Editor: Đông Vân Triều
Nửa đêm Lục đại phu đến gõ cửa, ta còn đang mơ hồ, Dạ Đàm phải đứng dậy tiếp khách. Nghe được đại phu nói hán tử bị trọng thương hôm nay khá là ngàn cân treo sợi tóc, cần mấy vị dược liệu quý giá mới kéo dài tính mạng được, tuy không đến mức là linh đan thánh dược khó tìm gì nhưng hẳn phải phí chút bạc, chỉ là thành Dương Khê không lớn, lang trung bình thường trên trấn chắc chắn không có, đi tìm xung quanh thì chắc chắn không kịp.
Ta hơi nóng nảy, Lục đại phu đoán ý: "Có khi kho mấy phú hộ trong thành lại có."
Nhà giàu nơi này, ta chỉ biết mỗi Dương Khinh Chu, tự ta nhận thấy giao tình đôi bên không tệ, xin mấy vị thuốc rồi biếu lại hắn sau là được. Ta giục đại phu kê thuốc vào một tờ giấy rồi kéo Dạ Đàm đi đến hồ Dương.
Trước khi đi ta ngó sang phòng Dạ Lan thấy đèn sáng lại không có tiếng nói chuyện, không biết có phải là hờn dỗi nhau rồi trằn trọc hay không.
Ta dùng khí chất chính đạo nồng nặc của mình trộm một chiếc thuyền bơi ra giữa hồ, cửa lớn hồ Dương đã sớm đóng chặt. Ta gõ cửa nhờ người gác đêm vào thông bẩm, đợi một lúc liền được mời vào nhà.
Lúc bọn ta đi vào Dương Khinh Chu mới buộc áo vội vàng ra đón, chỉ phủ thêm áo ngoài, còn hơi buồn ngủ, hơn nửa đêm bị bọn ta quấy rầy cũng không tức giận, ngược lại còn tạ lỗi vì bản thân thất lễ, tu dưỡng cực tốt. Chỉ nghe Dương Tố trong buồng bất mãn lầm bầm vài tiếng ghét bỏ chúng ta quá ồn, Dương Khinh Chu đè thấp giọng: "Xá đệ còn chưa ngủ đủ giấc, không bằng chúng ta qua nơi khác nói chuyện."
Tới một đình viện xa xa, ta hai năm rõ mười kể hắn nghe chuyện người giang hồ tới đoạt kiếm như nào, Dạ Lan suýt đả thương người như nào, bây giờ nguy cơ sớm tối, cầu hắn trợ giúp.
Dương Khinh Chu cúi đầu xem hết đơn thuốc, không lập tức đáp ứng giống như ta đã tưởng mà hỏi ngược lại: "Cần thiết cứu sao?"
Ta nghi ngờ: "Sao lại nói vậy?"
Dương Khinh Chu tiện tay chỉnh lại vạt áo của mình, chậm rãi nói: "Những đạo chích này liên tiếp xâm phạm, vô số lần đẩy Quân công tử vào hiểm cảnh, rắp tâm hiểm ác, có thể nói chết cũng không có gì đáng tiếc. Loại người không rõ nội tình này, lai giả bất thiện[] xứng đáng nhọc Quân công tử tự mình đến thăm, còn phải thiếu Dương mỗ một nhân tình ư?"
[] Lai giả bất thiện: đến mà không có ý tốt.
Ta nghe không hiểu, đành lựa lời hỏi lại: "Ngươi không nguyện ý?"
"Quân công tử đã mở miệng, vãn sinh nào có đạo lý cự tuyệt." Hắn uyển chuyển, "Chỉ là vãn sinh nghĩ mãi mà không rõ, Quân công tử làm như thế để làm gì."
Hắn đã đồng ý, tội gì phải quanh co lòng vòng nhiều như vậy?
"Nếu có thể cho bọn hắn chút giáo huấn, những con chuột nhắt hay gây rối này ắt sẽ biết điều mà ngừng, ngày sau chẳng phải sẽ thanh tịnh ít nhiều."
Ta vội nói: "Dù gì cũng là một mạng người, sao có thể lấy ra để cảnh báo dọa người. Chỉ cần lòng thật tâm muốn an ổn, tự nhiên sẽ có biện pháp khác."
Ai, không thể không thừa nhận, mỗi ngày ta nhìn Dạ Tiêu bọn hắn cãi nhau ầm ĩ, kỳ thật cũng rất thú vị. Nếu không phải hôm nay Dạ Lan dính vào một mớ bòng bong, ta cảm thấy náo nhiệt cũng rất tốt.
Dương Khinh Chu không đáp, thấy hắn bất động, ta nói tiếp: "Ở thành này ta chỉ có một bằng hữu là ngươi, chỉ có thể làm phiền ngươi. Những dược liệu này ta cần dùng gấp, hi vọng ngày khác tìm được sẽ trả lại nguyên vẹn."
Dương Khinh Chu nghe vậy thần sắc khẽ biến: "Quân công tử... nhận ta là bằng hữu?"
Ta gật đầu: "Dương huynh dịu dàng lại khiêm tốn, ta rất thích ngươi."
Dương Khinh Chu lập tức cảnh giác nhìn bốn phía, chạm phải Dạ Đàm đang nhìn qua đây xèo xèo như gà mẹ nhìn con, cuống quít lùi một bước: "Quân công tử, khụ khụ, lời này không thể nói lung tung."
Ta hơi thất vọng: "Dương huynh không muốn cùng ta làm bằng hữu sao?"
Rõ ràng là ta đã bắt lệch sóng của hắn.
"Không phải ý này, khụ... Vãn sinh có thể cùng Quân công tử kết làm bằng hữu quả thực tam sinh hữu hạnh[]." Hắn ôn hòa cười một tiếng, cúi đầu nói, "Đã như vậy thì đừng câu nệ, gọi ta là Khinh Chu được rồi."
[] Tam sinh hữu hạnh: ba đời có phúc, là một duyên kỳ ngộ tốt đẹp cực kì khó gặp được.
Ta gật đầu: "Khinh Chu huynh. Vậy huynh cũng đừng gọi ta Quân công tử, cứ gọi Tuyền Hành nha." Hóa ra kết giao bằng hữu cũng giống ký hợp đồng, phải hai bên xác nhận mới tình, ta còn tưởng cứ đơn phương chấp nhận là OK. Sau này phải xác nhận từng mối quan hệ mới được.
"Mấy vị thuốc này bổn gia quả thực có, cũng không quan trọng gì, sẽ giao cho huynh ngay coi như là một phần tâm ý của ta." Hắn đưa đơn cho tên sai vặt, phân phó đi lấy gấp, bảo người trong khố phòng nhanh chóng gói kỹ.
Bọn ta đứng đón gió lạnh ở đình chờ lấy thuốc.
Khí trời vốn đã lạnh, càng về sáng càng rét, bóng cây hiu hắt, ta bị gió đêm thổi run cả XX, nhịn không được nhích gần vào ngực Dạ Đàm. Ra khỏi nhà hơn vội không kịp lấy áo khoác, Dạ Đàm muốn cởi ngoại bào cho ta, ta liều mạng cản hắn.
Dương Khinh Chu thấy thế nhẹ chân nhẹ tay lấy hai chiếc áo từ trong phòng ra cho chúng ta, áy náy nói: "Vốn không nên để quý khách chờ trong vườn, nhưng khách phòng hiện tại đã đầy, các vị chê cười rồi."
"Ai không sao, ta cũng đang vội mà." Tên sai vặt chạy chậm đặt thuốc vào tay ta, ta vội vàng chạy về nên không đa lễ, vừa đi vừa cáo biệt, "Ta về trước nha, hai ngày sau sẽ trả lại cho huynh."
Dương Khinh Chu khoát tay: "Không cần vội, mai là Đông chí, khắp hồ Dương đều rất bận rộn, chỉ sợ chiêu đãi không chu đáo. Huynh có rảnh lần sau lại ghé chơi."
"A, tới Đông chí rồi?" Ta biết đó là một ngày hội trọng đại, sẽ có thật nhiều hoạt động mới lạ, mắt sáng lên.
Dương Khinh Chu: "Đúng vậy. Dương Khê cực kỳ coi trọng Đông chí, hội chùa ven hồ vang danh khắp nơi. Những khách nhân ở phủ ta cũng lưu lại ngắm đèn. Tuyền Hành nếu không đến xem chắc chắn sẽ tiếc nuối cả đời."
Ta luôn miệng đáp ứng, cáo từ.
Trở về Quân viên, ta đưa dược liệu cho Lục tiên sinh bào chế, trong phòng đóng cửa, ngoài phòng ta khép chặt áo lông tựa vào Dạ Đàm ngáp ngắn ngáp dài, Dạ Đàm thuận tay ôm ta sợ ta trượt xuống, nói khẽ: "Vẫn là để thuộc hạ chờ, ngài về phòng nghỉ ngơi trước đi."
Cũng đúng ha, sáng mai ta còn muốn rủ hắn đi chơi đấy, phải tích lũy tinh lực. Ý niệm tới đây, ta liền hỏi: "A Đàm, Đông chí diễn ra như nào? Có phải chuẩn bị gì không?"
Dạ Đàm áy náy cúi đầu: "Thuộc hạ không biết."
"A Đàm xưa nay không hiếu kỳ sao?" Ta hỏi.
Dạ Đàm thấp giọng nói: "Đúng vậy."
Ngẫm lại, hắn từ nhỏ đã lớn lên trong sân thí luyện Dạ Hành, sau đó theo hai vị chủ nhân cũng chẳng có ngày nào an nhàn, thật sự rất đáng thương. Ta vòng qua áo choàng vỗ vỗ lưng hắn, chân thành nói: "Những ngày sau này, ta sẽ chậm rãi đền bù cho ngươi."
Dạ Đàm nhìn ta, môi mỏng hơi mím, trịnh trọng gật đầu.
Ta quay đầu thấy phòng Dạ Tiêu bọn hắn vẫn sáng đèn, nhìn Dạ Tiêu hưởng lạc trong chăn ấm, Dạ Đàm phải ở đây liêu xiêu trong gió rét, công lý ở đâu. Nên ta định kiếm cớ gọi y dậy cho biết mặt: "Vậy ta đi hỏi Dạ Tiêu một chút."
Đẩy cửa phòng không khóa, trán Dạ Lan quấn mấy vòng băng vải đang hơi rỉ ra huyết sắc, đoan chính ngồi trên giường, mở mắt ngây người phát ngốc. Dạ Tiêu gối lên hai đầu gối hắn nằm nghiêng trên mép giường, ngủ say như chết.
Dạ Lan ra hiệu ta im lặng, đừng đánh thức y.
ĐÁNH THỨC Y?!!
Bản thân y đánh con người ta trày da tróc vẩy mà đêm lại nằm ngủ như lợn chết, lương tâm không bị cắn rứt chút nào sao, ta không tụt quần y ra đánh đã là may.
Ta nhéo tai Dạ Tiêu hét: "Tỉnh đi đồ cặn bã!"
"A A A chủ nhân đừng nhéo đau đau!" Dạ Tiêu ngái ngủ tránh thoát ma trảo của ta, "Mới qua nửa đêm mà làm cái gì vậy."
"Dạ Lan còn đang bị thương ngươi đối xử với nhân sĩ tàn tật như thế đấy hả." Từ lúc ta biết đầu óc Dạ Lan không phát triển đầy đủ ta đối với hắn như chim mẹ bé là chim con tung cánh tung cánh bay bay nhịp nhàng nên mỗi lần phát hiện Dạ Tiêu khi dễ hắn ta đều rất muốn đánh người.
"Vâng vâng vâng dạ dạ OK cư đa sai, không có việc gì khác ta ngủ trước." Dạ Tiêu qua loa vài câu, lại tránh sau lưng Dạ Lan né tầm nhìn của ta lại nằm xuống.
Ta máu dồn lên não: "Mai là ngày Đông chí, ngươi có biết phải làm gì hay không? Cúng bái hay múa hát gì đó, nếu có thì cần phải chuẩn bị những gì?"
Dạ Tiêu: "Đông chí là cái gì?"
Ta: "..."
Phế vật vô dụng.
Ta không thể làm gì khác hơn là lui một bước: "Không biết thì thôi. Nghe nói đêm mai sẽ có hội chùa, đến lúc đó mọi người cùng đi chơi nha." Dạ Tiêu nghe vậy giãy nảy trên giường: "Gao gao! Hội chùa! Ta còn chưa từng được đi đâu!" Sau đó lại nằm xuống reo: "Eo ôi buồn ngủ quá tỉnh lại nói..." Chưa nói xong đã ngủ.
Ta nhìn Dạ Lan, hỏi: "Còn đau không?"
Dạ Lan lắc đầu.
Ta lại nói: "Vậy ngươi nghỉ ngơi thật tốt đi, ngày mai đi chơi."
Dạ Lan vẫn ngồi thẳng lưng, chăm chú nhìn ta, chẳng biết có nghe hiểu hay không.
Ta đành phải lặp lại một lần nữa: "Dạ Lan, nằm xuống, đi ngủ."
Dạ Lan lù lù bất động.
Ta vỗ má Dạ Tiêu bôm bốp: "Dậy dậy, bảo hắn đi."
Dạ Tiêu kêu thảm, giật lưng áo ép Dạ Lan nằm xuống, hàm hồ nói: "Ngủ!" Dạ Lan lúc này mới nhắm nghiền hai mắt.
Ta yên tâm ra cửa, thật sự là lao lực quá độ, giống hệt giáo viên mầm non.
Vừa bước ra đã thấy bóng lưng Dạ Đàm tắm trong ánh trăng lẳng lặng đứng chờ ta, mặt mày càng thêm nhu hòa dịu dàng. Chẳng biết tại sao ta hơi muốn khóc, hít mũi một cái.
Cảm giác toàn thế giới đều khiến ta ngột ngạt thêm phiền, nhất là Dạ Tiêu.
Chỉ có A Đàm của ta từ đầu đến cuối nhu thuận nghe lời, có thể gặp được hắn là một điều may mắn.
Dạ Đàm kinh ngạc hỏi: "Chủ nhân?"
"Ai, không có gì. Bọn hắn không biết, sáng sớm hỏi Thất Thất là được." Dứt lời ta kéo Dạ Đàm đi ngủ, hơi choáng đầu nha.
Chúng ta một vườn nam nhi cao to tốt đẹp, cơm nhờ tiểu nha đầu này đút, áo muốn tiểu nha đầu này giặt, bây giờ ngày lễ cũng không biết, cần tiểu nha đầu này dạy bảo, hổ thẹn, hổ thẹn.
Hội tàn tật nghiêm trọng, quả là danh bất hư truyền.