Chứng cứ phơi bày, Hà Tiếu giả chết nhưng fan quyết không bỏ qua, dưới weibo đã bị công kích đến nghiêng trời lệch đất.
Tuy Hà Mỹ bị giáng chức nhưng chỉ điều sang bộ phận khác chứ không nghỉ việc, cô nàng cũng bị fan lôi lên lần thứ hai để đay nghiến, rằng Ám Dạ nuôi ong tay áo, sớm muộn cũng tiêu tùng.
Phòng quan hệ công chúng của Ám Dạ không hề ra mặt, như thể thực sự có ý chờ sự việc cứ thế lên men. Chuyện vốn có thể được giải quyết rất đơn giản, chẳng việc gì phải rùm beng như thế, người một nhà lôi nhau xuống nước như vậy, không thể không nói lần này Ám Dạ đùa hơi quá rồi.
“Ám Dạ vẫn không có động tĩnh gì sao?” Tần Thiếu Đình uống sữa hỏi.
Nhung Tước đặt đĩa đồ ăn xuống, nhún vai, “Không, tôi cũng không tiện hỏi.”
“Tôi đoán lần này không phải Ám Dạ không cần thành tích đâu.” Tần Thiếu Đình nói ra mối hoài nghi của mình.
Nhung Tước ngồi xuống, “Cũng chẳng biết, đây là lần đầu Thôi Soái quản lý, dù không vào được top thì cũng phải chắc suất top , nếu không sợ là sau này khó lăn lộn.”
Tần Thiếu Đình vẫn luôn tin tưởng khả năng phán đoán cục diện tương lai của Nhung Tước, “Vậy theo cậu thì Thôi Soái này đang định làm gì?”
Nhung Tước cười cười, “Tôi đoán bừa, cậu nghe bừa nhé.”
“Nói đi.”
“Có thể Thôi Soái muốn thay Hà Tiếu.”
Tần Thiếu Đình sững sờ, dù mơ hồ suy đoán nhưng cũng không nói gì thêm.
Nhung Tước nói tiếp, “Cách hành xử hiện tại của Ám Dạ rõ ràng cho thấy bọn họ đã từ bỏ Hà Tiếu rồi. Lần này là vấn đề từ cả Hà Tiếu và Tư Loan, cả hai ai cũng có phần. Chẳng nhẽ chuyện của Tư Loan không lớn sao? Hẳn là cũng to phải không? Chẳng qua bọn họ cố ý khuếch đại vụ việc của Hà Tiếu lên để mọi người thấy vấn đề của Hà Tiếu nghiêm trọng hơn mà thôi.”
“Thôi Soái vừa nhậm chức đã đổi hai người, có thể thấy được tác phong làm việc nhanh gọn dứt khoát của anh ta. Thôi Soái từng nói khi đó không thích bầu không khí trong đội, hiện tại tuy đổi hai người nhưng mọi việc vẫn không có gì khá khẩm hơn, chỉ thay máu một chút, để fan hâm mộ phân tán sự chú ý lên những người còn lại. Khi đó Khúc Tu Văn vẫn ở lại có lẽ là do dù thay đổi hay không cũng chẳng có ý nghĩa gì lớn, giờ đổi người lại rách việc ra, cùng lắm Khúc Tu Văn chỉ là đá lót đường thôi. Hơn nữa đổi hai người thì fan vẫn dễ tiếp thu hơn đổi ba người một lúc.”
“Hiện tại về cơ bản Thôi Soái đã dùng Dịch Trăn và Trác Sơ dẹp loạn dị nghị từ fan, nếu Hà Tiếu không gây ra chuyện gì thì dù Thôi Soái muốn thay người cũng phải chờ đến hết giải mùa Xuân, như vậy thì quan hệ trong team cũng đã ổn định rồi. Nhưng hiện tại Hà Tiếu bỗng nhiên nhảy ra tự hủy, nhắm thẳng vào cậu, đây chẳng phải đúng ý Thôi Soái rồi sao? Có lẽ anh ta chỉ lo Hà Tiếu không tìm đường chết thôi. Vì vụ này nhất định Hà Tiếu sẽ bị chỉ trích, fan giảm không phanh là chuyện đương nhiên. Thay người vào thời điểm này, hoặc thêm một người vào dự bị đều sẽ khiến fan dễ tiếp nhận hơn, thậm chí còn chờ mong ấy chứ.”
“Dù gì fan Tư Loan vẫn là chủ lực chiếm đa số trong nội bộ fan Ám Dạ, dù vì che giấu yêu đương mà đổ vỡ hình tượng, độ yêu thích suy giảm, nhưng cậu ta vẫn còn thực lực, fan dù có phản cảm thì vẫn là fan lão làng. Nếu động đến Tư Loan, Tư Loan ra vẻ thê thảm, sau đó lại có người thổi phồng sự việc lên, fan sinh ra đồng cảm quay ngược lại chửi bới là chuyện rất bình thường. Vụ này giống với trường hợp minh tinh là nam mà yêu đương khiến fan quay lưng, sau đó lại ra vẻ đáng thương kéo lại chút thương cảm. Vì thế rõ ràng thay Hà Tiếu sẽ dễ hơn là thay Tư Loan, mà còn có ý nghĩa hơn nữa. Xét về giá trị thì Hà Tiếu làm sao bì được với Tư Loan.”
Tần Thiếu Đình hiểu rõ toàn bộ những luận điểm của Nhung Tước, không khác nhiều so với những gì hắn vừa nghĩ.
Có lẽ Thôi Soái đã sớm có ý định thay Hà Tiếu, chẳng qua chỉ chờ thời cơ thích hợp mà thôi. Vậy mà Hà Tiếu lại vô cùng “chu đáo” dâng cái thời cơ này lên tận miệng Thôi Soái, Thôi Soái không lợi dụng vụ này để chỉnh đốn thì còn đợi lúc nào nữa đây?
“Nhưng không thấy tin tức Ám Dạ tìm được buff mới.” Tần Thiếu Đình nghi hoặc, nếu không có buff thì làm vậy quá mạo hiểm.
Nhung Tước khẽ cười, “Toàn bộ Ám Dạ giả chết như thế thì dù có tìm được chúng ta cũng không biết. Thôi Soái không phải người hấp tấp, hẳn là chắc chắn mới dám làm.”
“Sắp đến thời điểm công bố thành viên cho giải mùa Xuân. Đến lúc đó liệu buff mới của Ám Dạ đã phối hợp thành thạo chưa?” Chập Lân bọn họ còn không dám chơi liều như thế, Ám Dạ thực sự thản nhiên hơn bọn họ nhiều.
Cách suy nghĩ của Nhung Tước không giống với Tần Thiếu Đình, “Không nhất định phải vào trận ngay, đầu tiên cứ làm dự bị đã, tiện tìm hiểu tiết tấu thi đấu chuyên nghiệp.”
“Hà Tiếu chịu sao?”
“Hẳn là sẽ không vui, mà dù vậy thì câu lạc bộ cũng sẽ chỉ thấy rằng Hà Tiếu không có cái nhìn toàn diện, trước khi hợp đồng hết hạn thì luân phiên thành viên là chuyện bình thường, không muốn giúp người mới thì lãnh đạo câu lạc bộ cũng sẽ chẳng hài lòng. Đến khi đáo hạn hợp đồng thì ép cô ta rời đội, Thôi Soái hoàn toàn không có tí trách nhiệm nào phải gánh. Dù không lấy được thành tích tốt thì cũng chẳng trách Thôi Soái được.”
Tần Thiếu Đình gật đầu, cười nhìn Nhung Tước, “Nếu quả thực như lời cậu nói thì Thôi Soái gian thật. Có điều cậu nhìn ra ý đồ của anh ta, cậu còn gian hơn.”
Nhung Tước không thèm để ý, “Chuyện bình thường thôi.”
Người ngoài không thể biết bên trong Ám Dạ đang như thế nào, mãi cho đến ngày tháng Chạp, Tư Loan bỗng đăng weibo.
Trong bài post dài ngoằng này, Tư Loan tự thuật về tình yêu của mình với Hà Tiếu, đồng thời bày tỏ xin lỗi về việc đã che giấu sự thật cùng với hành vi fan service trước đây. Về chuyện Sở Linh rời đội, gã cũng nói hết sự việc một lần, không sai lệch quá nhiều so với sự thực, chính thức xin lỗi Sở Linh. Sau đó đại diện cho Hà Tiếu xin lỗi Tần Thiếu Đình, hi vọng có thể được fan tha thứ.
Tư Loan đăng weibo vào lúc này chẳng khác gì ném Hà Tiếu ra làm lá chắn. Đây là cơ hội sống cuối cùng của gã, nếu không gạt bỏ hết trách nhiệm thì sợ là sẽ phải cút cùng Hà Tiếu, thậm chí còn phải bồi thường phí vi phạm hợp đồng, thậm chí không có tương lai.
Vì thế tuy hành động này là chơi bẩn đối với Hà Tiếu, nhưng lại là cách tốt nhất trong tình hình hiện tại. Chỉ cần Hà Tiếu chịu im lặng thì vẫn có thể cố thêm một mùa giải nữa.
Chỉ có điều không biết vụ này Thôi Soái có giật dây cho Tư Loan hay là Tư Loan tự hành động. Mà dù là thế nào đi nữa thì cách này cũng đã phần nào làm dịu đi cơn tức giận của fan, đồng thời thỏa mãn ý muốn của Thôi Soái.
Thái độ của Tư Loan rất tốt, không biết cái bài này được ban PR sửa mấy lần, nhưng vì nhận thức được sai lầm, thái độ hối cải tích cực khiến fan bớt đi chút ác cảm. Thừa sức trụ lại ở Ám Dạ.
Mà kỳ thực trong vụ việc này, người bị kẹp giữa lại là Tư Loan. Thôi Soái nhận ra từ khi tiếp nhận Ám Dạ thì mâu thuẫn lại bắt đầu, không dẹp sạch thì không ổn. Mà bên Hà Tiếu vẫn còn một Hà Mỹ, Hà Mỹ giỏi lôi kéo người khác, vẫn có chỗ đứng trong ban lãnh đạo, vì thế không thể đuổi cùng giết tận được, Thôi Soái vì vậy mà không dám động tới Hà Mỹ. Mà không chỉnh được Hà Mỹ thì cũng khó sờ được đến Hà Tiếu, Tư Loan cũng phải kiêng dè. Vì thế hai phe này giằng co nhau, Tư Loan ở giữa tiến thoái lưỡng nan, cách duy nhất là tự tìm đường thoát có lợi cho bản thân, ít ra sau này sẽ vẫn có team nào đó muốn tiếp nhận gã. Thậm chí sẽ vẫn còn cơ hội ở lại Ám Dạ.
Khi đọc được tin này, Tần Thiếu Đình và Sở Linh đang xếp hành lý. Mai là nghỉ Xuân, để tiện cho những người ở nơi khác về nhà thuận lợi, Chập Lân cho nghỉ sớm. Trừ Thái Nghệ Tĩnh và Tô Dịch ở lại gaming house thì mọi người đều về nhà. Tiết Mạc vẫn theo Nhung Tước về nhà như lần trước, đã sớm thu thập xong hành lý.
“Em đoán xem Hà Tiếu mà nhìn thấy cái bài thảo mai này của Tư Loan thì liệu có cào nát mặt Tư Loan không?” Tần Thiếu Đình mỉa mai.
Sở Linh cười nói, “Có lẽ Ám Dạ đã cho nghỉ rồi, khi Tư Loan đăng bài này thì mọi người đều đã ai về nhà nấy. Nếu không bỗng nhiên gây sự thế này thì thôi khỏi cần đón năm mới nữa.”
Hàng năm Ám Dạ vẫn cho nghỉ Xuân khá sớm, Sở Linh nhớ về cơ bản đều là hết năm cũ đã cho nghỉ luôn.
“Tôi nói vậy thôi.” Tần Thiếu Đình cũng cảm thấy Tư Loan không to gan đến độ dám làm như vậy trước mặt Hà Tiếu.
“Mà đăng bài như thế này rồi, sau đó có ra sao là việc của Ám Dạ, Tư Loan chỉ cần ngồi chờ là được.”
“Em nói xem có khi nào nghỉ Xuân xong quay lại, Ám Dạ liền tuyên bố Tư Loan và Hà Tiếu chia tay không?”
Sở Linh lắc đầu, “Hẳn là không đâu. Thứ nhất là vẫn còn Hà Mỹ, Tư Loan không thể không nể mặt như vậy được. Hơn nữa nếu chia tay thì còn không biết anh ta hay Hà Tiếu sẽ phải ra đi đâu. Thứ hai, Hà Tiếu vất vả như thế mới chiếm được Tư Loan, Tư Loan có kỹ thuật, có tương lai, có thể coi như vé bảo đảm cho cả Hà Tiếu. Nếu không có ai tốt hơn thì trước mắt Tư Loan vẫn là lựa chọn tối ưu của Hà Tiếu. Chưa kể Hà Tiếu cũng thích Tư Loan thật, nếu không có tình cảm thì với tính cách của Hà Tiếu thì chắc chắn sẽ trực tiếp trở mặt.”
“Em nghĩ toàn diện thật.”
“Quen biết lâu nên cũng hiểu tính tình Hà Tiếu mà thôi.”
Tư Loan giũ bỏ hết trách nhiệm, bắt đầu có những luồng ý kiến hướng về phía Hà Tiếu và Hà Mỹ. Cho rằng nếu không có hai người này đầu têu thì sao gã trai kia có thể dám nói ra một đống chuyện gây lục đục thế này? Hơn nữa hẳn là đám đội viên Ám Dạ cũng không muốn đắc tội với Hà Mỹ, vì vậy mới về phe Hà Tiếu cô lập Sở Linh. Nếu như bàn xem ai khó tha thứ nhất thì chắc chắn sẽ là hai chị em Hà Tiếu và Hà Mỹ.
Nếu bạn đang đọc bộ truyện này ở bất cứ trang web nào khác ngoài wordpress nhà chính “Luân Hồi Vãng Sinh” của mình thì tức là bạn đang tiếp tay cho hành vi ăn cắp công sức của người dịch để trục lợi kiếm tiền. Mình sẽ không chịu bất cứ trách nhiệm nào liên quan tới sai lệch nội dung và thiếu nội dung truyện trên các trang đăng lại trái phép. Cảm ơn.
Việc này về sau có thế nào thì cũng không liên quan tới Chập Lân. Tư Loan cũng đã nói lời xin lỗi, Tần Thiếu Đình chỉ ngồi xem trò vui, không đào bới nữa. Vì thế thời điểm này tại liên minh Võ Hiệp, chỉ có mỗi staff của đội tuyển Ám Dạ là khổ đến sứt đầu mẻ trán.
Trưa ngày tháng Chạp, Tần Thiếu Đình đưa Sở Linh về nhà. Đây cũng là lần đầu tiên Sở Linh chính thức gặp mặt cha mẹ Tần Thiếu Đình.
“Cháu chào bác trai, bác gái.” Sở Linh ngại ngùng chào hỏi.
“Ái chà, đến rồi à, mau vào ngồi đi.” Mẹ Tần nhiệt tình tiếp đón.
Tiếng Trung của mẹ Tần rất tốt, pha lẫn chút tao nhã của người phương Tây, giọng nói lại dịu dàng.
Cha Tần thì nghiêm túc hơn một chút, mang lại cho người đối diện cảm giác nho nhã, hòa cùng sự khôn khéo của thương nhân nhưng lại không hề có vẻ giả dối lọc lừa.
Sở Linh và Tần Thiếu Đình đi tới ngồi xuống.
“Trời lạnh mà sao mặc phong phanh thế này?” Mẹ Tần cảm thấy thằng con mình đúng là chẳng biết chăm sóc người khác gì cả.
Sở Linh mím môi cười nói, “Trên xe có điều hòa làm ấm nên cháu cởi áo khoác để đó.”
“Kể cả thế chứ, xuống xe vẫn có gió mà.”
Mẹ Tần quan tâm như thế khiến Sở Linh cảm thấy mũi mình cay cay, từ sau khi mẹ qua đời, chưa từng có ai quan tâm tới cậu theo kiểu như vậy.
“Dạ cháu biết rồi.” Sở Linh ngoan ngoãn đáp lời.
“Cơm còn chưa chín, đói thì ăn bánh mì trước nhé.” Mẹ Tần đẩy một rổ bánh mì nhỏ tới trước mặt Sở Linh.
Bánh mì mềm mại thơm lừng, có lẽ mới vừa ra lò không lâu.
Tần Thiếu Đình đứng dậy kéo Sở Linh đi rửa tay, quay lại mỗi người cầm một chiếc bánh mì gặm. Bánh là loại to bằng nắm tay nhưng ít ruột, ăn một cái cũng không bị no.
Lăn lộn bao năm trên thương trường, cha Tần tự nhận mình biết cách nhìn người. Sở Linh có ít mối quan hệ, tuổi không lớn, vì thế cũng không dễ lây nhiễm thói hư tật xấu. Chưa kể nhìn Sở Linh ngại ngùng gò bó như vậy, hẳn là không phải kiểu người tâm cơ tính toán muốn lấy lòng bọn họ. Tần Thiếu Đình có thể quen biết với một đứa trẻ giản dị như thế, ông cũng yên lòng.
Vì ấn tượng ban đầu không tệ, giọng điệu của cha Tần khi nói với Sở Linh cũng không khác gì như khi nói với con đẻ, “Lên gác xem phòng đi, có muốn mua thêm gì thì bảo, chiều ba bảo người ta đi mua thêm.”
“Còn chuẩn bị phòng cho em ấy nữa à? Chẳng phải bảo em ấy sẽ ở phòng con sao?” Tần Thiếu Đình bực bội nói.
Đã bàn bạc xong xuôi hết rồi mà, sao hai người này bảo đổi là đổi xoành xoạch luôn vậy?
Mẹ Tần cầm tạp chí đập Tần Thiếu Đình, “Người ta lần đầu đến nhà, mày có thể khách sáo một chút được không hả?”
Tần Thiếu Đình không thèm quan tâm, “Cần gì phải khách sáo? Em ấy lạ nước lạ cái, tối đến cần gì con còn lấy cho, đỡ phải nhịn ở trong phòng.”
Lời này nói cũng không sai, nhưng nhìn kiểu đắc ý của thằng con mình, cha mẹ Tần liền cảm thấy hình như bọn họ dạy dỗ con trai chưa đến nơi đến chốn.
Cha Tần liếc mắt nhìn Tần Thiếu Đình, “Sở Linh cũng cần có không gian cá nhân của cậu ấy, dù gì cũng ở nhà chúng ta tận mấy ngày, ngày nào cũng ở với mày chẳng nhẽ cậu ấy không thấy phiền sao?”
“Không hề phiền luôn.” Tần Thiếu Đình tự sướng tự nói.
Cha Tần không thèm quan tâm tới hắn nữa, đứng lên nói, “Đi, ta đưa cháu lên xem phòng.”
“Dạ.” Ở chung với cha Tần thế này khiến Sở Linh càng cảm thấy gò bó, có lẽ cũng liên quan tới việc từ nhỏ đã không sống cùng cha.
Cha Tần đưa Sở Linh lên lầu, giới thiệu các phòng trong nhà cho cậu. Sở Linh và cha Tần đi khuất sau hành lang, Tần Thiếu Đình liền đứng bật dậy theo lên lầu – rõ ràng việc này phải để hắn làm, còn có thể nắm tay kéo Sở Linh đi này đi nọ, ở chỗ không ai nhìn thấy thì hôn hít sờ soạng một tí. Sao bỗng nhiên cha lại cướp việc của hắn rồi? Thực sự chẳng biết gì về lãng mạn của con trẻ cả.
Mẹ Tần mỉm cười nhìn con trai chạy lên lầu, nghĩ thầm: Trong nhà có nhiều trẻ con thật là tốt, ấm áp và có sức sống biết bao nhiêu.