Editor: Đông Vân Triều
Để tên Bính Tuất mau chóng chạy nhảy được như người bình thường, y đổi thức ăn, than củi, thuốc thang... phải nói là thả cửa. Bính Tuất lại không có chút tự giác nào của bệnh nhân, thịt thà cá mú cứ năm lần bảy lượt đẩy sang đĩa y, y nghiêm túc từ chối hai lần, giả vờ đưa đẩy ba lần rồi đưa vào mồm hút sùm sụp.
Cơm no rượu say áo lại còn mới, Quý Mão hoảng hốt cảm thấy bây giờ mùa xuân mới về trên thân xác già cỗi của y.
"Không biết là ai đang chăm ai nữa." Quý Mão xoa bụng xỉa răng nói.
Mệnh Bính Tuất rất cứng, được y nuôi mấy ngày mà đã béo trắng ra, coi như tàm tạm. Lối sống quy củ canh tư tỉnh dậy của Quý Mão bị phá hủy chẳng còn lại gì, nhờ những ngày ăn nằm chờ chết quá đỗi nhàn nhã mà y cũng cảm thấy mình béo ra, lại còn có thể ngủ một mạch tới trưa trời trưa trật, quả thực thối nát!
Kỳ nghỉ ngắn ngủi kết thúc, Dạ Hành khôi phục huấn luyện thường nhật. Quý Mão thấy Bính Tuất đã khôi phục kha khá, tiện mồm nói: "Vết thương của ngươi lành rồi, không đổi than củi nữa nhé. Với cả ta phải trở về kiểm kê chút đồ đạc, tối nay không đến ngủ với ngươi nhaa."
Mấy ngày đồng sàng cộng chẩm may mà không quẳng cho chó ăn, khả năng giao tiếp của hắn ngày càng tiến bộ, có thể nghe hiểu lời y.
Quý Mão thử hắn chút, giả vờ chạy ra ngoài đợi một lúc lại chạy vào, thấy Bính Tuất vẫn lẳng lặng ngồi ở chỗ cũ, không còn cái cảnh gà con chạy lăng xăng tìm mẹ là y nữa rồi.
Xem ra y cũng nuôi tốt phết nhẩy, Quý Mão vui vẻ nói: "Ngủ đi."
Bính Tuất gật gật đầu, ngoan ngoãn nằm xuống.
Sau cuộc đại chiến, quân số dần đi vào ổn định. Giường trống ở các nhà chung cũng không phải để không, tự quản lý các tầng sẽ phân người xuống hoặc tuyển người mới từ các nguồn không quá chính thống, theo y được biết. Nhưng dù sao thì lệnh cũng chưa được truyền xuống, vì vậy chỉ có vài nhóm nhỏ lục tục tới nhận huấn luyện.
Quý Mão trở về nhà chung của mình ngủ, trước khi trạm gác đánh hiệu lệnh trống bắt mọi người dậy, y đã rửa mặt chải đầu tươm tất. Cầm con dao nhỏ trong tay, xúc cảm không tồi, y khoan thai bước tới trường huấn luyện.
Sân khác, các hạng mục kiểm tra cũng khác. Tốc độ, khả năng ẩn nấp, sức chịu đựng, đối chiến, kháng thuốc,... chủng loại phong phú. Chương trình học hôm nay là vượt qua hầm tối với đủ các thể loại cơ quan ẩn hiện, phải né tránh tên lạc ngẫu nhiên, cũng phải giết hết chuột chạy tán loạn sát mặt đất. Quý Mão trời sinh ngây thơi vô đối, khả năng cảm ứng nguy hiểm thấp đến mức không dám nhìn thẳng, mục tránh ám tiễn đương nhiên là yếu nhất, nhưng được cái thị lực y tốt, phi mười dao thì trúng tám gần chín, vậy nên là người đầu tiên vọt khỏi hầm tối, tuy nhiên vẫn phải chịu chút thương tích.
Quý Mão ôm cái mông và đầu gối cắm đầy ám tiễn ra khỏi sân thí luyện, nhìn trời hít sâu một hơi: Hôm nay vẫn sống!
Lại nghĩ không biết thằng ngốc kia còn sống không ta?
Quý Mão hoàn toàn không biết ưu thế hay khuyết điểm của hắn nên không thể đánh giá chương trình huấn luyện hôm nay là khắc nghiệt hay dễ dàng. Quý Mão quay đầu nhìn cửa đá đóng chặt một lúc, cảm thấy vẫn là thôi đi, già đầu rồi mà thích lo chuyện bao đồng.
Quý Mão về nhà chung, xa xa truyền đến tiếng đao kiếm chạm nhau. Sau huấn luyện mà vẫn còn hơi sức đánh nhau cơ à, thế hệ này lắm kẻ liều mạng nhỉ? Quý Mão vừa bước vào đã thấy hai bên giằng co, một là ba vị mặc phục sức của đệ tử Dạ Hành cao cấp, là các tiền bối đeo lệnh bài khắc tàn nguyệt, một là Bính Tuất tay không tấc sắt, hai mắt đỏ ngầu, hình như đã động sát tâm.
Hai phe lệ khí bừng bừng, chém giết tại chỗ, Quý Mão như không chạy vào giữa cuộc vui giơ tay phát biểu ý kiến: "Các ngươi đang chơi cái gì đấy?"
Bính Tuất vừa nghe giọng y thì toàn thân chấn động, nhảy tới kéo y ra phía sau mình, còn bản thân ở phía trước làm tư thế phòng ngự.
Quý Mão nhìn ba vị tiền bối không giống như là đến gây sự, càng thêm khó hiểu vỗ vai Bính Tuất: "Ngươi đừng manh động, để ta hỏi cho xong nào."
Tiền bối đánh giá quần áo của Quý Mão, hỏi: "Ngươi là đệ tử đồng lứa với hắn?"
Quý Mão vâng dạ gật đầu: "Dạ dạ, vị đồng liêu này của đệ mạo phạm các tiền bối rồi sao?"
Tiền bối lạnh lùng nói: "Hôm nay đệ tử Bính Tuất không tham gia huấn luyện, ấn theo quy củ phải nhận hình phạt thích đáng, nhưng lúc bọn ta thi hành hắn lại dám chống trả." Tiền bối dừng nói, nhìn Bính Tuất như nhìn người chết, "Dạ Hành không nuôi một con chó không biết nghe lời."
Quý Mão nghe được thì sững sờ, cau mày kéo Bính Tuất lại: "Tại sao sáng nay người không đến sân thí luyện?"
Bính Tuất nghiêng đầu nghĩ ngợi, thắc mắc: "Sân thí luyện?"
Quý Mão thầm nghĩ: thôi toang, hắn căn bản không nhớ chuyện thí luyện thí lẹo gì. Y đành phải mềm giọng thương lượng với các tiền bối: "Hẳn là có hiểu làm, vậy vậy bây giờ hắn lãnh phạt còn kịp không ạ?"
Tiền bối nhìn vị trí bóng cây trên mặt đất, trả lời lạnh tanh: "Quả thật còn chưa tới giờ."
Quý Mão biết là phạt roi, thừa cơ lấy lòng các tiền bối mà hạ mình chạy đi bê ghế dài đặt giữa sân, hối Bính Tuất: "Đi lên, nằm sấp xuống."
Bính Tuất nghe vậy, ngoan ngoãn làm theo.
Ba tiền bối hai mặt nhìn nhau, người mấy phút trước còn chống đối không chịu thụ hình, dám một chọi ba đối chiến với bọn họ bây giờ lại thực sự thành một bạn cún nghe lời gọi đến gọi đi?? Thật không dám tin tưởng.
Tin tưởng hay không không quan trọng, quan trọng là quy củ. Tiền bối thi hình ngâm trường tiên[] vào nước muối, một roi vừa mới hạ xuống, Bính Tuất đột nhiên trở tay tiếp lấy, xoay người xuống đất đổi khách thành chủ định đánh nhau tiếp.
[] Trường tiên: một loại roi đấu dài khoảng mét, thường dùng để đánh trên ngựa.
Quý Mão cuống lên ngăn lại: "Bính Tuất! Dừng tay!"
Bính Tuất ngưng hẳn.
"Xem ra không muốn thụ hình rồi." Tiền bối cười lạnh ném trường tiên đi, lấy từ trong tay áo một thanh đao sáng loáng tẩm độc, định xử phạt thể xác kiểu khác.
Quý Mão vội vàng nhặt lại roi lên, kéo Bính Tuất ra sau lưng còn nịnh nọt làm lành với tiền bối ấy: "Sao có thể chứ, là hắn sợ tiền bối mệt, đệ cũng sợ tiền bối mệt. Vậy để đệ giúp huynh nha, các huynh cứ nghỉ ngơi đi nha, cứ yên tâm." Y nơm nớp lo sợ ép Bính Tuất ngồi xuống, thấp giọng nạt hắn: "Không cho nhúc nhích! Nằm sấp xuống!"
Quý Mão không đợi các tiền bối có phản ứng đã quất xuống một roi, lúc này mới nghĩ ra một phương án là điểm huyệt hắn để tên đần này thôi kháng chỉ. Nhưng may là hắn thực sự không còn nhúc nhích nữa, loại hạ sách này không cần dùng tới.
Quý Mão cũng sửng sốt, nhưng nghĩ trong lòng hắn ngoan được một roi, hai roi chứ ngoan được chẵn ba mươi roi sao, nên y vội vàng ra sức đánh tiếp, mắt cũng không dám nhìn người ta.
Ba mươi roi đánh xong rất nhanh, cho dù da tróc thịt bong, từ đầu đến cuối Bính Tuất không thèm cử động chứ đừng nói là làm ra hành động nào chống đối cách mạng. Quý Mão cung kính dâng trường tiên dính máu lên trước mặt các tiền bối, miệng ngọt ngào hối cải các thứ rồi vội vàng đem người về phòng.
Y lau mồ hôi lạnh ròng ròng trên trán, cảm thấy thắng lợi: Cuối cùng cũng nhặt về hai cái mạng.
Nhìn lại Bính Tuất vẫn nằm thẳng đơ trên ghế.
Quý Mão khẩn trương gọi: "Bính Tuất?" Đừng bị đánh chết, đừng bị đánh chết, đừng bị đánh chết...
Bính Tuất yếu ớt lên tiếng: "Ơi." Vẫn không động đậy.
"Không sao rồi, không sao rồi, có thể cử động." Quý Mão vội nói.
Bính Tuất như được đại xá, chả còn tí sức lực nào, ngã phịch xuống đất.
Quý Mão nhìn vết thương của hắn lộ ra ngoài, lòng nhói lên. Y cẩn thận đỡ hắn, vết thương cũ vết thương mới tác động lẫn nhau cứ toạc hết ra, y nhìn mà sợ. Y vừa giúp hắn bôi thuốc băng bó, vừa ngẫm lại tình hình. Bính Tuất tay không tấc sắt, thế mà có thể phân cao thấp với ba vị tiền bối, thực lực kinh người. Nhưng tiền bối phạt hắn, hắn không chịu, vì sao đến phiên y, hắn lại chịu...
Y cứ thế suy nghĩ lung tung, tới tận lúc Bính Tuất suy yếu mở miệng: "Quý Mão... Ngươi bị thương..."
Quý Mão tiện tay nhổ mấy cái ám tiễn ở mông đi, chẳng đau chẳng ngứa: "Lúc này rồi còn lo cho ta?"
Bính Tuất nhìn thấy y chảy máu, không kịp nghĩ đã dùng tay ấn lên mông y, đơn thuần muốn giúp y cầm máu.
Quý Mão cũng đơn thuần bị chọc cười: "Không thiếu thuốc tự ta sẽ bịt, người đừng có mà thêm loạn."
Bính Tuất: "Dạ."
Quý Mão vừa băng bó, vừa lưỡng lự có nên hỏi hắn không. Nên hỏi "Ngươi có biết tại sao mình bị đánh không?" hay là hỏi "Ta đánh ngươi, ngươi có ghét ta không?", hoặc là "Vì cái gì ta đánh ngươi mà ngươi không cản?"...
Lòng y bề bộn nhiều điều, miệng cũng không hoạt động năng suất như mọi ngày, Bính Tuất mặc dù không nói cũng phát giác được bầu không khí không đúng, dè dặt hỏi: "Quý Mão, ngươi giận sao?"
Quý Mão ngẩn ngơ: Người bị đánh cũng không phải ta, sao ta lại giận.
Bính Tuất lại hỏi: "Có phải... ta lại làm sai gì hay không?" Hắn chôn mặt sâu trong gối, khúm núm nói, "Ta xin lỗi..."
Nhất thời nội tâm Quý Mão có chút phức tạp: "Là ta động thủ đánh ngươi, sao ngươi lại xin lỗi ta?"
Bính Tuất nói: "Ta có lỗi, ngươi nên đánh ta."
Quý Mão thở dài, thầm nghĩ: Ngươi còn chẳng biết mình có lỗi gì tại sao lại quả quyết rằng ta phải đánh ngươi.
Y xoa đầu Bính Tuất, ngắm dáng vẻ buồn bã bất lực của hắn, hỏi: "Bính Tuất,... sao ngươi lại tin ta như vậy?"
Ta và ngươi rõ ràng không quen.
Ta căn bản không biết ngươi ở phòng nào, chẳng nói với nhau được mấy câu, ta lại còn không nhớ tên ngươi.
Ngươi...
Vì sao cứ ngồi trước của viện ta cả đêm, vì sao cứ cất kỹ mấy viên đường ta chỉ tiện tay cho, vì sao sợ ta giận, vì sao không chất vấn ta, vì sao chẳng chịu nghe lời người khác mà với ta lại ngàn thuận trăm thuận...
Vì sao...
Vì sao ngươi đã quên hết thảy, lại chỉ nhớ mỗi ta?
Bính Tuất sau khi nghe xong thì mờ mịt hỏi lại: "Không phải sao?"
Dựa dẫm vào y, tin tưởng y tựa như đã trở thành bản năng nằm sâu trong tiềm thức của hắn, câu hỏi của y buồn cười như thể đang hỏi tại sao hắn thở vậy.
Miệng lưỡi Quý Mão có trôi chảy cỡ nào thì giờ phút này cũng không biết phải trả lời kiểu gì.
Lòng Quý Mão hốt hoảng, không dám tìm câu trả lời cho hắn, cũng không dám tìm cho chính bản thân mình. Y đã quen là một kẻ không tim không phổi, loại cảm xúc ngoài luồng như vậy...
Y bất đắc dĩ nói: "Thôi vậy. Sau này chúng ta ngủ chung, sáng sớm ta gọi ngươi dậy đi thí luyện, sẽ không bỏ lỡ nữa."
- ----
Đông Vân Triều: Cuối cùng cũng nghỉ Tết rồii:>>