Úc Huyền Kỳ hiếm khi qua đêm ở thư phòng.
Sáng hôm sau Tạ công công như thường lệ cùng hai tiểu thái giám đem theo mũ mão triều phục tới cho hắn, hầu hạ hắn mục dục chỉnh tề đâu ra đấy rồi mới bãi giá tới Kim Quang điện.
Tình hình chiến sự Bắc cương có biến.
Hải quân Sóng đảo hung hãn cũng rục rịch nhăm nhe.
Điều bá quan nghi ngại đã trở thành sự thật.
Bộ tộc Hoàng Diệp âm thầm cấu kết cùng Sáp La ý định đánh úp hai đầu biên giới, tạo đường cho cuộc tổng tấn công vào bến cảng Xa Bàn.
Sáp La muôn đời hiếu chiến hung hãn, chỉ cần tràn lên bờ thành trì tất vỡ, khói lửa mịt mùng.
Ngày này rốt cuộc cũng tới.
Úc Huyền Kỳ sớm tiên liệu không thể tránh.
Trận chiến ắt phải diễn ra chí ít làm cách nào hạn chế thương vong xuống mức thấp nhất.
Phần còn lại cái gì cũng không cần.
Triệu Tử Phong ơi Triệu Tử Phong ngươi cũng thật có tâm, để lại cục diện rối rắm quẳng cho ta âm thầm rời đi, tốt rồi, ngươi cứ tiêu diêu khoái lạc.
Ta lại không tin không thể đương đầu.
Buổi chầu kết thúc, Úc Huyền Kỳ lại cùng một số quan viên thân tín nghị sự riêng ở thư phòng bàn bạc kế sách đối phó.
Ai có ngờ đâu đang lúc triều cương nghiêng ngửa một số phe cánh lại nổi dã tâm riêng, bí mật về phủ hội họp truyền tin tức mưu đồ tạo phản.
Có kẻ nối giáo cho giặc cũng có kẻ muốn thừa nước đục thả câu, ngồi không hưởng lợi.
Thù trong giặc ngoài tứ phía, còn thêm nạn đói Lưu Châu đang hoành hành.
Úc Huyền Kỳ mệt mỏi quá tải, đem hai ngón tay day day mi tâm sau đó hạ một đạo công văn ban xuống.
Truyền ý chỉ của hắn mở kho lương cấp phát cho dân chúng Lưu Châu, Đại học sĩ lập tức thi hành, một trong số những người hắn tin tưởng nhất.
"Hoàng thượng tình hình chiến sự cấp bách trong lúc này mở kho lương cấp phát e không thích hợp." Thừa Hoan hai tay đón đạo công văn, ngay thẳng cất lời.
Tạ công công đứng bên cạnh thánh thượng rịn đổ mồ hôi lạnh.
Cũng chỉ có tướng quân dám nói lời thật lòng, không hổ thống lĩnh ba quân.
"Thừa Hoan trẫm tự có an bài, ngươi chỉ cần tuân mệnh là được rồi.
Dân còn trẫm còn, ngay cả lòng dân cũng không giữ vẹn trẫm còn cần giang sơn này để làm gì." Huyền Kỳ thấp giọng đối hắn.
Thừa Hoan bắt gặp tia lửa áp bức trong mắt thánh nhan vội vã dời tầm.
"Mạt tướng nhiều lời rồi.
Lập tức thi hành."
Thừa Hoan lùi ra ngoài.
Tây Ly vừa vặn bước vô.
Nàng ta lúc nào cũng vậy váy áo súng sính diêm dúa, trang điểm lòe loẹt khác hẳn với người con gái ngây thơ đơn thuần kia.
Bảo sao hoàng thượng để mắt tới.
"Châu Sa muội đến đây làm gì, trẫm hôm nay rất bận." Huyền Kỳ ngẩng nhìn Châu Sa.
Nàng ta cười cười tiến tới quỳ xuống bên cạnh nắm lấy bàn tay hắn, thỏ thẻ.
Từ cái đêm mà Huyền Kỳ hôn ả, ả đã bạo gan lên không ít:
"Úc ca ca muội không làm phiền lâu đâu, muội biết huynh rất bận tình hình chiến sự Sóng đảo.
Muội nghe bọn nô tài nói với nhau cả rồi, hay là muội viết thư cho phụ thân mượn binh cho huynh nhé.
Phụ thân nhất định sẽ đồng ý."
Vô tình nghe vào tai những lời này Thừa Hoan dù ra tới bệ cửa vẫn khựng chân lại, nắm tay siết chặt đạo công văn.
Cơ mà hắn nào dám đứng lâu chỉ có một đường đi thẳng, tâm tư rối bời không biết hoàng thượng sẽ trả lời thế nào, đáp ứng mượn binh đồng nghĩa liên hôn hai nước.
Hoàng thượng, người sẽ làm vậy chứ?
Thừa Hoan mải miên man nghĩ ngợi ra tới ngoài khuôn sân thì gặp hai tì nữ mới cắt đặt tới Thanh Phong cung hầu hạ ai kia hớt hải chạy về phía cửa chính, vừa chạy tới cửa vừa la toáng lên, mặt cắt không còn giọt máu:
"Hồi bẩm hoàng thượng sự không hay rồi, công chúa biến mất rồi."
Dạ Sương công chúa.
Tại sao biến mất, nàng ấy bỏ trốn sao? Thừa Hoan thoáng vụt qua suy nghĩ liền đã nghe tiếng rầm khá lớn từ trong phòng truyền ra.
Quả nhiên nam nhân trong phòng đập tay xuống bàn, thư án gãy làm hai nửa, tấu chương vương vãi bụi bay mịt mùng.
Tạ công công, Tây Ly công chúa và cả hai nô tì mới được tuyển đến đang quỳ dưới nền cũng đều kinh hồn bạt vía.
Thừa Hoan biết tiếp theo đó sẽ xảy ra chuyện gì.
Hắn lẳng lặng rời đi, trước thực thi mệnh lệnh rồi nhanh chóng quay về doanh trại huấn luyện tinh binh.
Chỉ có vùi đầu vào gian khổ khắc nghiệt mới khiến hắn tạm thời quên đi bóng hình người trong mộng.
Triệu Tử Phong vị hoàng đế kiêu hùng.
Hi vọng người tìm được công chúa Dạ Sương, dù cho thâm tâm mạt tướng thật lòng chẳng muốn.
Nhưng mạt tướng biết rõ vị công chúa đó là người quan trọng nhất đối với người.
Không có nàng người sẽ rất đau khổ.
Mà người đau khổ, mạt tướng cũng chẳng dễ chịu gì.
oo
Vọng Thác lâm
"Tìm đi, tìm kĩ các bụi rậm cho trẫm đừng để sót một ngóc ngách nào."
Trời ngả chiều Úc Huyền Kỳ dẫn theo toán binh lính đông vầy tràn vào Vọng Thác lâm, đạp lên từng nhành cây ngọn cỏ lục soát không bỏ qua một tấc đất.
Kể từ lúc hay tin Raika bỏ trốn hắn đã cấp tốc hỏa lệnh đóng cổng thành, huy động toàn bộ cung nhân lục soát khắp hoàng cung, kết quả hoài công vô ích.
Yêu đan không còn với khoảng thời gian ngắn ngủi đó nàng căn bản không thể đi xa, không thể kịp ra khỏi thành.
Nhưng hoàng cung đã tìm kiếm hết, nàng còn có thể đi đâu?
Rà tới rà lui chỉ còn có nơi ấy.
Hồ sen sau hậu viện có một lối mòn ăn thông ra khu rừng Vọng Thác lâm, một bên tiếp giáp với Lạc Đại hải, đây cũng là cánh rừng rậm lớn nhất phương Đông.
Quả nhiên Raika đã tính toán muốn rời đi.
"Raika nàng giỏi lắm, cơ thể yếu ớt như thế vẫn còn cả gan qua mặt trẫm.
Tốt nhất đừng để trẫm tìm được nàng.
Nếu không nàng chết chắc rồi."
Lòng nóng như lửa đốt, Huyền Kỳ dùng kiếm chưa tách vỏ huơ vén các bụi rậm cùng đoàn binh lính tìm kiếm Raika, ba hồi thúc giục, hắn sợ trời sụp tối sẽ rất khó khăn nguy ngại.
Cách đó không xa trong lùm cây có một con thỏ trắng đang nằm co ro, sợ tới hai tai dựng thẳng lên, bụng da trắng nõn phập phồng thở loạn.
Thỏ trắng không phải ai khác chính là nàng tiểu yêu Raika.
Nguyên lai đêm qua vì uống máu của chiến thần Úc Huyền Kỳ mà nàng đã có thể biến hình, thuận thuận lợi lợi vượt khỏi tầm mắt quân binh.
Bởi vì biết vậy mà nàng đã tận dụng cơ hội uống rất nhiều, nhiều hơn tất cả những lần trước đó, uống tới no nê.
Uống xong lăn đùng ra ngủ.
Rồi sáng nay chạy ra đây cũng vậy, chạy nửa chừng tới giữa rừng thế quái nào hai mắt muốn díp lại, toàn thân rã rời mệt mỏi.
Cơn buồn ngủ lần nữa ập tới chẳng hề báo trước, nàng chống không nổi ngã lăn ra bãi cỏ.
Màn trời chiếu đất gió thổi hiu hiu ru nàng say giấc nồng.
Kết quả khi thức dậy trời đã xế chiều, bao nhiêu tiếng chân ồn náo loạt soạt tìm kiếm, quân binh nhanh vậy đã tìm tới đây.
Sợ hãi Raika vội núp vào trong bụi lùm run cầm cập, nàng không hiểu vì sao dạo này bản thân mê ngủ quá, mê ngủ hại nàng thật rồi.
Kiểu này làm sao rời khỏi cánh rừng.
Đôi mắt ngọc long lanh nhìn ra thấy Huyền Kỳ đang la lối đám lính nhanh tay nhanh chân đừng bỏ sót góc nào, thỏ trắng Raika thoáng rùng mình cõi lòng đau nhói trống ngực đập thình thịch.
Nó tự trách mình chẳng tiền đồ.
Con người đó đã nhẫn tâm xuống tay moi đan của nó, nó vẫn còn luyến tiếc không buông.
Nó phải mạnh mẽ lên, phải rời xa con người độc ác vô tình đó.
"A ở đây có một con thỏ trắng vô cùng dễ thương nè." Một tên lính vén lùm thình lình bật reo lên.
Thỏ trắng giật mình giờ mới hay vì bản thân mải ngó trai đẹp mà quên quan sát đám tinh binh.
Tá hỏa tam tinh khi tung tích bại lộ trước tầm mắt ai kia, thỏ trắng lao mình một hơi phóng vút.
"Raika!" Huyền Kỳ nhíu mày đuổi theo.
Binh lính nghe hoàng thượng nói thế mới sực nhớ ra Lãnh công chúa cốt thỏ tinh, cũng vội vàng đuổi theo hòng lập công.
Thỏ trắng hoảng sợ bỏ chạy tán mạng.
Úc Huyền Kỳ lo nàng chạy loạn ảnh hưởng tới cái thai trong bụng liền sử dụng thần lực, nhoáng cái đã ở ngay phía trước chặn đường chạy của nàng.
Ngồi thụp xuống vòng tay ôm trọn nàng vào lòng.
Nghiến răng bảo: "Raika, nàng chạy không thoát."
"Tu tu..." Nam nhân khốn kiếp chết tiệt.
Ngươi buông ta ra.
Lão nương cào chết ngươi, cào chết ngươi.
Thỏ trắng hai chi trước cong lên nhắm gương mặt thanh tú của nam nhân mà cào.
Nam nhân hai tay tóm gọn nó, càng ôm chặt hơn.
Cào mặt bất thành nó chuyển sang cào ngực người ta, cơ mà cách tận hai lớp y phục chất liệu quý thành thử mấy cái móng vuốt bé tí ti của nó cào ra người ta một bộ dạng ngứa ngáy cả cõi lòng.
Úc Huyền Kỳ ôn nhu khóa chặt chi trước nháo loạn của nó lại không cho quậy lộng.
Sau hồi vùng vẫy không thắng nổi cánh tay cường hãn của nam nhân, thỏ trắng mệt lử nằm ngửa ra thở hổn hển, xụi lơ, bụng da mềm mại phập phồng lên xuống.
Nó sắp xỉu nga.
"Raika, cho nàng mệt chết." Xoa xoa cái bụng phình to của thỏ trắng, Huyền Kỳ dở khóc dở cười.
Vật nhỏ mang thai càng đáng yêu quyến rũ hơn.
Hắn ngày càng không biết nên yêu thương nàng bao nhiêu cho vừa cho đủ, cũng vì quá cố chấp quá thiếu thốn cảm giác an toàn mà hắn đã ra tay với nàng.
Tổn thương nàng trái tim hắn đau gấp vạn.
Nàng là tâm can bảo bối của hắn đó, nàng có biết không.
Bất quá hiện tại nói ra mấy lời này có ích gì, hắn đã xuống tay tổn thương nàng rồi, nhưng hắn không hối hận.
Đợi về thần giới hắn sẽ bù đắp cho nàng, chứng minh cho nàng biết hắn yêu nàng đến nhường nào.
Yêu hơn mạng của hắn.
Vuốt nhẹ cái bụng to tròn của thỏ trắng, Huyền Kỳ ôm thỏ trắng lên lệnh hồi cung..