Quyền Trượng

quyển 5 chương 170

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vatican Ridge trời sinh tính nghiêm túc, chuyện y không thích có rất nhiều, việc khiến y thích lại cực ít. Y không thích nói chuyện khi dùng cơm, không thích bị đánh thức khi đang ngủ, vậy nên y cũng đồng dạng không thích khi mọi người đang hướng tới một mục tiêu trịnh trọng nghiêm túc lại có người đem hành trình mạo hiểm bằng sinh mạng coi như một buổi dạo chơi ngoại thành.

Ví dụ như hiện tại.

“Sweetie, em khát sao, đến uống nước nào, có pha mật ong hảo hạng đấy, hay em thích ta đút cho em hơn,” Đây là thanh âm của Thân vương huyết tộc.

“…” Bên kia pháp sư hắc y mặt liệt tuy rằng không lên tiếng nhưng đã trực tiếp đưa bình nước đến trước mặt Giáo Hoàng bệ hạ, điển hình cho phái hành động.

“Yannick thân ái, ta giúp em lau miệng này.” Huyết tộc thân vương lấy ra một chiếc khăn thêu ám văn tinh xảo.

“…” Đồng dạng là Chris, hắn lấy ra chính là một bình dược tề bổ sung thể lực.

Làm nhân vật chính, sắc mặt của thần quan tóc bạch kim đã hoàn toàn đờ đẫn.

Làm người đứng xem, mọi người cũng từ tâm tình khiếp sợ ban đầu bừng tỉnh đại ngộ, sau đó đồng dạng đờ đẫn.

Mà hai nhân vật chính còn lại, Chris cùng Ansel, bọn họ nhất quán đều làm theo ý mình không coi ai ra gì, cơ bản không thèm để ý ánh mắt của những kẻ khác. Huống chi hành vi của bọn họ một là không giảm thiểu tốc độ đoàn đội, hai không ảnh hưởng hiệu suất chung, mọi người chỉ cần chịu đựng Thân vương huyết tộc không ngừng ồn ào nịnh nọt và Pháp sư hắc y yên lặng tranh thủ tình cảm.

Nếu Vatican Ridge có thể thông thạo ngôn ngữ của một thế giới khác, như vậy nhất định sẽ gào to một câu: Việc này có thể nhịn thì còn việc gì không thể nhịn!

Mà ở đây, chúng ta cũng nên giới thiệu sơ lược về đội ngũ chắp vá tức thời của bọn họ.

Thành viên đội ngũ phi thường cường đại, phía Giáo đình ngoại trừ Giáo Hoàng đương nhiệm Yannick còn có một vị Hồng y giáo chủ, Vatican Ridge, và một vị Giáo chủ, Augustine.

Phía pháp sư, đồng hành có Pháp Thánh Simon, một vị Đại ma đạo sư, Fitzgerald, một vị Ma đạo sư, Richard Dulgin, cùng với một vị thực lực thần bí không ai lường đường, Chris.

Nói đến Ma đạo sư Richard Dulgin, người này chính là vị đã khiêu chiến với Yannick tại Công quốc Mecklen, sau khi Công quốc Mecklen rơi vào tay giặc, y may mắn vì có việc rời khỏi nên tránh được một kiếp, thế nhưng học đồ của y lại không may mắn như vậy, toàn bộ đều hy sinh trên chiến trường. Cũng chính vì lý do này, Richard Dulgin chủ động đề cử bản thân với Simon để gia nhập đội ngũ.

Mà cũng vì sự xuất hiện của vị Ma đạo sư thích ăn mặc y phục lấp lánh này, sự chú ý của mỹ thiếu niên Léopold mới bị dời đi khá nhiều, giảm bớt cảm giác tiếc nuối vì không thể lưu lại bên cạnh Gustav. Nếu không phải Ma đạo sư thực sự có chút quá già, nói không chừng Long tộc đã thay lòng đổi dạ rồi.

Ngoài đó ra, Thân vương huyết tộc cũng mang theo hai gã Huyết tộc, theo thứ tự là Huyết tộc đời hai Wilson, và Huyết tộc đời ba Anna.

Phía tinh linh cũng là Nữ vương đồng hành cùng hai chiến sỹ.

Nhân số đoàn đội không nhiều, thế nhưng lại là những tinh anh đỉnh cấp của tất cả chủng tộc trên đại lục. Có lẽ nên nói, chỉ cần ma vật biết được hành tung của bọn họ đồng thời thành công tiêu diệt, liên quân như rắn mất đầu nói không chừng sẽ nhanh chóng tan vỡ, đến lúc đó đại lục trống rỗng, mùa xuân của ma vật cũng đến rồi.

Tuy nói là vậy, thế nhưng Vatican Ridge đều hiểu rõ, đám người bọn họ tụ tập lại cùng nhau tự nhiên là có lý do bất khả kháng.

Muốn vá lại khe hở vị diện không phải việc dễ dàng, từ tuổi thọ ngắn ngủi của lịch đại Giáo Hoàng đã có thể thấy được điều đó, những bậc tiền nhân không chỉ không ai có thể hoàn toàn tu bổ cái khe hở này mà còn bồi vào cả tính mạng của mình, có lẽ nên nói, đây là một nhiệm vụ ngay cả Chúng thần cũng không thể hoàn thành, Vatican Ridge không cho rằng bằng thực lực của y và Yannick thực sự có thể đem khe hở kia tu bổ lại, càng không cần nói đến những nguy hiểm cần đối mặt trên đường. Sự tồn tại của nhóm người kia không chỉ vì bảo đảm y và Yannick có thể an toàn đi đến chỗ khe hở, cũng là vì phòng ngừa nhỡ đâu bọn họ không giải quyết được thì những người khác còn có thể ra tay giúp sức.

Vì không để ma vật phát hiện, ưu thế của Long tộc tạm thời không dùng được, bọn họ không có khả năng công khai cưỡi rồng đáp xuống rừng rậm Hắc Ám, đó cũng là nguyên nhân cả đoàn người phải dùng hai chân lặn lội đường xa như hiện tại.

Chỉ là, cảm tình bình thường đều không chịu sự khống chế của lý trí, cho dù hiểu rõ thế nhưng Vatican Ridge vẫn cảm thấy sự tồn tại của hai người kia thực sự quá chướng mắt! Bất kể là Vampire giả vờ thâm tình huyên náo hay pháp sư hắc y mặt liệt xum xoe, toàn bộ – đều – khiến – người – ta – không – thể – nhìn – thẳng!

Đương nhiên, theo cảm nhận của y, Yannick Hill là vô tội, không chỉ vô tội mà còn rất đáng thương, đường đường là Giáo Hoàng bệ hạ của Quang minh giáo đình cứ như vậy bị hai gã vừa đáng ghê tởm vừa vô cùng chướng mắt quấn lấy, từ nay về sau không được an bình.

Mà nhìn biểu tình của những người khác, tiền nhiệm Giáo Hoàng vô cùng nghiêm túc, hiện tại là Đức ngài Hồng y giáo chủ rốt cục không nhịn được co rút khóe miệng.

Mỹ thiếu niên Long tộc đang đi ở bên cạnh Ma đạo sư Richard Dulgin, ánh mắt không phải đang nhìn đường mà là dán vào… quần áo trên người Richard Dulgin.

Pháp Thánh Simon cùng vị Đại ma đạo sư Fitzgerald kia đang hăng hái thảo luận xem Thông thiên cự mãng phải chế biến thế nào mới ngon miệng nhất.

Nữ Vampire Anna cũng không bám theo bên cạnh chủ nhân ngu ngốc nhà mình, mà là dứt khoát đi theo bên cạnh Giáo chủ Augustine, hơn nữa còn không ngại biểu tình lãnh đạm của đối phương, liên tục ríu rít nói nhỏ chuyện gì đó, biểu hiện hoàn toàn không khác chủ nhân ngu ngốc nhà mình cho lắm.

Về phần nam Vampire tên Wilson còn lại, hắn vẫn đi theo sau lưng nhóm Yannick, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Giáo Hoàng tóc bạch kim trước mặt, dường như có thể dùng ánh mắt chọc một lỗ thủng lên người đối phương vậy.

Còn Nữ vương tinh linh…

Được rồi, Quang Minh nữ thần tại thượng, Tinh linh cư nhiên là nhóm người bình thường nhất trong đội ngũ.

Thế nhưng vấn đề là, bọn họ thực sự không phải đang đi du ngoạn mà là đang trên hành trình hiểm trở gian nan, nguy hiểm trùng trùng ư???

Nữ vương tinh linh tựa hồ nhận ra cảm xúc của Vatican Ridge, quay đầu nở nụ cười ấm áp với y: “Vatican Ridge các hạ, ngài có vẻ không quá cao hứng?”

“Không có,” Vatican Ridge đông cứng mà lễ phép trả lời, sau đó dừng một chút, thở dài, “Ta chẳng qua chỉ cảm thấy chúng ta quá mức thả lỏng!”

Nữ vương tinh linh mím môi cười: “Ngài quá nghiêm túc rồi, ma vật tuy rằng lợi hại nhưng chúng ta lại có nhiều người như vậy, ngài không ngại tăng thêm một chút lòng tin với bản thân đi.”

Vatican Ridge lộ ra một nụ cười khổ: “Ta cũng hy vọng như vậy, bất quá hiện thực nói cho ta biết đây chỉ là sự bình tĩnh trước cơn bão, sau khi vượt qua ngọn núi trước mặt, nghênh tiếp chúng ta rất có thể là số phận tàn khốc.”

Lộ tuyến bọn họ chọn lần này là xuyên qua một ngọn núi cao thuộc biên giới Công quốc Cornwall và Mecklen, trực tiếp tiến vào cảnh nội Mecklen, đi đến thành Tumaco, sau khi nghỉ ngơi chỉnh đốn lại từ đó xuyên qua bình nguyên và sơn cốc bên ngoài thị trấn Jed, hướng về trấn Tome, cuối cùng bước vào rừng rậm Hắc Ám.

Con đường này cùng lộ tuyến ban đầu khi Yannick đi theo nhóm người Azul có độ tương đồng cực cao, cũng là do hiện tại ba nước Garde, Charlemagne và Santos đều đã trở thành trọng điểm công chiếm của ma vật, vậy nên con đường xuất phát từ Cornwall này ngược lại trở thành lộ tuyến an toàn nhất để né tránh ma vật.

Tuy rằng dùng thực lực của đội ngũ bọn họ, nếu thực sự đụng phải ma vật cũng không biết là ai có hại, nhưng dù sao con đường phía trước còn rất dài, nếu có thể bảo tồn càng nhiều thực lực cũng có nghĩa là phần thắng càng lớn.

Ngọn núi mà bọn họ đang vượt qua gọi là Altona, là biên giới tự nhiên giữa Mecklen và Cornwall, vậy nên trên thực tế hiện tại bọn họ đã đứng trên cảnh nội Mecklen, bất quá do nơi này là rừng rậm hoang vắng, vậy nên cũng không nhận ra sự điêu tàn mà ma vật tạo thành. Ngược lại bọn họ sau ba ngày lộ trình khẩn cấp, tinh thần ít nhiều đều có chút uể oải, cho dù phong cảnh xanh ngắt trước mặt có bao nhiêu mỹ lệ cũng không thể gợi lên sự vui vẻ trong lòng, ai nấy đều chỉ muốn ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.

Làm đội trưởng, Yannick lựa chọn một thảm cỏ trống trải nghỉ chân, gần đó là một dòng suối nhỏ, xung quanh mọc đầy lau sậy, chỉ có thảm cỏ kia là có vẻ hơi bằng phẳng mượt mà, vả lại nước suối cũng trong suốt sạch sẽ, là một vị trí vô cùng lý tưởng.

“Đêm nay chúng ta sẽ qua đêm tại nơi này, ngài mai tiếp tục khởi hành. Tối nay sẽ do ta cùng Augustine và Đức ngài Simon thay phiên canh gác nửa đêm trước, nửa đêm sau lại do Wilson và Dulgin đến phụ trách.”

“Ta phản đối.” Không ngờ người đầu tiên đứng ra phản đối lại là Augustine, “Bệ hạ, cho dù ngài muốn làm gương cũng không nên phí sức trong việc này, ta cường liệt đề nghị ngài nên bảo tồn thể lực, nghỉ ngơi thật tốt!”

“Ta tán thành.” Tinh linh nữ vương gật đầu, “Hill bệ hạ, nửa đêm trước cứ để Jerome đến canh chừng là được rồi.”

Jerome là tên một tinh linh theo bên cạnh nàng.

Thấy những người khác đều tỏ vẻ tán đồng, Yannick cũng chỉ đành thỏa hiệp.

Lần này bọn họ đến đây cũng không mang theo kỵ sỹ hay hộ vệ, bởi vì những kiếm sỹ đơn thuần chỉ có sức lực kia một khi cần chiến đấu ngược lại sẽ biến thành trói buộc. Vậy nên đồng dạng, bọn họ cũng không có ai quen thuộc với việc dựng lều, lúc này các pháp sư liền phát huy tác dụng.

Nhìn các pháp sư ở bên ngoài oai phong một cõi đang dùng pháp trượng ra lệnh cho các loại tài liệu kết thành lều trại, Yannick chợt cảm thấy tình cảnh này phi thường có hỷ cảm.

Dựng lều xong, mọi người lại qua loa dùng một bữa cơm, sau đó ai nấy tự về lều của mình nghỉ ngơi, dưới hoàn cảnh giao thông không tiện lợi này, quyển trục ma pháp không thể dùng loạn, ‘máy bay hình rồng’ của Long tộc còn chưa đến lúc phát huy công dụng, việc dùng chân đi đường là lựa chọn vô cùng tiêu hao thể lực. Ngoại trừ những người có nhiệm vụ gác đêm, không ai nguyện ý bỏ qua lều trại ấm áp mà lựa chọn ở bên ngoài hứng gió.

Ngay khi Yannick đặt mông ngồi xuống, y liền nhịn không được phóng túng bản thân phát ra một tiếng rên rỉ.

Vừa rồi khi ở ngoài, vì muốn bảo trì hình tượng, cho dù đôi chân có bủn rủn hơn nữa y cũng cố sức khống chế bản thân không để thất thố. Mà hậu quả của việc sĩ diện này chính là, y đã hoàn toàn cảm thấy đôi chân không còn thuộc về mình.

Nếu không phải thế giới này còn tồn tại một thứ gọi là trị liệu thuật, y quả thực phải hoài nghi không biết ngày mai mình còn có thể tiếp tục lên đường hay không.

Đương nhiên, trị liệu thuật cũng không phải vạn năng, tại rất nhiều tình huống nó chỉ có thể chữa trị những vết thương có thể thấy được bằng mắt thường, bất quá hiện tại Yannick đã có thể dùng tay khống chế ba động ma pháp, từ đó phát sinh nhiệt lượng, chậm rãi hòa hoãn cảm giác bủn rủn trên chân.

Nói ngắn gọn, quang minh trị liệu thuật bị y biến đổi thành túi chườm nóng tiện dụng tức thời.

Quang Minh nữ thần tại thượng, người phỏng chừng đã tức đến đội mồ sống dậy rồi.

Giáo Hoàng tóc bạch kim vui vẻ nghĩ, cảm giác ấm áp lan tràn trên bắp chân khiến y thoải mái nheo mắt lại, thậm chí nhịn không được ngáp dài một hơi.

Sau đó, màn cửa bị xốc lên, Thân vương huyết tộc khom người đi tới, vừa liếc mắt liền nhìn thấy áo bào của thần quan đã bị kéo đến thắt lưng, ống quần cũng được vén lên, thần quan tóc bạch kim còn dùng bàn tay không ngừng xoa tới xoa lui trên chân mình.

Giày đã bị cởi bỏ, lớp vải quần tơ trắng mềm mại bao bọc đôi chân trắng nõn thon dài từ sớm đã thuận theo tư thế khom người của thần quan mà trượt xuống, hơn phân nửa rũ hẳn trên đệm. Mà Giáo Hoàng bệ hạ lại trưng ra vẻ mặt lười biếng, đôi mắt do mệt mỏi mà ngấn lên một màn sương mù mênh mông, một tay còn đang giơ lên che miệng, thoạt nhìn phi thường mê người.

Thân vương huyết tộc không khỏi huýt sáo một tiếng: “Babe thân ái, em đang mê hoặc ta sao?”

“Không,” Giáo Hoàng bệ hạ mệt mỏi nói, “Ta cũng không mời ngài đến đây, Thân vương các hạ. Ở trước mặt mọi người chúng ta cần giữ khoảng cách nhất định, tránh cho người khác hiểu lầm.”

Lều trại rất nhỏ, Vampire bước lên hai bước, vừa cúi người xuống liền có thể chạm đến Yannick rồi, bất quá hắn cũng không vội vàng làm vậy mà chỉ nâng nhẹ một lọn tóc bạch kim lên mũi ngửi, “Thơm quá, em có thoa nước hoa sao?”

“Không có, chỉ có đám quý tộc ẻo lả mới thích dùng thứ đồ kia.” Yannick cau mày, “Tôi cảm giác đoạn đường này chúng ta tựa hồ đi được quá thuận lợi rồi.”

“Đây chỉ là vừa bắt đầu, ma vật cũng không thông minh như em tưởng tượng đâu, chúng nó cũng có nhược điểm.” Đối phương lập tức ôm y vào lòng, bàn tay vươn ra trực tiếp xoa nắn da thịt thần quan.

“Sweetie, ta biết cách xoa bóp giúp em tiêu trừ mệt nhọc, hết thảy đều giao cho ta đi.” Hắn cắn nhẹ vành tai thần quan, khiến y không tự chủ được run lên.

“Không được, bên ngoài có những người khác…” Bởi vì cảm giác mỏi mệt bị xua tan, Yannick thực sự không muốn lại cử động, chỉ là sự giãy dụa mềm mỏng này chỉ có thể xem như tình thú, cũng giống như mèo con giương móng vuốt ra cào, không đến nơi đến chốn.

Quả nhiên, người đàn ông nọ không chỉ không thả y ra mà còn ôm lấy chặt hơn, một tay còn đang men theo bắp chân của y không nhẹ không nặng xoa nắn, tay kia đã không an phận trượt lên, vuốt ve khẽ phần gốc đùi trong, sau đó…

Lại có một người tiến vào.

Chris.

Yannick: “…”

Vì sao y lại có cảm giác bị bắt gian tại trận thế này? Bọn họ căn bản cái gì cũng chưa từng làm!

Tuy rằng thoạt nhìn thực sự rất ám muội.

Ansel thật ra không cảm thấy một chút hổ thẹn nào, ngược lại hơi nhíu mày: “Ngươi tới làm gì?”

Pháp sư hắc y căn bản cũng không thèm nhìn hắn, trực tiếp lấy ra một lọ ma pháp dược tề, ngồi xuống bên cạnh Yannick.

“Thứ này dùng để tiêu trừ mệt nhọc, đừng dùng quang minh ma pháp, sẽ tiêu hao ma lực của em.”

“Tôi chỉ dùng một chút…” Thần quan ho nhẹ một tiếng, vô cùng cảm kích trước sự săn sóc của đối phương, lại thêm vào một tia chột dạ khó mở miệng.”Chris…”

Pháp sư hắc y không nói gì, chỉ trực tiếp mở nắp dược tề, đổ một ít dịch thể ra lòng bàn tay, sau đó bôi lên cái chân còn lại chưa bị Ansel chiếm lấy, bắt đầu giúp thần quan xoa bóp.

Nước thuốc thấm vào da mang đến một trận mát lạnh sảng khoái, Yannick cảm thấy bắp thịt đang căng chặt phảng phất đã được giải phóng, nhất thời vô cùng thoải mái.

Ansel khẽ híp mắt, vốn muốn nói gì đó, nào ngờ động tác của Chris còn nhanh hơn tưởng tượng của hắn, đã trực tiếp nâng cằm thần quan hôn lên.

Yannick hoảng hốt, lập tức bị cái lưỡi đột nhập vào khoang miệng đảo loạn tinh thần, vốn muốn lui về sau lại bị vòm ngực của Ansel chắn lại, phía trước vừa vặn bị Chris giam cầm, quả là tiến thoái lưỡng nan!

Bên tai truyền đến tiếng hừ nhẹ của Thân vương huyết tộc, người nọ cũng không tranh cướp quyền lực hôn môi thần quan, trái lại vươn ma trảo hướng về phía bên dưới, giữa hai đùi.

“A…!” Thân dưới bị chế trụ, môi lưỡi bị giam cầm, ngay cả hai tay muốn vùng vẫy cũng bị ai đó vững vàng giam lại, hia người một trước một sau, tuy rằng không phải thông đồng trước nhưng lại vô tình tạo thành thế vây chặt thần quan, khiến y giống như con mồi bị bủa vây, căn bản không thể thoát được.

Bất quá loại tình hình quỷ dị này chỉ giằng co không đến nửa phút.

Bởi vì nửa phút sau, màn cửa lại lần nữa bị xốc lên.

Lần này người đi vào là Vatican Ridge.

Yannick: “… … …”

Vatican Ridge: “… … … …”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio