành tâm nói:
-Đa tạ Chỉ huy sứ đại nhân dạy bảo, mong ngày sau được Chỉ huy sứ đại nhân chiếu cố nhiều hơn.
-Có vài thứ phải tự mình cân nhắc.
Ngạc Thanh Lôn chậm rãi nói, nhìn Hàn Mạc, đột nhiên hỏi:
-Ngươi cũng biết chơi cờ vây?
-Cũng một chút!
-Cờ vây cũng như binh pháp.
Ngạc Thanh Ngôn bình thản:
-Hay thay đổi, thần quỷ khó liệu, nước cờ thua nhưng sống, thuận lợi có khi lại chết. Là hư hư thực thực.
Hàn Mạc chăm chú lắng nghe, cũng không chen vào, nhưng hắn mơ hồ hiểu Ngạc Thanh Lôn chỉ là mượn cớ, trong lời nói ắt có hàm ý: "nước cờ thua có thể sống, thuận lợi có khi lại chết". dường như có ý chỉ bảo.
Gừng càng già càng cay, nói chuyện này để răn đe chuyện khác, dường như đang cảnh cáo chính mình