Đôi mắt Từ Du trống rỗng, hắn như muốn dùng lực ngẩng đầu lên, cẩn thận nhìn người trẻ tuổi giết hắn một cái. Chẳng qua khí lực của thân thể hắn đã không cho phép hắn hoàn thành động tác này, cho nên hắn cố gắng thử ngẩng hai lần, cuối cùng buông đầu xuống, thở ra một hơi cuối cùng mà chết đi như vậy.
Hàn Mạc dùng tay lau mồ hôi lạnh trên trán, rút Huyết Đồng Côn trong thân thể Từ Du ra, xác Từ Du lập tức đổ xuống đất. Hàn Mạc thấy A Địch nằm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, vội vàng tới đưa tay dò hơi thở của A Địch, tuy rằng còn một chút hơi thở nhưng đã mong manh.
- Hắn thế nào?
Tiêu Linh Chỉ không kìm nổi hỏi, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
Dù sao cũng là đồng bạn trải qua sống chết, tuy rằng ngay từ đầu không có thiện cảm gì với A Địch, nhưng dũng khí can đảm của A Địch quả thật rung động Tiêu Linh Chỉ.
Hôm nay nếu không phải A Địch anh dũng can đảm khống chế Từ Du, để tâm thần Từ Du đã loạn càng thêm bối rối, Hàn Mạc cũng không thể một kích đắc thủ.
Huống chi, hiện giờ ba người lại có một thân phân hoàn toàn mới, đều là người của Quỷ Cốc phái, ba người đã là đồng môn, dựa theo quy củ của Quỷ Cốc phái, A Địch bất ngờ trở thành sư đệ của Hàn Mạc và Tiêu Linh Chỉ.
Hàn Mạc buông Huyết Đồng Côn, ôm lấy A Địch, thấy hắn cắn chặt răng, sắc mặt tái nhợt, không khỏi nhíu mày.
Trang Uyên rốt cục nói:
- Hàn Mạc, ngươi lại đây!
Hàn Mạc nhẹ nhàng buông A Địch, đi đến trước mặt Trang Uyên cung kính nói:
- Tiên sinh, phản nghịch bêu đầu, tâm nguyện lớn nhất của ngài đã hoàn thành!
- Trước tiên người dùng biện pháp của ta, bảo vệ khí mạch của hắn!
Trang Uyên bình tĩnh nói:
- Ngươi lại đây, ta dạy cho ngươi pháp môn bảo vệ mạch đập!
Hàn Mạc biết "hắn" trong miệng Trang Uyên không phải ai khác chính là A Địch, vì thế tiến lại gần. Tuy rằng mùi hôi thối trên người Trang Uyên gần như khiến người ta buồn nôn, nhưng Hàn Mạc vẫn cung kính cố gắng nhịn xuống.
Trang Uyên ghé gần lỗ tai nói vài câu, Hàn Mạc vội vàng ôm tay xưng vâng, tới bên người A Địch, xoa bóp mất chỗ cuối cùng ôm A Địch tới bên một cột đá, để hắn dựa vào đó.
Làm xong những điều này, Trang Uyên mới nói:
- Đây vốn là phương pháp dưỡng sinh của Quỷ Cốc phái ta, có thể điều hòa khí huyết, chẳng qua… Thương thế của hắn quá nặng, các ngươi nhanh chóng ra ngoài tìm người chữa thương cho hắn.
Hàn Mạc hỏi:
- Tiên sinh, chúng ta đi ra ngoài như thế nào?
- Không phải chúng ta, là các ngươi!
Trang Uyên nhìn Hàn Mạc chập rãi nói:
- Hàn Mạc, hiện giờ ta sẽ nói cho ngươi biết chỗ then chốt ở nơi nào, sau khi ngươi phá giải dựa theo phương pháp của ta, hãy mang theo sư đệ, sư muội của ngươi rời khỏi… Tuy rằng ta cũng không truyền thụ tài nghệ Quỷ Cốc cho các ngươi, nhưng… Ta hy vọng các ngươi có thể nhớ kỹ mình là môn nhân Quỷ Cốc, tuy ta không hy vọng ngươi có thể chấn hưng Quỷ Cốc phái, chẳng qua… hương khói của Quỷ Cốc phải tuyệt đối không thể đứt đoạn như vậy!
- Tiên sinh, ngài nói cái gì? Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn -
Hàn Mạc nhíu mày:
- Ngài… không đi?
Trang Uyên bình tĩnh nói:
- Tâm nguyện lớn nhất của ta đã xong, không còn gì vướng bận nữa… Thân thể tàn phế này của ta, sống không bằng chết, chết như vậy thật là kết cục tốt nhất với ta!
- Tiên sinh, việc này… !
Trang Uyên không đợi Hàn Mạc nói xong, đã nói:
- Sau khi ta chết, ngươi hãy thiêu xác ta và Từ Du, sau đó mang tro cốt hai người chúng ta về Quỷ Cốc… Chôn cất chúng ta ở Quỷ Lăng đi!
Hắn nhìn xác chết Từ Du, thở dài:
- Hắn chung quy là người Quỷ Cốc môn, sau khi chết… cũng nên trở về Quỷ Cốc!
- Quỷ Cốc ở nơi nào?
Hàn Mạc nhíu mày nói:
- Tiên sinh, nếu ngài muốn tới Quỷ Cốc xem một cái, đệ tử tự nhiên sẽ đưa ngài đi, nhưng… ngài không cần phí hoài bản thân mình như vậy! Tuy rằng mấy người chúng ta có danh là người Quỷ Cốc môn, nhưng tài nghệ của Quỷ Cốc một mạch, chúng ta hoàn toàn không biết gì cả, tiên sinh vừa đi, Quỷ Cốc phái đã là danh nghĩa… Chẳng lẽ tiên sinh nguyện ý thấy Quỷ Cốc phái bị diệt như vậy?
Trang Uyên thản nhiên nói:
- Quỷ Cốc ở nơi nào, ta sẽ nói cho ngươi… Nơi đó vẫn lưu lại mật lục các loại tài nghệ Quỷ Cốc phái như trước, các ngươi có thể nghiên cứu tập luyện, các ngươi có thể ở trong Quỷ Cốc, nghiên cứu tử vi tính toán, bày quân trận, dược vật y lý học thuật khí cụ đều có, nếu các ngươi có ngộ tính, Quỷ Cốc môn cũng sẽ không diệt vong… !
Tiêu Linh Chỉ vẫn không nói gì rốt cục nói:
- Tiên sinh, ngài không đi ra, chỉ là vì thân thể của ngài… ?
Trang Uyên nói:
- Không còn vướng bận, thế đạo lung tung, cần gì phải đi ra ngoài!
Tiêu Linh Chỉ chớp đôi mắt xinh đẹp nói:
- Tiên sinh, ngài đã nói, chân lý của Quỷ Cốc phái là bảo vệ xã tắc, dùng chiến tranh ngăn chặn chiến tranh… Thiên hạ hiện giờ chia bốn, tranh giành lãnh thổ, bản thân nước Yến thế gia lộn xộn, ngươi tranh ta đoạt… Thời đại như vậy, không phải là thời đại kiến công lập nghiệp của Quỷ Cốc phái sao? Tiên sinh thân là tông chủ Quỷ Cốc phái, tất nhiên càng phải hiểu được đạo lý này, tại sao tới lúc này tiên sinh lại không để ý tới tôn chỉ lập phái của Quỷ Cốc phái, dùng tử vong cầu giải thoát, lại không muốn vào đời ngăn cản chiến tranh?
Trang Uyên trầm ngâm, cuối cùng nói:
- Các ngươi không rõ, môn nhân Quỷ Cốc phái, học nghệ từ nhỏ, có thể nói, bắt đầu từ ngày gia nhập Quỷ Cốc phái, trong lòng phải chịu đựng áp lực người thường khó có thể chịu được… Bởi vì trong lòng chúng ta đều hiểu được, từ xưa đến nay, người tài ba của Quỷ Cốc phái xuất hiện lớp lớp, tiến vào Quỷ Cốc phái đều trở thành thiên tài kiệt xuất trong trần thế… Nhưng cho dù ai, nếu không chăm chỉ, cho dù là thiên tài cũng không thể có thành quả. Có thể vào Quỷ Cốc phái, chỉ có thể nói có được điều kiện trở thành thiên tài tung hoành mà không phải kẻ lười biếng có thể thành công. Cho nên chúng ta không thể thất bại, không thể vì thế nhân nhạo báng, chúng ta chỉ tiếp tục khổ học ngày đêm, người thường cần mười năm học thành tài nghệ, môn nhân Quỷ Cốc phải học thành trong vòng một năm… !
Hàn Mạc không kìm nổi quay đầu liếc mắt nhìn nhau với Tiêu Linh Chỉ.
Môn nhân Quỷ Cốc tài năng xuất chúng, quả thật không phải ngẫu nhiên, bọn họ có được thiên phú và trí tuệ người thường khó đạt được, lại cần cù cố gắng gấp mười lần người bình thường.
- Lúc ta học nghệ, cũng có lòng giúp đỡ thiên hạ… Chỉ có điều trải qua chuyện Từ Du, mấy năm nay, thể xác và tinh thần ta đều tàn phế, chỉ còn ý nguyện thanh lý môn hộ, hiện giờ tâm nguyện đã xong, tâm lực hao tổn quá độ, cũng vô lực tham dự việc thiên hạ, thân thể tàn phế lòng dạ tàn phế, nghỉ ngơi là tốt nhất!
Tuy trên mặt Trang Uyên vó vẻ giải thoát nhưng còn nhiều hơn một loại mệt mỏi xâm nhập vào xương tủy.
Thật ra hai người có thể hiểu được tình trạng của Trang Uyên.
Gặp phải ác mộng Quỷ Cốc là bóng ma Trang Uyên không gạt đi được, hơn nữa mấy năm nay, Từ Du không ngừng tra tấn thân thể hắn, cho dù tâm lý hay là thân thể, thể xác và tinh thần Trang Uyên đã bị thương tổn người bình thường căn bản không chịu được.
Thân thể và tâm lý đã thương tổn chồng chất.
Cho dù trên thể xác hay tâm lý, hắn đều đã là một người tàn phế.
Hắn đã đánh mất tự tin dùng chiến tranh ngăn cản chiến tranh giúp đỡ thiên hạ!
Đối với môn nhân Quỷ Cốc mà nói, đây là tai nạn lớn nhất. Từ xưa tới nay môn nhân Quỷ Cốc nổi tiếng phán đoán tình thế chuẩn xác, ra quyết định chuẩn xác, nhưng một người xuất hiện chướng ngại tâm lý, hắn đã không thể đưa ra phán đoán tình thế chuẩn xác như trước, hay không thể nhạy bén nhận thấy quỹ tích trong con người trước như, phải chăng còn có thể làm ra quyết định chính xác như xưa?
Đây là vấn đề bản thân hắn cũng không thể khẳng định.
Nếu như thế, nếu hắn thật sự nhập thế, rất có thể phán đoán và quyết định sai lầm, đây đối với Quỷ Cốc mà nói là chuyện tình khó có thể chấp nhận.
Cho nên Trang Uyên thà rằng chết đi như vậy, cũng không muốn vì sau này phán đoán sai lầm khiến thanh danh Quỷ Cốc chịu phải sỉ nhục.
Hắn sống đến bây giờ là vì thanh lý môn hộ, ở thời khắc cuối cùng này xuất hiện cơ hội hắn chờ đâ lâu, linh quang vừa lóe, hắn dùng tâm lý chiến trong quyền mưu thuật đánh Từ Du.
Hắn không thể xác định, sau khi nhập thế mình còn có được linh quang như vậy hay không.
Hàn Mạc vẻ mặt ngưng trọng, trầm mặc một lát, cuối cùng nói:
- Tiên sinh, Tôn Tẫn… ngài còn nhớ không?
Ánh mắt Trang Uyên sáng lên, lập tức nhắm mắt lại, dường như nghĩ tới điều gì.
…
…
Ngày hôm nay mưa dầm kéo dài, bắt đầu từ sáng sớm mưa đã đổ xuống từ bầu trời như những sợi tơ mảnh. Người đi trên các đường phố huyện Tịch Xuân cũng rất thưa thớt, ngẫu nhiên có vài người qua đường, đều mặc áo tơi đội nón tre, hoặc là dùng ô bằng giấy dầu.
Hạ Học Chi đứng bên cửa sổ thư phòng mình, nhìn cây đại hòe trong vườn.
Trợ thủ đắc lực bên người hắn, môn nhân Quỷ Cốc rời đi đêm qua, hắn muốn đi vào Bát Quái Khốn, xem mấy người kia đã chết trong cơ quan trùng trùng của Bát Quái Khôn hay không.
Nhưng cho tới bây giờ, Từ Du vẫn chưa trở về, điều này khiến trong lòng Hạ Học Chi sinh ra một chút cảm giác cực kỳ quái dị.
Tuy rằng hắn tự tin hiện giờ ba người Hàn Mạc chắc chắn phải chết, nhưng chưa có được đáp án chính xác, hắn không cách nào xác định.
Hắn biết kế hoạch lần này tuy rằng cực kỳ tinh diệu, nhưng cần phải đạt được mục đích, ba người Hàn Mạc phải chết, nếu không… kế hoạch lần này chính là một tai họa.
Hắn trăm phương ngàn kế lợi dụng Bát Quái Khốn đối phó đám người Hàn Mạc, chính là vì giết người không tiếng động, làm cho các thế lực khác không biết ----- ít nhất không thể để các thế lực khác nắm được nhược điểm.
Hàn Mạc và Tiêu Linh Chỉ không cần phải nói, đó là nhân vật quan trọng của hai thế gia lớn của nước Yến, một khi bị người ngoài biết cái chết của hai người có liên quan tới Hạ gia, vậy thì hậu quả thật không tưởng tượng nổi.
Còn A Địch người Nam Phong kia… Thân phận của hắn, chuyện này nhất định không thể tiết lộ!
Hạ Học Chi đang đánh cuộc một hồi, hắn bị Hàn Mạc bức tới đường này, tiền đặt cược của hắn, chính là tiền đồ Hạ gia.
Là sựa giảo hoạt của Hàn Mạc, buộc hắn đi lên bước này, hắn không thể không khâm phục Hàn Mạc, bố trí hiều bẫy như vậy, lại vẫn bị Hàn Mạc né qua từng cái, kết quả là, mình lại phải mạo hiểm thật lớn, dùng một chiêu bất đắc dĩ này.
Trong mưa dầm gió lạnh, Hạ Học Chi cảm thấy thân thể mình hơi rét run, hắn không khỏi quấn thêm cẩm bào của mình.
Bỗng nhiên ngoài cửa vang lên giọng nói:
- Đại lão gia, Quận thủ đại nhân chờ bên ngoài!
- Để hắn tiến vào!
Hạ Học Chi chắp hai tay sau lưng, nói cũng không quay đầu lại.
Sau khi Tư Đồ Tĩnh tiến vào, xoay người đóng cửa lại, lúc này mới chắp tay nói:
- Đại lão gia, Tiết Thiệu nhìn như thô lỗ, nhưng thật sự có đầu óc, cũng không hành động thiếu suy nghĩ, kế tiếp chúng ta nên làm gì bây giờ?
Hạ Học Chi vẫn đứng bên cửa sổ, nhìn cây hòe trong vườn, chắp hai tay sau lưng, thản nhiên nói:
- Tư Đồ đại nhân, đêm hôm qua… Tô Khắc Ung đã chết, ngài có biết không?
Tư Đồ Tĩnh nghe vậy, thần sắc đột nhiên thay đổi, nhìn xung quanh, bước nhanh tới thấp giọng nói:
- Đại lão gia, ngài… giết chết hắn?
Hạ Học Chi rốt cục xoay người lại, trong đôi mắt phát ra ánh sáng lạnh như băng liếc Tư Đồ Tĩnh một cái, lúc này mới đi tới ngồi lên ghế bằng gỗ lim bên cạnh, nâng trà ngon sớm đã pha bên cạnh, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, bình tĩnh nói:
- Sợ tội tự sát!