Vào giờ ngọ trời đang nắng, ngoài cửa sổ tiếng chim kêu ta mới kéo lại thần hồn, chén sứ trong tay ta đã bị bóp nát vụn.
Dạ Đàm khoác kiện bào mỏng tựa bên mép giường lật sách, liếc mắt nhìn tình cảnh của ta cũng không thấy có gì lạ. Lúc đầu hắn còn gấp kiểm tra xem ta có bị đồ sứ quẹt bị thương không lát sau sau đó nhân tâm bất lão.
“Y quán e rằng không thể tiếp tục ở đây nữa.” ta thở dài, phủi ống tay dính vụn bột. “Trưa hôm qua đến giờ đây là cái chén thứ ba mươi bảy bị ta bóp nát rồi, Nhậm đại phu sắp sửa mắng ta to đầu rồi.”
Lần trước sửa chỉ sổ quá mức, bây giờ rất khó khống chế hồng hoang chi lực trong cơ thể này. Trong thời gian này thần kinh ta căng như dây đàn kiểm soát lực đạo, hơi thất thần một chút liền coi như công cốc hết. Ý chí của ta không trụ được nữa bên tai liền xuất hiện tiếng tan vỡ.
Hỏng bét nhất chính là ta thật sự không biết lần trước làm thế nào vào được hệ thống.
“A Đàm, ngươi còn nhớ hôm qua trước khi ta ngất chúng ta đã làm gì không?” Ta không nghĩ ra khúc mắc trong đó, ta chán nản gõ nhẹ lên bàn.
Bỗng nhiên chiếc bàn gỗ hoa lê kết một tiếng gãy sập xuống đất.
Gãy rồi.
“Chủ nhân, hay là nằm nói đi.” Dạ Đàm cẩn thận đề nghị
“Ta có thể làm sập hai cái giường rồi đó.” ta đau thương cự tuyệt. Chén bàn không thiếu nhưng giường chỉ có một chiếc thôi. “Ta phải suy nghĩ kĩ chuyện này, ta ra sân nằm đây.”
Ta nhanh chân đẩy cửa ra ngoài, Dạ Đàm cũng để quyển sách xuống, đứng dậy nói: “Cũng được, thuộc hạ theo ngài ra phơi nắng.”
Ta gật đầu, chú ý tập trung đem cái ghế nằm trong phòng ra sân. Nhẹ đặt dưới đất mới thở phào một hơi: “Ngươi không được đứng lâu, dựa vào nghỉ một lát đi.”
“Chủ nhân, không thể được. Thuộc hạ sao có thể thất lễ.”
Ta biết hắn vẫn luôn khó dỗ như thế, nhưng giờ ta không còn tinh thần mà trấn an hắn nữa bèn nói: “A Đàm, ta thực sự rất mệt mỏi, ngươi tha cho ta đi.”
Hắn mấp máy môi, nghe lời lập tức ngồi lên.
Ung dung như vậy ta ngược lại kinh ngạc đó nha.
Ta lại biết thêm một cách đối phó với ảnh vệ, chính là dùng khổ nhục kế.
Ta xô cỏ dại ra nằm xuống sân. Mặt gạch có chỗ gồ ghề khiến ta rất khó chịu.
“A Đàm.”
“Ừm?”
“Cuộc sống thực sự quá khó khăn.”
“..”
Điều kiện để mở hack là gì chứ? Vật dẫn? Động tác? Nghi thức? Lời kịch?
Ta mở bừng mắt tỉ mỉ lội lại tình hình lúc đó. Ta bị Trạch Tước đánh bay, lăn vài vòng sau đó được Dạ Đàm nâng dậy. Hình như không có đụng tới cái gì đặc biệt. vậy điều kiện mở hack hẳn là không phải vật dẫn.
“A Đàm lúc đó ngươi nói những gì? Có thể lặp lại lần nữa không?” Tự mình suy tư khổ sở không có kết quả ta đành cầu viện.
Dạ Đàm không nói gì, ta lại giục hắn lần nữa, hắn mới yếu ớt nói như muỗi kêu: “Thuộc hạ nói..nếu là thời kỳ toàn thịnh, sẽ không để chủ nhân phải chịu khuất nhục như vậy.”
“Còn một câu nữa mà?”
Dạ Đàm không chịu nói tiếp.
Ta xoay người đứng lên, tha thiết nói: “A Đàm, ngươi có thể di chuyển chứ? Có thể diễn lại tình huống lúc đó được không?”
Ta biết sẽ ảnh hưởng đến quá trình dưỡng thương của hắn nhưng không thể nghĩ ngợi nhiều được, đành kéo hắn xuống mặt đấy, bày ra tư thế lúc đó, tới gần lồng ngực của hắn.
Dạ Đàm cứng ngắc người, biểu tình vô cùng đặc sắc.
Ta nghĩ lại lời kịch của mình, bắt đầu nhập vai trước: “Tài nghệ không bằng người, cam bái hạ phong..Được rồi A Đàm đến lượt ngươi.”
Ánh mắt ta tha thiết nhìn, Dạ Đàm có vẻ hơi không chịu nổi quay đầu đi, nhỏ giọng nói: “Nếu như ngay từ đầu người ta gặp là ngài, thì tốt rồi..”
Chim hót líu lo, gió mát thổi qua tai, yên lặng không tiếng động, chả có gì thay đổi.
Nhất thời không ai nói chuyện, ta thấy vành tai Dạ Đàm đỏ bừng rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Ta hoàn toàn thất vọng.
Vậy điều kiện để vào hack không phải lời kịch rồi.
Còn gì nữa nhỉ? Hình như còn động tác? Lúc đó hình như lúc đó cũng không có hành động gì đặc biệt.
ta bỗng nhiên sáng suốt: “Dạ Đàm! Có phải lúc đó ngươi hôn ta đúng không?!”
Dạ Đàm càng hoảng sợ thề thốt phủ nhận: “Tuyệt không có việc này.”
“Có mà đúng không?! Mặc dù lúc đó ta mê man nhưng ta nhớ rõ lông mi ngươi cách ta siêu gần.” ta vui vẻ nói. “A Đàm, hôn ta lần nữa đi mà!!”
Dạ Đàm sợ hãi muốn đẩy ta ra, ta không chịu buông tay, nhốt chặt ý định muốn thoát đi của hắn, ta thấy hắn hoảng loạn tự nhiên dâng lên cảm giác ức hiếp con gái nhà lành, vội vàng trấn an nói: “Đừng sợ, ta khụ khụ ta cũng là có nỗi khổ riêng..”
Ta chua xót giả vờ đau khổ, Dạ Đàm mới hơi bình tĩnh lại ta lợi dụng thời cơ nhắm ngay vị trí hôn chóc một cái.
Yesssssss!! Trúng mục tiêu rồi!!
Hắn vừa nãy còn liều mạng giãy dụa, ta hành động xong thì hắn bất động, chắc là bị dọa sợ mất rồi.
Hoàn toàn thất vọng x
Đã thử mọi cách rồi mà vẫn không thể được. Ta bi thương gần chết, lảo đảo buông tay rời khỏi môi Dạ Đàm.
Chưa dời được mấy tấc liền cứng ngắc.
Chẳng biết từ lúc nào Dạ Đàm đã đưa tay vịn chặt lên cổ ta, ngón tay luồn vào trong tóc, vuốt ve từng cọng tóc cho thẳng ra.
“Xin lỗi chủ nhân..Thuộc hạ, không phải có ý muốn cự tuyệt ngài.” Hắn áy náy thấp giọng nói, nhắm mắt lại, bờ môi sát gần, hơi thở mềm nhẹ:
“Cho nên xin đừng lộ ra vẻ mặt như vậy nữa.”
????
Không phải chứ??
Huynh đệ hình như ngươi hiểu lầm cái gì rồi phải không???