Edit: Shino
Trước khi lớp học bắt đầu, Yến Từ mới khoan thai đến trễ.
Anh bình tĩnh tránh ánh mắt của những người xung quanh, tìm kiếm chỗ ngồi của mình.
Vì để dành đủ chỗ ngồi cho những phụ huynh ở phía sau, bàn ghế đã được xếp lại, mấy cái trước sau ghép lại với nhau, Yến Từ vừa hay ngồi bên cạnh Dư Thính.
“Yến Từ.” Dư Thính vỗ vỗ ghế ở bên cạnh, vẫy tay với anh: “Chỗ này chỗ này.”
Yến Từ do dự vài giây, ôm lấy cặp sách ngồi xuống đó.
Cô sợ những vị phụ huynh ngồi phía sau nghe thấy tiếng thầm thì của mình và Yến Từ, thế là lấy giấy bút ra để nói chuyện: [Không phải cậu xin nghỉ rồi à?]
[Không có.]
Yến Từ viết chữ bên cạnh chữ của cô.
[Vậy sao bây giờ cậu mới đến?]
[Lạc đường.]
“…”
Nghiêm túc thật à?
Yến Từ vốn không hề nói dối.
Trước khi ra khỏi nhà thì con nhện có chút khác thường, Yến Từ quan sát chúng nó, mất một chút thời gian, sau đó con đường mà anh thường đi đột nhiên phát sinh tai nạn giao thông liên hoàn, bị ách tắc nghiêm trọng. Yến Từ chưa từng đi con đường nào khác, nôn nóng bất an tại chỗ một hồi lâu mới được cảnh sát giao thông đưa đến trường.
Đây là một trải nghiệm cực kỳ mới lạ.
Yến Từ không hy vọng có lần thứ hai.
“Chào các bạn học sinh, các bậc phụ huynh…”
Giáo viên Toán đã đứng trên bục giảng, Dư Thính vội vàng tập trung lại, móc bài thi ra làm bộ làm tịch như đang xem.
Cô không có chút hứng thú nào với việc nghe đề, ngòi bút chống cằm, đôi mắt cứ như một chú mèo con.
“Đề này thầy có nói qua rồi, nó là một dạng đề gài bẫy học sinh, lần thi này chỉ có vài học sinh trả lời đúng. Dư Thính, em đứng dậy giảng giải một chút nhé.”
Đột nhiên bị kêu tên, Dư Thích ngây cả ra.
Cô hốt hoảng đứng lên, đề bài được liệt ra trên bục giảng chính là một trong những đề bài có trong lần thi này, Yến Từ đã cố ý đánh dấu nó trên vở ghi chép.
Dư Thính ho nhẹ một tiếng, lắp bắp nói cách làm.
“Tốt lắm, bạn Dư Thính lần này tiến bộ rất nhiều.” Thầy rất vui mừng đối với chuyện này: “Ngồi đi, về sau phải tiếp tục cố gắng nhé.”
Ánh mắt của các phụ huynh ở phía sau như ngọn lửa, nóng bỏng thiêu đốt làn da.
Cô thế mà lại có chút thẹn thùng, không khỏi quay đầu tìm kiếm Dư Dung.
Hào quang của Dư Dung quá mạnh, dẫu ngồi ở trong góc khuất mắt cũng có thể khiến người ta khó có thể xem nhẹ.
Lông mi chị ngước lên, cười với Dư Thính.
Trong phút chốc Dư Thính cảm thấy, cho dù là làm một học sinh ngoan cũng không có vấn đề gì.
Tiết học kết thúc, đến thời gian giáo viên chủ nhiệm và phụ huynh cùng trao đổi.
“Chị.” Dư Thính kéo Dư Dung, lại kéo tay áo của Yến Từ: “Đây là Yến Từ, lần này may mà có cậu ấy phụ đạo cho em.” Cô cứ như đang đang khoe khoang, ngữ điệu không có chút che giấu.
“Yến Từ, đây là chị của tôi, cậu cũng có thể kêu là chị giống như tôi vậy.”
Ánh mắt Dư Dung nhìn qua: “Xin chào.”
Sắc mặt chị thong dong không đổi, đánh giá Yến Từ một lượt.
Không có tóc mái vướng víu, thiếu niên để lộ đôi mắt dài trong suốt và xinh đẹp, chị cảm nhận được anh đang hồi hộp, thậm chí còn tránh tiếp xúc ánh mắt.
Dư Dung đột nhiên cảm thấy gương mặt trước mắt này có chút quen thuộc.
“Cảm ơn em đã giúp đỡ Thính Thính của nhà chúng ta, Yến Từ.”
Nhà chúng ta…
Ngón trỏ Yến Từ cuộn tròn, móng tay bấu mạnh vào đùi.
“Chị, chị uống nước không? Em đi lấy nước cho chị.” Không đợi Dư Dung mở miệng nói, Dư Thính đã vui sướng chạy đi lấy nước.
“Em đã từng sống ở trấn Nguyệt Nha sao?”
Dư Thính vừa đi, chị lập tức hỏi anh như đang thăm dò.
Yến Từ không nói gì, chỉ cúi đầu càng sâu hơn.
Phản ứng này chính là câu trả lời rõ ràng nhất, Dư Dung nhướng mày hiểu ra.
Lúc Dư Thính năm tuổi là khi sức khỏe cô kém nhất, bác sĩ kiến nghị dẫn cô gái nhỏ đến những nơi non xanh nước biếc tu dưỡng một khoảng thời gian, có thể sẽ có ích cho việc hồi phục của cơ thể.
Bố Dư yêu thương con gái nhỏ, vì thế đặc biệt tìm một vị đại sư tính cho một quẻ, mới lựa chọn đi đến trấn Nguyệt Nha.
Trấn Nguyệt Nha ở tít phía Nam, sông núi bao quanh, cách xa sự ồn ào của thành phố. Trấn núi nho nhỏ dường như bị bỏ quên bởi khoa học kỹ thuật phát triển, hết thảy mọi thứ ở nơi này đều trở nên chậm lại.
Lúc ấy Dư Dung đang học đại học, không thể cùng đi được, chỉ có thể tìm một khoảng thời gian rảnh đi tới đó một lần.
Chị vừa vào cửa, Dư Thính đã ôm lấy chị mà khóc, khuôn mặt hơi bẩn thỉu, móng tay xám đen, khắp người đều là vết thương.
Dư Dung cảm thấy em gái mình chắc chắn bị bắt nạt rồi.
Cô lại thút tha thút thít giúp người ta che giấu: “Là Thính Thính không cẩn thận tự mình té ngã, tuyệt đối không phải người khác đẩy em, cho, cho dù cậu ấy cũng không cố ý…”
Sau đó Dư Dung tìm thấy đầu sỏ gây nên tai họa đó.
Dư Dung ung dung nhìn chăm chú thiếu niên ở trước mắt.
Lập tức hiểu ra được một người thông minh như anh tại sao phải che giấu thực lực để học ở lớp bình thường, rõ ràng là sợ tiếp xúc với người lạ, nhưng vẫn giúp Dư Thính ôn tập.
“Lúc nhỏ có một cậu bé cứ bắt nạt Thính Thính, em có nét giống cậu bé đó.”
Dư Dung nhìn thấu nhưng không nói toạc, đáy mắt tràn đầy sự trêu ghẹo.
Yến Từ căn thẳng đến nỗi suýt nữa cắn rách môi, cũng may, Dư Dung vẫn chưa nhận ra anh.
Yến Từ nhấc bút: [Khuôn mặt phổ thông.]
“…” Cậu bé này thực sự không nghe ra được ẩn ý trong lời nói của người khác.
“Có điều cũng không sao, Thính Thính hình như không nhớ được những việc lúc nhỏ, bằng không với tính cách hiện tại của nó, tìm được cậu bé đó nhất định sẽ lột da cậu ta mất.”
[Tính cách của Thính Thính rất tốt.]
Dư Dung: “…”
Bỏ đi.
Nói không thông, không thú vị.
Yến Từ thấy cô không muốn truy cứu nữa, lập tức thở phào một hơi, đồng thời lại trở nên sốt ruột.
Có rất nhiều hành vi của trẻ em không thể dùng suy nghĩ của người lớn để phỏng đoán được, đứng ở lập trường cá nhân, Yến Từ cảm thấy những gì mình làm lúc nhỏ đều hợp tình hợp lý, nhưng ở trong mắt người lớn, hành vi đó lại bị gọi là “bắt nạt”.
Mười một năm trôi qua từ khi sự việc xảy ra, vậy anh có phải xin lỗi Dư Thính nữa không?
Từ phương diện pháp luật mà nói là không cần thiết; từ phương diện đạo đức… cũng không cấu thành một hành vi phạm tội.
Yến Từ rơi vào vòng suy nghĩ luẩn quẩn, không cách nào thoát ra, rối rắm cau chặt mày lại.
Hoặc là anh có thể chọn cách giấu giếm?
Hoặc là để Dư Thính lột trên người anh một lớp da.
Yến Từ đã nghiên cứu về luật pháp hình sự.
Lột da yêu cầu kỹ thuật thao tác cực kỳ cao, Dư Thính không có kinh nghiệm, rất có khả năng anh sẽ chết trong quá trình đó, Dư Thính cũng sẽ bị bắt vào tù.
—Không đáng.
Anh cũng không thể xúi giục Dư Thính phạm tội.
“Yến Từ, buổi trưa chúng ta cùng ăn cơm đi.” Dư Thính đem nước tới, chủ động mời.
Yến Từ lắc đầu: [Buổi chiều xin nghỉ.]
Cô nghi hoặc nghiêng đầu: “Cậu không khỏe à?”
[Có việc.]
Trở về chăm sóc con nhện.
Dư Thính nhìn hai chữ đó thất thần, không hỏi nhiều nữa, quay đầu lại tìm Cố Song Song nói chuyện.
Rất nhanh đã đến giờ cơm.
Nhà ăn chật ních người, Dư Thính nắm tay chị mình tìm một vòng mới phát hiện một chiếc bàn trống ở trong góc.
“Chị ngồi đi, em đi lấy cơm cho.”
Dư Dung cười khẽ: “Hiểu chuyện vậy à?”
Dư Thính giường cằm lên, không phục nói: “Bây giờ em ngoan rồi, sau này còn hiểu chuyện hơn nữa cơ, chị cứ chờ mà xem!” Nói xong, Dư Thính cầm thẻ cơm đi lấy cơm.
Ba bữa của Hải Xuyên đều không kém, hôm nay bởi vì có phụ huynh đến, thực đơn lại tăng thêm vài món.
Khẩu vị của Dư Dung kén chọn, không thích ăn đồ ăn quá cay hay quá ngọt, vì thế Dư Thính chạy mấy lượt, sau cùng mới lấy món xương sườn và cá chua ngọt mà mình thích ăn, cẩn thận tránh đám đông đi về chỗ ngồi.
“Bác gái, đây là trường học, không phải là nơi một công nhân vệ sinh như bác nên tới, bác có thể đi ra chỗ khác không?”
Đột nhiên, bên tai vang lên một giọng nói tràn ngập sự ghét bỏ.
Cô dừng bước, thấy một người phụ nữ trung niên đang mặc một bộ đồng phục công nhân vệ sinh đứng ở cách đó không xa, vẻ mặt chật vật, trên mặt là một nụ cười gượng gạo bất an.
“Tôi, tôi là phụ huynh tới họp cho con tôi, chỗ ngồi này là tôi tìm được trước, cháu xem…”
“Dì à, dì đi chỗ khác ngồi đi, chỗ này có người rồi.” Nam sinh công khai chiếm vị trí, đuổi người đi không chút lưu tình.
Người phụ nữ thấp người xuống: “Tôi có thể không ngồi ở đây, nhưng có thể để con tôi ngồi ở đây không, xung quanh thật sự không còn chỗ nữa…”
Lúc hai người đang nói chuyện, Hạ Thất Thất bưng khay đồ ăn lại đây.
Dư Thính bừng tỉnh nhớ ra, đoạn tình tiết này vốn dĩ mình mới là chiến sĩ hy sinh đứng ra gây chuyện, hiện tại không còn cô nữa, lại có một người khác đảm nhiệm nhân vật này thay cô.
Nếu không ngoài dự liệu, nam chính Quý Thời Ngộ sẽ lập tức đứng ra anh hùng cứu mỹ nhân.
Hừ!
Cô còn lâu mới để thứ chó chết đó vừa ý, cô muốn tiệt hồ!!
(Tiệt hồ: Đây là một thuật ngữ trong đánh mạt chược, hiểu rộng ra là đoạt mất vận may của người khác; vào lúc một người sắp thành công thì bị người khác đoạt mất thắng lợi.)
Dư Thính chuyển hướng đi qua.
Nam sinh còn chưa phát hiện, không kiên nhẫn nói: “Tôi nói rồi, chỗ này có người.”
Cốp—!
Giọng của nam sinh vừa dứt, Dư Thính đập mạnh khay đồ ăn lên bàn, đồng thời nhìn chỗ ngồi trống trước mắt hét lớn một tiếng: “Cút!”
Tiếng cút này vô cùng có tinh thần, lập tức làm xung quanh trở nên chết lặng.
Nam sinh nghe tiếng rống của cô mà ngơ ra, phản xạ có điều kiện đứng lên khỏi ghế.
Dư Thính vỗ xuống chỗ ngồi trống ấy, lại bưng khay đồ ăn lên, tươi cười nói với hai người đang ngây ngốc kia: “Dì à, bây giờ không có ai nữa, mọi người có thể ngồi rồi.”
“Dư… Dư Thính.” Hạ Thất Thất không thể nào ngờ được người vẫn luôn chán ghét cô ta như Dư Thính lại có thể ra tay giúp đỡ lần thứ hai, sự ngạc nhiên làm cô ta quên cả chớp mặt, không nhúc nhích đứng dại ra tại chỗ.
Dư Thính cụp mắt nhìn qua.
Bữa ăn của cô ta vô cùng tồi tàn, tất cả đều là đồ chay, không có một miếng thịt nào.
Dư Thính nhíu mày, liếc nhìn bên cạnh.
Mẹ của Hạ Thất Thất là người nông thôn mộc mạc, dầm mưa dãi nắng lâu ngày nên thoạt nhìn bà già hơn so với những người cùng tuổi. Truyện tranh có nhắc tới, bà vì để nuôi nấng Hạ Thất Thất đi học mà làm mấy công việc liền, ngay cả buổi tối cũng không nghỉ ngơi.
Vốn bà cũng không định tới họp phụ huynh, sợ con gái mình mất mặt, kết quả bị Hạ Thất Thất cứng rắn kéo tới, trước khi đi còn phải quét tước vệ sinh trên con đường cái, vì thế cũng chưa kịp thay quần áo.
Nếu không có truyện tranh, Dư Thính mãi mãi không biết được điều này, sẽ là người trào phúng cao cao tại thượng như trong truyện.
Dư Thính quả thực không thích Hạ Thất Thất, nhưng cô sẽ không bao giờ cười cợt một người mẹ nào.
Cô đặt khay đồ ăn xuống: “Tôi không muốn ăn cái này nữa, chúng ta đổi đi.” Không cho họ phân trần, Dư Thính cưỡng chế trao đổi đồ ăn với cô ta.
“Dư Thính.”
Giọng nói này vừa vang lên, cô đã biết ngay chuyện không ổn.
Quả nhiên.
Giây tiếp theo đã nghe thấy anh ta nói: “Tại sao cô lại bắt nạt người khác bất cứ lúc nào vậy, lẽ nào điều này khiến cô có cảm giác ưu việt sao?”
Nếu không phải sợ bị mất điểm niềm tin và danh dự, Dư Thính thực sự muốn đập cả khay này lên gương mặt nhăn nhó kia của Quý Thời Ngộ.
Quý Thời Ngộ đi lên phía trước, cụp mắt liếc qua, trực tiếp lấy khay đồ ăn trên tay cô, đưa lại cho Hạ Thất Thất: “Này.”
Hạ Thất Thất vội vàng hoàn hồn lại, lắc đầu: “Quý Thời Ngộ cậu đừng hiểu lầm, Dư Thính không bắt nạt tôi, cô ấy chỉ muốn trao đổi đồ ăn với tôi thôi.”
Lúc này mẹ Hạ cũng đứng ra giải thích: “Cô bé này là một người tốt, bạn học à con không thể không hỏi rõ tình hình đã bôi nhọ người ta.”
Một khi có người vì cô mà lên tiếng, sự tủi thân trong bụng Dư Thính cũng lập tức trào lên mãnh liệt.
Hốc mắt cô hồng hồng, chóp mũi cũng thế, nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt hung hăng như thể muốn giết người.
Lúc này Quý Thời Ngộ mới chú ý hai khay đồ ăn không giống nhau, một cái toàn là màu xanh, một cái toàn là đỏ, phần đỏ của khay đó cũng nhiều, đều là những thứ mà Dư Thính thích ăn.
Anh ta ngây ra, đại não lập tức trống rỗng.
“Bạn học này đang giúp người mẹ giải vây, chúng tôi có thể làm chứng, cô ấy không có bắt nạt ai hết.”
“Đúng vậy, đứa nhỏ này tướng mạo xinh đẹp, tính cũng ngoan.”
“Cậu mau xin lỗi người ta đi, thất thần gì nữa.”
Người vây xem đều biết có chuyện gì, sôi nổi nói thay cho Dư Thính.
Quý Thời Ngộ hơi hé miệng, nhưng không nói lời nào.
Cô lạnh lùng liếc anh ta một cái rồi rời đi, đầu cũng không quay lại.
“Quý Thời Ngộ.” Hạ Thất Thất thấy anh ta cứng đờ như cây gỗ, vội vàng đẩy anh ta một cái: “Cậu mau đi dỗ dành Dư Thính đi, cậu ấy sắp khóc rồi kìa.”
Môi mỏng của Quý Thời Ngộ khẽ mím lại, cuối cùng vẫn không đuổi theo, hít một hơi sâu rồi điều chỉnh lại biểu cảm của mình: “Dì à, cháu đi lấy một ít đồ ăn cho hai người, đợi cháu một lát.”
“Quý Thời Ngộ, cậu…”
Quý Thời Ngộ gần như không để Hạ Thất Thất có cơ hội nói chuyện, bóng lưng nhanh chóng biến mất trong biển người.