Hàn Mạc và đám thuộc hạ nắm chặt đao, so với toán người kia, quân Yến dĩ nhiên là được huấn luyện tốt hơn, tiến thoái thuần thục, bảy tám tên binh sĩ đã bước lên, cầm tấm thuẫn tạo thành một tuyến phòng ngự, các binh sĩ còn lại lấy thường trương ra, hoặc giương cung cài tên, cũng nhằm về phía kẻ địch.
So sánh nhân số, đối phương hơn hẳn hai mươi người, nhưng nếu so sánh năng lực giao chiến, quân Yến tất nhiên là chiếm thượng phong, dọc theo đường đi ăn thịt thú uống nước suối sức lực khôi phục tinh thần phấn chấn, bao mệt mỏi dường như tiêu tan hết, lúc này nếu động thủ, đối phương chưa chắc đã chiếm được ưu thế.
Tuy nhiên Hàn Mạc cũng biết, nếu lúc này cùng đối phương giao đấu có thể không thua nhưng nhà binh có câu: đả thương địch thủ mười phần thì bản thân mình cũng tổn thương tám phần, nhìn đám người kia dáng điệu hung hãn đeo dao mang cung cũng không bình thường, nếu giao thủ, các huynh đệ phía mình chỉ sợ sẽ thương vong không nhẹ, lập tức trầm giọng nói:
- Các huynh đệ không được hành động thiếu suy nghĩ, hết thảy chờ lệnh ta!
Bốn, năm mươi người kia xếp thành hình cánh quạt tiến lến, cách khoảng mười bước, chợt có một gã kêu lên:
- Ồ, hình như là binh lính!
Đoàn người Hàn Mạc lúc xuất Đình Thủy quan đều cải trang thành quân Ngụy, tuy rằng hiện giờ giáp trụ phần lớn đã te tua, vết máu loang lổ, thậm chí có một số người giáp trụ rách hết chỉ còn áo ngắn bên trong, nhưng đối phương vẫn có thể dễ dàng nhận thấy đây là binh lính triều đình.
Hàn Mạc cố ý nén giọng, dùng một loại âm thanh khàn khàn, quát:
- Các ngươi là ai? Vì sao dám chặn đường? Muốn tạo phản sao?
Lập tức bên kia có một gã dáng người vạm vỡ, mặc áo ngắn, hở ngực, lộ ra đám lông xù xì, hai cánh tay ngắm đen cơ bắp cuồn cuộn, nét mặt cực kỳ dữ tợn, vai đeo hộp tên, tay cầm đồng xoa, hình như là binh khí của hắn, người này hiển nhiên là đầu lĩnh, bước ra khỏi hàng, cao giọng nói:
- Quan gia xin đừng hiểu nhầm, chúng ta là người tốt, không phải phản tặc.
Gã nhìn đám đoàn người Hàn Mạc mặc khôi giáp, đoán là binh sĩ Ngụy quốc.
Hàn Mạc cười lạnh:
- Nếu không phải tạo phản, vì sao phải nhằm cung tên vào chúng ta? Các ngươi thật là to gan.
Gã trai tráng vội vàng trở lại:
- Buông vũ khí xuống, là người trong nhà.
Đám người kia lúc này mới buông cung tên xuống.
Gã trai tráng kia cao giọng nói:
- Đúng rồi. Quan gia muốn đi đâu? Xem bộ dáng thì hình như đang lạc đường, không biết chúng ta có thể giúp được gì không?
Hàn Mạc cũng không nói nhiều, đưa tay ra vẫy gã trai tráng kia:
- Ngươi lại đây!
Gã trai tráng hơi sửng sốt, do dự một chút, quay đầu lại nhìn đám thuộc hạ, thấy mình đông quân thế mạnh, đối phương tuy là binh gia nhưng hẳn cũng không làm được gì mình, liền cẩn thận đi lên, giữ khoảng cách khoảng năm sáu bước chân, ôm quyền nói:
- Tiểu nhân tên Hầu Bưu, tham kiến đại nhân!
Hàn Mạc quan sát Hầu Bưu vài lần, rồi nói:
- Chúng ta là quân Nam Sơn, lão tử là Thống lĩnh Nam Sơn quân, ngươi có thể gọi ta là Vi thống lĩnh.
Hầu Bưu cười nói:
- Hóa ra là Vi thống lĩnh, nghe danh đã lâu.
Hàn Mạc trong lòng thầm nghĩ: "Ngươi có thể nghe danh ta đã lâu, có mà quỷ". Nhưng nét mặt vẫn nghiêm nghị, nói:
- Chúng ta và quân Yến đang đánh nhau, sau bị lạc đường, cho nên mới đến đây.
Hầu Bưu thầm nghĩ "quả đúng là như thế", vội hỏi:
- Vi thống lĩnh tất là thắng trận, đuổi theo quân Yến nên mới bị lạc đường.
Hàn Mạc ho khan một tiếng, chỉ vào đám thuộc hạ của gã:
- Hầu Bưu, lão tử hỏi ngươi, các ngươi đeo dao mang cung, tụ tập nhau lại, là muốn làm cái gì?
Hầu Bưu do dự một chút, cũng không nói gì, Hàn Mạc hừ lạnh một tiếng, Hầu Bưu đành miễn cưỡng:
- Vi thống lĩnh, mọi người đều là nghĩa sĩ dân gian, là muốn cộng phó quốc nạn, vì nước tận sức.
-Vì nước tận sức?
Hàn Mạc cười lạnh:
- Một đám người lang thang trong núi, tận sức cái gì? Bản tướng xem ra các ngươi ở trong này là muốn nhân lúc cháy nhà đi hôi của thì đúng hơn.
Hầu Bưu vội xua tay nói:
- Vi thống lĩnh hiểu nhầm rồi, không dối gạt Vi thống lĩnh, từ trước đến nay mọi người cũng tích cóp được chút tiền vốn, nhưng hiện giờ, quốc nạn ập xuống, cường địch xâm lấn, mọi người cũng đều muốn vì nước xuất lực, vốn mọi người đều đã thảo luận sẽ đi đến Kinh Đô thành tham chiến, chống lại kẻ thù…
Hàn Mạc thản nhiên hỏi: Text được lấy tại
- Lên kinh thành mà đi hướng này sao?
Hầu Bưu xua tay:
- Vi thống lĩnh đừng nóng vội, vốn là định đi kinh thành, nhưng hôm qua nhận được tin báo có một toán quân Yến đột kích quận Nam Sơn, nên định đuổi bắt bọn họ.
- Người Yến?
Hàn Mạc nhíu mày, binh lính bên cạnh vẫn nắm chắc đao thương.
- Đúng đúng đúng, chúng ta được tin, tối hôm qua có người phát tín hiệu, đối phương có hơi hai mươi người, tuy rằng cải trang cách ăn mặc nhưng khẳng định là quân nước Yến.
Hầu Bưu nói chắc nịch:
- Vì thế chúng ta liền đuổi theo bọn họ, hôm qua ở bên đường thấy có ký hiệu, ta mới tụ tập đám nghĩa sĩ này, theo ký hiệu đuổi đến đây. Đám Yến nhân kia chắc chắn là thám báo nước Yến, nếu bắt được bọn họ giao cho quan phủ, haha…
Nói đến đây, trên mặt gã hiện ra vẻ hưng phấn không thể che dấu.
Trên thực tế, lúc này, từ thành Kinh Đô đã phát ra mệnh lệnh, khắp đất Đại Ngụy, mỗi một người dân, bất kể thân phận thế nào, chỉ cần lập công lao trong lần này, đều được phong thưởng, thậm chí, nếu là thổ phỉ trộm cướp, chỉ cần có lòng đền nợ nước, thì cũng có thể được đặc xá tội lỗi trước đây, chuyện cũ bỏ qua.
Chính vì như thế, nên các nghĩa sĩ trong giang hồ đều hướng về thành Kinh Đô tập kết rất đông.
Ngụy quốc nghèo đói, rất nhiều lê dân vì bất đắc dĩ mà vào rừng làm sơn tặc, so với bốn nước, Ngụy quốc nạn trộm cướp rất nghiêm trọng, mà núi rừng quận Sơn Nam, là khu vực trộm cướp hung hăng ngang ngược nhất.
Hầu Bưu là một trong những tướng cướp khét tiếng của quận Sơn Nam, dưới tay cũng có hơn mười huynh đệ, ngày thường vào nhà cướp của, tàn ác hung bạo, có thể nói là đứng hàng đầu đám sơn tặc vùng núi này.
Vì thế nên nếu là lê dân bình thường rất ít người dám đi lên vùng núi rừng này, hiện giờ triều đình nước Ngụy ban ý chí, bất luận xuất thân, chỉ cần tham chiến lập công, có thể miễn cho tất cả tội cũ, hơn nữa, còn được phong thưởng công trạng.
Đám người Hầu Bưu nghe tin này, liền họp nhau lại, chuẩn bị đi về kinh thành, mộ lính lâp công, coi như tìm được con đường sống.
Ngay tại khi xuất phát thì nắm được tin tức có một đội quân nước Yến mang theo binh khí, xâm nhập vào địa hạt quận Sơn Nam.
Biết được tin này, Hầu Bưu cảm thấy cơ hội đã đến.
Gã trong tay quân số không đủ, hơn nữa, cảm thấy quân binh nước Yến không dễ đối phó, vì sự an toàn, gã phái hai tên thuộc hạ đi do thám rồi lưu lại ký hiệu ven đường, lại phái người đi thông báo cho đám thổ phị gần đó, tụ tập chừng năm mươi người, cảm giác có thể đủ sức ứng phó đám người nước Yến, lúc này mới dám lần theo ký hiệu đuổi theo.
Đám thổ phỉ này hiểu, nếu có thể bắt được đội quân nước Yến kia, tất nhiên là có công lớn, nhất định sẽ được ban thưởng, nên rất hưng phấn.
Gặp đám người Hàn Mạc, Hầu Bưu đương nhiên cho rằng đây chính là đám người nước Yến kia, mới sẵn sàng giao thủ.
Hàn Mạc lúc này trong lòng nghi hoặc, không biết người mà bọn chúng định đuổi bắt là ai, không biết có phải là thám báo do Hàn Huyền Linh phái đi tìm hiểu tình hình, vì thế nói:
- Rất khéo, chúng ta cũng đang định đi về kinh thành, việc này, phiền các ngươi giúp một phen.
Hầu Bưu thần sắc cổ quái, cười nói:
- Vi thống lĩnh khách khí, chuyện này không dám làm phiền chư vị quan gia.
Chợt nghi hoặc hỏi:
- Vi thống lĩnh muốn đi thành Kinh Đô sao? Các ngài không phải quân Sơn Nam? Vì sao phải đi kinh thành?
- Vì sao phải đi kinh thành, lại cần bẩm báo với ngươi sao?
Hàn Mạc lạnh lùng nói.
Hầu Bưu vội cười:
- Không dám không dám, chỉ có điều nghe nói nước Phong mới xuất binh, nên nghĩ rằng quân Nam Sơn vốn là canh giữ biên giới Nam Phong, không biết vì sao Vi thống lĩnh muốn vào kinh?
"Phong quốc xuất binh?" Hàn Mạc nhíu mày, trong mắt không giấu được vẻ giật mình.
Hầu Bưu đã nói:
- Cũng là nghe các huynh đệ khác mật báo, không biết thật hay giả. Chỉ nói một vạn đại quân nước Phong đã vượt qua cảnh nội Phong quốc, tiến nhập vào đất nước Ngụy.
Gã nắm chặt tay, chém mạnh xuống:
- Đám man di kia, đúng là thừa nước đục thả câu, trước kia chỉ thu lu ở trong ổ của mình không dám ra ngoài, giờ thấy nước Ngụy chúng ta nguy nan, liền nhe răng cắn. Tuy nhiên, có quân Sơn Nam ở đây, đảm bảo đám man di kia sẽ phải tháo chạy.
Hàn Mạc trong lòng giật mình, hắn biết Phong quốc xưa nay đều vô can đến chiến sự, tiền triều náo động, thiên hạ hình thành bốn nước, ba quận phía Nam thoát khỏi sự khống chế, thành lập Nam Phong quốc, tuy rằng đã trải qua nhiều lần binh biến, đặc biệt là Ngụy quốc thường xuyên có bạo động, thậm chí nước Yến cũng từng có mấy lần động binh đao, nhưng cho tới nay, người nước Phong chỉ ở trên đất của mình nghênh địch, chưa từng rời khỏi quốc thổ xuất binh giao chiến, lần này đột nhiên rời khỏi bổn quốc, xâm nhập biên cảnh nước Ngụy, quả là tin tức khiến người ta giật mình.
Nói cách khác, nếu tin này là thật, như vậy nước Ngụy gặp phải không chỉ liên quân Yến Khánh mà là ba nước Trung Nguyên công kích toàn diện.
Điều khiến Hàn Mạc kinh hãi, hắn chính là thống soái tối cao của quân Yến, hơn nữa, trong tay còn nắm giữ mạng lưới thám báo Tây Hoa Thính, lại không hề có chút tin tức nào về việc nước Phong tham chiến lần này.
Bất luận một quốc gia nào phát động binh đao, tuyệt đối không thể là chuyện bất thình lình ra tay được, trước đó, chắc chắn phải có một quá trình chuẩn bị.
Nước Phong xuất mấy vạn binh, hiển nhiên là dốc toàn lực, như thế hành tung của đại quân trước đó, khẳng định là sẽ không thể che giấu, mà các quốc gia khác không hề hay biết, như vậy có thể hiểu kế hoạch xuất binh của nước Phong lần này vô cùng bí mật.
Hiển nhiên, người nước Phong cũng đã che mắt được Tư Hã Hạo Nguyệt.
Nếu không phải cầm chắc nước Phong không dễ dàng xuất binh, Tư Mã Hạo Nguyệt sẽ không mạo hiểm điều động toàn bộ hai vạn quân Sơn Nam như vậy.
Có thể che mắt Tư Mã Hạo Nguyệt, người nước Phong xem ra cực kỳ quỷ dị.
Hắn bỗng nhiên hiểu, vì sao quân Sơn Nam chịu nhục nhã đột nhiên rút khỏi nhất tuyến cốc. Quả đúng là quân tình khẩn cấp, bọn họ chỉ có thể rút toàn quân nghênh chiến quân Nam Phong.
Bốn nước Trung Nguyên, toàn bộ đã bị cuốn vào trận đại chiến tàn khốc này.