Quyền Thần

chương 849: nhị hoàng tử

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vân Thương Lan một khi đã hạ quyết tâm, càng quyết đoán nhanh nhẹn, hơn nữa chúng thuộc hạ này đều đã theo y nhiều năm, mệnh lệnh của Vân Thương Lan không cần nói tỉ mỉ, bọn họ đã hoàn toàn hiểu được ý tứ trong đó, cũng không do dự, các tướng đều chắp tay cung kính, lập tức một tiếng rầm nữa vang lên, tất cả đứng bật dậy, bàn tay nắm lấy bội đao của mình, quả quyết nhanh chóng đi ra ngoài cửa.

Vân Thương Lan có lệnh bài Đại tướng quân trong tay, hơn nữa là quan chỉ huy cao nhất của Cảnh bị doanh, mệnh lệnh này dù hiềm nghi làm loạn, nhưng các tướng lĩnh này không có chút biểu hiện chần chừ.

Mâu thuẫn giữa nước Khánh và hậu đảng đã sớm công khai. Người hậu đảng gây sự, tước đoạt rất nhiều tướng lĩnh có tài của quân đội, quân đội sớm đã oán hận trong lòng, nếu không phải Thương Chung Ly giữ gìn đại cục, trấn áp những thuộc hạ, những người này đã sớm cùng hậu đảng mở ra chiến sự.

Hôm nay Vân Thương Lan cầm lệnh bài Đại tướng quân trong tay, trực tiếp truyền đạt quân lệnh tiêu diệt hậu đảng, các tướng lĩnh đương nhiên không cần nói hai lời, những oán hận xưa nay dồn nén hôm nay giải phóng hết ra đi.

Tuy rằng Khánh hậu vốn nhận được sự yêu thích của Hoàng đế, ở trong triều có thực lực khổng lồ, nhưng điểm yếu lớn nhất, chính là không có quân đội hùng mạnh, hai ngàn hộ vệ trong cung là vũ khí mạnh nhất trong tay hậu đảng.

Hộ vệ trong cung đương nhiên sức chiến đấu rất mạnh, nhưng rốt cục chỉ có hai ngàn người, hơn nữa quan binh Cảnh bị doanh là binh sĩ tinh nhuệ của nước Khánh, đánh đơn độc có lẽ hộ vệ trong cung chiếm được ưu thế, nhưng ba đánh một, hộ vệ trong cung tất nhiên không thể có cách ngăn cản, huống chi Cảnh bị doanh bổ sung thêm Tam vệ bao vây tấn công hoàng cung, số người lên tới hơn một vạn, con số trên hộ vệ trong cung không thể với tới được.

Mấy tướng lĩnh này rất tin, trận chiến tối nay, tất nhiên có thể một mẻ lưới bắt hết hậu đảng.

Mọi người nhận lệnh, vừa đến cửa, đã thấy từ ngoài cửa một người hoang mang rối loạn khẩn trương chạy tới, sắc mặt kích động, kêu lên:

- Đại nhân, chúng ta… chúng ta bị bao vây!

- Bao vây?

Mọi người nhất thời sửng sốt, ngơ ngác nhìn nhau.

Một tướng tiến lên túm lấy áo người kia, quát:

- Ngươi nói cái gì đó? Người nào dám bao vây nơi này?

Binh quyền của thành Thượng Kinh đều nằm trong tay Vân Thương Lan, điều động quân đội, Vân Thương Lan không thể không biết, đặc biệt là hộ vệ trong cung lúc nào cũng có Tử Y Vệ thuộc hạ của Vân Thương Lan giám sát, chỉ cần hộ vệ trong cung hơi có chút động tĩnh, Vân Thương Lan nhất định sớm nhận được tin báo.

Trong kinh chỉ có hai đội quân Cảnh bị doanh và hộ vệ trong cung, hộ vệ trong cung đã bị theo dõi, Cảnh bị doanh là thuộc hạ của Vân Thương Lan, tuyệt đối không thể xuất hiện quân đội thứ ba tới, cũng chính nguyên nhân như vậy, các tướng nhất thời đều có chút kinh ngạc.

Nhưng người đó chưa trả lời, các tướng đã nghe được một trận tiếng động ồn ào, bọn họ nhìn mọi nơi xung quanh, đã thấy Tổng chế sử bốn phía quả thật khói lửa ngút trời, xem động tĩnh đó, cũng hiểu phủ Tổng chế sử này dường như thực sự đã bị bao vây.

Vân Thương Lan sải bước tới trước cửa, trong tay nắm lấy bội đao, sắc mặt ngưng trọng. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

- Đại nhân, đây… đây là chuyện gì?

Một tướng nhíu mày nói:

- Là quân đội nơi nào?

Vân Thương Lan nhìn chằm chằm vẻ kích động của người tới bẩm báo, trầm giọng nói:

- Có thể nhìn rõ là những người như thế nào không?

Lúc này trong lòng Vân Thương Lan cũng rất làm kỳ lạ. Cảnh bị doanh của Thượng Kinh nằm trong tay mình, toàn bộ binh quyền thành Thượng Kinh đều ở trong tay mình, mà lúc này chính mình lại bị quân đội không rõ lai lịch bao vây phủ đệ.

Điều này quả nhiên không thể tưởng tượng nổi.

- Đại nhân, … hình như là người Cảnh bị doanh!

Thuộc hạ đó nơm nớp lo sợ nói:

- Khôi giáp của bọn họ, đều là giáp trụ của Cảnh bị doanh!

Lời vừa thốt ra, ngay cả Vân Thương Lan, tất cả mọi người ở đây đều kinh hãi.

Cảnh bị doanh một Tổng chế sử, tám gã Vệ sử đều ở đây, ngoại trừ chín người này, nước Khánh này không thể có người khác có thể điều động Cảnh bị doanh, cho dù là thánh chỉ Hoàng đế cũng cần qua chín người này mới có thể điều động quan binh của Cảnh bị doanh.

Vậy mà lúc này, vây quanh Tổng chế sử phủ đệ lại là người Cảnh bị doanh, cái này bảo mọi người làm sao không kinh hãi, lại cảm thấy vô cùng quái dị, không thể tưởng tượng nổi.

Cảm giác kinh ngạc của Vân Thương Lan trong nháy mắt liền biến mất, lập tức trên gương mặt hiện ra vẻ mặt nghiêm trọng xưa nay chưa từng có, tình thế không thể tưởng tượng này, khiến y trong nháy mắt cảm thấy có một cái lưới lớn đang hướng về y mà chụp xuống.

Khi y tay cầm lưới lớn muốn một mẻ lưới đi bắt hết loạn đảng, ngược lại đã có một tấm lưới khác giăng sẵn chờ y tới liền chụp xuống.

Y hít một hơi sâu, biết ở thời điểm này, ai cũng có thể tạo phản, chỉ duy nhất mình là không thể tạo phản, mình phải duy trì bình tĩnh tuyệt đối, nếu không hậu quả thật khó có thể tưởng tượng nổi.

Y nắm chặt bội đao trong tay, không nói lời nào, mà bước chân cực nhanh về phía cửa lớn, các tướng lĩnh phía sau ngơ ngác nhìn nhau, nhưng rất nhanh cũng đều cầm binh khí trong tay, thần sắc nghiêm nghị đi theo phía sau Vân Thương Lan.

Âm thanh giáp trụ cọ sát vào nhau, khiến không khí nhất thời trở nên đằng đằng sát khí.

Chưa đi tới chỗ cửa chính của phủ, đã nghe thấy tiếng bước chân từ ngoài cửa vang lên, lập tức liền từ ngoài cửa một đoàn binh sĩ giống như nước biển dũng mãnh ào vào, vũ khí trang bị trên người bọn họ liếc mắt đều nhận ra, đây đều là quân sĩ của Cảnh bị doanh.

Trên một trăm tên Cảnh bị doanh vọt vào trong viện, lập tức Vân Thương Lan cùng mọi người liên quan đều bị vây ở bên trong, mũi thương lạnh như băng nhắm ngay vào tên thượng cấp của bọn chúng.

Một tướng bỗng nhiên rút đao, lớn tiếng quát:

- Các ngươi là binh sĩ của đội hộ vệ nào? Thực sự to gan, ai cho các ngươi bao vây phủ Tổng chế sử? Tổng chế sử đại nhân đang ở đây, các ngươi đây là phạm thượng làm loạn, còn không buông vũ khí?

Các binh sĩ ngơ ngác nhìn nhau, nhưng vào lúc này, một trận cười quái dị từ ngoài cửa chính vọng vào, lập tức từ ngoài cửa lớn một đám người chậm rãi bước vào, hơn mười tên võ sĩ hộ vệ trong cung bảo vệ một người trẻ tuổi thân mặc hoàng bào nhạt từ tốn bước vào trong viện.

Người trẻ tuổi đó khoảng hai ba hai tư tuổi, mình mặc hoàng bào nhạt màu nhưng đẹp đẽ quý giá, đai lưng gắn vàng óng ánh, đặc biệt là hình rồng bay lượn, đầu đội kim quan, thân hình gầy gò, nhưng dáng cao, râu hình chữ bát, có lẽ bởi vì dùng rượu quá độ, trên mặt có chút nhợt nhạt, nhưng dáng vẻ tươi cười kỳ lạ, cũng làm cho người ta trong lòng căng thẳng.

Vân Thương Lan nhìn thấy cẩm bào của người trẻ tuổi đi vào cửa chính, giật mình kinh hãi, chư tướng sau lưng y cũng đều biến sắc.

Người trẻ tuổi mặc cẩm bào có võ sĩ hộ vệ vây quanh bước vào trong viện, binh sĩ Cảnh bị doanh đã tách ra một đường đi, người trẻ tuổi đó đi đến con đường nhỏ, chắp hai tay sau lưng, dừng bước chân, đưa mắt liếc nhìn mọi người, ánh mắt cuối cùng dừng ở trên mặt Vân Thương Lan, một bàn tay nâng lên, sờ bộ râu chữ bát của mình, thản nhiên nói:

- Thấy bổn vương, vì sao không bái kiến?

Vân Thương Lan do dự một chút, cuối cùng chậm rãi quỳ xuống, đặt bội đao ở một bên, chắp tay nói:

- Vân Thương Lan tham kiến Nhị hoàng tử!

Các tướng phía sau ngơ ngác nhìn nhau, nhưng đến khi Vân Thương Lan quỳ xuống, mọi người đều quỳ theo.

Người trẻ tuổi này, hóa ra lại là Nhị hoàng tử của nước Khánh.

Năm năm trước, cung Hàn Dục trong hoàng cung nước Khánh bị cháy sạch không còn một mảnh, trận hỏa hoạn đó, cướp đi vô số sinh mạng, mà hai người tôn quý nhất, đương nhiên là Hoàng hậu nước Khánh và Khánh Thái tử.

Hoàng hậu nước Khánh sau khi vùi thân nơi biển lửa, Lỗ phi lúc ấy đang làm phi trở thành Hoàng hậu, đó là Khánh hậu hiện giờ.

Mà sau khi Khánh Thái tử chết, vị trí Thái tử để trống, Nhị hoàng tử ở kinh thành rất có thế lực, bên người có một đám quan viên tùy tùng, nhưng lúc đó hai vị đại thần quan trọng nhất trong triều là Thừa tướng và Thương Chung Ly lại đều ủng hộ tính tình ôn hòa của Tam hoàng tử, kể từ đó, Tam hoàng tử cuối cùng cũng được lên ngôi Thái tử.

Để tránh cho Nhị hoàng tử không cam lòng làm chuyện không hay, vị hoàng tử này lập tức được phong vương nơi cực bắc nước Khánh, trên thực tế chính là lấy danh nghĩa phong vương đem Nhị hoàng tử trục xuất khỏi kinh thành, rời xa trung tâm chính trị, từ đó tới nay, Tam hoàng tử mới có thể ổn định ở vị trí Thái tử.

Sau khi Nhị hoàng tử bị đuổi đi khỏi kinh thành, không có ý chỉ của Hoàng đế, tuyệt đối không được nhập kinh.

Nhưng hôm nay vị Nhị hoàng tử này lại đột nhiên xuất hiện ở trước mắt mọi người, điều này khiến ai nấy đều cảm thấy giật mình, lại sinh ra một loại dự cảm cực kỳ không rõ ràng.

Vân Thương Lan tuy rằng quỳ một gối xuống trước mặt Nhị hoàng tử, nhưng trong lòng y biến động không ngừng.

Nhị Hoàng tử vào kinh, mình lại không có chút tin tức gì, không hề nghi ngờ, vị Hoàng tử này nhất định là bí mật vào kinh, đối với Tử Y Vệ cũng chưa chắc có thể nhận thấy được.

Nếu Thánh thượng hạ chỉ triệu gã về kinh, gã căn bản không thể giấu giếm mọi người vụng trộm nhập kinh, gã nếu lặng yên không một tiếng động bí mật vào kinh, như vậy rất có thể âm thầm như bóng ma nhập kinh.

Đây là thời điểm nhạy cảm nhất, gã đột nhiên vào kinh, mục đích là ở chỗ nào?

Điều khiến cho Vân Thương Lan không nghĩ ra nhất chính là Nhị hoàng tử làm sao có thể điều động được Cảnh bị doanh?

Sau lưng gã dẫn theo một tiểu đội hộ vệ trong cung, mà hộ vệ trong cung là vũ khí của hậu đảng, nói cách khác, cũng chỉ có Khánh hậu có khả năng huy động hộ vệ trong cung, đây cũng đã để lộ ra một tin tức rất rõ ràng.

Nhị hoàng tử đã cùng Khánh hậu cấu kết một phe.

Vân Thương Lan lúc này trong lòng vô cùng khiếp sợ. Tử Y Vệ thuộc hạ của y đều không phải là không có người theo dõi ở quận Bắc, hơn nữa ở đầu kia cũng đã sắp xếp người chú ý tình hình Bắc vương phủ.

Chuyện Nhị hoàng tử ở quận Bắc mục nát, y đương nhiên biết rất nhiều, nhưng cũng không quản nhiều lắm, y chủ yếu chỉ theo dõi, ngay cả Nhị hoàng tử và trong cung có duy trì liên hệ hay không, đây cũng là nhiệm vụ Thương Chung Ly dặn dò kỹ, chính là lo lắng Nhị hoàng tử tuy bị đày ra tới quận Bắc, nhưng vẫn như cũ có ý vương vấn nhòm ngó trong kinh, ý đồ gây rối.

Chẳng qua mấy năm nay Nhị hoàng tử tuy rằng việc ác không có việc gì không làm, ở quận Bắc giết hại trai gái vô tội là chuyện cơm bữa, nhưng cũng không có bộ dạng vương vấn nhòm ngó kinh thành.

Nhưng chuyện hiện tại cho thấy, Nhị hoàng tử chẳng những cùng với trong cung câu kết, mà còn trực tiếp câu kết cùng hậu đảng.

Đôi bên liên hệ, nhất định là bí mật vô cùng, nếu không Tử Y Vệ cũng không thể không phát hiện được một chút manh mối nào như vậy.

Hai thế lực này cấu kết với nhau cùng vùng lên khủng bố, đó cũng là việc không nói cũng biết được.

Vân Thương Lan vốn định làm ra một tấm lưới, nhận hết trách nhiệm sau khi tiêu diệt hậu đảng, nhưng y không thể tưởng tượng được, Khánh hậu sớm đã nghĩ ra đối sách ứng phó tốt hơn, ngược lại dẫn đầu làm ra một tấm lưới, quăng ngược trở lại muốn tiêu diệt hết bọn Vân Thương Lan.

Vân Thương Lan không phải không cẩn thận, y không coi thường năng lực của đám đàn bà, nhưng y rốt cục thật không ngờ, Khánh hậu lại ra đòn sát thủ, không ngờ chính là vị Nhị hoàng tử này.

Đối với sự xuất hiện của Nhị hoàng tử, đối với việc Nhị hoàng tử và Khánh hậu cùng liên kết một phe, Vân Thương Lan trong lòng tuy rằng giật mình, nhưng làm y càng giật mình, cũng là Cảnh bị doanh bao vây Tổng chế sử phủ đệ.

Y vô cùng tự tin, cho rằng dù là Nhị hoàng tử cũng không có khả năng điều động Cảnh bị doanh, nhưng hiện giờ Cảnh bị doanh đã bị điều động, đó chỉ có thể nói rõ mình đã phạm vào một sai lầm lớn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio