Quyền Thần

chương 942: bốn hai năm, một giấc mộng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong vô thức, trên bàn cờ đã giăng khắp nơi các quân cờ đen trắng, giữa buổi nói chuyện, thế cục trên bàn cờ cũng cực kỳ lẫn lộn, từ bên ngoài nhìn vào, cờ của Hàn Huyền Đạo đã chiếm thế thượng phong, nhưng Hoàng đế trên bàn cờ ngay từ đầu đã bày ra một số nước cờ ám muội, lúc này cũng đã hiện ra mối họa thật lớn, Hàn Huyền Đạo muốn nắm lấy cục diện cờ này, lại cần tổn hao công phu một phen.

- Ngươihạ độc trẫm từ khi nào?

Hoàng đế đột nhiên hỏi.

Hàn Huyền Đạo mặt nhăn mày nhíu, hỏi ngược lại:

- Nếu không phải Hàn Mạc đoạt binh quyền Tây Bắc, mang binh trở về yểm trợ, mà là Thái tử điện hạ đem quân đánh vào kinh thành, Thánh thượng có thể cho quan viên thế gia một con đường sống không?

Hoàng đế thản nhiên cười, nói:

- Việc này ngươi còn cần hỏi trẫm?

Hàn Huyền Đạo thở dài:

- Là thần hỏi nhiều rồi. Mục tiêu cuối cùng của Thánh thượng là diệt trừ thế gia đại tộc. Nếu binh quyền Tây Bắc đến tay, tự nhiên sẽ không để cho chúng ta sống sót.

- Trẫm biết Thái tử một bước đi nguy hiểm, nhưng trẫm nguyện ý cho y một lần thử thách nữa.

Hoàng đế bình tĩnh nói:

- Tô Vũ Đình là người thanh niên có hùng tâm, hắn nguyện ý trợ giúp Thái tử thành sự, là tướng của Tô gia. Thái tử nếu đại sự thành công, Tô gia đương nhiên có công, nhưng các bộ tộc khác nhất định sẽ không tiếp tục sống sót. Thái tử nếu bại, Tô gia cũng không có kết quả gì tốt.

Ngài thở dài, nói:

- Theo tính toán của trẫm, bất kể là Thái tử thành hay bại, quan viên thế gia các ngươi dường như đều không có khả năng sống sót. Chỉ có điều trẫm ngàn tính vạn tính, thật không ngờ Hàn Mạc có thể vào thành liên lạc với người Tây Hoa Thính, càng không ngờ hắn có thể thuyết phục tướng sĩ Cửu Môn đã buông vũ khí lại một lần nữa cầm lấy vũ khí, làm hỏng đại sự của trẫm rồi. Trẫm mỗi khi nhớ tới, luôn cảm thấy mình làm ra tảng đá đập vào chính chân mình, ai… người tính không bằng trời tính, trẫm tuy là con trời, nhưng lần này, Thiên phụ của trẫm đã không trợ giúp trẫm!

- Một chiêu lỡ tay, cả bàn đều thua.

Hàn Huyền Đạo cũng khẽ thở dài:

- Thánh thượng ngày đêm nghĩ cách diệt trừ thế gia này của chúng ta, chúng ta sao có thể chờ chết? Bệ hạ qua cầu rút ván, chính là bất nhân bất nghĩa, chúng ta những người này nếu muốn sống sót, cũng chỉ có thể tử chiến tới cùng.

Ông ta ngừng một chút, dường như nghĩ tới cái gì, sau một lát mới nói:

- Thánh thượng tâm sâu sắc, che dấu vô số người, hai năm trước hai nhà Diệp Ngô sau khi bị tiêu diệt, thần mới điều động nhân lực vật lực âm thầm điều tra, cuối cùng cũng biết đại cục do Thánh thượng bày ra, không dối gạt Thánh thượng, thần mỗi khi được tin đến trong lòng liền hoảng sợ, đêm tối khó ngủ.

Con mắt của ông ta bỗng nhiên trở nên sắc bén như đao phong nhìn chằm chằm vào mắt Hoàng đế:

- Sau khi Hoàng tộc nắm trong tay quận Bột Châu, thế lực càng lúc càng lớn, mấy tháng trước, Thái tử không tham dự chính sự bỗng xin đi tuần tra Tây Bắc, thần chỉ biết tay Hoàng tộc bắt đầu muốn giơ về phía quân Tây Bắc rồi. Trong lòng thần bất an, nếu bị Thánh thượng nắm giữ quân Tây Bắc, mấy thế gia này của chúng ta còn có thể còn con đường sống sao?

- Trẫm hiểu.

Hoàng đế vuốt cằm:

- Khi Thái tử đi tới Tây Bắc, ngươi liền mượn tên cung nữ Linh Yến Nhi hạ độc trong canh của trẫm?

- Thánh thượng nếu tiếp tục nghĩ cách đối phó thế gia ta, Đại Yến ta tất loạn, cho nên thần chỉ có thể đưa ra hạ sách này. Nhưng thần không dám lừa gạt Thánh thượng, chẳng những Hoàng hậu đối với việc này không biết chút nào, ngay cả Linh Yến Nhi cũng không biết thần đưa cho nàng độc dược.

Hàn Huyền Đạo rất thẳng thắn thành khẩn nói:

- Nàng tưởng chỉ là dược liệu quý hiếm dùng giúp Thánh thượng bồi bổ thân thể mà thôi.

- Hàn Huyền Đạo, xem ra lá gan của ngươi thật sự rất lớn.

Hoàng đế cười lạnh nói:

- Ngươi hạ độc trẫm, vốn là to gan lớn mật, hôm nay còn dám phụng chỉ tiến cung, chẳng lẽ ngươi cảm thấy trẫm sẽ không mượn cơ hội này để giết ngươi?

Hàn Huyền Đạo mặt không đổi sắc, nghiêm nghị nói:

- Thần vì ổn định và hòa bình lâu dài của nước Yến, không đành lòng nhìn lại cảnh lầm than, chỉ có thể làm như vậy, xin Hoàng thượng thứ tội. Thần không sợ chết, Thánh thượng nếu muốn ban thưởng cái chết, xin cứ mở lời!

- Vì ổn định và hòa bình lâu dài?

Hoàng đế cười ha hả:

- Hàn Huyền Đạo, ngươi nói chuyện quả nhiên là đường đường chính chính giả nhân giả nghĩa, ngươi hại độc trẫm, còn muốn trẫm thứ tội?

- Tối nay thần tiến cung, mục đích chân chính, chỉ muốn nói với Thánh thượng một câu!

- Cái gì?

- Tiền phương chính sự đang gấp, Đại Yến ta không thể đồng thời sụp đổ hai cây cột!

- Hàn Huyền Đạo, ngươi còn trâng tráo mà không biết ngượng, hay là ngươi cảm thấy tự mình có thể trở thành trụ cột của Đại Yến ta?

Hàn Huyền Đạo vẻ mặt bình tĩnh, gật đầu nói: Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

- Thần không dám tự coi nhẹ mình. Nhưng thần cũng có thể khẳng định, nếu bệ hạ và thần cùng đi, như vậy Đại Yến ta nhất định loạn từ trên xuống dưới. Hậu phương bất ổn, quân đội nước Yến ta dẫu dũng mãnh phi thường cũng không có đủ thực lực cùng nước Ngụy giao chiến. Tiền phương lòng quân nhất loạn, chắc chắn khó có thể khống chế, mà các quận cường hào cũng nảy sinh đại sự, toàn bộ nước lâm vào bên trong náo động cực lớn… Đây chẳng lẽ là điều Thánh thượng muốn nhìn thấy?

Hoàng đế lạnh lùng cười, cũng không nói lời nào.

Gió đêm thổi, tay Hoàng đế nhè nhẹ nắm vào.

Một lúc lâu sau, Hoàng đế mới lộ ra một tia cười quái dị, gằn từng chữ:

- Hàn Huyền Đạo, trẫm cho dù không giết ngươi, kết cục này ngươi cũng không thể là người thắng được. Trẫm…ở dưới này chờ ngươi chơi cờ!

Dịch Không Đình lấy một địch ba, càng ngày càng đuối sức, bả vai đã bị lão già đánh một chưởng thật mạnh, cả cánh tay phải trở nên bủn rủn vô lực, lão vài lần muốn lao ra đoạt lấy ngựa mà chạy, nhưng ba người đem lão bao vây kín không một kẽ hở, căn bản không có khe hở để trốn thoát.

Dịch Không Đình trong lòng tràn ngập ảo não.

Võ công của lão vốn cực kỳ dũng mãnh, nhưng bởi vì hao tổn nguyên khí, hiện giờ lại phải chết trong tay ba người như thế này, thật sự có chút không cam lòng.

Trong lòng lão càng tiếc nuối, là nhiệm vụ Hoàng đế ủy thác đã không thể hoàn thành.

Đang lúc nguy cấp, lại nghe được một trận vó ngựa vang lên, Dịch Không Đình trong lòng âm thầm kêu khổ, cứ tưởng đây là viện binh của kẻ địch, lấy một địch ba còn phải cố hết sức, kẻ thù lại có thêm viện binh, mình có chắp thêm cánh cũng khó thoát rồi.

Trong bóng đêm, chỉ thấy năm sáu con tuấn mã phi tới, ba người vây đánh Dịch Không Đình hiển nhiên cũng giật mình kinh hãi, năm sáu kỵ binh giống như gió xoáy từ trong đêm tối, quét qua đây, cưỡi trên lưng năm sáu con tuấn mã đều khoác áo choàng lớn màu đen, đầu cũng đội nón tre, mắt nhìn lại đây, lập tức người cưỡi đều xuất thủ, trong tay không ngờ đều cầm theo nỏ tiễn.

Không có lời vô nghĩa gì, mấy người đến được gần nơi, bưng tên nỏ, nhắm ngay vào ba người bao vây đánh Dịch Không Đình bắn tên ra.

Có thể lập tức bắn tên, cũng không dễ dàng, nhưng mấy người này chẳng những động tác thành thạo nhanh nhẹn, hơn nữa độ chính xác rất tốt.

- Vù, vù, vù

Một trận vang lên, đúng là có một gã vây đánh Dịch Không Đình trúng tên nỏ của người đội nón tre ngã xuống đất, hừ cũng không hừ một tiếng, lập tức chết ngày. Trận tiễn nỏ này hiển nhiên đã trải qua quá trình tẩm chất kịch độc, gặp máu liền phát tác.

Người đội nón tre và một đồng bọn nhanh nhẹn tránh thoát.

Dễ Không Đình lão luyện vô cùng, người tới vừa ra tay, lão liền biết là cứu binh, cũng không trì hoãn, dốc toàn bộ khí lực, hướng về phía lão già đội nón tre kia bay vọt qua, muốn đoạt ngựa rời đi.

Mấy tên kỵ sĩ đó bất ngờ xuất hiện, cũng không tiếp tục bắn chết lão già đội nón tre, mà đồng thời đem tên nỏ bắn về phía hai con tuấn mã, tuấn mã kêu lên bi thảm, xoay người ngã xuống đất, lúc hai con tuấn mã ngã trên mặt đất không thể nhúc nhích được, mấy tên kỵ sĩ như gió lao tới lại rời đi như gió, thật sự giống như một đợt gió đảo qua, gần như chỉ bắn ra vài mũi tên mà thôi.

Thế nhưng cũng đã đủ.

Dịch Không Đình xoay người trên tuấn mã, cương ngựa run lên, nhằm hướng Tây chạy như bay mà đi, lão già đội nón tre muốn đuổi theo, nhưng hai con tuấn mã đã bị giết, không có tuấn mã mà đuổi giết.

Dưới bóng đêm, lão già đội nón tre chậm rãi tháo nón tre xuống, lộ ra một khuôn mặt có chút già nua, chính là Hàn Ẩn thủ lĩnh của Ảnh Tử Vệ thuộc hạ Hàn Huyền Đạo.

Nhìn bóng Dịch Không Đình thấp thoáng xa xa, trong mắt Hàn Ẩn bỗng nhiên sát khí mãnh liệt.

Lúc sáng sớm, Hàn Huyền Đạo vẻ mặt lãnh đạm từ hoàng cung đi ra, chưa lên xe ngựa, đã có một tên người hầu bước nhanh tới, trình lên một phần mật hàm:

- Đại nhân, mật hàm chim bồ câu đưa tới!

Hàn Huyền Đạo mở mật hàm ra, coi một lượt, thần sắc trở nên cực kỳ quái dị.

Ông ta đem mật hàm bỏ vào trong tay, tay nắm chặt, chỉ trong nháy mắt, tấm mật hàm kia đã bị tay xiết cho mục nát, ông ta đem mật hàm đã nát nhừ giao cho người hầu kia, người đó cũng ném vào trong miệng nuốt đi.

Hàn Huyền Đạo ngẩng đầu, nhìn phía chân trời ánh bình minh xuất hiện, thần sắc cực kỳ quái dị, sau một lúc, ông ta mới than khẽ một tiếng:

- Tiểu Ngũ, chớ có trách ta!

Trong Ngự hoa viên, Hoàng đế chắp hai tay sau lưng, lúc này ánh bình minh cũng đang xuất hiện ở phía chân trời.

Vẻ mặt ngài rất bình tĩnh, gió nhẹ hây hây, thổi bay long bào.

Một lúc sau, ngài mới nhẹ nhàng nói:

- Bốn mươi hai năm một giấc mộng, một thời vinh hoa một chén rượu, sinh không biết tử cũng không biết, năm tháng chỉ như trong mộng!

Xoay người, dọc theo con đường nhỏ chậm rãi đi trước.

Bên trong Ngự hoa viên lạnh lẽo, vị Hoàng đế nước Yến bóng dáng cô đơn càng cô đơn, bốn mươi hai năm một giấc mộng, theo gió mà đi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio