Cùng ngồi xuống với Bùi Anh Hầu, Hàn Mạc ra hiệu Lý Cố ngồi xuống, Lý Cố thuận tay đóng cửa sắt địa lao lại.
Hàn Mạc cầm bầu rượu rót cho Bùi Anh Hầu, lại rót cho chính mình, nâng chén:
- Một chén rượu này kính ân tình của ngươi đối với ta.
Dừng một chút mới nói:
- Lúc trước tiếp ta nhập thính là Bùi chủ sự ngươi, sau đó đã dạy ta rất nhiều cũng là Bùi chủ sự ngươi, ngươi cũng có thể xem như thầy của Hàn Mạc, chén rượu này không thể không kính ngươi!
Khóe miệng Bùi Anh Hầu giật giật, cuối cùng không nói gì thêm, bưng cái chén uống một hơi cạn sạch, Hàn Mạc cũng uống một hơi cạn sạch.
Một lần nữa hắn rót rượu cho mình và Bùi Anh Hầu, lúc này mới ngồi xuống cái ghế đối diện với Bùi Anh Hầu, khẽ thở dài:
- Bùi chủ sự, ngày đó từ biệt đã hơn tháng, không thể tưởng sẽ được gặp lại, không ngờ lại gặp nhau trong trường hợp này.
Không biết Bùi Anh Hầu đang nghĩ gì, trầm ngâm một lát, cuối cùng chậm rãi nói:
- Chưa từng nghĩ tới, không ngờ đại nhân là thâm tài bất lộ. Dưới khuôn mặt trẻ tuổi của đại nhân không ngờ lại là trí tuệ thành thục khiến người ta khó có thể tưởng tượng.
Hàn Mạc lắc đầu:
- Ngươi và ta vốn là đồng nghiệp một thính, dụng hết bổn phận, coi như là có duyên phận. Lúc trước Bùi chủ sự dốc lòng chỉ điểm cho Hàn Mạc, Hàn Mạc suốt cuộc đời này sẽ không quên.
- Quên đi!
Bùi Anh Hầu thở dài:
- Thắng làm vua thua làm giặc, hiện giờ ta là kẻ tù nhân dưới quyền, lại còn là kẻ quốc tặc, loạn tặc sẽ bị người ta phỉ nhổ, cần gì phải nhớ kỹ ta như vậy.
Hàn Mạc trầm ngâm, hồi lâu mới hỏi:
- Bùi chủ sự, có thể nói cho Hàn Mạc vì sao phải làm như vậy không?
- Ta đã từng ở trong cung.
Bùi Anh Hầu chậm rãi:
- Được Thánh thượng chiếu cố, ở trong cung đã gần hai năm!
Y cười nhạt:
- Đương nhiên, tiểu lại như ta không hiện sơn không trước thủy, rất ít người còn nhớ ta đã ở trong cung suốt hai năm!
- Ta biết!
Hàn Mạc khẽ gật đầu:
- Chỉ có điều…tại sao ngươi lại đi cùng hắn?
"Hắn" trong miệng Hàn Mạc đương nhiên là Thái tử.
Tới nước này rồi, hai bên đương nhiên không quanh co lòng vòng, mà Hàn Mạc yên bình trở về, Bùi Anh Hầu tự nhiên cũng biết kế hoạch của Thái tử đã thất bại.
- Điện hạ là người có hùng tâm.
Bùi Anh Hầu bình tĩnh nói:
- Ta ở trong cung hai năm, có hơn nửa thời gian là ở cùng Thái tử… Đương nhiên, người biết việc này đã ít lại càng ít. Hắn thích đọc sách, thích đàm luận chuyện trị quốc bình thiên hạ, mỗi khi nói đến Yến quốc, đối với việc các thế gia nhà ngươi chuyên quyền cực kỳ bất mãn. Trong mắt hắn xem ra,Yến quốc chưa từng thống nhất thiên hạ, chính là vì thế gia các ngươi còn tồn tại. Thế gia đấu tranh, tranh quyền đoạt lợi, hao tổn nền tảng lập quốc, triều đình rối tung, cục diện chính trị không yên. Nếu muốn thống nhất thiên hạ trước phải yên ổn quốc nội, nếu không cuối cùng cũng chỉ là kẻ vô tích sự!
Hàn Mạc trầm ngâm một lát, cuối cùng nói:
- Lời hắn nói không phải không có lý.
Bùi Anh Hầu mỉm cười:
- Đại nhân có thể nói như vậy có thể coi là người có kiến thức. Lập tức chân thành nói:
- Con cháu thế gia, anh tài tuấn kiệt giống như đại nhân cũng không gặp nhiều.
- Bùi chủ sự quá khen!
- Cũng không quá khen đâu.
Bùi Anh Hầu chậm rãi nói:
- Đại nhân lúc trước vượt qua Lê Cốc Sơn Mạch đã khiến cho điện hạ chú ý, hơn nữa Tô chỉ huy sứ cũng nhiều lần nhắc tới đại nhân trước mặt điện hạ, nói đại nhân là người cực kỳ nghĩa khí.
Hàn Mạc biết người được nhắc tới chính là Tô Vũ Đình, nghe vậy không khỏi ảo não.
Bùi Anh Hầu nhìn thần sắc Hàn Mạc, cười khổ:
- Tô chỉ huy sứ chỉ sợ đã… Ai, hắn cũng là thanh niên anh kiệt của Đại Yến ta!
- Cho nên Thái tử mới muốn lôi kéo ta?
Hàn Mạc hỏi.
Bùi Anh Hầu cười khổ:
- Thực ra ta cũng đã từng khuyên bảo người, Tô chỉ huy sứ chỉ có một, điện hạ chỉ có thể lôi kéo Tô chỉ huy sứ nhưng chưa chắc đã có thể lôi kéo ngài. Hơn nữa, một khi lôi kéo ngài thất bại, khiến ngài đề phòng, đại sự có thể sẽ hỏng. Nhưng điện hạ đã từng lôi kéo Tô chỉ huy sứ, nên nghĩ cũng có thể lôi kéo ngài… Chung quy cũng là Điện hạ quá tự tin, cũng là quá trẻ tuổi.
Hàn Mạc cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Bùi Anh Hầu.
- Thánh thượng lão luyện thành thục, chịu nhục, đăng cơ mười năm chưa từng phá thể diện của thế gia các ngươi.
Bùi Anh Hầu chậm rãi nói:
- Nhưng điện hạ cũng nguy hiểm. Ngài tu luyện võ công, tẩu hỏa nhập ma, nội tạng bị hao tổn, không còn sống được bao lâu, mà nguyện vọng cuối cùng của Điện ha chính là liều chết một lần tiêu diệt sạch thế gia. Kế hoạch này bày ra đã lâu, nhưng chung quy lại thất bại trong gang tấc…!
Y nhìn Hàn Mạc, thân thể có chút run rẩy, thanh âm cũng hơi run run:
- Điện hạ bây giờ…
- Hắn đã chết!
Hàn Mạc rất bình tĩnh, thấy Bùi Anh Hầu biến sắc, bỏ thêm một câu:
- Cũng không phải ta giết chết!
Hắn chỉ buộc ngài ta lên cây, tuy người không bị hắn giết chết mà là vì hắn mà chết, nhưng chung quy cũng là không phải hắn tự mình động thủ.
Cơ mặt Bùi Anh Hầu vặn vẹo, nhắm mắt lại, một lúc lâu sau mới mở to mắt, bưng chén rượu trên bàn, run rẩy đứng lên, nhìn về hướng Tây Bắc, quỳ rạp xuống đất, rưới chén rượu lên mặt đất, lập tức cung kính khấu đầu ba cái.
Hàn Mạc chỉ lẳng lặng nhìn, không nói được lời nào.
Bùi Anh Hầu ngồi lại lần nữa, Hàn Mạc mới một lần nữa rót đầy chén rượu cho y, lại nâng chén:
- Chén rượu thứ hai ngày kính Bùi chủ sự đã nhiều năm như vậy lo toan hết thảy cho Tây Hoa thính. Tây Hoa thính mặc dù đang ở đáy vực, Bùi chủ sự vẫn đứng vững không rời khỏi, tấm lòng trung trinh này Hàn Mạc khâm phục!
Hai người đều uống cạn chén rượu, một lần nữa rót rượu.
- Lang băng là độc dược độc môn của Tây Hoa thính.
Hàn Mạc chậm rãi nói:
- Từ nhiều năm trước đã cấm sử dụng, phương pháp dụng độc còn bị niêm phong cất ở trong kho, Tây Hoa thính từ trên xuống dưới chỉ có một người biết.
- Không sai, phương thuốc lang băng là ta tiết lộ ra ngoài.
Bùi Anh Hầu bình tĩnh nói:
- Điện hạ làm việc cần một đám tử sĩ, nhưng tiền tài của chúng ta không đủ để nuôi một đám thích khách cao thủ như thế, chỉ có thể nghĩ ra biện pháp này.
- Thái tử đã chết, Tô Vũ Đình đã chết, chuyện này cũng nên chấm dứt.
Hàn Mạc nâng chén:
- Nếu ta đoán không lầm, các ngươi âm thầm huấn luyện các sát thủ đó tất nhiên có rất nhiều nơi huấn luyện, hơn nữa cực kỳ bí ẩn. Một chén rượu này Hàn Mạc kính ngươi đã làm một việc cuối cùng vì Tây Hoa thính!
Bùi Anh Hầu không lập tức cạn chén.
- Bùi chủ sự nên biết mục đích điện hạ huấn luyện các sát thủ đó là vì thực hiện hế hoạch lần này.
Hàn mạc nhìn Bùi Anh Hầu:
- Nhưng hiện giờ việc này đã xong, các sát thủ kia vốn không nên tiếp tục tồn tại. Đó là một đám tai họa ngầm, mất khống chế, mất mục tiêu, bọn họ chính là một đám dã thú, Bùi chủ sự hẳn là không nghĩ tới cục diện như vậy chứ?
Bùi Anh Hầu trầm ngâm hồi lâu, đột nhiên hỏi:
- Hàn Mạc, nếu có một ngày như vậy, có người có ý đồ mưu phản, ngài sẽ mang theo các huynh đệ Tây Hoa thính toàn lực bảo vệ Thánh thượng chứ?
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Phù tá giúp vua thu thiên hạ, đâu quản ngàn thu có ghi danh!
Một câu này vốn là thơ của Tân Khí Tật đời sau, vốn là "Phò tá giúp vua thu thiên hạ, thắng rồi ngàn thu sẽ ghi danh". Có điều Hàn Mạc sửa lại một chút.
Bùi Anh Hầu nhíu màu, lập tức cười dài:
- Không sai, chuyện đời sau đâu cần phải quan tâm!
Đột nhiên y cầm chiếc đũa trên bàn gõ xuống bàn ngâm ca:
- Uống rượu hát ca, nhân sinh được bao nhiêu? Đời như sương sớm, ngày sống không nhiều…!
Hát một bài, y cầm chén rượu trên bàn uống một hơi cạn sạch.
…
Hàn Mạc đi ra khỏi lao, Lý Cố đang ngồi bên ngoài, sắc mặt ảm đạm.
Thấy Hàn Mạc đi ra, gã đứng dậy liếc Hàn Mạc một cái, lập tức đi vào trong địa lao, rất nhanh đã chạy ra, thần sắc ảm đạm:
- Hắn… tự sát !
- An táng cho tốt! Hàn Mạc khẽ thở dài:
- Hồ sơ Hoa thính không cần ghi lại chuyện này.
Hơi trầm ngâm một lát hắn nói tiếp:
- Mặc dù làm sai một việc nhưng không thể phủ nhận được cống hiến của hắn cho Tây Hoa thính.
- Dạ!
- Tung tích đám sát thủ kia đã được đưa tới!
Hắn lạnh lùng đứng lên, mắt lóe hàn quang:
- Ngươi thu xếp đi, một lưới bắt hết, một cũng không để lại !
…
…
Sâu trong Hoàng cung trang nghiêm, trong Càn Tâm điện, hương trong Bảo đỉnh dần tán đi chỉ để lại một lớp bụi thật dày, ánh sáng ngoài cửa chiếu vào, rọi lên đá cẩm thạch dưới chân, soi rõ một bóng người.
Trong điện yên tĩnh vô cùng, hai bên cái bàn có hơi mười vị quan to đứng theo thứ tự. Text được lấy tại
Hôm nay không phải thượng triều chính thức, nên đây không phải là Thái Bình điện nơi quần thần vào triều, chỉ là nơi Hoàng đế hàng ngày nghỉ ngơi, mà Hoàng đế Yến quốc lúc này đang ngồi trên cái ghế vàng sau bàn.
Hôm nay Hoàng đế mặc một bộ y phục thường ngày màu xanh, bên hông đeo một con rồng kết bằng tơ vàng, mái tóc đen buộc chặt sau lưng chỉ lẫn một vài sợi bạc ở thái dương. Ngài ngồi rất thoải mái trên ghế, thần sắc rất bình thản, sắc mặt thoạt nhìn lại hơi tái tái.
Cái đêm tanh máu kia đã qua được mười ngày, tuy nội các vẫn vào cung cầu chỉ, thỉnh cầu cử hành triều hội, nhưng trong cung thủy chung chỉ truyền ra một câu, Thánh thượng long thể không khỏe, không thể thượng triều.
Tuy đám quan viên nội các mấy ngày qua làm việc vất vả, ổn định cục thế, bắt giam rất nhiều loạn đảng, nhưng có nhiều chuyện nội các vẫn muốn chờ Hoàng đế truyền ý chỉ cuối cùng.
Hoàng đế không thượng triều, các quan viên nội các đợi hai ngày, cuối cùng hôm nay xông thẳng vào cung yết kiến.
Cái gọi là xông thẳng vào cung đương nhiên không phải ngang nhiên xộc vào, mà là các quan viên nội các cùng nhiều đại thần trong triều quỳ ngoài cửa cung, xin thượng triều.
Nếu như bình thường thì đây là việc chỉ trung thần mới làm, cho nên các đại thần đó biểu hiện chính nghĩa lẫm lẫm, mà Hoàng đế chung quy cũng chỉ hạ chỉ tuyên nhưng quan viên này tới Càn Tâm điện.
Hoàng đế vô cùng rõ ràng, kế hoạch của Thái tử thất bại, chính mình tọa sơn quan hổ đấu, cuối cùng tuy rằng vẫn là hạ chỉ bình định nhưng bản thân mình cũng đã rơi vào tình thế cực kỳ bị động.
Đám cáo già đầu sỏ thế gia đó tất nhiên sẽ mượn chuyện này mà hung hăng chém thêm một đao lên Hoàng tộc.
Không được lợi tất có một vai cái giá phải trả.
Cũng không lập tức bắt đầu vào đề ngay, quân thần dường như đều suy tư về một vài chuyện gì đó, Càn Tâm điện tĩnh lặng dị thường.
Nhưng sự tĩnh lặng này cuối cùng cũng phải bị đập vỡ.
Hình bộ Thị lang Tiêu Vạn Trường bước ra đầu tiên, trình lên cuốn tấu chương đã sớm chuẩn bị trước, khom người:
- Khởi tấu Thánh thượng, Tô gia loạn đảng đã bị giam giữ gần ba ngàn người, người kín hết chỗ, thần xin Thánh thượng hạ chỉ xử trảm các loạn đảng liên quan!