Thắng được trận đấu đầu tiên, các thành viên Chập Lân đều bình tâm lại, đối thủ của trận đấu tiếp theo sẽ là đội thắng cuộc trong trận giữa Kiếm Ảnh và Kỳ Phong, hai đội tuyển này không hề gây áp lực gì lớn nếu so với Tranh Vanh.
Kiếm Ảnh và Kỳ Phong đánh đủ năm ván, cuối cùng Kỳ Phong thắng cuộc, đấu với Chập Lân, lại bị Chập Lân dùng tỉ số : dồn vào nhánh thua.
Cuối cùng, sau khi chiến thắng được cả hai đội tuyển này, Tranh Vanh thuận lợi vào vòng trong.
Đã hứa mời cơm, đương nhiên Tiết Mạc sẽ không quỵt nợ. Vì thế sau khi kết thúc tất cả các trận đấu hôm nay, thành viên cả hai đội cùng nhau đi ăn tối.
Dù quá trình ra sao, Tranh Vanh vẫn có thể tiến vào top , vì vậy mọi người đều cười tươi, hẳn là tâm tình không tệ.
Trên bàn, Trình Tiểu Ninh bỗng nói, “Đình thần, anh nghĩ sao? Bọn họ nói tôi và anh là bố đánh con đây này!”
Lúc ở trên xe lướt weibo cậu đã thấy bài đăng này.
“Nào, tới chụp ảnh với ba ba coi.” Tần Thiếu Đình không biết xấu hổ mà bắt đầu ra vẻ.
Cận Luân cười nói, “Tôi thấy có người còn kêu Sở Linh là mẹ, Lê Tiêu là con rể á.”
Sở Linh sợ Trình Tiểu Ninh bị tổn thương tự tôn, liền nói, “Fan đùa giỡn mà thôi, đừng tưởng thật.”
Trình Tiểu Ninh lập tức nói, “Vừa nãy tôi có xem video quay lại, cảm thấy cũng giống lắm!”
Hết cách rồi, người trong cuộc cũng nghĩ vậy thì khuyên giải gì nữa?
Tần Thiếu Đình ngoắc tay với Trình Tiểu Ninh và Lê Tiêu.
Hai người tiến lại.
Tần Thiếu Đình kéo Sở Linh qua, cùng nhau chụp một tấm, sau đó đăng lên weibo.
Chập Lân Phong Đình – Tần Thiếu Đình: Một nhà bốn người.
Fan ào ào phát điên. Thứ nhất Tần Thiếu Đình nhanh như thế đã nhận vơ ngay được, hơn nữa bốn người đều tỏ ra rất vui vẻ (ngoại trừ khối băng vô cảm Lê Tiêu), hiển nhiên không hề ghét bỏ bình luận về bọn họ. Thứ hai, hai đội tuyển tranh đấu trên sân thế nào không quan trọng, mà quan hệ dưới đài vẫn tốt đẹp như trước, điều này khiến fan cũng cảm thấy mừng thay.
Trình Tiểu Ninh ngồi sát cạnh Tiết Mạc, hai đứa nhóc tự kỷ nói chuyện với nhau, Tiết Mạc vì vậy mà cũng hoạt bát hơn nhiều. Tần Thiếu Đình bỗng cảm giác như trẻ con trong nhà đã lớn, nghĩ bụng mừng thầm.
Tối muộn hôm đó, Lê Tiêu forward lại weibo của Tần Thiếu Đình, kèm theo hai chữ – đóng dấu.
Trình Tiểu Ninh cũng nhanh chóng forward, nhưng nói với tính cách của mình thì phải là con rể mới đúng. Thế là các fan chị mẹ liền nhào vào an ủi.
Tắm xong, Tần Thiếu Đình ngồi trên giường nói chuyện phiếm với Sở Linh.
“Vào top rồi, có thể nghỉ ngơi một chút.”
“Ừ.” Sở Linh giảm ánh sáng đèn ngủ, “Chúng ta có thể tranh thủ đi chơi trong thời gian được nghỉ.”
“Còn chưa lấy tiền thưởng đã định ra ngoài chơi rồi?” Tần Thiếu Đình cười nhìn cậu, trước có nói lấy được tiền mới đi mà.
Sở Linh vui vẻ nói, “Tiền thưởng cầm chắc rồi. hẳn cũng không đến nỗi chứ, ra ngoài chơi coi như chi trước, chẳng mấy mà bù lại đủ thôi mà.”
“Cũng tốt, vậy em muốn đi đâu?”
“Nghỉ giữa giải cũng không dài, tìm chỗ nào trong nước là tốt rồi.” Quan trọng là… được đi cùng Tần Thiếu Đình.
“Vậy đi phía Nam đi?”
Sở Linh gật đầu, “Được thôi.”
Ở thời điểm nhiệt độ cả nước không cao, đi về phía Nam chơi mấy ngày là lựa chọn không tồi.
Thực ra bọn họ vốn không cần phải xem trận đấu của hai bảng còn lại mà có thể trực tiếp nghỉ ngơi luôn. Nhưng vì thắng lợi cuối cùng nên vẫn phải tìm hiểu đối thủ một chút, xem có thay đổi gì mới hay không, vì vậy dù bọn họ không có việc gì làm, cả đám vẫn tới nơi xem thi đấu.
Tại bảng C Cửu Trọng Thành đấu với Trác Quy, Ý Mộc đánh với Lê Hoa Tuyết. Nhìn đã có thể đoán được kết quả.
Tiết Mạc rất tích cực đi xem để cổ vũ cho sư phụ mình. Trong lúc chờ bắt đầu, Tiết Mạc tự chụp một tấm selfie đăng lên weibo cổ vũ sư phụ.
Nhưng mọi người lại chú ý tới hai người đang nắm tay nhau phía sau hơn cả tình cảm thầy trò –
Tiết Mạc không chú ý nên chụp luôn cả cảnh Sở Linh và Tần Thiếu Đình ở phía sau, hai người đang nắm tay nói chuyện, nhìn vô cùng thân mật.
Tiết Mạc hơi lúng túng quay ra khai thật với Tần Thiếu Đình và Sở Linh.
Tần Thiếu Đình cười nói, “Có sao đâu, anh Linh của cậu không cho tôi show thì cậu show giúp tôi vậy.”
Tiết Mạc nhất thời cảm thấy không còn áp lực.
Như dự liệu, Cửu Trọng Thành và Lê Hoa Tuyết của bảng C vào vòng trong.
Mà bảng D thi đấu vào ngày hôm sau, hai đội vào playoffs là Ám Dạ và Sơ Tâm.
Trình Dương vẫn không có cơ hội ra trận, vì ba đội tuyển còn lại trình độ không cao nên không bộc lộ yếu điểm của Hà Tiếu, fan hâm mộ cũng không phát hiện ra điều gì.
Fan không nhìn ra là chuyện bình thường, nhưng nhóm tuyển thủ chuyên nghiệp lại thấy rõ ràng.
Nếu bạn đang đọc bộ truyện này ở bất cứ trang web nào khác ngoài wordpress nhà chính “Luân Hồi Vãng Sinh” của mình thì tức là bạn đang tiếp tay cho hành vi ăn cắp công sức của người dịch để trục lợi kiếm tiền. Mình sẽ không chịu bất cứ trách nhiệm nào liên quan tới sai lệch nội dung và thiếu nội dung truyện trên các trang đăng lại trái phép. Cảm ơn.
Vốn có mấy lần Tư Loan bắt được đối thủ để dứt điểm, nhưng vì Hà Tiếu bị ép mất hết kỹ năng quá nhanh mà thấp máu liên tục. Tư Loan không thể không từ bỏ cơ hội ngay trong tầm tay mà đi cứu Hà Tiếu. Trong mắt fan không hiểu, đây là sự hiểu ngầm của người yêu nhau, nhưng bỏ lăng kính màu hồng ra thì sự thật phơi bày, Hà Tiếu nôn nóng dùng skill loạn xạ. Đôi lúc còn bị DPS ép đi giảm thương tổn, may mà Minh Giáo có thể ẩn thân khi lâm vào nguy hiểm, Tư Loan có thể ẩn thân tại chỗ, để cho Hà Tiếu giúp người đồng đội còn lại, như thế Hà Tiếu cũng sẽ thoải mái hơn. Chỉ có điều lãng phí quá nhiều cơ hội, nếu là những đội tuyển khác trong top , căn bản sẽ không cho Tư Loan cơ hội cứu được Hà Tiếu.
Sở Linh nén lửa giận trong lòng, biết thừa cô ả kỹ năng yếu kém, nhưng vì đồng đội cứu trợ đúng lúc nên may mắn thoát được cảnh bị nhiều người phát hiện, thậm chí còn chiếm chỗ không cho người mới cơ hội.
Suy nghĩ này của cậu vốn bắt nguồn từ thiện cảm với Trình Dương, đồng thời còn nghe Dịch Trăn và Trác Sơ đánh giá nên không tránh được chủ quan, nhưng cũng vì chủ quan nên mới bất mãn, cho Trình Dương lên một trận thì chết hay sao.
Làm người yêu của Sở Linh, đương nhiên Tần Thiếu Đình phát hiện ra sự khó chịu của cậu đầu tiên.
“Được rồi, đừng nóng nữa. Vào playoffs vừa lúc chúng ta và Ám Dạ chung bảng, đến lúc đó để xem Tư Loan còn cứu kiểu gì.”
Sở Linh lúc này mới thả lỏng, gật đầu nói, “Ám Dạ không muốn giữ Trình Dương thì chẳng bằng Chập Lân đào tới. Như vậy tôi giải nghệ cũng an tâm.”
“Em nghĩ xa quá rồi. Chưa kể môn phái của Trình Dương cũng chưa thích hợp với Chập Lân. Thôi Soái là người sáng suốt, nếu đã đào Trình Dương tới, hẳn sẽ có cách. Trước em nói với bọn họ cứ từ từ không vội, giờ chính em lại là người sốt sắng.”
Sở Linh tự cười, “Nếu không phải nghe được mấy lời Hà Tiếu nói lúc ấy thì tôi đã bình tĩnh hơn rồi.”
Tần Thiếu Đình động viên cậu, “Một tuyển thủ bay cao bao nhiêu không quan trọng, vấn đề là phải bay xa. Nếu Hà Tiếu không tự cải thiện bản thân thì cũng chẳng thể đi xa được. Đến khi đó Trình Dương sẽ có cơ hội.”
“Chỉ hi vọng như thế.”
Sau khi kết thúc vòng loại đội sẽ có nửa tháng nghỉ ngơi, sau đó mới bắt đầu tranh giải nhất, nhì, ba.
Vì lần này thành tích không tệ, mọi người cũng không phát huy hết thực lực, Nhung Tước làm chủ cho mọi người mấy ngày nghỉ ngơi.
Tần Thiếu Đình sắp xếp hành lý kéo Sở Linh bay tới thành phố H.
Tiết Mạc thì về nhà cùng Nhung Tước, Cận Luân cũng về nhà bồi bổ dinh dưỡng.
Thái Nghệ Tĩnh và Tô Dịch thì nghe theo lời mẹ Tần, đến nhà họ Tần ở. Cha mẹ Tần tuy không có nhà nhưng giúp việc quét dọn làm cơm vẫn ở lại, có thể chăm lo cho sinh hoạt hàng ngày của bọn họ.
Tới khách sạn đặt trước, check-in xong xuôi, hai người liền cầm thẻ phòng lên lầu.
Vừa vào cửa đã thấy cánh hoa xếp thành hình trái tim rải trên giường, Sở Linh sao còn chưa hiểu? Tai cậu cũng đỏ dần lên.
Tần Thiếu Đình đóng cửa, ôm chầm lấy cậu, nhẹ giọng hỏi, “Được không?”
Sở Linh đỏ mặt, chỉ khẽ gật đầu.
Ngày hôm sau, Sở Linh ngủ thẳng đến tận trưa, tỉnh lại mới thấy lưng mỏi chân đau.
Nghĩ lại cảnh tượng nóng bỏng đêm qua mà mặt Sở Linh lại đỏ bừng. Có lẽ đúng như người khác nói, lần đầu của trai tân rất đáng sợ, Sở Linh cảm thấy đến lúc cuối cậu chỉ có thể mặc cho Tần Thiếu Đình muốn làm gì thì làm.
Hiện tại cảm giác có dị vật trong người vẫn chưa biến mất, hơn nữa còn thấy rất sâu, không nói cũng biết khó chịu đến thế nào, chỉ khiến cậu không khỏi nghĩ tới sự vụ đêm qua. Tần Thiếu Đình không phải không biết xấu hổ mà suốt ngày khoác lác về sức dai lực mạnh, chẳng qua bình thường nghe là một chuyện, đến khi tự trải nghiệm lại là chuyện khác. Hơn nữa Tần Thiếu Đình hình như rất thích làm từ phía sau, khiến cho mấy lần Sở Linh đều cảm thấy như sắp ngất xỉu đến nơi.
Mà rõ ràng hôm qua người tốn sức là Tần Thiếu Đình, tại sao hôm nay cậu lại là người không đi nổi?!
Cửa phòng khẽ vang, Tần Thiếu Đình trở lại, trên tay là một phần cháo, thấy Sở Linh tỉnh, hắn liền cười nói, “Dậy lúc nào thế, sao không gọi điện cho tôi?”
Hắn nhìn qua đồ ăn trong khách sạn, thấy không thanh đạm nên liền ra ngoài mua đồ ăn cho Sở Linh.
“Vừa dậy thôi…” Giọng Sở Linh rất nhẹ.
Tần Thiếu Đình đặt cháo xuống rồi lại gần, “Tôi đi mua đồ ăn cho em, lát nữa ăn nhé?”
“Ừ.”
Tần Thiếu Đình vươn tay xoa đầu Sở Linh, tối hôm qua từng ngón tay hắn vùi trong mái tóc này, cảm giác tốt đẹp biết bao. Vì cân nhắc đây là lần đầu của Sở Linh nên hắn cố hết sức để khắc chế, có điều Sở Linh gợi cảm như vậy, sức hấp dẫn tự nhiên không cầu kỳ quyến rũ nhường nào, càng khiến hắn không kiềm chế nổi.
Vì để ngăn bản thân không hóa thú ngay lập tức, Tần Thiếu Đình đứng lên đi lấy khăn mặt vò nước ấm cho Sở Linh.
Cả người Sở Linh đều uể oải, Tần Thiếu Đình vốn định ve vãn mấy câu mà nghĩ đến Sở Linh da mặt mỏng, thôi chờ tối nói vậy.
Cơm nước xong xuôi, Sở Linh thấy thoải mái hơn nhiều, cậu liền thay quần áo ra ngoài tản bộ với Tần Thiếu Đình.
Ở đây thời tiết hơi nóng, hoa quả đa dạng mà giá lại rẻ, hai người vừa đi dạo vừa ăn rất vui vẻ.
“Khi nào về thì mua thêm một ít, không đám kia lại kêu tôi không đoàn kết thân thiện.” Tần Thiếu Đình nói.
Sở Linh khẽ cười, “Ừ.”
Hai người đang nói chuyện thì điện thoại Sở Linh vang lên, là Khúc Sênh gọi. Gần đây hai đội đều cắm đầu chuẩn bị cho giải đấu, chưa kể thời gian đánh còn lệch nhau nên rất ít liên hệ, khi Huyền Nguyệt vào playoffs thì Sở Linh có nhắn tin chúc mừng Khúc Sênh.
“Alo?” Sở Linh bắt máy.
“Đang làm gì thế? Đi ăn không?” Khúc Sênh cũng mãi mới rảnh rỗi, hơn nữa cả đội còn phải về Thượng Hải nên giờ mới có thể liên lạc với Sở Linh.
Sở Linh khẽ cười, “Tôi đang ở thành phố H.”
“Sao lại mò tới đó?”
“Thư giãn chút thôi.” Sở Linh không giải thích gì thêm.
“Cũng được, khi nào về?”
“Cuối tuần.”
“Được, vậy lúc đó hẹn lại nha.”
“Ừ, cậu lo chuẩn bị thi đấu cho tốt đi, mong rằng đến chung kết có thể gặp nhau.”
“Nhất định rồi!” Khúc Sênh tràn đầy tự tin, “À đúng, tôi nghe nói cậu rất thân với buff mới của Ám Dạ hả?”
“Cũng bình thường, xã giao đôi câu.”
“Buff mới này trước có đấu mấy giải vớ vẩn, tôi xem qua rồi, ý thức tốt đấy.”
“Vậy khi nào đi ăn tôi gọi cậu ấy luôn được không?”
“Được đó, vừa vặn để tôi làm quen một chút. Tôi thấy cậu ta có vẻ như bị đám ma cũ trong team cô lập, làm tôi nhớ tới cậu.”
“Ừ, khi nào gặp rồi kể rõ hơn.”
“Được, đến khi đó tôi mời.”
“Ok.”
Cúp máy, Sở Linh nói qua những gì Khúc Sênh vừa nói.
Tần Thiếu Đình nói, “Em xem, trong giới này mọi người đều thấy rõ ai là người có tài, ai là gà. Thế nên cũng không nhất thiết phải quá lo lắng cho Trình Dương. Trước đây Hà Tiếu vì để lên đội Một mà diễn tuồng khiêm tốn này nọ, tạo thiện cảm với bao nhiêu người. Nhưng giờ thì sao? Tự cao tự đại, không nghe góp ý, tự cho mình là đúng, với kỹ thuật trước đây của mình để ứng phó với giải đấu bây giờ, giải mới meta thay đổi mà cách đánh của cô ta vẫn y hệt như cũ, chỉ dựa vào đồng đội bảo kê cho thì không đủ, sớm muộn cũng sẽ có vấn đề.”
Sở Linh gật đầu, “Tại sao huấn luyện viên Ám Dạ không ai quan tâm nhỉ?”
Tần Thiếu Đình cười lạnh, “Huấn luyện viên hiện tại của bọn họ vào bằng quan hệ, chưa kể Hà Mỹ vẫn còn ở Ám Dạ nên Hà Tiếu khác nào có chống lưng vững vàng. Dù có nói chưa chắc Hà Tiếu đã nghe, về lâu về dài ai cũng sẽ có tâm lý phản nghịch, không nghe thì mặc kệ.”
Sở Linh thở dài, “Cũng phải. Người thực sự tốt cho Ám Dạ thì con đường gập ghềnh mà kẻ chỉ muốn lợi về mình thì lại làm mưa làm gió.”
Đi về khách sạn, vừa vào cửa, Tần Thiếu Đình và Sở Linh cùng đồng lòng chửi “ĐM” trong bụng.
Ngay trước mặt bọn họ là Hà Tiếu và Tư Loan đang check-in nhận phòng ở lễ tân.
Vừa lúc xong xuôi, Tư Loan quay đầu lại cũng thấy hai người bọn họ. Hà Tiếu nhìn theo ánh mắt Tư Loan cũng thấy.
Tần Thiếu Đình cảm thấy kỳ nghỉ đang tốt đẹp, mà vụ “tình cờ” này thực sự có chút tụt hết cả cảm xúc.
Không có gì để nói, Tần Thiếu Đình và Sở Linh coi như không nhìn thấy bọn họ mà đi về phía thang máy – khách sạn lớn như thế, chưa chắc đã phải đụng mặt nhau.