Edit: Vân
Tại sao lại muốn?
Yến Từ hình như không tìm được lý do đặc biệt.
Hồi nhỏ khi sống ở thị trấn Nguyệt Nha, bà nội đã nói với anh: “Không thể cư xử quá nổi bật, con phải sống như một đứa trẻ bình thường.”
Lúc đầu Yến Từ không hiểu, cho đến một ngày nọ anh nhìn thấy bà bị cô lập, bị bắt nạt, bị nói là một lão câm mang theo một quái vật nhỏ kì quái.
Từ đó về sau, Yến Từ dần dần bớt lên tiếng, âm thầm bắt chước từng cử động của bạn cùng lứa, cố gắng cư xử giống bọn họ.
Bà nội rất hạnh phúc, thậm chí nghĩ rằng anh sẽ sớm có bạn.
Sau khi chuyển đến Giang Thành, bà qua đời, Yến Từ được Hải Xuyên chọn trở thành một phần của trường.
Và sau đó…
Một lần nữa anh đã gặp Dư Thính.
Nếu điểm số quá thấp, Hải Xuyên sẽ đuổi anh; thi quá tốt thì lại phải rời khỏi lớp bảy, anh không muốn, càng không muốn trở thành tâm điểm của người khác, điều đó sẽ khiến anh hoảng sợ bất an.
Anh đã quen với việc không nói chuyện; đã quen với sự im lặng; quen kiểm tra đạt điểm số tương tự nhau, đến nỗi ý định ban đầu đã trở nên mơ hồ. Anh chỉ thích bất biến, thích nhìn chằm chằm vào Dư Thính ở góc không bị ai nhìn thấy nhất, nhiêu đó cũng là đủ hạnh phúc với anh.
Tuy nhiên.
Dư Thính lại đi về phía anh, đây là chuyện anh không thể nào lường trước được. Cho nên, anh cũng nên vượt ra ngoài giới hạn của mình.
[Bà nội nói.]
Lần đầu tiên trong đời Yến Từ không nói hết sự thật, điều này với anh mà nói đã xem như nói dối.
Ánh mắt của anh hơi trôi đi, hàm dưới cũng căng ra.
Giáo viên không nghi ngờ điều đó.
Yến Từ sinh ra ở thôn núi, bản thân người trong thôn có chút mê tín dị đoan, mà anh lại là quan tài tử, nếu quá mức thông minh thì chính là quái vật không rõ trong mắt người cổ hủ.
Chủ nhiệm lớp đột nhiên bỗng cảm thấy đứa nhỏ này đáng thương, đồng thời cũng có chút may mắn, may mắn phát hiện cũng không muộn.
“Cho nên lần này em là vì tiền thưởng?”
[Dạ.]
“Mấy lần trước cũng có tiền thưởng, tại sao em không làm bài tốt?”
Mấy lần trước?
Mấy lần trước cũng không phải sắp tới lúc Dư Thính tổ chức sinh nhật.
Anh không trả lời, giáo viên cũng không ép buộc.
“Yến Từ, những ý tưởng giải đề này em học từ đâu?”
[Sách.]
“Tự học?”
[Tùy tiện nhìn qua.]
Biểu cảm Yến Từ khi trả lời càng bình tĩnh, thì giáo viên lại càng kinh hãi.
Thằng nhóc này… Thiên tài.
Giáo viên kiểm soát biểu cảm trên khuôn mặt của mình, từng bước dẫn dắt: “Em có muốn nhiều tiền thưởng hơn không?”
Yến Từ gật đầu.
Anh nghĩ, Dư Thính khó nuôi, anh muốn có tiền mua thịt sườn.
“Vậy… Em có muốn xem xét việc chuyển sang lớp thực nghiệm? Để cô Tô dẫn dắt em?”
Mỗi lớp thực nghiệm không có nhiều học sinh, giáo viên dựa theo đặc điểm của từng học sinh để xây dựng kế hoạch học tập. Cô nhìn ra Yến Từ không giống người thường, đối với anh mà nói, lớp thực nghiệm là lựa chọn tốt nhất.
Yến Từ không chút do dự viết: [Không đi.]
Cô giáo không nghĩ rằng anh sẽ từ chối dứt khoát như vậy, một giây tiếp theo nhìn thấy anh viết: [Quá xa.]
Quá… Quá xa?
Người cô giáo đều choáng váng, lớp bình thường ở tòa nhà B, lớp thực nghiệm ở tòa nhà A, hai tòa nhà nằm cạnh nhau, xa chỗ nào?
Yến Từ lại cầm tờ giấy vừa rồi lên: [Khi nào thì phát tiền thưởng ạ?]
Ánh mắt của anh bình tĩnh không gợn sóng, hơi thở của giáo viên kẹt ở ngay cổ họng, lên không được, xuống không xong, rất khó chịu.
Yến Từ trầm tư vài giây: [Không đi lớp thực nghiệm, nhưng muốn tiền thưởng nhiều hơn.]
Giáo viên: “…”
Anh chàng trẻ, cậu đang gây chuyện đó à?
Anh không muốn chuyển lớp, giáo viên chủ nhiệm cũng không thể cưỡng ép anh đi, cho anh về, rồi lại tiếp tục thống kê điểm số.
Thấy Yến Từ từ văn phòng đi ra, Dư Thính vội vàng đứng dậy sấn tới.
“Yến Từ, cô không có mắng cậu chứ?”
Anh phủ nhận.
Dư Thính thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thành tích của cậu thế nào?”
Thế nào?
Yến Từ suy tư một lát, thành tích không quan trọng, nhưng tiền thưởng không phát.
Anh lắc đầu, trên mặt khó có được hiện ra vài phần mất mát.
Điều đó có nghĩa là gì?
Không ổn sao?
Dư Thính gãi đầu, cùng anh trở lại lớp.
Khi kết quả thành tích cả năm công bố ra, Dư Thính liền trợn tròn mắt. Không chỉ riêng Dư Thính, cả lớp đều trợn mắt há hốc mồm, mặt lộ vẻ kinh ngạc nhìn chăm chú vào Yến Từ đang ngồi trong góc.
Ánh mắt như gai nhọn, Yến Từ không hiểu sao lại nôn nóng, môi mím chặt, biểu cảm càng ngày càng hung dữ, tâm tình có thể bộc phát bất cứ lúc nào.
“Tập trung vào đây đi.” Giáo viên gõ lên mặt bàn, thành công trong việc di chuyển sự chú ý của học sinh trở lại bục giảng.
“Bây giờ công bố thành tích.” Cô cúi đầu: “Vương Thiếu Vũ, điểm; Tô Tô, điểm…”
Phiếu trả lời và bài kiểm tra được phát xuống từng tờ một.
Chỉ còn vài người chưa được đọc tên.
“Dư Thính, điểm.”
So với lần trước cô cao hơn điểm! Gấp ba lần nhiệm vụ!
Dư Thính vui vẻ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên, cô cố nén kích động đi lên lấy bài làm của mình.
Hiện tại còn lại một người chưa có công bố, đó chính là Yến Từ.
“Yến Từ, điểm, chúc mừng Yến Từ trở thành người đứng đầu kỳ kiểm tra giữa kỳ năm nay.”
Anh không lộ vẻ vui mừng, mặt không chút thay đổi đi lên lấy lại bài thi của mình.
Giáo viên hạ giọng nói bên tai anh: “Thứ sáu sẽ thống nhất phát tiền thưởng, sau giờ học em đến chỗ giáo viên để đăng ký thông tin.”
Quả nhiên hai mắt anh sáng lên.
Dư Thính chưa từng thấy bài thi đạt điểm, không tính Quý Thời Ngộ.
Nhân lúc giáo viên không chú ý, cô lén lút ném cho anh một tờ giấy nhỏ: [Cho tôi xem bài thi.]
Yến Từ không có bủn xỉn, anh trực tiếp đưa bài thi cùng phiếu trả lời cho cô.
Yến Từ thi toán đạt điểm tối đa, mặt bài thi gọn gàng, còn chẳng dùng tẩy để tẩy, chữ đẹp, sạch sẽ nhưng rất sắc bén.
Dư Thính lập tức vui vẻ.
Quý Thời Ngộ mất danh đứng đầu, không biết hiện tại anh ta có tâm tình gì.
“Giáo viên, em có vấn đề!”
“Em nói xem.”
Nam sinh đứng dậy, tức giận bất bình: “Em nghi ngờ Yến Từ gian lận, thành tích lần này cách xa với thành tích trước đây của cậu ta, điều này rất không hợp lý, em hy vọng giáo viên có thể điều tra kỹ lưỡng.”
Lời nói ra khỏi miệng, các bạn cùng lớp đồng loạt phụ họa.
“Yến Từ chắc chắn đã gian lận! Thật không công bằng!”
“Cậu ta chính là vì tiền, thầy cũng không thể dung túng.”
“Đồng ý! Yến Từ không có khả năng thi điểm cao như vậy, tuyệt đối có giở trò!”
Một đám người giống như thủy triều, thanh âm đợt trước lớn hơn đợt sau.
Dư Thính nghe xong rất bực mình, cũng không quan tâm, kiêng kỵ giáo viên trên bục giảng, cô vỗ bàn nặng nề đứng dậy: “Một đám miệng chó không phun ngà voi, tôi thấy các người mới giống gian lận ấy!”
Giọng điệu Dư Thính rất hung dữ: “Người ta thông minh khắc khổ cố gắng, đầu óc đậu phộng như mấy người đương nhiên không xứng. Sao, cậu ấy thi được điểm thì mấy người nghi là gian lận? Vậy tôi còn nghi ngờ mấy người là cóc ghẻ mặc áo hoa muốn giả làm người ấy!”
“Ai mà chẳng biết cậu với Yến Từ có quan hệ gì, cậu chắc chắn bênh cậu ta!” Nam sinh cũng đang tức giận, lập tức mượn chuyện cách đây không lâu mà cãi lại.
Cơn tức giận trong Dư Thính bốc lên, cô cũng lười dong dài, xông lên muốn đánh người.
Thấy cô hùng hổ, nam sinh sợ tới mức trong lòng đập thình thịch, nhưng Dư Thính vừa mới cất bước, Yến Từ đã ở phía sau túm lấy quần áo của cô.
Lực bất ngờ làm cho Dư Thính lui về phía sau hai bước, lảo đảo một cái, trực tiếp ngã ngồi trên đùi anh.
Hai người mặt đối mặt, mắt đối mắt, bạn học chung quanh thấy vậy đều không ầm ĩ nữa, trong nháy mắt bầu không khí trở nên kì quái.
Yến Từ lẳng lặng nhìn cô, khoảng cách gần trong gang tấc, cô có thể cảm nhận được khí tức trên người anh và vải vóc ở phía dưới.
Cả người Dư Thính cứng ngắc, đại não trở nên vào trống rỗng.
“Dư Thính, ngồi về chỗ.” Giáo viên mở miệng nói.
Dư Thính cuối cùng cũng phản ứng lại, đứng dậy từ trên đùi anh, mắt không chớp trở lại vị trí, sống lưng thẳng tắp.
Yến Từ ngồi ở phía sau, từ phương hướng này của anh có thể thấy rõ ràng vành tai đỏ bừng của cô gái, tựa như anh đào chín trong núi, lại lộ ra vài phần đáng yêu.
“Được rồi, đừng cãi nhau nữa.” Giáo viên có vẻ bình tĩnh, không đổ lỗi cho bất cứ ai, hỏi: “Bài kiểm tra này các em có cảm thấy khó không?”
Cả lớp gật đầu
Khó, không phải khó bình thường.
“Cả khối chỉ có hai người làm đúng hai câu hỏi lớn cuối cùng, các em có biết đó là ai không?”
Không ai lên tiếng.
“Một người là Quý Thời Ngộ của lớp thực nghiệm , người còn lại chính là Yến Từ.”
“Cho nên các em dựa vào cái gì cho rằng Yến Từ có thể gian lận? Sao chép câu trả lời? Hay sao chép sách giáo khoa?” Giáo viên cầm bút liệt kê công thức và đáp án trên bảng, dùng phương thức được ghi rõ ràng trên bài thi của Yến Từ.
Lúc mới bắt đầu chấm bài thi, giáo viên và các giáo viên trong nhóm khác tranh cãi một phen, nội dung tranh luận là có nên cho Yến Từ điểm hay không. Câu trả lời của anh là đúng, nhưng công thức sử dụng không nằm trong nội dung hiện tại.
Sau khi thảo luận, giáo viên chấm bài quyết định cho điểm.
Công thức hiện tại không nên giam cầm suy nghĩ của học sinh, chỉ cần các bước không có lỗi, câu trả lời chính xác thì giáo viên nên đưa ra điểm số.
“Đây là công thức đại học năm hai mới có thể dùng được, cũng là ý tưởng giải đề của Yến Từ.” Giáo viên bỏ lại bút: “Yến Từ chỉ là không giỏi ăn nói, nhưng cũng không có nghĩa là em ấy không cố gắng. Tôi hy vọng mỗi học sinh trong lớp của chúng ta đều có thể bao dung bạn cùng lớp, khi gặp phải vấn đề thì có thể đặt câu hỏi hợp lý, nhưng không thể chỉ trích, bởi vì các em không bao giờ biết việc tấn công bằng lời nói có thể gây tổn thương người khác tới thế nào.”
Những đứa trẻ ở độ tuổi này khó có thể phân biệt rõ đúng sai, ý tốt là thuần túy, ác ý cũng thuần túy không kém. Những lời này khiến cho mọi người lặng ngắt như tờ, hiển nhiên đã làm thức tỉnh các học sinh.
“Hôm nay không cho bài tập về nhà nữa, ngày mai là ngày họp phụ huynh, sau khi trở về các em nhớ thông báo cho người nhà, nếu không thể tới thì phải liên hệ với tôi trên WeChat, giải thích trước với tôi.”
Một đoạn hội thoại ngắn ngủi kết hợp cả hài kịch và bi kịch.
Cả lớp kêu rên khắp nơi, chỉ có Dư Thính và Yến Từ bên này có vẻ đặc biệt yên tĩnh.
Cô vẫn còn đang chết đứng trong cảnh ban nãy, không dám ngẩng đầu, chỉ nghĩ lại thôi cũng xấu hổ tới mức mấy ngón chân cong lại.
Ở phía sau không có động tĩnh.
Dư Thính lấy hết dũng khí quay đầu lại nhìn trộm.
Xoạt—
Yến Từ ngước mắt lên.
Hô hấp Dư Thính ngừng lại, vội vàng quay đầu trở về.
Một lúc sau, cô lại quay lại một lần nữa.
Dĩ nhiên Yến Từ còn đang nhìn cô, khiến cho cô lại một lần nữa cảm thấy xấu hổ.
“Thính Thính.”
Yến Từ gọi cô.
Dư Thính nằm sấp trên bàn: “Không… Tôi không nghe thấy gì cả. “
Mới đầu Yến Từ nhíu mày, rồi tự hỏi, cuối cùng hoàn toàn bừng tỉnh.
Dư Thính muốn nhìn trộm anh mà không bị phát hiện.
Sau khi hiểu rõ, Yến Từ giả vờ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Quả nhiên, Dư Thính lại lặng lẽ quay đầu.
Một nửa bóng của anh lồng trong ánh mặt trời, ánh sáng dịu dàng phác họa độ cong sống mũi, cao thẳng, bờ môi cũng đẹp, yên tĩnh giống như một bức tranh.
Yến Từ không để ý.
Dư Thính yên tâm rồi.
Cô rất sợ Yến Từ sẽ vì lời nói bên ngoài mà kéo dài khoảng cách với cô, cô khó khăn lắm mới có thể làm ngôi sao trên đỉnh đầu anh nhạt đi, không thể để cho nó lại đậm lên được.
Nghĩ tới đây, Dư Thính thoải mái hơn rất nhiều, cô vui vẻ sửa sang lại đồ vật trên mặt bàn.
Yến Từ rất thắc mắc.
Chẳng lẽ lén nhìn anh vui như vậy sao??
Yến Từ nghĩ không ra, cũng không dám chủ động mở miệng xin Dư Thính lại bài thi, lỡ đâu cô lại không để ý tới anh thì làm sao bây giờ.