Đường Tầm trăng sáng vằng vặc, sóng biển vỗ bờ cát trắng rì rào.
Hải quân Yên Đô cũng chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng cho ngày mai đề phòng vạn nhất quân địch nhận thánh chỉ quay lại phản công, chơi bẩn.
Cung thủ từ cánh trái cùng cánh phải luôn trong tư thế sẵn sàng yểm trợ cho con tin cùng các chỉ huy an toàn rút lui.
Hoàng đế bọn họ sẽ không ra mặt.
Trong lều sau khi thảo luận xong xuôi cùng hai vị chỉ huy và các đội trưởng ba cánh quân cung tiễn.
Úc Huyền Kỳ ngủ không được hắn liền đi dạo trên đảo.
Đêm nay trăng sáng vằng vặc bước chân từ lúc nào đã vô thức đi đến bên triền suối, nước chảy róc rách trong veo mang theo hơi lạnh thấu xương.
Úc Huyền Kỳ chợt nhớ tới Thừa Hoan đêm qua bị hắn nhận xuống suối, vành môi hắn khẽ run rẩy.
Hắn không muốn tiếp tục nhớ tới Thừa Hoan nữa, kẻ đã hai lần từ chối hắn, hắn bèn quay đầu đi một nước trở về lều.
Đem bốn mảnh tử sa ra hấp thụ thần khí khoanh chân dưỡng thần.
Chẳng hiểu sao dưỡng không được, trong lòng hắn cứ bất an ray rứt, liên tục hiện ra khung cảnh đêm qua Thừa Hoan giằng co cùng tên khổng lồ kia ở bên triền suối.
Huyền kỳ vụt mở mắt, mồ hôi ướt đẫm trán.
Trái tim khẽ run lên.
....
Cùng lúc này cách Đường Tầm khá xa nơi tiểu đảo Ốc, binh lính Sap la đang đóng quân neo đậu thuyền chiến đầy bờ.
Lửa trại bập bùng cháy sáng, tiếng hò hét chè chén huyên náo.
Đội quân Sap la chén cạn chén cười, bò rừng chất đầy mâm, ăn uống ca hát.
Trong một túp lều gần đó Thừa Hoan nằm trên đất ẩm, tay chân đều bị trói chặt lắng nghe rõ mồn một tiếng ồn náo say sưa bên ngoài.
Còn nghe bọn họ bàn luận về vụ thỏa thuận dừng chiến tranh giữa hoàng đế Yên Đô và đại vương bọn chúng, ngày mai sẽ lập tức lui binh.
Thừa Hoan càng nghe trái tim càng đập nhanh thình thịch, trong lòng len lỏi dòng suối mát chảy qua.
Thừa Hoan không sao ngờ tới Úc Huyền Kỳ chịu lui binh vì mình, nhượng bộ đến cực hạn.
Kẻ tâm cơ không từ thủ đoạn như hắn rốt cuộc là vì cái gì, vì y sao? Nằm mơ y cũng không dám mơ đến, thật nực cười.
Hắn yêu công chúa Dạ Sương đến chết đi sống lại sẽ không để y ở trong lòng.
Thừa Hoan bất giác mỉm cười chua chát, y bị người ta ăn sạch chỉ trong một đêm giờ còn âm thầm nếm mùi vị dấm chua, thật bất công với y, giờ có nói gì cũng đều hoàn toàn vô nghĩa.
Chỉ sau một đêm hình tượng y tôn thờ bao năm tháng qua sụp đổ tan tành, y có lỗi với Triệu Tử Phong, về trung về nghĩa y đều hoàn toàn không giữ vẹn.
Y là kẻ khốn nạn, dơ bẩn đến tận cùng.
Vừa ghen tuông vừa dằn vặt, lại đâu đó lấp ló tia hi vọng nhen nhuốm vì ai kia đối xử tốt với mình.
Thừa Hoan chật vật khổ sở, dằn vặt không biết qua bao lâu y mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Vì không được cho ăn uống, bờ môi y khô khốc trông đáng thương.
"Rầm rập..."
Chợt có rất nhiều tiếng bước chân nặng trịch bước vào trong lều mang theo mùi rượu nồng nặc vô cùng khó ngửi.
Thừa Hoan giật mình tỉnh giấc mở mắt ra đã thấy một đám người khổng lồ vai u thịt bắp đứng trước mặt mình, nhìn mình bằng đôi mắt tựa như sói đói.
Y tái nhợt mấp máy môi, trong lòng dự cảm chẳng lành.
Thừa Hoan nói:
"Các ngươi muốn gì?"
Tên thô kệch thản nhiên đáp: "Bọn ta muốn chơi với chú em một chút."
"Chơi?" Thừa Hoan mặt mày tái mét theo bản năng cựa quậy dây trói muốn dịch lui thân thể về sau, vụt miệng nói:
"Các ngươi đừng quên ta là con tin quan trọng.
Hoàng đế Yên Đô đã nói rồi ta xảy ra chuyện gì người sẽ đồ sát cả tộc các ngươi.
Các ngươi còn không mau ra ngoài."
"Ô ồ mạnh miệng gớm nhỉ.
Bọn ta chỉ chơi đùa với ngươi một chút rồi trả lại nguyên vẹn cho tên cẩu đế kia, có mất miếng thịt nào đâu mà ngươi la toáng lên thế." Một tên trong bọn cúi xuống nâng dải tóc đen dài của Thừa Hoan lên bồng qua tay, nhếch mép bảo.
"Đừng có động vào ta bọn chó hoang các ngươi, cút hết đi." Thừa Hoan xoay đầu kéo dải tóc tuột khỏi tay tên đó, khinh thường mắng.
"Bốp." Một cái tát liền vả vào mặt y tới ong đầu choáng váng.
Tên đó giật tóc y ngược ra sau, tay còn lại vuốt ve gò má vừa mới bị tát đỏ ửng của y, tặc lưỡi thưởng thức.
"Công nhận nam nhân Yên Đô đẹp thật.
Da dẻ trắng trẻo vóc người nhỏ nhắn ẻo lả giống hệt như nữ nhân trong tộc, mịn màng quá."
Cả bọn đứng sau tên đó nuốt ngụm nước bọt bảo: "Phải thử mới biết được, thống soái lên đảo cũng vì tên tiện nam này.
Thống soái ngỏm rồi phó soái người ở đây lớn nhất, người lên trước đi."
"Có phúc cùng hưởng có họa cùng chia.
Ta không bạc đãi các ngươi, ta trước, các ngươi ra ngoài xếp hàng lần lượt từng đứa thay phiên nhau mà vào, đừng có để nó chết là được."
Tên phó soái dứt lời cả bọn ùn ùn kéo ra ngoài xếp hàng trước lều.
Thừa Hoan cả kinh vùng vẫy kịch liệt, gã khổng lồ buông tóc y ra thay vào đó dùng bàn tay thô kệch lột đồ y xuống.
"Chó chết đừng có đụng vào ta.
Cút đi, cút đi.
Có ai không cứu ta, cứu ta với."
Thừa Hoan điên cuồng la hét chống cự, nhưng tay chân đều bị trói chặt trong sợi thừng to lớn vô vọng thoát thân.
Tên khổng lồ lột tới lớp nội y thì mất kiên nhẫn xé luôn ra, đem tay vuốt ve cơ bụng săn chắc của Thừa Hoan, thở phì phò bảo:
"Ngươi gào khảng cổ cũng chẳng ai nghe đâu, đại vương bọn ta giờ đang vui vẻ với mĩ nữ, nào còn tâm trí để ý tới ngươi.
Ngoan ngoãn phục vụ bọn ta cho tốt, ngày mai bọn ta sẽ trả ngươi về Yên Đô."
Tên phó soái nói đoạn cúi xuống hôn bụng Thừa Hoan, thè lưỡi liếm láp.
"Không." Bụng theo phản xạ hóp lại, Thừa Hoan run rẩy bật thét lên.
Tên khổng lồ liền lấy vải mới xé từ người y ra đem nhét vào trong miệng y rồi vòng ra sau đầu cột chặt lại, không cho y la nữa.
Quá ức chế cùng kinh hoàng tột độ Thừa Hoan lại không thể la được, hốc mắt vằn lên từng tia máu đỏ, phát ra âm thanh ư ư trầm thấp bị nghẹt ứ trong họng.
Tên khổng lồ liếm xuống bắp đùi, vuốt ve mân mê sau đó chọt tay ra sau dò tìm mật huyệt.
Đem ngón tay cắm vào.
Một ngón rồi lại hai ba ngón.
Cả đời dù có đối diện với cái chết bao nhiêu lần cũng không sợ hãi cùng nhục nhã như hôm nay, bị một gã đàn ông thô kệch bắt trói cưỡng gian, còn cả một đám đang chờ ngoài kia chờ tới lượt thay phiên nhau vào.
Thừa Hoan kinh hoàng tột độ giãy dụa như con tôm luộc nằm trong chảo lửa, nước mắt cứ thế ứa ra tràn lan.
Tên khổng lồ thở phì phò, rút mấy ngón tay mang đầy dịch thể nhầy nhụa ra khỏi hậu huyệt Thừa Hoan, sau đó đứng thẳng dậy cởi khố quần đem người anh em nóng bỏng như củ khoai nướng ra trước mặt y trình diện.
Thừa Hoan trợn mắt suýt ngất, thẳng tới tên khổng lồ đem hai chân Thừa Hoan nhấc lên khối vai u thịt bắp cuồn cuộn của gã, áp sát hạ thể tới nơi tư mật đang co rụt của y, khẩy khẩy mấy cái tính đâm vào.
"Rẹt."
Tia máu bắn lên vách lều dưới ánh đèn ảo diệu, củ khoai tổ trảng rớt phịch xuống nằm gần ngay bên cạnh Thừa Hoan.
Tiếp sau đó là cả thân thể thô kệch của gã khổng lồ cũng đổ về sau ngã ập xuống nền.
Chấn động quá lớn làm đám đàn em đang xếp hàng bên ngoài ùn ùn chạy vào xem thử là chuyện gì.
Vào một tên chết một tên.
Lưỡi kiếm lia qua rất nhanh mà không hề thấy mặt chủ nhân của kiếm.
Bọn khổng lồ chất chồng lên nhau chết ngay lối vào lều.
Thừa Hoan mở to mắt nhìn Úc Huyền Kỳ gần trong gang tấc, còn tưởng bản thân đang nằm mơ.
Vì sao hắn tới được đây, hắn hắn...
Thừa Hoan mừng quá độ nhất thời không khống chế được cảm xúc, ngơ ngác nhìn Huyền Kỳ.
Huyền Kỳ cởi trói cho y, đem ngoại bào bọc y lại bế thốc lên.
Giờ y mới nhìn thấy bên cạnh mình có một đống thịt xương lẫn lộn bèo nhèo, tên phó soái căn bản đã không còn nhận ra được nữa.
Thủ đoạn ra tay quá nhanh và cũng quá tàn nhẫn rồi.
Vì y, vì trả thù cho y hay vì ghen tuông chiếm hữu, hàng loạt xúc cảm cùng suy nghĩ nhấp nháy qua trong đầu.
Thừa Hoan thay vào đó lại nôn khan.
Vừa đói khát còn nhìn thấy cảnh tượng ghê tởm, y chịu không nổi.
Huyền Kỳ xoa xoa tấm lưng y lại dùng tay che mắt y lại không cho nhìn nữa.
Vừa lúc này tiếng trống báo động đã tùng tùng vang lên, phát hiện kẻ lạ xâm nhập doanh trại trong đêm.
Hải quân Sap la ùn ùn kéo tới như vũ bão.
Huyền Kỳ ôm theo Thừa Hoan cứ thế vụt tan biến mất để lại bãi chiến trường hỗn độn cùng tiếng quân binh ồn náo phía sau.
(Chuyển cảnh).