Quyền Thần

chương 547: giai nhân đã qua

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lầu các Thánh Đàn thành Thần Sơn.

Một trận mưa hôm qua, khiến bầu không khí trong thành Thần Sơn càng thêm thanh tân, vốn được rừng cây rậm rạp bao quanh, không khí tươi mát, trải qua cơn mưa tẩy rửa, không những rừng cây chung quanh thành Thần Sơn càng thêm xanh tươi, bản thân thành Thần Sơn dường như cũng tràn đầy hơi thở mới, mùi thơm ngát di động trong lầu các, thấm vào ruột gan.

Chỗ gần cửa sổ, vẫn là một bàn cờ, Hàn Mạc vẫn ngồi đối diện Liễu Như Mộng, tĩnh tâm đánh cờ.

Ván cờ này đã đến cuối ván, Hàn Mạc hơi chiếm thượng phong, hắn cũng có thể cảm giác được, dường như Liễu Như Mộng cũng không thèm để ý tới ván cờ này thắng hay bại, chỉ thích không khí đánh cờ này mà thôi. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Hơn nữa Hàn Mạc cũng không có ý nhường, người hiểu cờ bắt đầu đánh cờ, nếu có bên nhường, bên kia chỉ cần không ngốc sẽ có thể nhìn ra rất nhanh, hơn nữa thật sự nhường nhịn, trái lại không thú vị gì.

Liễu Như Mộng vẫn kiều nhan như hoa, lúc đánh cờ, trên mặt luôn là bộ dánh nhu tình như nước, cũng chỉ có lúc này, Hàn Mạc mới có thể mơ hồ tìm được bóng dáng lúc trước ở Đông Hải trên thân thể nàng.

Giống như Quan Mộ đoán hôm qua, trong thành Thần Sơn cũng không bối rối vì Chu Tiểu Ngôn mất tích, vẫn bình tĩnh như cũ, ở mặt ngoài tuyệt đối nhìn không ra cảm xúc khủng hoảng hiện giờ của người trong thành Thần Sơn.

Giai nhân như ngọc, cờ đạo tao nhã, nhưng trong lòng Hàn Mạc lại biết, nếu không bất ngờ, hôm nay tuyệt đối sẽ không trôi qua bình tĩnh như vậy.

- Hôm nay vào thành, cũng không phải La Nhật Húc nghênh đón ngươi, ngươi cảm thấy kỳ quái không?

Liễu Như Mộng đi một nước, cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nhìn ván cờ, giọng nói rất bình tĩnh.

Hàn Mạc khẽ mỉm cười nói:

- Có lẽ Phung Ti đại nhân bận sự vụ, không thoát thân được!

Trên khuôn mặt kiều mị của Liễu Như Mộng không chút kinh ngạc, thậm chí mang theo một chút dịu dàng, giọng nói mềm nhẹ:

- Ngươi thật sự không biết hắn xảy ra chuyện gì?

Hàn Mạc ngẩng đầu lên, liếc nhìn Liễu Như Mộng, hơi lộ vẻ hiếu kỳ:

- Lời Đại Tế Ti nói, tại hạ nghe không hiểu. Chẳng lẽ… Phụng Ti đại nhân xảy ra chuyện sao?

Liễu Như Mộng vẫn không ngẩng đầu, dường như đang quan sát ván cờ:

- Nghe nói… hôm qua hắn đưa ngươi ra khỏi thành?

- Đúng vậy!

Hàn Mạc vuốt cằm mỉm cười nói:

- Thành Thần Sơn thủ hộ nghiêm mật, không có Phụng Ti đại nhân hộ tống, tại hạ nửa bước khó đi, không ra nổi thành Thần Sơn!

Liễu Như Mộng "ồ" một tiếng, khóe miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nụ cười này của nàng như có như không, khiến khuôn mặt vốn kiều mỵ của nàng lại tuyệt mỹ không gì sánh được, giọng nàng vẫn bình tĩnh như cũ:

- Như vậy sau khi hắn đưa ngươi ra khỏi thành… hắn đi nơi nào?

Hàn Mạc cố ý sửng sốt, chợt nhíu mày:

- Đưa tại hạ tới chân núi, dặn tại hạ hôm nay không nên chậm trễ… Phụng Ti đại nhân liền trở về thành… !

- Ngươi nói dối!

Liễu Như Mộng ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn Hàn Mạc:

- Ngươi nói cho mỗ, hiện… rốt cuộc hắn ở nơi nào?

Hàn Mạc nhíu mày nói:

- Đại Tế Ti, Phụng Ti đại nhân là người tôn quý, tại hạ chỉ là một thương nhân nho nhỏ, sao có thể biết hắn đi nơi nào? Nếu Đại Tế Ti muốn biết hắn ở đâu, ra lệnh một tiếng, tự nhiên sẽ có người đi tìm cho Đại Tế Ti!

Liễu Như Mộng nhìn Hàn Mạc, thần sắc bình tĩnh, buông quân cờ trong tay, chậm rãi nói:

- Quan Thủy, ngươi thật sự chỉ là một thương nhân nho nhỏ sao? Lá gan của ngươi quả thật không nhỏ, mỗ vốn tưởng rằng hôm nay ngươi sẽ không dám vào thành, không thể tưởng được lá gan của ngươi lớn hơn mỗ tưởng rất nhiều, dĩ nhiên thản nhiên mà tới… Bây giờ mỗ thật sự rất bội phục ngươi!

Hàn Mạc chắp tay nói:

- Đại Tế Ti phân phó, tại hạ không dám không đến, làm trái mệnh lệnh Đại Tế Ti, chỉ sợ hiệu buôn Quan thị ta không lưu lại ở Phong Quốc nổi nữa!

Kỳ thật Hàn Mạc rất rõ ràng, hôm nay vàng thành, thực sự cực kỳ nguy hiểm, có thể nói là một lần mạo hiểm nữa.

Nhưng hắn suy nghĩ mãi, cuối cùng vẫn tới.

Nếu trong thời điểm này hắn không tới, sẽ khiến người trong thành Thần Sơn nổi lên nghi ngờ, dù sao ngày hôm trước xảy ra chuyện, hôm sau liền không có tung tích, người Phong chắc chắn sẽ cảm thấy chuyện tình này có liên quan tới Hàn Mạc.

Nhưng hắn tới đúng hẹn, trái lại sẽ khiến người Phong mất đi sự nghi ngờ.

Người Phong vốn không tin một người còn trẻ như Hàn Mạc có thể cứu người khỏi thành Thần Sơn, hiện giờ tới đúng hẹn, lòng nghi ngờ kia sẽ càng giảm.

Trên thực tế đúng như Quan Mộ đoán, đám Bạch Xà Chúng trông coi Chu Tiểu Ngôn đã bắt đầu tìm kiếm lý do giải thích chuyện mất tích, giải thích chủ yếu là đề cập tới thần linh, nói rõ bởi vì Tù trưởng khinh nhờn Xà Thần lâu dài, cuối cùng hoàn toàn làm tức Xà Thân, cho nên Xà Thần bị trời thu, xương cốt không còn.

Tuy rằng giải thích này cực kỳ vớ vẩn, nhưng người thời đại này vốn thờ phụng thần linh, hơn nữa người Phong càng thêm nghiêm, hơn nữa miệng người tạo thế, đây đã trở thành ý kiến chủ yếu của thành Thần Sơn.

Hiện trường xảy ra chuyện không có manh mối gì có ích, tù phạm giống như bốc hơi khỏi nhân gian, tất cả thủ vệ không thể tin được cũng không muốn tin việc này do con người làm ra.

Nếu đây thật sự do con người làm ra, vậy sẽ thành ván đề vô cùng nhục nhã trong lịch sử Phong Quốc, tuyệt đối không thể rò rỉ ra ngoài, tuyệt đối phải dùng một lời giải thích để che đậy sỉ nhục như thế.

Nói đến thần linh, tự nhiên là một lựa chọn vô cùng tốt.

Ngoại trừ đánh tan hoài nghi của người Phong, mục đích Hàn Mạc trở lại đây cũng thật sự muốn nhìn Liễu Như Mộng một cái.

Dù sao hai người từng có tình cảm sâu đậm, hiện giờ lại trở thành bạn cờ của Liễu Như Mộng, mặc kệ Liễu Như Mộng thật sự mất trí nhớ hay cố ý làm vậy, Hàn Mạc đều muốn gặp lại nàng một lần.

Liễu Như Mộng nhìn Hàn Mạc, sau một lát, mới thu hồi ánh mắt thản nhiên nói:

- La Nhật Húc tung tích không rõ… Ngày hôm qua đã xảy ra rất nhiều chuyện… Mỗ biết chuyện này, không thể thoát khỏi liên quan tới ngươi… !

Hàn Mạc lập tức đứng dậy, chắp tay, bình tĩnh nói:

- Đại Tế Ti, tại hạ chỉ là một tiểu dân, nếu ngài cảm thấy thân phận tiểu dân khả nghi, không cần mượn lý do khác, chỉ cần ngài nói một câu, là tù là giết, tiểu dân đều không có lực phản kháng… !

Liễu Như Mộng nhíu mày, đúng lúc này, thấy thần sắc Hàn Mạc thay đổi, trên mặt xuất hiện một thần sắc rất thống khổ, che ngực, chợt thấy máu tươi tràn ra khóe miệng Hàn Mạc.

Liễu Như Mộng hơi lộ ra vẻ giật mình, đã thấy thân thể Hàn Mạc lắc lắc, ngồi mạnh xuống ghế, khuôn mặt tuấn tú trong nhất thời trở nên cực kỳ tái nhợt.

- Ngươi… làm sao vậy?

Nhìn thấy tình trạng Hàn Mạc như thế, Liễu Như Mộng cũng biến sắc.

Hàn Mạc dùng ống tay áo lau đi máu tươi khóe miệng, hít sâu hai lần, mới cười khổ nói:

- Quấy nhiễu Đại Tế Ti, còn xin thứ tội cho!

Mày liễu của Liễu Như Mộng nhíu chặt, thản nhiên hỏi:

- Trong người ngươi có bệnh?

- Để Đại Tế Ti chê cười!

Hàn Mạc khẽ thở dài:

- Thật ra hai năm trước tại hạ mắc bệnh nặng, khi đó thầy thuốc nói qua, cho dù dốc lòng điều dưỡng, chẳng qua có thể sống được thêm hai ba năm mà thôi… Hiện giờ thường xuyên nôn ra máu, chỉ sợ cũng không sống được bao lâu!

Nói tới đây, hắn quăng ánh mắt ra ngoài cửa sổ, thần sắc dịu dàng, tràn đầy cảm tình nói:

- Thật ra tại hạ vẫn vô cùng lưu luyến trần thế tốt đẹp này, muốn tới điểm cuối cùng của cuộc đời đi chung quanh xem một cái… Đều nói núi sông Phong Quốc đẹp nhất thiên hạ, tại hạ liền tới mảnh đất này, nói là tới buôn bán, trên thực tế chẳng qua đên xem núi sông tươi đẹp của Phong Quốc, không để lúc chết còn tiếc nuối.

Trong mắt Liễu Như Mộng lộ ra ánh mắt khác thường, lẳng lặng mà nhìn Hàn Mạc, ở sâu trong đôi mắt không ngờ lại lộ ra vẻ thương hại.

- Chứng kiến núi sông nơi này… !

Hàn Mạc thu hồi ánh mắt từ ngoài cửa sổ, nhìn Liễu Như Mộng buồn bã nói:

- Lại gặp được Đại Tế Ti quốc sắc thiên hương như vậy, cuộc đời này tại hạ không còn tiếc nuối, cũng bình yên mà đón nhận cái chết!

Liễu Như Mộng nghe vậy, đầu tiên lộ ra thần sắc giận dữ, nhưng thần sắc giận dữ kia nhanh chóng biến mất, chỉ khẽ thở dài:

- Sống chết của con người đã được định trước, đã tới, sống như vậy cũng đủ rồi!

Hàn Mạc mỉm cười vuốt cằm nói:

- Đại Tế Ti nói đúng. Người sống một đời, cây cỏ một thu, là chuyện bình thường, cũng không tiếc nuối. Nếm đủ hỉ nộ ái ố của đời người, trải qua ngọt bùi đắng cay yêu hận tình tù… cũng coi như không uổng một đời!

Liễu Như Mộng trầm ngâm một lát, mới nói:

- Vươn tay trái!

Hàn Mạc ngạc nhiên nói:

- Đại Tế Ti… !

- Mỗ hiểu y thuật, muốn xem cho ngươi một cái!

Liễu Như Mộng thản nhiên nói.

Hàn Mạc do dự một chút, cuối cùng vươn tay trái, vén ông tay áo lên, biết Liễu Như Động bắt mặt cho mình, nhất thời đoán không ra dụng ý thực sự của Liễu Như Mộng, không biết đối phương thật sự động lòng trắc ẩn hay là muốn điều tra mình có thật sự bị bệnh hay không.

Chẳng qua Hàn Mạc không lo lắng Liễu Như Mộng có thể nhìn ra sơ hở, đây là thế cục hắn và Hồng Tụ cố gắng bày ra, dược vật của Hồng Tụ có thể khiến mạch đập của mình xuất hiện tình trạng hỗn loạn trong vòng mười hai canh giờ, đó là dược phẩm độc môn của Tây Hoa Thính, dù ngự y hoàng cung, cao thủ hạnh lâm cũng khó có thể nhìn ra sơ hở.

Liễu Như Mộng vươn hai ngón tay, nhẹ nhàng đặt lên mạch tay Hàn Mạc, sau một lát, mới thu hồi tay, cũng không nói, chỉ đứng dậy rời đi.

Hàn Mạc nhíu mày, trong nhất thời thật sự không dám xác định Liễu Như Mộng có nhìn ra sơ hở trong đó hay không.

Sau một lúc, thấy Liễu Như Mộng cầm một cái hộp nhỏ màu vàng trong tay, đặt trước người Hàn Mạc, thản nhiên nói:

- Cầm dùng đi, mặc dù không thể khởi tử hồi sinh… Nhưng cũng có thể sống thêm một năm rưỡi nữa!

Hàn Mạc biết trong cái hộp nhỏ màu vàng này chắc chắn là dược vật quý báu, nếu không cũng sẽ không đặt trong chiếc hộp quý báu như vậy, vội hỏi:

- Vô công không nhận lộc, vật quý báu như thế, tại hạ không dám nhận!

- Dược vật vốn chỉ dùng để chữa bệnh.

Liễu Như Mộng thản nhiên nói:

- Dược vật có quý báu, tác dụng của nó, đơn giản là làm cho người ta sống sót. Mấy ngày nay làm phiền ngươi kể chuyện cho mỗ, bồi mỗ chơi cờ, thứ này… đơn giản dùng để cám ơn ngươi!

Hàn Mạc trầm ngâm một chút, cuối cùng chắp tay nói:

- Đa tạ Đại Tế Ti, tại hạ áy náy!

Hắn nhìn khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp kia của Liễu Như Mộng, không biết thuốc Liễu Như Mộng ban, có phải nhớ lại tình cảm ngày xưa của hai người hay không.

Mãi đến lúc này, Hàn Mạc cũng không thể xác định dụng ý thật sự của Liễu Như Mộng, hắn rất muốn nói rõ chuyện này ra, thẳng thắn quen biết Liễu Như Mộng, nhưng trong lòng biết giờ phút này làm như vậy ở đây, là cực kỳ không sáng suốt, chỉ có thể mạnh mẽ nhịn xuống kích động trong lòng.

Gặp lại mà không nhận ra, sao mà buồn bã!

- Không biết… Đại Tế Ti có thể thưởng một ly trà hay không?

Hàn Mạc trầm ngâm một chút, cuối cùng hỏi.

Liễu Như Mộng liếc mắt một cái, cuối cùng thản nhiên nói:

- Dâng trà!

Hàn Mạc biết, trong bình phong trận rậm rạp chằng chịt này chắc chắn có những người khác ẩn nấp trong đó bảo vệ Liễu Như Mộng, Nguyệt Thánh Ti giống như quỷ mị kia, chỉ sợ cũng ở trong đó.

Quả nhiên, sau một lát, Nguyệt Thánh Ti một thân áo đen liền dâng trà lên, bưng lên đặt bên cạnh Hàn Mạc, sau đó nhẹ nhàng lui ra.

Hàn Mạc nhìn Liễu Như Mộng, bỗng nhiên cẩn thận lấy một đồ vật từ trong tay áo ra, đó là một ống hút bằng rong nhỏ.

Lúc trước ở Đông Hải, Hàn Mạc chuẩn bị thứ này cho Liễu Như Mộng, giữa hai người cũng có một chuyện vui nho nhỏ.

Chỉ có điều phản ứng của Liễu Như Mộng khiến Hàn Mạc rất thất vọng, vẫn khuôn mặt tuyệt mỹ kia, vẫn vẻ bình tĩnh, tới lúc này, cuối cùng Hàn Mạc than nhẹ trong lòng một tiếng, lúc này mới hoàn toàn xác định, Liễu Như Mộng thật sự đã quên chuyện xưa, quên một đoạn thời gian khiến Hàn Mạc khắc ghi trong lòng.

Mặc dù giai nhân trước mắt, giai nhân cũng đã đi xa!

Trong lòng Hàn Mạc cảm thấy mất mát, thậm chí là chua xót.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio