Tô Vũ Đình liếc nhìn mọi người một cái, chỉ thấy mọi người đều nhìn mình, mới chậm rãi nói:
- Hàn thế bá, Phạm thế bá, thư nhà của hai vị, tiểu chất cũng không lật xem nhưng cũng có thể đoán được, chắc bởi vì nhớ người nhà trong tộc, cho nên mới gửi thư đi. Tiểu chất đang có một tin tức tốt nói các vị ngồi đây, người nhà của chư vị ở các quận, chúng tôi đã phái người đi mời, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, sẽ có người dùng tốc độ nhanh nhất đưa bọn họ tới kinh thành, nhơn nữa các trưởng lão trong tộc của các vị, chúng tôi cũng phái người mới đến kinh thành làm khách… rất nhanh, mọi người có thể gặp mặt!
Nếu lúc trước những người đứng đầu còn có thể duy trì bình tĩnh, lời vừa nói ra, khiến mọi người ngồi đây đều biến sắc, Hồ Tuyết Tân là người đầu tiên kêu lên:
- Ngươi… ngươi thật to gan. Tô Vũ Đình, ngươi muốn soán vị, muốn quấy nhiễu Đại Yến tới long trời lở đất sao?
Tô Vũ Đình thần sắc bình tĩnh, liếc nhìn mọi người, chậm rãi nói:
- Mấy ngày này các vị thế bá tạm nghỉ ở đây, tiểu chất sẽ phái người chiếu cố thật tốt. Tiểu chất cam đoan, người nhà của các vị thế bá tuyệt đối không có nguy hiểm, đương nhiên… điều này cần các vị thế bá phối hợp nhiều hơn, nếu các vị thế bá hành động thiếu suy nghĩ, chọc giận bộ hạ tiểu chất, tiểu chất không dám cam đoan bọn họ còn có thể tiếp tục bảo đảm sự an toàn của người nhà mọi người.
Đây đã là uy hiếp rất trắng trợn.
Mọi người không sợ hãi loại uy hiếp này của Tô Vũ Đình, hiện giờ bọn họ khiếp sợ là Tô Vũ Đình đã ra tay với tộc nhân ở các quân.
Các đại thế gia ngoại trừ có người làm quan ở kinh, chỗ căn cơ nhất là tộc nhân ở địa phương.
Nước Đại Yến thành lập ở trong loạn thế, phần lớn gia tộc quyền thế địa phương tụ tập lại dưới trướng Yến Võ Vương, cung cấp tài lực vật lực nhân lực, giúp Võ Vương thành lập đế quốc Đông Yến.
Nước Yến thành lập, việc này khiến các thế gia gia tộc quyền thế thâm căn cố đế ở các quận của nước Yến lại tiến thêm một bước đạt được ích lợi thật lớn, mà nền móng của nước Yến cũng là do các gia tộc quyền thế này chống đỡ.
Ở triều trước, các thế gia này đã cắm rễ ở các quận, có thể xưng là gia tộc quyền thế ở các quận tự nhiên là nhân số thịnh vượng, tài lực hùng hậu, hơn nữa cũng có uy vọng cực cao ở địa phương.
Sáu quận nước Yến đánh hạ lúc trước, đó là đại gia tộc các quận dẫn phần lớn các gia tộc nhỏ quy phụ dưới trướng Yến Võ Vương, bọn họ đều chịu sự bóc lột hung ác của quan viên tiền triều, trong lòng đã sớm gom oán khí, Yến Võ Vương khởi sự, khiến bọn họ tìm được chỗ dựa, tự nhiên là toàn lực tương trợ, đó cũng là vì sau này thành đại sự có thể đạt được ích lợi lớn hơn nữa.
Mà cuối cùng Yến Võ Vương không phụ sự mong đợi của mọi người, lập nước Đại Yến, mà chín gia tộc quyền thế cũng trở thành công thần lập nước của Đại Yến, thành chín cây trụ lớn của nước Yến.
Bởi vậy chín thế gia có được uy vọng lớn hơn nữa ở các quận, cũng có lực huy động và lực tổ chức hùng mạnh hơn.
Chỉ nhìn hai đại thế gia Diệp Ngô quận Bột Châu phản loạn lúc trước, bọn họ có thể tổ chức được quân lực khổng lồ, liền có thể thấy được năng lực mạnh mẽ ở các địa phương của mình.
Nhưng mấy câu đơn giản của Tô Vũ Đình lúc này, lại khiến mọi người vô cùng khiếp sợ.
Hóa ra âm mưu bên trong lần binh biến này, sớm đã vươn xúc tu tới các châu quận.
Mọi người chỉ cảm thấy rét lạnh trong lòng, nếu âm mưu lần này thành công, các nhân vật quan trọng của thế gia các quận đều bị âm thầm bắt đến kinh thành, như vậy hậu quả thiết nghĩ không tưởng tượng nổi.
Gia chủ trưởng lão các tộc đều bị khống chế, chẳng khác nào rắn mất đầu, gia tộc không có đầu não, muốn tổ chức quân thế gia, đó gần như là chuyện không có khả năng.
Hơn nữa nếu tất cả thủ lãnh các tộc đều bị khống chế, như vậy dưới hoảng sợ ném chuột vỡ bình, các tộc nhân sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Những người đứng đầu ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ không ai không phải là kẻ quyền mưu hạng nhất, nhưng gần như không ai nghĩ đến, không ngờ kế hoạch của âm mưu binh biến lần này chu đáo chặt chẽ lại bí mật như thế.
Biên quan, kinh thành, các quận, bàn tay thật sự rất lớn.
Sắc mặt Tiêu Hoài Kim cực kỳ khó coi, dường như hắn muốn an ủi chính mình, cho nên cười lạnh nói:
- Tô Vũ Đình, ngươi cho rằng người ở các quận dễ đối phó như vậy sao? Vị trưởng lão nào không ở thâm trạch hậu viện, không chỗ nào không phòng bị sâm nghiêm, ngươi muốn bắt được bọn họ từ đó đưa đến kinh thành, đó quả thực là người si nói mộng.
Lời này của hắn cũng không phải không có đạo lý.
Muốn bí mật bắt tộc trưởng cùng các trưởng lão từ các quận mang đến kinh thành, đó cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Chỉ có điều Tô Vũ Đình cũng rất bình tĩnh, dường như cũng không muốn giải thích nhiều, chỉ bình tĩnh nói:
- Các vị thế bá, trước khi chuyện này chưa hoàn toàn chấm dứt, làm phiền các vị đợi ở trong này. Các vị thế bá yên tâm, bất kể ăn uống cũng sẽ không bạc đãi các vị… !
Tiêu Thái sư rốt cục âm trầm hỏi:
- Tô Vũ Đình, ngươi nói trước khi chuyện này chấm dứt, chúng ta đều phải ở lại chỗ này, lại không biết chấm dứt ngươi chỉ là khi nào?
Tô Vũ Đình thản nhiên cười:
- Lúc nên chấm dứt, tự nhiên sẽ chấm dứt!
Hắn nói đến đây liền không nói nữa, chậm rãi rời đại sảnh, chắp hai tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn màn trời.
Gió tuyết ngừng lại.
Lập tức, ánh mắt nhìn về phía Tây Bắc.
Phía kinh thành, hết thảy thuận lợi như kế hoạch định ra, hiện giờ hắn cần chờ đợi chính là tin tức bên Tây Bắc kia tới nhanh.
…
…
Hàn Mạc đương nhiên không biết trong một đêm thành Yến Kinh đã rơi vào bàn tay Tô Vũ Đình, hiện giờ hắn đã gần kiệt sức, tuy rằng gió lạnh gào thét nhưng hắn lại cảm thấy trên da thịt mình đều là mồ hôi.
Người đang giữa sườn núi, nhưng khí lực đã hao tổn bảy thành.
Sau khi lên núi, mỗi bước chân của hắn đều phải thật cẩn thận, càng lên cao, mới biết được lên núi khó khăn và hiểm trở còn gian nan hơn mình dự tính, nếu không có móc sắt trong tay, chỉ sợ mình đã sớm xuất hiện ngoài ý muốn.
Mà lúc này, hắn rốt cuộc hiểu hơn một chút sự tinh diệu của "Khí kinh", Bạch Dạ Lang truyền thụ phương pháp vận khí này, quả nhiên là rất huyền diệu.
Gió lạnh điên cuồng gào thét, hao tổn rất nhiều thể lực, nếu không phải "Khí kinh", người bình thường căn bản không thể hít thở thuận lợi, mà "Khí kinh" khiến mạch máu của mình lưu thông thuận lợi, hơn nữa lồng ngực thở cũng không đình trệ, tuy rằng vị trí ở hoàn cảnh ác liệt, nhưng bởi vì "Khí kinh" mà có thể hô hấp rất thuận lợi, suy nghĩ vẫn duy trì thanh tỉnh.
Móc sắt tay trái hắn cắm vào trong vách đá, ổn định thân thể, tay phải tháo túi rượu trên lưng xuống uống hai ngụm, rượu là tinh hoa của lương thực, bổ sung thể lực, lập tức ngửng đầu nhìn phía trên, ngọn núi kia vẫn ở trong mây mù như cũ, thở dài, không do dự tiếp tục leo lên phía trên. Text được lấy tại
…
Đỉnh Thiên Nhai.
Một tên tuyệt mệnh, lại khiến Tư Mã Kình Thiên rơi vào tuyệt vọng, giờ phút này, bởi vì tuyệt vọng mà hắn vô cùng điên cuồng.
Tư Mã Kình Thiên lên đỉnh, đương nhiên sẽ không thể không để lại đường lui.
Hắn biết rõ đỉnh Thiên Nhai có hai đại danh tướng Tiêu Hoài Ngọc và Thương Chung Ly, như nào không phòng bị đây là cạm bẫy của hai người Thương Chung Ly, hắn đương nhiên phải phòng bị gặp cảnh Thương Chung Ly và Tiêu Hoài Ngọc liên kết tấn công.
Một khi hai người này thật sự liên kết tấn công, tuy rằng Tư Mã Kình Thiên hắn rất tự tin nhưng cũng thừa nhận tuyệt đối không phải là đối thủ của hai danh tướng tuyệt thế.
Cho nên hắn đã sớm cất giấu một tên này.
Giống như hắn lo lắng, lúc này thật sự gặp phải Tiêu Hoài Ngọc và Thương Chung Ly liên kết tấn công, mà sát chiêu hắn mai phục giờ phút này cũng phát ra một tên trí mạng.
Nhưng mục tiêu một tên này, lại ngoài dự kiến của hắn.
Hắn toàn lực tấn công Thương Chung Ly, không ứng phó Tiêu Hoài Ngọc, đạo lý rất đơn giản, bởi vì hắn biết, một tên kinh thiên sẽ bắn về phía Tiêu Hoài Ngọc ở thời khắc nguy hiểm nhất.
Đối với một tên này hắn rất tin tưởng, biết chỉ cần một tên này bắn về phía Tiêu Hoài Ngọc, Tiêu Hoài Ngọc dù không trúng cũng tuyệt đối không dám tiếp tục tấn công mình, Tiêu Hoài Ngọc nhất định phải đối phó một tên bất ngờ.
Nhưng lúc này, tên đã bắn, mà mục tiêu cũng không phải Tiêu Hoài Ngọc.
Mục tiêu là Thương Chung Ly!
…
Từ sau cây tùng cổ kia, một mũi tên nhọn như sao băng, mang theo thế sét đánh, không lưu tình chút nào bắn về phía Thương Chung Ly.
Thương Chung Ly tóc bạc tung bay, chịu đựng kình khí của Tư Mã Kình Thiên công kích, toàn bộ thân thể đông cứng lại như tảng đá, một tên này hắn căn bản không có biện pháp né tránh.
Sắc mặt Tiêu Hoài Ngọc lạnh lùng, chưởng đao của hắn không có lực cản, đánh thẳng vào ngực Tư Mã Kình Thiên.
Hắn ra tay rất nặng.
Đối mặt với cao thủ võ đạo đỉnh phong như Tư Mã Kình Thiên, hắn phải đối phó toàn lực, tuyệt đối không cho Tư Mã Kình Thiên cơ hội xoay xở.
Chưởng đao giống như gió cát hoang mạc, mang theo ý tứ sâu sa nào đó, vô cùng dũng mãnh đánh vào ngực của Tư Mã Kình Thiên, tiến vào bên trong.
Giờ phút này, giáp ngực "rắc" một tiếng vỡ thành bốn năm mảnh, giống như trái tim Tư Mã Kình Thiên, vỡ vụn!
Tư Mã Kình Thiên vị chiến tướng này trong nháy mắt ý thức được mình bị người nào đó bán đứng, đối mặt với thế công kiên quyết của Tiêu Hoài Ngọc, hắn làm ra lựa chọn quỷ dị.
Hắn dùng tu vi suốt đời, trong nháy mắt chưởng đao của Tiêu Hoài Ngọc chạm vào giáp ngực của mình, cưỡng ép thu khí.
Đây là một chiêu tuyệt mệnh.
Cưỡng ép thu khí, đó là thu hồi kình khí trong cơ thể tản ra trong nháy mắt, phương pháp thu khí nháy mắt này, người luyện võ bình thường căn bản không thể làm được, dù là kẻ luyện võ tuyệt đỉnh, cũng chưa chắc có thể làm được.
Nhưng Tư Mã Kình Thiên có thể làm được.
Điều này có liên quan tới phương pháp luyện khí của hắn, là thu khí nghịch thiên, tuy rằng có thể làm được, nhưng lại là một chiêu tuyệt mệnh.
Khí trong cơ thể thúc dục ra ngoài chưa ngừng, mạnh mẽ nghịch thiên thu khí, kết quả là Tư Mã Kình Thiên phải chịu đựng hai kình khí tấn công nhau, hai kình khí một thu một tiến, vốn đều là kình khí trong cơ thể Tư Mã Kình Thiên, nhưng trong nháy mắt này, lại thành hai kình khí bài xích lẫn nhau, hai kình khí va chạm kích liệt sinh ra lực phá hoại, trong giây lát có thể phá hủy toàn bộ lục phủ ngũ tạng Tư Mã Kình Thiên.
Nhưng trong nháy mắt phá hủy bản thân, Tư Mã Kình Thiên hình thành một kình khí khủng bố, thân thể này trong nháy mắt tràn đầy lực phá hoại.
Chưởng đao của Tiêu Hoài Ngọc đánh lên ngực Tư Mã Kình Thiên, giáp ngực võ vụn, kình khí cuốn lên, giáp ngực của Tư Mã Kình Thiên vỡ vụn bắn ra ngoài giống như mảnh bom, lộ ra bộ ngực ngăm đen.
Chưởng đao xâm nhập ngực, ngực Tư Mã Kình Thiên xuất hiện một lỗ máu khủng bố.