Trans: Mật
Vừa bước vào cửa hàng bún ốc, mùi hôi đặc trưng của măng đã xộc vào mũi.
Dư Thính bị kích thích suýt chút nữa thì đã nôn ra, thế nhưng khi nhìn thấy vị khách ngồi trước bàn ăn vô cùng ngon, cô lập tức nuốt nước bọt.
“Bà chủ, cho tụi con hai bát bún, ít cay ạ.”
Hạ Thất Thất gọi món xong, đưa Dư Thính ngồi xuống chỗ gần điều hòa.
Quán này có diện tích không lớn, cộng thêm lượng khách nhiều, do vậy khung cảnh có chút lộn xộn. Hạ Thất Thất sợ cô công chúa nhỏ không quen, dùng giấy ăn lau đi lau lại mặt bàn nhiều lần, cho đến khi không còn vết dầu nữa mới dừng tay lại.
“Bún chắc là phải đợi một lúc nữa, chúng ta ôn tập trước đi.”
Cái gì cơ?
Ôn tập?
Dư Thính có nằm mơ cũng không nghĩ đến, đi ăn một bát bún thôi mà cũng phải học, càng không nghĩ đến Hạ Thất Thất khi đi ra ngoài làm thêm sẽ mang theo cặp sách.
Hạ Thất Thất đưa quyển vở bài tập qua, bên trên dùng bút đỏ khoanh tròn mấy câu hỏi: “Đây là những dạng câu hỏi mà cậu rất dễ sai, cậu cẩn thận xem đi.”
Dư Thính: “…”
Không cần mà, thật đó.
“Mấy câu dạng như này cậu làm rất tốt, mấy câu này khó hơn mấy câu kia một chút, tớ tin là cậu sẽ dễ dàng học được thôi.”
Không không không, đó là vì Yến Từ thông não cho cô, chứ bình thường nhất định cô sẽ không học được, cho cô thêm một cái não nữa cũng không học được.
“Bún của hai con được rồi đây.”
Cũng may bà chủ kịp thời xuất hiện giải cứu cô, không để cô rơi vào cục diện khó xử hơn.
Bún ốc có mùi vị chua chua hôi hôi, nguyên liệu phong phú, khiến cho Dư Thính không kìm được muốn nếm thử ngay.
Cô lấy đũa đảo đều rồi nho nhã thử một đũa.
Cay.
Hôi.
Ngon!
Dư Thính vui vẻ ăn bún, vị cay khiến cho chóp mũi đỏ ửng lên. Đang ăn vui vẻ thì một tờ giấy ăn được đưa đến trước mặt cô: “Lau đi.”
Dư Thính nhận lấy tờ giấy, lau qua loa mồ hôi trên trán.
“Dư Thính, hay là mỗi buổi trưa tớ đều bổ túc cho cậu nhé.”
Sợi bún cô còn chưa kịp nuốt xuống bị mắc lại ở cổ họng, làm cho Dư Thính bị nghẹn rơi cả nước mắt.
“Sao cô chỉ nghĩ đến việc bổ túc thế, mọt sách.”
Hạ Thất Thất không ngờ như vậy lại làm Dư Thính bất mãn, sững sờ nói: “Nhưng mà… không phải chúng ta đã thỏa thuận xong rồi sao.”
Tay Dư Thính chợt dừng lại, hỏi: “Cô không sợ tôi sẽ tranh thủ cơ hội bắt nạt cô à?”
Hạ Thất Thất lắc lắc đầu: “Cậu sẽ không bắt nạt tớ đâu, tớ tin cậu.”
Tớ tin cậu.
Dư Thính lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên được nghe câu nói này thốt ra từ miệng người cùng giới.
Đấy chính là nữ chính à?
Lúc nào cũng ôm theo một trái tim nồng nhiệt, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng đối xử tốt với người khác.
Phải nói là, cái tên Quý Thời Ngộ chó má này quả thực là hời rồi, hời to rồi.
Dư Thính càng nghĩ càng tức.
Dựa vào cái gì mà bản thân mình chết sớm ở tuổi , Quý Thời Ngộ lại có thể trùng sinh rồi tìm được mùa xuân thứ hai như này.
Cô nghiến răng, lôi điện thoại ra chụp cái bát không trước mặt, trong hình chụp không biết vô tình hay cố ý, để lộ cuốn vở bài tập có viết tên Hạ Thất Thất, sau đó đăng lên vòng bạn bè.
[Dư Thính: Lần đầu tiên ăn món này, ngon.]
Sau cùng, không quên set chế độ chặn phụ huynh.
Đúng như dự đoán, Quý Thời Ngộ lập tức tìm tới.
[Quý Thời Ngộ: Cô đang ở cùng với Hạ Thất Thất?]
[Dư Thính: Đúng vậy đó.]
Cô đắc ý cực kỳ.
Tên chó má này hiện giờ vẫn đang ở trong bệnh viện dưỡng bệnh, nếu như nhìn thấy cô và đối tượng ngưỡng mộ trong lòng anh ta ở bên ngoài ăn bún, trong lòng nhất định sẽ thấy không yên.
[Quý Thời Ngộ: Làm gì?]
[Dư Thính: Yên tâm, tôi không bắt nạt cô ta, tôi muốn làm bạn tốt với cô ta.]
Dư Thính quyết định đào góc tường của tên đàn ông chó má này, để nữ chính hướng về cô. Nếu như hai người thật sự có chuyện gì, nữ chính sẽ đứng về phía cô, để cho tên chó má Quý Thời Ngộ tức chết.
Dư Thính tính toán xong xuôi, nhưng đầu bên kia lại không có động tĩnh gì.
Quý Thời Ngộ không gửi tin nhắn nữa, ánh mắt nhìn chăm chăm vào khung chat của hai người.
Không đúng.
Quý Thời Ngộ phát giác ra điều bất thường.
Còn nhớ ở kiếp trước, Dư Thính không tìm Hạ Thất Thất để gây rắc rối đã là tốt lắm rồi, làm gì có chuyện muốn làm bạn với cô ấy. Có rất nhiều chuyện sau khi trùng sinh không giống với kiếp trước, anh ta không biết là hiệu ứng cánh bướm do mình dẫn tới hay là một thế gian nhỏ bé nào đó tạo ra sự thay đổi của Dư Thính.
Hoặc là…
Dư Thính chỉ là thay đổi cách thức để theo đuổi anh ta?
Nghĩ đến tính khả thi của vế sau, Quý Thời Ngộ không kiềm được mà miết nhẹ màn hình.
Anh ta đã lên cả vạn kế hoạch để trả thù nhà họ Dư, trả thù Dư Thính, sau đó biết được Dư Thính vẫn còn thích anh ta, trong lòng bỗng nảy sinh sự đấu tranh mong manh.
Có chút… không nỡ ra tay.
Dư Thính cực kỳ mãn nguyện với bữa bún ốc này, vừa đi ra khỏi quán thì Yến Từ gửi tin nhắn tới.
[Muốn tới xem nhện lột xác không?]
Nhện lột xác?
Chuyện này Dư Thính chưa từng nghe qua.
Đầu cô chợt lóe lên, thấy sợ nhưng đồng thời cũng thấy hơi tò mò, nghĩ tới nghĩ lui, Dư Thính gửi một tin nhắn [Muốn] qua.
“Tôi phải đi tới nhà bạn rồi, tuần sau lại bổ túc đi.” Dư Thính sợ Hạ Thất Thất không buông tha cho mình, vội vàng bổ sung thêm một câu: “Chắc chắn tuần sau.”
Nói xong câu đó, cô bắt xe đi tới nhà Yến Từ.
Chàng trai chờ đợi đã lâu, nghe thấy tiếng gõ cửa thì lập tức đi ra mở cửa.
Mặc dù có che ô nhưng gương mặt Dư Thính vẫn bị cái nóng làm cho đỏ lên.
Hôm nay cô rất xinh, ăn mặc duyên dáng nhưng không mất đi sự hoạt bát.
Yến Từ nhìn thấy cô thì sững sờ, sau đó cau mày, chóp mũi khẽ cử động.
Dư Thính không nhận ra, rướn cổ nhìn vào bên trong: “Không cho tôi vào trong à?”
Yết hầu Yến Từ chuyển động, lần đầu tiên không quá tình nguyện nhường đường cho cô.
Dư Thính nhảy chân sáo vào cửa, đi thẳng đến phòng ngủ.
Trên bàn trong phòng ngủ đặt hộp nuôi nhện và thằn lằn, bên trong hộp được anh dày công sắp xếp, mặc dù bản thân anh sống không tốt nhưng thú cưng của anh lại đều có “nhà đẹp”.
Yến Từ chuyển chiếc ghế tới trước bàn, kéo kín rèm cửa sổ, bật chiếc đèn nhỏ trên bàn, quan sát nhện lột xác trong môi trường lờ mờ.
Bình thường nhện sẽ tiến hành lột xác khoảng một tháng một lần, đây là một quá trình tương đối chậm.
Cách chiếc lồng thủy tinh, cô nhìn thấy con nhện đang chầm chậm uốn éo ở bên trong, các chân của nó khiến cho lông tơ trên người cô dựng ngược hết cả lên. Dư Thính đang chăm chú xem thì chợt thấy mu bàn tay lạnh lạnh, ngước mắt nhìn qua, đối diện với một đôi mắt to màu vàng.
Thằn thằn thằn thằn lằn—!
Dư Thính trợn trừng mắt, tiếng hét sắp bật ra khỏi cổ họng.
Giây tiếp theo.
Phụt—
Âm thanh phát ra rồi.
Không phải từ miệng, mà là từ cúc hoa.
Nói cách khác.
Công chúa thả bom rồi!!
Quả bom có mùi bún ốc!
Dư Thính không tin được, che miệng lại, nhiệt độ từ gan bàn chân truyền lên, xông thẳng lên đỉnh đầu.
Từ bé đến lớn cô chưa từng gặp phải tình huống như thế này, sự xấu hổ và gượng gạo cùng nhau tấn công, đồng thời còn tặng kèm theo tiếng cuộn sóng ào ạt trong bụng nữa.
“Tôi… tôi muốn đi nhà vệ sinh.” Dư Thính không quan tâm đến con thằn lằn, gắng gượng chống lại sự xấu hổ, thốt ra vài chữ.
Yến Từ không thay đổi sắc mặt, trực tiếp mở cửa cho cô đi ra. Dư Thính ôm bụng điên cuồng chạy vào nhà vệ sinh, vừa mới tụt quần xuống, chợt ý thức được cách âm của căn nhà này không tốt, nếu như bị nghe thấy thì… có thể sẽ bị mất mặt.
Dư Thính cắn răng cố nhịn, hét ra bên ngoài: “Yến Từ, cậu, cậu đi xa một chút!”
Yến Từ ở trong phòng khách trưng ra vẻ mặt hoang mang.
Xa một chút… là bao xa?
“Đi chưa vậy?”
Yến Từ nghĩ ngợi, lùi về sau hai bước.
Dư Thính quan sát thêm mấy giây, sau khi chắc chắn cậu không nghe thấy mới dè dặt cẩn thận giải quyết vấn đề sinh lý.
Thoải mái rồi.
Dư Thính hạnh phúc thở phào một hơi, sau đó cô lại phải đối mặt với vấn đề mới.
Bồn cầu…
Tắc rồi.
Dư Thính: “…”
Chi bằng ông trời trực tiếp cho một dao, giết cô luôn cho rồi.