Thuần Dương lão đạo dùng phất trần cản ám tiễn của Hàn Mạc, mắt thấy Tào Ân nằm trên mặt đất không dậy nổi, trong mắt lóe ra hàn ý, trầm giọng nói:
- Hầu gia, có thể chống đỡ được một chưởng cuối cùng này của bần đạo, bần đạo sẽ không làm khó.
Lúc này lục phủ ngũ tạng Tào Ân gần như đều đã bị đánh rách tả tơi, có thể nói là hấp hối, cũng may y vẫn dùng thân đồng tử tu luyện công pháp, chính là thân thể thuần dương, miễn cưỡng dùng kình khí còn sót lại chống đỡ được. Nhưng lúc này y giống như lửa của ngọn nến, chỉ cần gió thổi qua sẽ tắt, mà một chưởng cuối cùng này của Thuần Dương lão đạo, giống như một trận gió bão, thật sự đánh lên người Tào Ân, đó là chắc chắn phải chết.
Kình khí trên chưởng của Thuần Dương lão đạo mạnh mẽ, thân thể nhẹ nhàng nhào tới Tào Ân, một chưởng này muốn chụp lên đầu Tào Ân. Đúng lúc này, lại nghe một âm thanh hùng hồn vang lên:
- A Di Đà Phật, hạ thủ lưu tình!
Trong giọng nói, Thuần Dương cảm giác kình phong người bên cạnh đánh úp lại, rất nhanh chóng, kình phong cực kỳ mạnh mẽ giống như kim cương. Dùng tu vi võ đạo của Thuần Dương lão đạo, trong lòng biết kình địch tới, một chưởng của mình chụp tới, tất nhiên có thể khiến Tào Ân hồn bay phách lạc, nhưng nếu chính mình bị người bên cạnh đánh trúng một chưởng, cho dù không chết cũng trọng thương.
Lão tự nhiên không lấy tính mạng của bản thân đổi tính mạng Tào Ân, lúc mành chỉ treo chuông, cổ tay vừa chuyển, một chưởng đánh về phía Tào Ân đột nhiên đổi hướng chuyển tới người bên cạnh, nghênh đón một chưởng đánh tới của người bên cạnh.
- Phanh!
Hai chưởng cùng chạm, một trận kình phong nổi lên, hai thân ảnh vừa tiếp xúc liền phân ra, đều lui về sau bảy tám bước mới đáp xuống mặt đất. Sau khi Thuần Dương lão đạo rơi xuống đất, thân hình lung lay, thần sắc trên mặt cực kỳ khó coi.
...
Mọi người ở đây thấy Tào Ân chắc chắn phải chết trong tay Thuần Dương lão đạo, người Yến quốc đều kinh sợ, nhưng chợt thấy một thân ảnh dường như nhảy ra từ hư không, ánh mắt mọi người hoa lên, liền thấy bóng dáng kia bay tới bên người Thuần Dương lão đạo, trong chớp mắt, Thuần Dương lão đạo và bóng người kia liền tách ra.
Bóng người kia và Thuần Dương lão đạo đã đối chưởng, phần lớn mọi người căn bản thấy không rõ, Hàn Mạc lại nhìn xem rõ ràng. Đợi hai người tách ra, hắn nhìn về phía bóng người kia, thấy được thân hình người nọ không cao, một bộ tăng y màu xám, râu bạc trăng bay bay, đúng là Huyền Cơ đại sư nhiều ngày chưa thấy.
Tuy rằng thân hình Huyền Cơ đại sư không cao, nhưng đứng nơi đó, giống như một ngọn núi lớn, ổn định ung dung, có một khí thế tốt lành.
Huyền Cơ đại sư đã cứu tính mạng Bích Di Nương, hơn nữa tâm địa bồ tát, chính là cao tăng trí tuệ lớn, Hàn Mạc vô cùng kính trọng lão. Thấy lão xuất hiện, hắn bước tới vài bước, thi lễ thật sâu với Huyền Cơ đại sư, nói:
- Đại sư đã lâu không gặp?
Huyền Cơ đại sư quay đầu nhìn Hàn Mạc, lại cười nói:
- Hóa ra là Hàn thí chủ.
Nhưng vào lúc này, lại nghe có một hồi tiếng bước chân vang lên, mọi người nhìn lại theo tiếng vang, chỉ thấy từ trong chỗ tối có ba bốn người chạy đến, người phía trước kính y màu xám, trên mặt mang theo một tấm mặt nạ màu bạc. Hàn Mạc nhìn thấy lập tức liền nhận ra, người này đúng là Mặc Thập Nhị Lang, là Đại Hoàng tử Khánh Quốc.
Mặc Thập Nhi Lang bước nhanh tới phía sau Huyền Cơ đại sư, liếc Hàn Mạc một cái, lập tức nhìn Thuần Dương lão đạo cười lạnh nói:
- Lão tặc đạo, tìm cơ hội tốt thủy chung không được, ngươi giúp kẻ xấu làm điều ác, hôm nay là tử kỳ của ngươi!
Huyền Cơ đại sư cũng không nói nhiều, bước nhanh tới bên người Tào Ân, ngồi xổm xuống ra tay như điện, vươn ngón tay điểm lên người Tào Ân. Tiếu Mộc và võ sĩ Yến Quốc liên quan không biết thân phận Huyền Cơ đại sư, còn tưởng rằng Huyền Cơ đại sư muốn ra tay thương tổn Tào Ân, đã có người tiến tới, cũng có người lạnh lùng nói:
- Chớ làm thương Hầu gia!
Hàn Mạc thấy thế, lớn tiếng quát:
- Đều không được động.
Trong lòng hắn rõ ràng, Huyền Cơ đại sự tất nhiên đang xem thương thế của Tào Ân.
Thuần Dương lão đạo nhìn thấy Huyền Cơ đại sư, sắc mặt vô cùng khó coi, lại thấy Mặc Thập Nhị Lang quát mắng, thản nhiên nói:
- Vở kịch tà ma, bần đạo sao có thể sợ hãi các ngươi?
Lão nhìn về phía Huyền Cơ đại sư, cười lạnh nói:
- Đại hòa thương, xưa nay ngươi không tranh quyền thế, vì sao hôm nay lại xen vào việc của người khác?
Huyền Cơ đại sư cũng không trả lời hắn, đóng nhiều huyệt đạo của Tào Ân, lại đứng dậy tới bên người Tống Thế Thanh nhìn xem, lập tức vươn tay ấn lên ngực Tống Thế Thanh một lát. Rất nhanh Tống Thế Thanh liền tỉnh lại, nhổ một ngụm máu đen từ trong miệng ra, Huyền Cơ đại sư lấy thuốc từ trên người, nhét vào miệng Tống Thế Thanh nói:
- Ăn vào đi!
Giọng nói lão hùng hậu, cũng có một cỗ uy nghiêm, Tống Thế Thanh lập tức nuốt viên thuốc vào bụng.
Huyền Cơ đại sư thấy Tống Thế Thanh uống viên thuốc vào, lúc này mới chậm rãi đứng dậy, nhìn về phía Thuần Dương lão đạo, hai tay tạo thành chữ thập, thần sắc uy nghiêm:
- A Di Đà Phật, Thuần Dương quốc sư, ngài cũng là người xuất gia, trên trời có đức hiếu sinh, Quốc sư cần gì phải hạ sát thủ, xem mạng người như cỏ rác?
Lão nhìn về phía những thi thể không một tiếng động, lắc đầu, trên mặt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.
Thuần Dương lão đạo giọng nói lạnh lùng:
- Đại hòa thượng, bổn Quốc sư làm, là vì quốc sự, dẫu sao ngươi cũng là người Khánh, chuyện này bần đạo khuyên ngươi vẫn không cần nhúng tay.
- Chúng sinh thiên hạ, không có phân biệt.
Huyền Cơ đại sư giọng nói mặc dù chậm, nhưng rất có lực:
- Đều được hoài thai mười tháng, trong cuộc đời đều phải chịu sinh, lão bệnh tử, oán ghét yêu thương, cầu không được thất khổ, nhập thự tất khốc, vào đông tất lạnh. Có lẽ cả đời có lẽ không giống nhau, nhưng đều chỉ có một tính mạng, Quốc sư coi tính mạng người giống như con kiến, có biết con kiến cũng là chúng sinh thế gian, không thể khinh bỏ.
Lão dừng một chút, bình tĩnh nói:
- Bần tăng còn xin Quốc sư buông dao mổ, chớ tiếp tục thương tổn tính mạng. Vong hồn nơi này, giờ bần tăng tụng niệm "Vãng Sinh Kinh" siêu độ cho bọn họ.
Thuần Dương lão đạo rung phất trần, thản nhiên nói:
- Đại hòa thượng, chớ có cho là bần đạo sợ ngươi. Bần đạo biết, năm đó phân định Thập phương danh tướng, Thiên Cơ lão nhân đánh giá năm đại danh tướng không cầm quyền, ngươi đứng ở trong đó, nhưng bàn đạo... bần đạo cũng không tin cái gì mà Thập phương danh tướng chứ.. ! Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - ệnFULL.vn
Nói tới đây, thân thể Thuần Dương lão đạo hơi lung lay, hiển nhiên vừa rồi đối chưởng với Huyền Cơ đại sư đã khiến lão bị thương.
Mặc Thập Nhị Lang bước lên trước, nâng ngón tay chỉ Thuần Dương Quốc sư nói:
- Yêu đạo, năm đó ngươi và Yêu hậu cấu kết với nhau làm vô số việc xấu xa, lại chèn ép đệ tử Phật môn chúng ta bốn phía, Khánh quốc ta vốn là nước Phật môn, lòng người lương thiện, nhưng sau khi đám yêu đạo ngươi tiến dần từng bước, Khánh quốc liền trở thành nơi chướng khí mù mịt. Các ngươi ngoài sáng tu đạo, thật ra là nanh vuốt của Yêu hậu, hại nước hại dân, Khánh quốc suy yếu như hôm nay, đám yêu đạo các ngươi khó thoát khỏi tội.
Trên mặt hắn cực kỳ phẫn nộ:
- Năm đó Đại Thông Thiên Tự là nơi thánh khiết ra sao, Phật quang chiếu khắp, vạn dân kính ngưỡng, thầy ta truyền lại đời sau lương thiện. Tề Thiên Quan hiện giờ, đều là nơi một đám tà ma ngoại đạo chiếm cứ, tối nay giết yêu đạo ngươi, sau này còn muốn một mồi lửa đốt sạch Tề Thiên yêu quan!
Thuần Dương lão đạo nhìn Mặc Thập Nhị Lang, đôi mắt phát ra vẻ quái dị, sau một lát, mới cười lạnh nói:
- Chỉ bằng đứa trẻ con như ngươi, cũng dám kêu gào trước mặt bổn Quốc sư sao?
Mặc Thập Nhị Lang cười loạn nói:
- Chuyện tới nước này, còn muốn tự xưng Quốc sư sao? Tối nay lấy mạng chó của ngươi, sau khi chém cánh tay của Yêu hậu, tự nhiên có thể chém Yêu hậu dưới đao!
Nói xong câu đó, gã không do dự nữa, đại đao trong tay vung lên, đã như một con sói hoang hung mãnh nhằm về phía Thuần Dương lão đạo.
Huyền Cơ đại sư hai tay tạo thành chữ thập, trong miệng thì thào cái gì, thần sắc nhìn qua hơi bất đắc dĩ.
Thuần Dương chân nhân và Huyền Cơ đại sư vừa rồi đối chưởng, Huyền Cơ đại sư chính là kình khí kim cương chính tông, tuy rằng so không được kình khí bá đạo như Thuần Dương chân nhân tu luyện, nhưng vô cùng mạnh mẽ, tuy không tạo thành thương tổn quá nặng với Thuần Dương chân nhân, nhưng lại chấn động vài chỗ gân mạch của Thuần Dương chân nhân, mà vài chỗ gân mạch này đúng là mạch tất phải qua khi tụ tập kình khí bá đạo, sau khi tổn thương, kình khí vận chuyển qua mấy chỗ gân mạch này liền vô cùng không trôi chảy, nói cách khác, mười phần kình khí của Thuần Dương chân nhân, giờ phút này căn bản không thể hoàn toàn vận ra, có thể vận ra khỏi người, chẳng qua sáu bảy thành mà thôi.
Mặc Thập Nhị Lang vọt tới trước mặt Thuần Dương chân nhân, đại đao trong tay đã bổ xuống, Thuần Dương lão đạo vương phất trần, cuốn về phía đại đao của Mặc Thập Nhị Lang.
Nếu luận võ kỹ, Thuần Dương chân nhân tự nhiên ở trên Mặc Thập Nhị Lang, nhưng sau khi giao thủ, Mặc Thập Nhị Lang cũng không lập tức rơi xuống hạ phong, dường như gã rất hiểu biết thủ đoạn của Thuần Dương chân nhân, ánh đao chớp động, hay thay đổi. Thuần Dương chân nhân thân hình nhẹ nhàng phất trần tung bay, nhìn như nhu hòa, nhưng sát khí tràn đầy.
Hàn Mạc xem trong mắt, nhưng trong lòng cũng hơi kinh ngạc.
Hơn một năm trước, Hàn Mạc từng giao thủ với Mặc Thập Nhị Lang, bản lĩnh của hai ngươi, khi đó sàn sàn ngang nhau, ai cũng không làm gì được ai.
Chỉ có điều trong một năm này, tu vi võ đạo của Hàn Mạc đột nhiên tăng mạnh, lúc trước không thể so sánh được, bản thân hắn kiêm tu ba công pháp lớn, Bát Bộ Côn Thuật cũng rất thành thục, tuy rằng Bát Bộ Côn Thuật không được đầy đủ, nhưng mấy bộ đầu cũng đã thông hiểu đạo lí, côn pháp lưu loát sinh động như mây bay nước chảy, vô cùng sắc bén, công pháp này phối hợp với Bát Bộ Côn Thuật, đã có được tu vi võ kỹ rất mạnh.
So sánh ra, tu vi võ kỹ hiện giờ của Mặc Thập Nhị Lang chắc chắn dưới Hàn Mạc.
Nhưng giờ phút này Mặc Thập Nhị Lang có thể đánh với Thuần Dương chân nhân võ kỹ cao siêu, thậm chí không rơi xuống hạ phong, tự nhiên là khiến Hàn Mạc rất giật mình.
Mặc Thập Nhị Lang giống như một con sói hoang hung mãnh, đao pháp thành thạo linh hoạt, chiêu thức cũng rất quái dị. Mà Thuần Dương chân nhân động tác nhẹ nhàng tự nhiên, phóng khoáng, chợt tới chợt đi, giống như một vị thần tiên già đang nhẹ nhàng nhảy múa.
Nếu không rõ chân tướng đột nhiên chứng kiến, mặt nạ như quỷ của Mặc Thập Nhị Lang, Thuần Dương chân nhân tự nhiên, phóng khoáng như thần tiên, còn nói Thuần Dương chân nhân chính là người lương thiện, mà Mặc Thập Nhị Lang chính là ác quỷ.
Mọi người ở đây, ngoại trừ Huyền Cơ đại sư nhắm mắt tụng kinh, những người khác đều trợn mắt há mồm nhìn hai người kia đánh nhau.
Hàn Mạc nhìn một lát, đột nhiên hiểu được, thầm nghĩ: "Xem ra Mặc Thập Nhị Lang đã sớm chuẩn bị một trận chiến với Thuần Dương lão đạo. Bộ đao pháp này của hắn, chưa chắc lợi hại, nhưng hoàn toàn ngăn chặn chiêu thuật của Thuần Dương lão đạo, chỉ sợ bộ đao pháp này chuyên môn dùng để đối phó Thuần Dương lão đạo.
Đấu một lát, Thuần Dương lão đạo không chiếm được một chút tiện nghi, sắc mặt càng thêm khó coi, thân thể lui mạnh về phía sau hai bước, đúng lúc này, mọi người ở đây liền nghe được tiếng hạc kêu thật dài vang lên.
Hàn Mạc giật mình trong lòng, biết tiếng hạc này chắc chắn là một loại công pháp của Thuần Dương lão đạo, chính là điềm báo tụ khí làm khó dễ, đang muốn nhắc nhở, bỗng nghe được một tiếng rống to vang lên.
Tiếng rống to kia giống như hùng sư rống giận, thanh chấn bốn phương, trong nháy mắt đè ép tiếng hạc kêu của Thuần Dương lão đạo xuống.