Tim đập loạn nhịp.
Thừa Hoan xoay đầu đuổi theo Úc Huyền Kỳ song tìm khắp nơi vẫn không tìm thấy hắn.
Thừa Hoan thở hồng hộc thất thểu trở về lều trại.
Từ sau khi giải được chất độc tuy cơ thể phục hồi nhưng Thừa Hoan vẫn còn rất yếu, vận động một chút liền mệt.
Cả ngày hôm đó Huyền Kỳ cũng không đến gặp y, cố tình tránh mặt y.
Thừa Hoan âu sầu tới sốt cao một trận.
Quân y khám qua và kê đơn thuốc sắc, y uống xong ngủ thiếp đi, bấy giờ Úc Huyền Kỳ mới bước vào lều.
Cả ngày nay y chạy tới chạy lui tìm kiếm hắn, hắn đều biết cả, chỉ là cố tình tránh mặt y.
Bản tính của hắn vẫn vậy, thương yêu một lẽ nhưng lòng tự tôn quá mức cao vời.
Thừa Hoan là chưa có từng lãnh qua.
Ngồi xuống mép nệm Huyền Kỳ vươn mu bàn tay áp vào trán Thừa Hoan coi thử bớt sốt chưa, vừa lúc này Thừa Hoan mở mắt ra chộp lấy bàn tay Huyền Kỳ tiếp đó là ngồi bật dậy sà vào trong lòng hắn, vòng tay qua sau thắt lưng ôm chặt lấy hắn.
"Buông ra." Huyền Kỳ lạnh giọng trầm thấp.
Thừa Hoan sợ hãi càng ôm chặt hơn, giọng nghẹn khản đặc như sắp khóc tới nơi:
"Hoàng thượng, ngươi đừng đi, đừng tránh mặt ta.
Những lời đêm qua tuyệt đối không phải thật đâu.
Ta một chút cũng không muốn rời khỏi ngươi, mỗi lần nhìn thấy ngươi trái tim ta đập rất nhanh chỉ vì ngươi làm ta mất đi kiểm soát ngươi có biết không, ta phát hiện ra ta yêu ngươi mất rồi."
"Yêu ta, thật buồn cười đêm qua ngươi không phải như vậy.
Ngươi hẳn bị sốt cao đến hồ đồ rồi đi."
Thừa Hoan lấy hết can đảm bộc bạch.
Úc Huyền Kỳ lại không cho là thật bởi đêm qua y vừa mới xua đuổi miệt thị hắn.
Hắn nhếch môi cười lạnh hoàn toàn không tin.
Thừa Hoan cuống quýt lên ngẩng nhìn Huyền Kỳ, cơ hồ muốn đem cả ruột gan phơi bày cho hắn hiểu lòng mình.
"Huyền Kỳ ta phải làm gì để ngươi tin ta đây.
Bao nhiêu năm qua giờ ta mới hiểu cảm giác yêu một người là như thế nào, là lúc nào cũng nhớ đến người đó, ngày đêm lo sợ phập phồng, lo người đó không có cùng suy nghĩ và cảm giác với mình, không hề có tình cảm với mình, lo được lo mất.
Huyền Kỳ ta hối hận rồi, ngươi tha lỗi cho ta một lần."
Thừa Hoan vươn tay run rẩy vuốt ve bên má Huyền Kỳ, hốc mắt đỏ hoe tha thiết nhìn hắn.
Huyền Kỳ đan tâm gạt tay Thừa Hoan ra đứng dậy rời khỏi giường.
"Huyền Kỳ, đừng...a..." Thừa Hoan tá hỏa đuổi theo chính là ngã ụp xuống đất, y đang sốt yếu ớt vô cùng.
"Thừa Hoan." Huyền Kỳ quay trở vô ngồi xụp xuống đỡ y dậy.
Hỏi y có đau không, có bị thương chỗ nào không?
Thừa Hoan lắc đầu nước mắt bất giác tuôn lã chã.
Huyền Kỳ đau lòng lau nước mắt cho y, hôn hôn lên môi mắt y.
Thật muốn hỏi y có phải nữ nhân đâu sao khóc nhiều quá vậy.
Thừa Hoan tâm can mềm nhũn như nước, hạnh phúc muốn chết nhe răng cười.
"Ngươi đó sốt tới phát ngốc luôn rồi vẫn còn cười.
Cả người nóng ran thế này, để ta ra ngoài gọi Trương thái y vào bắt mạch lần nữa xem sao?" Huyền Kỳ nhéo mũi y, đoạn bế thốc y lên giường.
Thừa Hoan lắc đầu nắm lấy tay Huyền Kỳ không cho hắn đi.
Ấp úng nói: "Ngươi đừng đi, ta bớt sốt rồi cái đó...là vì ngươi ôm ta nên ta mới vậy."
Thừa Hoan nắm vạt áo Huyền Kỳ, lại cúi thấp mặt xuống trưng ra hai vành tai đỏ rần tim đập thình thịch.
Tên này sao lại đáng yêu quá vậy.
Huyền Kỳ thở rất mạnh nhìn lướt qua Thừa Hoan một lượt thình lình đẩy y ngã xuống nệm, há miệng ngậm lấy bờ môi y, thô bạo hôn sâu.
"Ưm...aa..."
Thừa Hoan bị chiếm toàn bộ đường thở cùng khoang miệng khó nhọc hô hấp, mỗi lần Huyền Kỳ tách ra một chút y sẽ liều mạng thở.
Y hoàn toàn chưa từng hôn môi với ai bao giờ, ngu ngơ bị Huyền Kỳ dẫn dắt đi, say đắm mờ mịt.
"Hức ức..."
Môi lưỡi quấn quýt ướt mềm, Thừa Hoan vòng tay ôm cổ Huyền Kỳ.
Huyền Kỳ cởi y phục cả hai ra, khuếch chương chỗ đó một chút rồi nhấc chân y lên đút vào.
Mới đầu còn chậm rãi về sau càng lúc càng nhanh, càng lúc càng thô bạo.
"Aaa..."
Thừa Hoan ngửa cổ bật kêu lên, cơ thể như bị xé làm hai mảnh.
Huyền Kỳ không ngừng nhấp nhả đỉnh sâu vào trong.
Quá đau đớn hoang dại Thừa Hoan rên rỉ nức nở.
Y sốt nên chỗ nào cũng nóng, hại Huyền Kỳ gần như mất hết kiểm soát.
Vừa thúc đẩy vừa gọi Hoan nhi.
"Hoan nhi..."
"Ưm...aa...!haa...!Huyền Kỳ, chậm...!chậm một chút...!a ha..."
Thừa Hoan chìm trong mê loạn, Huyền Kỳ để y ngồi lên người mình tiếp tục ra vào.
Chẳng biết qua bao lâu thấy y sắp ngất đi Huyền Kỳ mới dừng lại đem y vệ sinh sạch sẽ rồi ôm y vào lòng.
Thừa Hoan cuộn thành đoàn trong ngực Huyền Kỳ mệt mỏi thiếp đi, mang theo nụ cười treo trên khóe môi chìm vào giấc ngủ.
Kết quả ngày hôm sau y sốt thêm một trận, Huyền Kỳ lệnh rút binh trở về Yên Đô.
Sóng đảo sáp nhập vào lãnh thổ triều đình, đổi tên thành Đông Châu.
Bộ tộc Sap la trở thành bộ tộc thứ hai mươi ba trong số những dân tộc anh em trên lãnh thổ Yên Đô, Sóng đảo xóa tên bản đồ, gấm vóc non sông nối liền một dải.
Hải quân Yên Đô ca khúc khải hoàn trở về, người dân trong thành reo hò chào đón tấp nập, hoa sen thơm ngát tung lên khắp quãng đường dài, kèn trống thùng thùng vang dội.
Hô to khẩu hiệu hoàng đế Yên Đô, bách chiến bách thắng.
Bá quan văn võ kéo nhau ra chờ sẵn tự bao giờ nghênh đón thánh thượng hồi cung, hàng lớp rình rang trang nghiêm quy củ.
Huyền Kỳ để Thừa Hoan tướng quân ngồi trong kiệu rồng cùng hắn, suốt quãng đường vào thành đều ôm y.
Hai vị Chỉ huy sứ và Tiết độ sứ cỡi ngựa đi song song bên kiệu rồng hộ tống mỉm cười rạng rỡ giơ tay vẫy chào đáp lại tấm thịnh tình của dân chúng Yên Đô.
Đoàn hải quân chiến thắng vang dội trong khoảng thời gian ngắn trở về, công lao lớn nhất đều quy cả về đương kim thánh thượng, người thật sự quá mức phi thường.
Con dân ngưỡng mộ tôn thờ người.
Bá quan văn võ trong triều ai nấy đều phải e dè cụp đuôi, khiếp vía.
....
Cơ mà về tới hoàng cung Huyền Kỳ nhận được một tin sét đánh.
Raika đã bị bọn người Thất Sát bắt đi rồi.
Thất Sát là ai Úc Huyền Kỳ không biết, chỉ có mảnh giấy để lại ghi hai từ Thất Sát cùng lọn tóc mềm của Raika.
Huyền Kỳ đau khổ tột cùng túm lấy cổ áo Liêm Trinh Tinh quân mà rống gào, trút cơn giận dữ, cư nhiên chính là lôi Liêm Trinh từ dưới giường lên.
"Nhậm Hiền Tề trẫm trước khi đi căn dặn ngươi bảo vệ nàng ấy, ngươi bảo vệ thế này sao, đồ vô dụng.".