Đầu của Ngũ Thiên Thiệu không phải là mình đồng da sắt, một đao của Hàn Mạc chém xuống, đầu của vị quan Tổng binh quan Lâm Dương này lập tức bị chẻ ra làm đôi, máu văng tứ bề, trong doanh trướng của Đại soái ngập tràn sát khí, cuối cùng cũng không thể tránh khỏi có mùi máu tanh.
Mọi người đều đứng ngẩn ra.
Mấy tên thuộc hạ tâm phúc của Ngũ Thiên Thiệu lúc này kinh hãi ngừng tay, đứng nhìn thân hình cường tráng của Ngũ Thiên Thiệu bị chặt như khúc củi, cái xác to lớn ngã oạch về phía sau, phát ra âm thanh nặng nề.
Cái đầu bị chia làm đôi, cực kì đáng sợ, máu me phun ra khắp nơi, trong ánh mắt hoảng sợ của mọi người.
Hàn Mạc rút đao về, dùng khăn vải lau vết máu trên thanh đao, trong tức thời, không ai dám động đậy.
Đường đường là quan Tổng binh quan Lâm Dương Ngũ Thiên Thiệu còn phải chết trong tay Hàn Mạc, thử hỏi còn ai dám động thủ?
Hàn Mạc đút đao vào vỏ sau, liếc nhìn mấy tên tướng lĩnh Tây Bắc đang nắm chặt đao, sát khí trên mặt không vì cái chết của Ngũ Thiên Thiệu mà suy giảm, trong mắt lại lộ lên vẻ đằng đằng sát khí hơn nữa.
Nếu không phải vì lần biến cố này, Hàn Mạc tuyệt đối không chĩa đao vào những người này.
Những người này đều là dũng sĩ của Đại Yến, đều vì Đại Yến lập ra vô số công lao hiển hách, bao nhiêu năm nay, đi theo Tiêu Hoài Ngọc, trấn thủ biên quan, bảo vệ an nguy cho Đại Yến.
Thẳm sâu trong lòng Hàn Mạc, đối với những người này, thậm chí ngay cả Ngũ Thiên Thiệu cũng vô cùng tôn kính.
Nhưng tình thế lúc này, hắn không thể không nhẫn tâm hạ thủ.
Nhân từ không điều được binh!
Trong lúc này, hắn không thể mềm lòng nhân từ.
Trước khi Tiêu Hoài Ngọc lâm chung, chắc chắn đã biết đoán được đại doanh Tây Bắc chắc chắn sẽ có sóng gió, nên căn dặn Hàn Mạc, vì bình loạn có thể dùng tất cả thủ đoạn, không cần kiêng nể.
Sau biến cố này, Hàn Mạc đã hiểu ra nhiều điều.
Sinh ra trong thời đại này, nếu muốn thế lực lớn mạnh, muốn có tương lai tốt hơn, thì không thể không làm những chuyện mà mình không muốn.
Nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với bản thân.
Hàn Mạc còn hiểu rõ hơn thân phận của mình, đã trù định là không thể trốn tránh nhiều việc, biết con đường trước mắt có lắm trông gai, nhưng bản thân không thể lùi bước chỉ có thể cắn răng mà chịu, chặt đứt tất cả gai góc, tiếp tục đi tiếp.
Trách nhiệm của mình, đã không chỉ là vận mệnh của bản thân.
Ngoài các bộ hạ đi theo mình, còn có người thân của mình, đều cần sự bảo hộ của chính mình, bản thân mình chính là chỗ dựa của họ.
Các tướng lĩnh đi theo Ngũ Thiên Thiệu đến lúc này, không thể không trừ khử. Tuy họ vì Đại Yến lập nên nhiều công lao hiển hách, nhưng giờ này lại đem rắc rối đến cho Hàn Mạc, trong lúc này, nhất định không được nương tay phải loại trừ tất cả chướng ngại trước mắt.
Lúc này đây, không quan tâm những người này đã lập được bao nhiêu công lao, không quan tâm họ là người tốt hay kẻ xấu.
Cái Hàn Mạc quan tâm, chính là làm sao để loại trừ các chướng ngại vật này.
Hai tên tướng lĩnh đã từ từ nhấc bước, theo hướng cửa trại đi ra.
Ngũ Thiên Thiệu chết, bọn họ biết rằng mình đang ở trong cảnh lành ít dữ nhiều.
Hàn Mạc ngẩng đầu, cuối cùng nói:
- Chống ta phải chết!
Hắn nói dứt lời, hai tên tướng lĩnh nhanh như chớp lùi về phía sau, xông ra khỏi trại, số tướng lĩnh còn lại đều cùng một ý, muốn ăn thua đủ một phen, cả thảy xông vào giết Hàn Mạc.
Đám người Tiếu Mộc sớm đã có chuẩn bị, xông lên ứng chiến. Hàn Mạc nâng cao cánh tay trái, không biết là để làm gì, từ tay áo rút ra ám khí, nhanh như chớp phóng ngay vào ngực của tên tướng đứng trước, đúng ngay tim, tên tướng kêu lên thảm thiết, rồi vật xuống đất.
Hai tên tướng khác xông khỏi doanh trại, chạy không được mấy bước, đã gặp mười mấy tên kỵ binh của Cung Thần Doanh ở phía trước dương sẵn cung tên, mũi tên nhắm vào bọn chúng, một trong hai tên tướng quát lớn:
- Các ngươi dám động thủ với bổn tướng?
Gã vừa nói xong, đội kị binh của Cung Thần Doanh đã phóng tên, tên nhanh như chớp, hai tên tướng lĩnh lập tức bị trúng tên, ngã sụp xuống vũng máu.
Lăng Vân đứng ở ngoài cửa trại, thấy hai tên tướng gục xuống, ánh mắt hiện lên vẻ đau lòng, lắc lắc đầu.
Khi y vào trong trại, ba tên tướng còn lại cũng bị giết sạch.
Khắp trại nồng nặc mùi máu tanh, thần sắc của các tướng Tây Bắc vô cùng nghiêm nghị.
Hàn Mạc từ từ nói:
- Chư vị, việc hôm nay, các vị đã thấy rất rõ, không phải bổn tướng có ý giết người, chỉ là bổn tướng nhận lời căn dặn của Đại soái, phải điều binh vào kinh bình loạn. Đại soái căn dặn qua bổn tướng, nếu gặp phải bất cứ trở ngại, chống lệnh sẽ phải chết!
Ngừng một lúc lạnh lùng nhìn các tướng lĩnh:
-Ngũ Thiên Thiệu dù gì cũng là quan Tổng binh, theo lý mà nói bổn tướng không có tư cách tự tiện giết hắn, nhưng hôm nay không phải chuyện thường, trong kinh nguy cấp, bổn tướng không thể không làm như vậy.
Bỗng y dừng lại, gằn giọng nói:
- Bổn tướng phải vào kinh bình loạn, chư vị tướng quân, nhất định phải giúp ta một tay!
Các tướng nhìn nhau, cuối cùng cùng nhau tiến về trước đồng loạt quỳ xuống nói:
- Xin nghe theo sự sắp đặt của Hàn tướng quân!
Hàn Mạc gật đầu nói:
- Tốt. Chuyện này không thể chậm trễ...!
Một lần nữa hắn đưa cao binh phù trầm giọng nói:
- Chư tướng nghe lệnh!
Mạt tướng đợi lệnh!
Hàn Mạc nói:
- Lăng Vân nghe lệnh!
- Có mạt tướng!
Lăng Vân chắp tay nghiêm túc nói.
- Điều một nghìn kỵ binh Cung Thần Doanh Cung theo bổn tướng về kinh bình loạn.
Hàn Mạc nghiêm túc nói.
Lăng Vân lập tức đáp:
- Mạt tướng lập tức điều động binh mã!
Hàn Mạc xua tay nói:
- Ngươi đừng vội, bổn tướng sắp tới còn có chuyện khác căn dặn.
Lăng Vân hơi nhíu mày nhưng vẫn cung kính nói:
- Rõ!
Ánh mắt Hàn Mạc sắc lẹm, trầm giọng nói:
- Đô chỉ huy sứ của tam quân đâu? Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn -
Lập tức có hai tên trong đám người chắp tay nói:
- Có mạt tướng!
Một người nói:
- Mạt tướng Đô chỉ huy sứ Mã binh Tần Lạc!
Người kia cũng nói:
- Mạt tướng Đô chỉ huy sứ Cung binh Vương Tư Vũ!
Hàn Mạc thấy chỉ có hai người, lập tức hiểu ngay, trong số đám tướng lĩnh bị giết lúc nãy, chỉ e có cả Đô chỉ huy sứ Bộ binh.
- Tần Lạc, hiện giờ trong tay ngươi có bao nhiêu kị binh?
Hàn Mạc cũng không do dự lập tức hỏi.
Tần Lạc lập tức trả lời:
- Đại doanh Tây Bắc ở quan Lâm Dương vốn có sáu ngàn kị binh, mấy tháng nay Đại soái điều qua đây một đợt, đến nay doanh trại có một vạn một ngàn tên kị binh, nghĩa là một nửa số quân Tây Bắc ta.
- Tốt, ngươi lập tức lui xuống, tập hợp kỵ binh, điều sáu ngàn kỵ binh theo bổn tướng nhập kinh.
Hàn Mạc trầm lắng một chút ra lệnh nói:
- Số kị binh còn lại, thủ tại chỗ cũ!
- Dạ!
Tần Lạc lãnh lệnh, lập tức lui ra tập hợp binh mã.
Hàn Mạc từ từ nói:
- Hiện nay Ngụy Khánh đang khai chiến, Đại Yến ta cũng không thể sơ xuất.
Hắn nhìn Lăng Vân nói:
- Lăng chỉ huy sứ, Đại soái có lệnh, do bổn tướng nhập kinh bình loạn, ngươi tạm thời giữ chức thống binh, thống lĩnh ba quân Tây Bắc, bất luận trong hoàn cảnh nào, phải cố thủ tại quan Lâm Dương, không được tùy tiện xuất binh, càng không được lỏng lẻo cảnh giác!
Lăng Vân ngẩn ra, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Hàn Mạc, ánh mắt kiên định lập tức chắp tay nói:
- Mạt tướng lãnh lệnh!
Hàn Mạc lại nói:
- Đêm nay điểm đủ kỵ binh, chuẩn bị lương thực, ngày mai bổn tướng cùng kỵ binh xông vào Yến Kinh trước...!
Lại trầm giọng nói:
- Vương chỉ huy sứ!
Có mạt tướng!
Đậu Thiện!
Có mạt tướng!
- Vương chỉ huy sứ, ngươi theo sau triệu tập một vạn Bộ binh Cung binh Tây Bắc cùng Đậu Thiện dẫn theo Ngự Lâm Cung binh và Bộ binh, tiến vào Yến Kinh!
Hàn Mạc bình tĩnh nói:
- Dọc đường không được có chút chậm trễ, nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất để đến Yến Kinh!
Vương Tư Vũ và Đậu Thiện đồng thanh nói:
- Mạt tướng tuân lệnh!
- Tốt, chư vị đều đã nhận nhiệm vụ, vậy ai nấy lui về chuẩn bị.
Hàn Mạc từ tốn nói:
- Trong lúc quốc gia gặp loạn, nghịch tặc làm loạn, bổn tướng nguyện cùng chư vị, cùng dẹp phản tặc, bảo vệ Thánh thượng, bảo vệ Đại Yến!
Tất cả tướng lĩnh đồng thanh đáp:
- Mạt tướng nguyện cùng Hàn tướng quân cùng tiến cùng lui!
Đêm nay, đại doanh Tây Bắc không còn yên bình như ngày trước, các trại bắt đầu tập hợp binh mã, khắp doanh trại đều nghe tiếng bước chân gấp gáp, tiếng ồn ào quát tháo từ các trại vọng ra.
Tư thế hào hùng, tình thế gấp gáp.
Mục tiêu của bọn họ không phải là người nước Khánh, cũng không phải người nước Ngụy, mà chính là Yến Kinh của người nước Yến.
Các tướng lĩnh không hề đem chuyện trong kinh nổi loạn tuyên bố ra ngoài, tuy rằng binh sĩ cảm thấy lần điều binh này không giống bình thường, nhưng vẫn cứ nghiêm túc phụng mệnh hành sự.
Khí hậu giá lạnh, cũng may hôm nay không có tuyết, đại doanh trại Tây Bắc lúc này đã tập hợp vô số binh mã.
Sáu ngàn kỵ binh Tây Bắc, một ngàn tinh binh Cung Thần Doanh, một ngàn năm trăm kỵ binh Ngự Lâm Quân, tám trăm tên Phong Kỵ, gần một vạn kị binh tinh nhuệ, đến nay tập trung lại một chỗ, vó ngựa linh đình, người đông thế mạnh, hàng loạt tuấn mã được trang bị cẩn thận, từng đội dũng sĩ chiến sĩ, ánh mắt lúc này đều tập trung vào một người.
Người này cưỡi con ngựa cao ngựa, ngân khôi ngân giáp, tay cầm một đồng côn cổ quái, mặc áo choàng đen oai hùng mà đi, gương mặt trẻ tuổi, nhưng lại mang một thần sắc lạnh lùng.
Tuấn mã của Hàn Mạc phi trên đài cao, nhìn các tướng sĩ trầm giọng nói:
- Các vị ở đây, nhất định có rất nhiều trận chiến khắc cốt ghi tâm, nhưng bổn tướng dám chắc, lần này, là trận chiến oai hùng nhất của các vị, các người sẽ... kiếp này không quên!
Chư vị, đều là huynh đệ của Hàn Mạc, hôm nay chúng ta, sẽ làm một chuyện vinh quang thiên thu!
Chúng ta đều là dũng sĩ của Đại Yến, khi Đại Yến nguy nan, ta cũng giống các vị, tình nguyện dùng máu mình để bảo vệ Đại Yến quốc thái dân an!
Kẻ nào dám phá hoại hòa bình của Đại Yến đều là kẻ địch của chúng ta!
Hôm nay, địch tại Yến Kinh!
Ta nguyện cùng các vị, đồng sinh cộng tử!
Mục tiêu, Yến Kinh thành!
Hàn Mạc nắm chặt đồng côn, phi ngựa xuống đài, tuấn mã theo hướng đông bay vùn vụt, rất nhanh, tướng lĩnh kỵ binh thúc ngựa theo sau Hàn Mạc, cùng chạy về hướng đông.
Một đoàn chiến sĩ kỵ binh, mới ổn định tiến về trước, rất nhanh tuấn mã đã chạy rất nhanh, vạn người kỵ binh như từ trên núi trút xuống biển, phi như xé gió.theo vị tướng ngân giáp phía trước.
Đất trời rung chuyển.
Tiếng vó ngựa rền vang,
Trời đất sinh anh hùng!
Ánh mắt lạnh lùng của Hàn Mạc nhìn xa xa về phía trước, tuấn mã phi như bay, trong lòng bình tĩnh nói:
- Tô Vũ Đình ta đến đây!