Quyền Thần

chương 826: mặt như quan ngọc, lòng như hổ lang!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hoàng đế nghe Tiêu Vạn Trường tấu, ánh mắt thoáng qua một tia lạnh lùng, nhưng sắc mặt vẫn bình thản, ngay khi hắn còn đang do dự, Đại Lý Tự Khanh Hồ Tuyết Tân đã bước khỏi hàng quỳ xuống, cao giọng nói:

- Khởi tấu Thánh Thượng, lời Tiêu Thượng thư nói đều là thật. Sau khi bình định phản loạn Đại Lý Tự ta và Hình bộ đều phái ra quan viên tới các quận điều tra. Đường Bột Châu, hai ngày trước khoái mã đã quay về báo, báo khi tới bình định cha con Tô Quan Nhai phản loạn, Bột Châu quận thủ Triệu Tịch Tiều không truyền đạt bất kỳ lệnh cần vương nào, hơn nữa quân coi giữ hai thành Hàn Diệp thành và Lam Điền thành không được điều động chút nào, Triệu Tịch Tiều ăn lộc vua nhưng không nghĩ tới đền đáp, quả thật tội lớn, xin Thánh Thượng hạ chỉ tra rõ, nghiêm trị!

- Hay là Triệu Quận thủ không nhận được tin tức? – Từ trong đó có một người đi ra, là quan viên phái thân hoàng – Dù sao từ khi cha con Tô gia bắt đầu phản loạn tới khi bị bình định thời gian cũng không dài.

Tiêu Thiên Lý liếc viên quan kia một cái, thản nhiên nói:

- Không nhận được tin tức? Cái này chỉ sợ không đúng. Trong Kinh có loạn, Đông Hải, Lâm Dương, Nghi Xuân các quận đều nhận được tin, hơn nữa Đông Hải và Lâm Dương đều phái binh tới trước tham gia trận chiến bình định, quận Nghi Xuân cũng điều động quân coi giữ thành địa phương, có điều không thể đến nhanh thôi, tất cả mọi nơi của Yến quốc đều biết chẳng lẽ Triệu Tịch Tiều hắn không biết? Theo như tin tức nhận được từ Bột Châu, nơi đó dân chúng đều lén bàn luận chuyện phản loạn trong Kinh, ngay cả dân chúng bình thường còn biết chuyện, Triệu Tịch Tiều đại quan một phương như hắn lại không biết chút gì, chuyện này không nên điều tra sao?

Tiêu Thiên Lý nói lời ấy, viên quan kia lập tức nghẹn lời.

Hoàng đế thờ ơ lạnh nhạt, bình tĩnh lấy ra một cuốn sổ đen từ trên bàn, cầm trong tay, giơ lên về phía các triều thần. chậm rãi nói:

- Đây là cuốn sổ lần trước thu được, trên sổ đúng là Triệu Tịch Tiều.

Ánh mắt các triều thần lập tức nhìn cuốn sổ con đó.

- Triệu Tịch Tiều trong sổ thỉnh tội – Hoàng đế thong thả mà thâm trầm nói tiếp – Chư vị ái khanh có lẽ không biết, từ đầu mùa đông tới nay thân thể Triệu Tịch Tiều cảm thấy không khỏe, một tháng trước đã bị nhiễm thương hàn, nằm trên giường đã một tháng cũng không thể đứng lên. Trẫm cũng đã phái người tới điều tra, tin tức báo lại quả là thật, Triệu Tịch Tiều quả thật là bị cảm lạnh, đến hôm nay cũng không thể rời giường, tất cả công vụ đều phải nằm trên giường xử lý, hơn nữa các công việc quan trọng đều là sai các quan viên vào trong phòng hắn nghị luận! – Thở dài một tiếng ngài trầm giọng – Triệu Tịch Tiều là trung thần!

Chúng thần đều kinh ngạc!

Các thế gia đứng đầu đều thầm cười lạnh trong bụng, Hoàng đế xem ra đã sớm đoán được Triệu Tịch Tiều sẽ bị làm khó dễ, đã chuẩn bị tốt cách ứng đối.

Hồ Tuyết tân sợ run, đương nhiên không có khả năng vì một lý do Hoàng đế đưa ra như thế mà buông tha cho cơ hội làm khó Triệu Tịch Tiều, chắp tay bẩm:

- Thánh thượng, mặc dù Triệu Tịch Tiều có bệnh, nhưng biết chuyện này rồi thì bệnh dù có nặng nữa cũng không thể ngồi yên không để ý. Là thân thể hắn quan trọng hay cơ nghiệp Đại Yến ta quan trọng?

- Triệu Tịch Tiều không phải là không có hạ lệnh. – Hoàng thượng thản nhiên phản bác – Sau khi biết tin, Triệu Tịch Tiều lập tức phát ra lệnh cần vương, chỉ có điều… hắn không thể đứng dậy, lại không biết bộ hạ hắn cũng không làm theo lệnh hắn.

Ngài trầm giọng :

- Mang lên!

Dứt lời, chỉ thấy từ bên sườn điện Thái Bình hai gã võ sĩ mang giáp, trong tay đều cầm một hộp gỗ bốn phía khảm phượng đi tới trước điện.

Chúng thần ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời cũng không biết Hoàng đế đang làm cái quỷ gì.

Hàn Mạc khẽ nhíu mày hơi suy tư, ánh mắt thoáng chút giật mình, dường như đã đoán ra trong hộp gỗ là cái gì.

Hoàng đế quét mắt qua chúng thần một lượt, lạnh lùng cười, trầm giọng nói:

- Mở cái hộp ra, để các khanh gia nhìn xem là cái gì!

Hai gã võ sĩ trong kim điện không chút do dự mở hộp, một trái một phải đi về phía triều thần, chìa cái hộp gỗ đã mở về phía triều thần, đi xuôi xuống để cho chúng thần nhìn qua một lượt.

Tiêu Thái sư ngồi đầu bên trái là người đầu tiên nhìn cái hộp, chỉ liếc mắt một cái, trên khuôn mặt già nua hiện ra vẻ khiếp sợ vô cùng, mà chúng quan viên sau đó mỗi người nhìn vào cái hộp gỗ rồi đều trở nên biến sắc.

Hàn Mạc ngồi thứ tư bên phải, rất nhanh đã nhìn thấy cái hộp gỗ trong tay võ sĩ kim điện đúng là một cái đầu người.

Trước đó hắn đã đoán được, lúc này nhìn thấy trực tiếp vẫn khiếp sợ vô cùng.

Không hề nghi ngờ, trong cái hộp gỗ kia khẳng định cũng là đầu người, chỉ có điều hai cái đầu người trong hộp gỗ này là người phương nào? Hàn Mặc đã từng gặp Triệu Tịch Tiều, trong hộp gỗ tuyệt không phải đầu Triệu Tịch Tiều.

Hơn nữa Triệu Tịch Tiều chính là vũ khí sắc bén nhất trong tay Hoàng đế, Hoàng đế cũng không thể tự thân chặt đầu người của mình.

- Đây là đầu người Triệu Tịch Tiều đưa tới. – Hoàng đế không đổi sắc mặt, lãnh đạm nói – Hai người này chính là hai vị Chỉ huy sứ quân coi giữ hai thành Hàn Diệp thành và Lam Điền thành, bọn họ không phụng mệnh cần vương, Triệu Tịch Tiều biết việc này lập tức chém đầu bọn họ, đưa vào Kinh trình.

Không ít thần tử hít một ngụm lãnh khí.

Hai vị Chỉ huy sứ kia cũng không phải quan viên bình thường, nhất định là võ quan cao cấp một phương, vậy mà cứ như thế mà bị Triệu Tịch Tiều chém đầu, bởi vậy cũng có thể thấy được quyền thế của Triệu Tịch Tiều ở Bột Châu quận kia quả thật rất đáng sợ.

Mà quyền lực này hiển nhiên là được Hoàng đế ban cho.

Thế gia đứng đầu lúc này đều hiểu được chiêu này của Hoàng đế chính là tráng sĩ tự chặt cổ tay, thí xe giữ tướng.

Lấy đầu hai vị Chỉ huy sứ này bảo vệ vị trí Triệu Tịch Tiều, chiêu ấy tuy tàn khốc nhưng không thể không nói là cũng cực kỳ độc. Đổ hết trách nhiệm lên vai hai vị Chỉ huy sứ, Triệu Tịch Tiều vốn không có tội danh án binh bất động, nhiều nhất chỉ là lỗi không biết dùng người.

Còn hai vị Chỉ huy sứ không phụng mệnh kia chẳng qua chỉ là tốt thí.

Tuy ai cũng biết đây chỉ là tốt thí nhưng cũng không thể phản bác.

Cho dù muốn hỏi hai vị Chỉ huy sứ một tiếng vì sao không phụng mệnh thì đương sự cũng đã chết, không có bất luận khẩu cung gì.

Giải thích thì có rất nhiều cách, có thể nói là hai vị Chỉ huy sứ này âm thầm cấu kết với Tô gia, cũng có thể nói hai người này có kế hoạch khác, nhưng hết thảy đều đã không còn quan trọng, quan trọng là… Hoàng đế dánh ra một quân bài này, tội danh trên người Triệu Tịch Tiều đã được rửa sạch.

Bột Châu quận binh mã chưa động, không nghi ngờ gì nữa, đó đương nhiên là Hoàng đế bày mưu, có lẽ ngay trong đêm phản loạn đó, Hoàng đế đã đưa tin truyền thư tới Bột Châu quận, bắt Triệu Tịch Tiều án binh bất động.

Nhưng thật không ngờ cuối cùng kết quả lại là như vậy, Hoàng đế phải bảo vệ Triệu Tịch Tiều, cũng chỉ có thể hy sinh hai gã Chỉ huy sứ này.

Có lẽ hai gã Chỉ huy sứ kia tới khắc cuối cùng chết cũng không cam lòng.

Nếu bọn họ đã được Triệu Tịch Tiều giao cho trọng trách, đương nhiên là cứng rắn theo phái bảo hoàng, hơn nữa năng lực cũng tuyệt đối không kém, cuối cùng lại phải chịu tội thay người khác.

Hoàng đế nhìn sắc mặt các triều thần phức tạp, thản nhiên cười, ra lệnh các kim giáp võ sĩ lui ra, thản nhiên nói:

- Tuy tội chính không thuộc về Triệu Tịch Tiều, nhưng hắn chung quy cũng có tội không biết dùng người, trẫm đã hạ chỉ phạt bổng ba năm, đình trượng hai mươi, xem biểu hiện sau này. – Đôi mắt ngài lạnh lùng nhìn Hồ Tuyết Tân và Tiêu Thiên Lý, thản nhiên nói – Hai vị ái khanh cảm thấy xử trí như vậy có thỏa đáng hay không?

Hai người liếc nhau đều nói:

- Thánh thượng anh minh!

Tới nước này rồi, Hoàng đế ngài đã sớm cẩn thận nghĩ đối sách rồi, hôm nay muốn lật đổ Triệu Tịch Tiều việc đó đương nhiên không có khả năng.

Trong lòng các các thế gia đứng đầu cũng rất khâm phục vị Hoàng đế này, có thể lấy thủ đoạn này ứng đối nguy cơ, chẳng những tâm Hoàng đế độc, hơn nữa thủ đoạn cũng rất lợi hại.

Đơn giản chỉ hai đầu người, hóa giải một nguy cơ thật lớn.

Không thể phủ nhận trận giao phong thứ nhất này Hoàng đế đã thắng lợi.

Hồ Tuyết Tân và Tiêu Vạn Trường vừa lui về, Bộ binh Thượng thư Phạm Vân Ngạo nhanh chóng bước ra, quỳ xuống chắp tay:

- Khởi tấu Thánh thượng, lần này quân Tây Bắc vào Kinh bình định, cũng có quân thế gia nhập kinh cần vương, thần và quan viên nha bộ thảo luận, đã thảo ra tấu trình phong thưởng, mời Thánh thượng xem qua! – Ông trình lên cuốn sổ con, có cháp lễ thí giám bước tới nhận trình lên.

Hoàng đế thật cẩn thận lật xem một lân, cuối cùng buông cuốn sổ, xoa cằm nói:

- - Chúng tướng sĩ phục vụ quên mình, trung với triều đình, bình định phản loạn, quả thật công lớn. Có tội bị phạt, có công đương nhiên được thưởng, cuốn sổ phong thưởng của Phạm ái khanh cũng rất hợp ý trẫm, cứ dựa vào đó mà làm, do Hộ bộ phát bạc khao thưởng ba quân. – Vào lúc này không ngờ ngài lại vô cùng điềm tĩnh tươi cười, nhìn Bộ bộ Thượng thư Hàn Huyền Đạo cười nói – Hàn ái khanh, Hộ bộ ngươi luôn thiếu bạc, lúc này Tô gia phản loạn, kê biên sản nghiệp Tô gia, sung vào quốc khố, vậy cũng đủ khao thưởng ba quân đi?

Hàn Huyền Đạo lập tức chắp tay cung kính thưa:

- Hồi bẩm Thánh thượng, quan viên của bộ đang kiểm kê sản nghiệp Tô gia trong kinh, thần cũng đã phái người đi bốn huyện Bắc bộ kê biên tài sản Tô gia ở đó, trước mắt chưa kiểm kê ra số lượng chính xác. Tuy nhiên như Thánh thượng nói, sau khi kê biên, tiền bạc khao thưởng các tướng sĩ hẳn là cũng đủ!

Tô gia chính là thế gia trăm năm ở Đại Yến quốc, nắm giữ Hội Kê quận bốn huyện Bắc bộ, tuy rằng không tính là cự phú, nhưng sản nghiệp mấy thế hệ tích lũy cũng không ít.

Vàng bạc, đồ tế nguyễn, đồ cổ tranh chữ, phòng sản điền sản, cửa hàng vân vân muốn kiểm kê được hết tuyệt đối là con số khổng lồ.

Nếu chỉ dùng để khao thưởng binh lính, cho dù là trọng thưởng cũng là thừa đủ.

Hoàng đế vô tình cố ý quét ánh mắt qua Hàn Huyền Linh, Hàn Mạc, lại nhìn cuốn sổ con bên cạnh, chậm rãi nói:

- Phạm ái khanh, ngươi nói cuốn sổ này có phải đã sót một vài người?

Phạm Vân Ngạo cung kính thưa:

- Hồi bẩm Thánh thượng, cuốn sổ này còn sót ba người, Xương Đức Hầu, Hàn Huyền Linh và Hàn Mạc. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

- Ồ? – Khóe miệng Hoàng đế khẽ mang ý cười nhàn nhạt – Ba vị ái khanh chính là công thần lớn nhất lần bình định này, cuốn sổ phong thưởng bình định của ngươi thế nào lại quên ba vị ái khánh quan trọng nhất này?

Phạm Vân Ngạo lập tức trả lời:

- Hồi bẩm Thánh thượng, ba vị này công lao to lớn vô cùng, cho nên thần không dám tự tiện làm chủ, hết thảy do Thánh thượng quyết định!

Hoàng đế khẽ gật đầu, nhìn Hàn Huyền Linh mỉm cười:

- Hàn Tổng đốc, trẫm đã bao nhiêu năm không nhìn thấy ngươi, ngươi trấn thủ Đông Hải, tận trung với cương vị nhiệm vụ, trẫm rất yên lòng. Lần này trong Kinh phản loạn, trẫm nghe nói ngươi đã mang mấy trăm kỵ binh chạy như bay về Kinh, trong chuyện này lòng trẫm cực kỳ rõ ràng. – Dừng một chút, thần sắc chợt tối, ngài trầm giọng – Truyền ý chỉ của trẫm, sắc phong Đông Hải Trấn phủ quân Tổng đốc Hàn Huyền Linh làm Phiêu Kỵ tướng, tiền thưởng năm trăm lạng, kim đao một chiếc.

Chúng thần lại càng cả kinh.

Ai cũng biết Hàn Huyền Linh tuy rằng là Tổng đốc Đông Hải Trấn thủ quân, nhưng tước vị chỉ là Trấn quân mà thôi, trong hàng võ tướng tước vị xếp hàng thứ năm.

Nhưng Phiêu Kỵ tướng này không phải là nhỏ.

Tước vị võ tướng Đại Yến cao nhất là Đại Tướng quân, dưới là Phiêu Kỵ tướng, Xa kỵ tướng, Võ vệ tướng, Trấn quân tướng, Vân huy sử, Chính quân sử cuối cùng là Úy quân sử.

Hàn Huyền Linh từ Trấn quân trực tiếp được phong làm Phiêu Kỵ tướng, đó là cấp bậc thứ hai chỉ sau thần uy Đại tướng quân, cũng chẳng khác nào thăng liền ba tước vị.

Mà Đại Yến cho tới bây giờ tuy rằng đã sắc phong Phiêu Kị tướng, nhưng để có được tước vị như vậy đều là lão tướng đã qua đời, mà Hàn Huyền Linh nếu được sắc phong làm Phiêu Kị tướng thì đã trở thành nhân vật số hai trong quân chỉ dưới Tiêu Hoài Ngọc.

Tất cả mọi người đếu khẽ giật mình.

Ai cũng biết, một trận chiến trong kinh lần này, thế lực Hàn tộc chưa từng tăng cao như thế, Hoàng tộc vốn nên mạnh tay chèn ép thế lực Hàn tộc, tại sao lại sắc phong thêm cho Hàn Huyền Linh?

Đây không phải là Hàn gia lại càng tiến thêm một bước dài sao?

Rất nhiều thần tử nhất thời đều không hiểu.

Hàn Huyền Linh đầu tiên là ngẩn ra, lập tức lại giật mình kinh hãi, bước ra khỏi hàng quỳ xuống:

- Thánh thượng, thần có chút hổ thẹn, không dám lĩnh chỉ!

- Có gì mà hổ thẹn? – Hoàng đế nghiêm mặt nói – Hàn Tổng đốc trung quân ái quốc, từ Đông Hải tự mình lãnh binh bình định, chuyện này chẳng lẽ trẫm không biết rõ? Hàn Tổng đốc, trẫm là người có công tất thưởng, lòng trung thành của ngươi dành cho triều đình đủ để nhận phong thưởng này! – Ngài nâng tay nói – Thiên tử nói vậy, nhất ngôn cửu đỉnh, chẳng lẽ ngươi muốn trẫm phải tự nuốt lời, thu hồi mệnh lệnh đã ban ra sao?

Hàn Huyền Linh nhất thời còn chưa định thần lại, bên cạnh Xương Đức Hầu Tào Ân đã chắp tay mỉm cười:

- Hàn Tổng đốc, chúc mừng, Thánh thượng đã ban long ân còn không tạ ơn?

Hàn Huyền Linh không biết làm thế nào, chỉ biết cung kính khấu tạ.

Hoàng đế mỉm cười nhìn Hàn Huyền Xương quay lại hàng, mới nhìn sang Hàn Mạc.

Hắn khẽ cong người, khuôn mặt tuấn tú vô cùng bình tĩnh, một thân nhung trang lại càng làm nổi lên anh khí bức nhân của hắn.

- Mặt như quan ngọc, lòng như hổ lang! – Hoàng thượng sâu sắc đánh giá người trẻ tuổi này, trên mặt vẫn vẫn mang theo ý cười nhàn nhạt, chậm rãi nói – Hàn Mạc, bình định lần này ngươi mang công đầu ai cũng biết, ngươi muốn trẫm phong thưởng gì cho ngươi cứ việc nói đi!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio