Editor: Đông Vân Triều
Xưa nay có một ảnh vệ của Dạ Hành không hề dễ.
Mỗi mười năm giần sàng chọn ra ba kẻ tối cao, mang theo danh hiệu: Dạ Ẩn vụ tôn, Dạ Quân ngự đế, Dạ Sát huyết ma, mỗi người giá trị vạn kim.
Tần Khả Tấu đập nồi bán sắt, táng gia bại sản, giành dụm được bảy trăm lượng, cẩn thận tiến vào Dạ Hành.
Vốn hắn căn bản mua không nổi ảnh vệ bình thường, nhưng lại lĩnh một Dạ Sát về nhà.
Tần Trầm Uyên giật nảy cả mình: Thất ca ngươi có nhiều tiền lúc nào vậy?
Hắn nói: làm gì có.
Ảnh vệ thứ hạng rõ ràng, giá tiền công khai, người ưu tú cung không đủ cầu, người không được chọn đều là sỉ nhục, cách một năm giá giảm một nửa.
Dạ Sát sống sót bảo vệ danh hiệu này bốn năm, bản thân hắn đã đáng giá vạn kim, bị ép xuống còn sáu trăm hai lăm lượng.
Dù vậy, hắn vẫn bị bỏ xó, không người hỏi thăm.
Tần Khả Tấu nhìn cái giá bèo bọt giữa một hàng vạn lượng, hỏi: người này được hưởng danh hiệu, vì sao còn chưa được đem đi?
Dạ Hành trả lời: các đời Dạ Sát, giết chóc quá nặng, đa số tẩu hỏa nhập ma mà chết, có không ít tiền lệ phản bội. Nhận hắn thì phải cẩn thận.
Tần Khả Tấu vuốt cằm nói: ta thấy không giống lắm, chọn hắn đi.
Ngày Tần Khả Tấu bỏ mình, cũng là ngày hắn đại hỉ.
Tần Thất công tử Tần Khả Tấu cưới thê tử, gọi Cố Thử Khúc.
Kể ra mới biết là khó khăn muôn trùng, Cố Thử Khúc là tiểu thư dòng chính của Thái Hành giản, khi còn bé có gặp Tần Thất công tử một lần, từ đó vừa gặp đã thương, đời này tận phó. Đáng tiếc Tần lăng cùng Thái Hành giản, từ xưa đã trở mặt, kết thù trăm năm, đoạn nhân duyên này trăm đường không thuận. Cố Thử Khúc là phận nữ nhi, miễn cưỡng ngăn được áp lực từ hai đại thế gia, thuyết phục khắp nơi, nếu mối hôn sự này kết thành, hai nhà có thể biến chiến tranh thành tơ lụa, trở thành một đoạn giai thoại, ngày sau giúp đỡ lẫn nhau, sẽ thành thế lực đáng gờm trong giang hồ.
Thái Hành giản xưa nay cực đoan, Tần lăng nhất quán trầm ổn, Cố Thử Khúc mở đường máu thuyết phục hai nhà, cuối cùng họ cũng ngã tâm.
Thành sự, cả giang hồ chấn động. Hai người này đều là những thanh niên ưu tú được gia tộc sủng ái, hôn lễ được chuẩn bị vô cùng long trọng. Tần Thất công tử thấy hôn lễ còn rất xa vẫn giục ngựa giang hồ như cũ, kết được rất nhiều bằng hữu.
Hắn phiêu bạt một năm mới trở lại Tần lăng bỗng dưng nói, không muốn kết đoạn nhân duyên này.
Hắn nói trên gia yến[], trưởng bối trong nhà đều sốc nặng, vẫn cổ chi giao Vân Tích Chỉ được hắn đưa về giữ hắn lại hướng các trưởng bối cười làm lành nói: hắn uống say nói mê sảng, hôn sự này đương nhiên thành, ta sẽ khuyên hắn.
[] Gia yến: yến tiệc chỉ gồm họ hàng thân thích trong gia đình.
Dứt lời kéo hắn rời đi.
Sau đó chuyện hôn lễ Tần Khả Tấu không đề cập tới nửa chữ, chỉ là ít đi nhiều sắc mặt vui mừng. Cả ngày chỉ biết cùng Vân Tích Chỉ luyện kiếm, luyện xong thì lên nóc nhà nằm. Hai người không dám uống rượu, ôm chén trà nằm sóng vai nhau cả đêm.
Ngày kết hôn, Tần lăng thiết đại yến mời khách.
Tần Trầm Uyên ngồi chung với mấy huynh đệ tuổi tác xấp xỉ, Vân Tích Chỉ cũng là một trong số đó. Ăn uống linh đình, người tới người lui, chẳng biết lúc nào, một ảnh vệ kiệm lời thường chẳng bao giờ lộ diện lặng lẽ ngồi cạnh Vân Tích Chỉ.
Tần Trầm Uyên biết hắn từ trước đến giờ quy củ, dám ngồi xuống ắt hẳn là có mệnh lệnh của chủ nhân. Tần Trầm Uyên vì ngày vui này mà uống không ít rượu. Tần Trầm Uyên kính một chén, ảnh vệ liền tiếp một chén, được hỏi cũng không đáp.
Rất nhanh, rể hiền Tần Khả Tấu say khướt lắc lư bước vào đại sảnh, hắn hứng thú ầm ĩ cười lớn, đột nhiên cả giận nói: Dạ Sát! Ngươi là tiện nhân hạ đẳng, sao có thể ngồi cùng khách quý của bản công tử?
Nương theo tiếng quát mắng, các tân khách dồn dập đưa mắt xem, Tần Trầm Uyên sững sờ, thế mới biết Dạ Sát ngồi vào bàn cũng không phải vâng mệnh.
Dạ Sát vẫn bình tĩnh ngồi, cũng không ngẩng đầu lên, lại càng không trả lời. Tần Khả Tấu say đến lợi hại, chân lảo đảo đứng không vững, quăng mạnh chén trong tay, lật cả bàn thức ăn vào người Dạ Sát, tóm cổ hắn ném mạnh vào tường, miệng hùng hổ quát mắng một trận.
Tần Trầm Uyên biết hắn nhất định là say đến lợi hại, nói cũng không nghe vào đầu, đứng dậy muốn dìu hắn.
Hắn vừa đứng lên đã thấy Tần Khả Tấu loạng choạng đổ trước người Dạ Sát, kiếm Thanh Phong ba thước sáng loáng đâm xuyên tim hắn.
Kinh biến bất ngờ nổi lên, mấy trăm khách mời trong sảnh lại không có một tiếng động.
Giữa lúc yên tĩnh Dạ Sát lạnh tanh nói: Tần Thất, ngài dám to gan nhục nhã ta trước mặt mọi người, hãy chịu lột da róc thịt đi.
Hắn quỷ mị mang theo xác Tần Thất lướt ra khỏi cửa, khuất sau màn đêm. Trong chớp mắt, chỉ có Vân Tích Chỉ phản ứng thần tốc, chợt quát một tiếng đuổi theo.
Tần lăng vì đoạt lại thi thể Thất công tử, truy sát dây dưa nửa tháng, đáng tiếc Dạ Sát tu vi kinh người, giằng co không xong, cuối cùng vẫn để hắn đào thoát.
Chuyện tốt giữa Tần lăng cùng Thái Hành trở thành vô vọng, cả hai nhà đều phải chịu nỗi đau mất chí thân, chìm dần vào tuyệt vọng.
Câu chuyện ba năm dần dần lắng lại, chỉ có Tần Trầm Uyên, người cố chấp muốn tìm huynh trưởng quy gia, tìm kiếm đến nay.