Thái bình điện đã lâu không có việc phải "cấp hướng" như hôm nay.
Đã đến mức "cấp hướng", (cấp bách chầu triều), nghĩa là quốc gia có đại sự, triệu tập văn võ bá quan vào triều khẩn cấp, nghị sự đột xuất. Từ mờ sáng, ngoài cửa đông cung, hơn mười cỗ trống đánh rung trời, âm thanh vang dội khắp kinh thành đâu đâu cũng nghe thấy. Quan lại nghe tiếng trống, không dám chậm trễ, đều bỏ hết mọi công vụ, đến ngay điện Thái Bình.
Văn võ bá quan đứng san sát trong điện Thái Bình, đối với việc cấp hướng lần này, đều có chút nghi hoặc. Đại đa số người đoán cấp hướng có mười phần là liên quan chiến sự, nhưng gần đây tin tức từ Khánh quốc tương đối yên ổn, về phần Phong quốc càng không thể có chuyện xuất binh khiêu chiến Yến quốc.
Đương nhiên, rất ít quan viên biết được nguyên nhân của "cấp hướng" lần này.
Hoàng đế mặc long bào màu đỏ, giống như một ngọn lửa ngồi trên ngai vàng, trực tiếp hỏi Tiêu thái sư:
-Thái sư, tại sao phải cấp hướng, khanh hãy nói cho văn võ bá quan được biết.
Tiêu thái sư đứng dậy, cung kính:
-Thần tuân chỉ.
Lão hơi trầm ngâm, rồi hạ giọng:
-Hôm nay được tin báo, quận Nghi Xuân lũ lụt, bởi vì mưa lớn kéo dài làm vỡ đê, trên một trăm dặm. Túc Tùng, Hoàng Mai, Lan Hòa, ba huyện đại bộ phận đều bị ngập trong nước, nhà cửa tan tác, thương vong hơn vạn người. Dân chúng ba huyện đều theo gồng gánh nhau theo hướng Bắc thoát thân, cấp báo lên kinh. Ở Nghi Xuân mưa vẫn còn lớn, tấu xin triều đình lập tức phái người cứu viện.
Hình bộ Thượng thư Hạ Khánh Chi quê ở Nghi Xuân, gia quyến họ Hạ phần lớn sống ở hai huyện Hoàng Mai và Lan Hòa. Hai huyện vỡ đê ngập lụt, chẳng những dân chúng quận Nghi Xuân điêu đứng mà ngay Hạ gia cũng bị tổn hại khá lớn.
Quận Nghi Xuân có huyện, Hạ gia chiếm tới huyện, nay có huyện gặp hồng thủy, hao tổn người và của khá nặng, đã làm Hạ gia lao đao một phen.
Hạ Khánh Chi lúc này đã lên triều, vẻ mặt bi ai, không hề giả bộ. Gia tộc họ Hạ ở Nghi Xuân không ít, lần này chịu khổ không chỉ là dân chúng quận Nghi Xuân mà gia tộc họ Hạ cũng bị liên lụy, quan trọng hơn là Hạ gia ở Nghi Xuân sản nghiệp lớn, nay hồng thủy dâng lên, tất cả đều trôi theo dòng nước. Càng giàu có mất càng nhiều. Hạ gia lần này nguyên khí tổn thương rất nặng. Hạ Khánh Chi không tránh khỏi đau xót, tấu:
-Khởi bẩm Thánh thượng! Hiện giờ tình hình cấp bách, thần khẩn xin Thánh thượng hạ chỉ, sai người của Công bộ gia tăng tu bổ đê, chặn dòng nước đang tiếp tục dâng lên, vô số nhà cửa của dân chúng đã bị hủy hoại, hiện giờ cần kíp triệu tập lương vận cứu tế cho quận Nghi Xuân.
Phạm Vân Ngạo cũng bước ra khỏi hàng, nói:
-Khởi bẩm Thánh thượng! Hạ đại nhân nói chí phải, việc khẩn bách trước mắt là hộ đê, để ngăn cản nước tiếp tục dâng lên, hơn nữa, Nghi Xuân tình thế hỗn loạn, thực vật thiếu, phải yên ổn lòng người, trước mắt cần vận chuyển lương tới cứu viện cho nạn nhân gặp thiên tai. Nếu không có chút gì vào bụng, khó lường được người từ bên ngoài xúi giục, chỉ sợ sẽ gây ra nhiễu loạn lớn.
Huyện Túc Tùng thuộc quyền quản lý của Phạm gia, vì lợi ích gia tộc, ý kiến của Phạm Vân Ngạo và Hạ Khánh Chi lần này cực kỳ nhất trí.
Hoàng đế trầm ngâm, hỏi Tiêu thái sư:
-Thái sư, theo ý kiến của ngươi, việc này nên giải quyết thế nào?
Hoàng đế tại triều rất ít khi tự quyết định, có đôi khi giả làm như mình bất lực, cũng là một cách để người ngoài đoán định sai về mình, xem nhẹ mình.
Tiêu thái sư cung kính:
-Dân tâm là trọng, Hạ đại nhân và Phạm đại nhân nói rất đúng, trợ giúp nạn nhân thiên tai là tất yếu, hộ đê ngăn nước cũng là tất yếu. Từ Công bộ phái người đi ứng cứu, Hộ bộ vận chuyển lương thực đều là việc cần kíp.
Tô Quan Nhai thường khi lâm triều rất ít khi lên tiếng, hôm nay đột nhiên bước ra, bình tĩnh nói:
-Thánh thượng, nội các hôm nay đột nhiên được tin Nghi Xuân vỡ đê, trước đó, thần ở trong nội các không hề hay biết tin này.
Hắn liếc Hạ Khánh Chi một cái, rồi chậm rãi tiếp:
-Cho nên thần muốn hỏi một câu, đê Đại Thường giang làm sao mà bị vỡ?
Hạ Khánh Chi cũng liếc Tô Quan Nhai một cái, rồi mới nói:
-Quận Nghi Xuân mưa lớn liên tục nửa tháng nay, nước sông dâng cao, đê đập hàng năm chưa được tu sửa, củng cố, nay mưa dầm kéo dài, ngay từ đầu mấy chỗ bị hỏng, quan viên địa phương cũng đã cho người lấp, sau mấy ngày mưa ngớt, vốn tưởng rằng nước sông có thể rút, ai ngờ… Từ đầu đợt mưa này, hôm nào cũng là mưa rất dữ, rạng sáng hôm qua, đê đập cuối cùng không ngăn được, đã vỡ…
-Thì ra là thế
Tô Quan Nhai cười như không:
-Biết rõ đê có thể vỡ bất cứ lúc nào, cũng không hướng triều đình báo cáo, lại không sơ tán dân chúng, khiến sau khi đê vỡ, vô số dân chúng thương vong, tội này, ai gánh vác?
-Tô đại nhân, quan lại địa phương cũng không muốn làm kinh động triều đình, nên đã đứng ra xử lý, chuyện này có gì sai sao?
Hạ Khánh Chi cười lạnh.
Tô Quan Nhai lúc này đi ra, đương nhiên là nhằm vào đám quan viên quận Nghi Xuân công kích, mục đích chính là Hạ gia, thậm chí cả Phạm gia.
-Tự mình xử lý?
Tô Quan Nhai lạnh băng:
-Nếu như chuyện trọng đại thế này bọn họ có thể xử lý tốt, triều đình đương nhiên không tiếc lời khen ngợi, kết quả thì sao? Điều đó chứng tỏ một số quan viên tự cao tự đại, không lấy an nguy của bách tính làm trọng, chỉ theo ý mình, gây nên hậu quả nghiêm trọng. Nếu không truy cứu, e rằng sau này các quan viên nơi khác cũng sẽ làm theo, có sự tình gì cũng không hướng triều đình báo cáo. Thánh thượng thiên uy ở đâu? Phép tắc triều đình ở đâu?
Tiêu thái sư ho khan một tiếng:
-Tô đại nhân, truy cứu trách nhiệm, tất nhiên không thể thiếu. Nhưng việc cấp bách, không phải là truy cứu xem trách nhiệm thuộc về ai, mà là chống lũ cứu đói, chủ yếu và thứ yếu cần rõ ràng.
Tô Quan Nhai thản nhiên:
-Thái sư dạy chí phải, chủ yếu và thứ yếu đương nhiên phải rõ ràng, nhưng cũng không nói cái nào chủ cái nào thứ. Mà cả chủ và thứ đều phải tiến hành đồng loạt. Nghi Xuân gặp tai ương, chống lũ cứu tế là đầu tiên, nhưng trấn an dân tâm, ta nghĩ cũng không phải chuyện nhỏ, để dân chúng có thể kiềm chế bớt căm phẫn?
-Căm phẫn?
Hoàng đế nhìn xoáy vào Tô Quan Nhai:
-Sao phải căm phẫn?
Tô Quan Nhai lập tức cung kính:
-Khởi bẩm Thánh thượng! Theo thần biết, quận Nghi Xuân không đem việc đê Đại Thường giang bị hư tổn nghiêm trọng báo lên, chính là vì có huyền cơ bên trong.
-Sao?
Hoàng đế cau mày:
-Tô ai khánh, nguyên nhân gì, khanh hãy nói!
Tô Quan Nhai liếc Hạ Khánh Chi một cái, từ tốn nói:
-Khởi bẩm Thánh thượng! Theo thần biết quận Nghi Xuân địa hình có hơi thấp, ngoại trừ Ngô quận, thần nghĩ trong lãnh thổ nước ta, quận Nghi Xuân là địa thế thấp nhất, đặc biệt là huyện Túc Tùng, Hoàng Mai, và Lan Hòa. Quận Nghi Xuân đê đập hằng năm tuy cũng có gia cố tu sửa, tuy rằng không phải là vô cùng chắc chắn nhưng bởi vì địa hình quá thấp nên mấy năm liên tục cũng đã phải dồn tiền của công sức tận lực nâng cao. Nếu không phải lần này mưa liên tục nửa tháng không ngớt, đê đập hẳn là sẽ không vỡ. Tuy nhiên, Tiên đế khi còn tại thế, có từng dặn: đê Đại Thường giang, quận Nghi Xuân có thể không vỡ, nhưng một khi vỡ thì nhất định tai ương khôn lường. Nên đã từng hạ ý chỉ: nha môn cấp dưới của Công bộ phụ trách công trình thủy nhất định phải rất chú ý sự an nguy của đê Đại Thường giang.
Hoàng đế gật đầu:
-Phụ hoàng năm đó có nói những lời này, ta cũng nhớ rõ.
Tô Quan Nhai tiếp tục:
-Liên tục mưa lớn nửa tháng, nước sông Đại Thường dâng cao, đê đập bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ bị vỡ. Quan lại quận Nghi Xuân không một người nào bẩm báo với triều đình. Thần không biết có người nào mật báo không, nhưng trong sổ con của nội các, không hề có dòng nào ghi chép. Ha ha, một việc lớn như thế, không một người nào báo lại, thật sự là rất lạ.
Hoàng đế cau mày:
-Tô ái khanh, khanh nói việc này có huyền cơ bên trong, huyền cơ như thế nào?
Tô Quan Nhai trả lời:
-Theo tin tức tin cậy của thần, quan lại Nghi Xuân không đem việc này thượng tấu, là vì "lợi riêng" mà thôi.
-Lợi riêng?
Hoàng đế nhắc lại vẻ nghi hoặc. Triều thần cũng từng nhóm nhỏ to xì xào, không biết lời ấy của Tô Quan Nhai cuối cùng là ám chỉ điều gì.
-Quận Nghi Xuân cực nhỏ gặp phải họa lớn lần này, dân chúng quận Nghi Xuân đều không nghĩ đến tình huống đó.
Tô Quan Nhai chậm rãi nói tiếp:
-Nguyên nhân chính là như thế, là vì bọn họ không có lường tới hậu quá. Nước sông Đại Thường dâng cao, đe dọa vỡ đê, quan lại nghĩ ra biện pháp mượn cớ gia cố đê để thu thêm thuế của dân chúng quận Nghi Xuân. Hơn nữa là thu cực cao, không nói đến dân chúng bình thường, một hộ tiểu thương nạp cả trăm lượng bạc. Huyện Nghi Xuân không cần đến nửa tháng đã thu hơn mười vạn lạng bạc dùng vào việc gia cố đê điều. Chỉ có điều bạc này có dùng hay không vào việc gọi là gia cố đê đập, thần thật sự có chút hoài nghi…
Hạ Khánh Chi lập tức nói:
-Tô đại nhân, ngài nghe tin nhảm này ở đâu? Lão gia ta ở ngay quận Nghi Xuân nhưng chưa bao giờ nghe qua việc này. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.com
-Không sai. Phạm mỗ cũng chưa bao giờ nghe qua.
Phạm Vân Ngạo lạnh lùng nhìn Tô Quan Nhai.
-Mấy tin tức này của Tô đại nhân, e là không có mấy thực tế. Cho dù thu thuế chỉ sợ là dùng cho việc khác, không liên quan đến đê đập. Thánh thượng anh minh, Tô đại nhân nói như vậy, thật sự cần cân nhắc, cũng có chút bới móc, mong rằng Thánh thượng xem xét đúng về các quan lại huyện Nghi Xuân.
Quan viên quận Nghi Xuân mười người thì hai nhà Phạm – Hạ chiếm tới bảy, tám. Tô Quan Nhai làm khó quận Nghi Xuân, Phạm Vân Ngạo và Hạ Khánh Chi tự nhiên phải liên kết ứng đối.
Tô Quan Nhai vẫn rất mực bình tĩnh:
-Lời này của ta thật hay không thật, trên công đường nhất định không thể nói lý.
Rồi hướng Hoàng đế cung kính:
-Thánh thượng, thần khẩn cầu Thánh thượng hạ chỉ, cử quan viên Lại bộ đi quận Nghi Xuân điều tra, nếu đúng có chút vi phạm, tất phải nghiêm trị, như thế mới có thể trấn an dân tâm , khiến tình thế không đến mức chuyển biến xấu.
Hạ Khánh Chi mặt lanh như băng. Phạm Vân Ngạo cũng nhíu mày, nói gì thì nói, Tô Quan Nhai chính là ngay tại triều, muốn cắm một cây đao lên quận Nghi Xuân