Sáng sớm tinh sương ngày hôm sau.
Raika mơ màng tỉnh dậy, cảm giác cả người rã rời mệt mỏi.
Nàng nhớ rồi đêm qua sau dạ yến Huyền Kỳ đã đem nàng về đây xxx, rồi sau đó nàng không còn nhớ gì nữa ngủ tới tận bây giờ mới dậy.
Trời sáng rồi, tranh thủ tên khốn đó không có ở đây chuồn êm thôi.
Nàng xin thề cả đời không gặp lại hắn nữa.
Raika tụt xuống giường nhặt y phục mặc lên tính rời đi, rất tiếc mới mặc được có cái yếm đào Huyền Kỳ đã bước vào phòng.
Raika ngẩn người cả kinh.
Giờ này là giờ nào, chẳng phải tên khốn nên ở đại điện thượng triều sao.
Sao hắn còn ở đây?
Đáng lý ra là vậy nhưng vì lo sợ Raika tỉnh dậy sẽ bỏ trốn, Huyền Kỳ không dám rời chân, càng không dám bế nàng lên đại điện sợ động thức nàng hắn chỉ đành làm biếng một bữa.
"Raika nàng dậy rồi." Huyền Kỳ đặt bát cháo yến xuống bàn bước tới bên nàng.
Nhìn nàng mặc mỗi áo yếm lộ ra đường cong hõm eo và những nơi gợi cảm.
Huyền Kỳ khẽ nuốt nước bọt ham muốn vô cùng.
Hắn trái lòng mà giúp nàng mặc y phục vào.
Raika im lặng để yên cho hắn giúp mình nhưng nàng run rẩy.
Tim đập bình bịch.
Huyền Kỳ hơi thở nặng nề chật vật thắt dây nơ vòng ra sau hõm eo nàng.
Gương mặt cả hai gần gũi tấc gang, nàng thở gấp.
Huyền Kỳ càng không nhịn được nữa ôm lấy nàng tha thiết hôn môi.
"Ưm...ư..." Raika hoảng hốt đẩy ra.
Huyền Kỳ càng ôm chặt hơn, dấn sau vào trong triền miên tham luyến.
"Buông...buông ra...ư..."
Cảm nhận cơ thể đối phương rất nóng bỏng rất không bình thường, ngay cả mình cũng vậy.
Còn chút lí trí sau cùng.
Raika liều mạng chống chọi.
Cuối cùng chống tới trên giường, âm thanh phản kháng biến tấu thành những tiếng rên rỉ trầm thấp vỡ vụn.
Cơ thể theo bản năng đón nhận Úc Huyền Kỳ.
Huyền Kỳ quấn lấy nàng tha thiết hoan giao.
Cả hai trầm luân trong bể lạc.
Raika sau đó khá lâu chính là đột ngột ngất đi.
Huyền Kỳ tá hỏa truyền Hồ thái y tới khám.
Ông ta bảo rằng công chúa không sao có lẽ mệt mỏi sinh khí nên mới ngất.
Huyền Kỳ tự trách bản thân dục lạc vô độ.
Từ nay phải kềm chế một chút không để tình trạng tương tự xảy ra.
Nói là kềm chế nhưng mỗi ngày Huyền Kỳ cũng phải quấn lấy nàng vài ba lần.
Sinh hoạt điều độ không để nàng ngất đi nữa, cơ mà Raika dạo này thường xuyên buồn nôn xanh xao.
Triệu chứng hệt như lúc trước.
Úc Huyền Kỳ nghi ngờ nàng có thai trong lòng mừng vui phơi phới truyền Hồ thái y tới bắt mạch, nhưng Hồ thái y nói nàng không phải mang thai, có lẽ tại thời tiết đang vào mùa hạ nên có chút oi bức khiến công chúa ăn không ngon miệng.
Úc Huyền Kỳ một phen thất vọng.
Tuy nhiên nàng dù ăn không ngon miệng nhưng ngủ rất ngon giấc nha, ngủ ngày càng nhiều hệt như một con sâu lười.
Khi tỉnh dậy thì không thèm nói chuyện với Huyền Kỳ, hắn bón nàng ăn thì nàng làm khó hắn đủ điều.
Bảo rằng cơm chưa ngon canh chưa ngọt, củ cải mặn quá, cà rốt nêm lạt quá, đậu cũng ninh chưa nhừ bắt hắn xuống bếp làm lại nàng mới chịu ăn.
Song ăn được vài ba miếng lại nôn ra cả, hắn phải còng lưng đi dọn dẹp.
Khó chịu trong người nàng còn đánh hắn.
Cắn hắn tới dấu răng đầy cổ đầy tay.
Hắn để yên cho nàng trút giận.
Còn nhịn đau rạch một đường nơi cổ tay cho nàng uống máu của hắn để bồi bổ, nàng uống no nê sẽ chìm vào giấc ngủ say.
Mà hễ tỉnh dậy mỗi lúc có cơ hội Huyền Kỳ sơ sảy buông lỏng là nàng lại bỏ trốn.
Huyền Kỳ không dám moi đan của nàng như lần trước sợ nàng đau, nàng tổn hại cơ thể.
Hắn chỉ đành dùng tính mạng của đám cung nhân uy hiếp nàng.
Nói rằng nếu nàng bỏ trốn hắn sẽ đem tất cả bọn chúng đi chém đầu, đi ngũ mã phanh thây.
Cho chết đau đớn nhất.
Vì lẽ đó Raika không bỏ trốn được.
Trong lòng càng căm hận Huyền Kỳ hơn.
Có cơ hội liền muốn giết hắn.
Tỷ như hôm qua hắn đang bồi cháo tổ yến cho nàng.
Nàng thừa cơ hắn không phòng bị rút kiếm từ lòng bàn tay ra đâm cho hắn một nhát.
Bát cháo rơi xuống vỡ nát tung tóe.
Huyền Kỳ ôm bụng máu nhỏ theo kẽ ngón tay tí tách đầy nền.
Huyền Kỳ vẫn không la mắng nàng một tiếng, chúng cung nhân ngày càng thấy nàng quá quắt lắm rồi.
Tuy nhiên kẻ bị đâm chẳng đòi công đạo, bọn chúng còn có thể ho he cái gì.
Thư phòng.
Huyền Kỳ đang phê duyệt tấu chương.
Tạ công công bên cạnh mài mực miệng nói bâng quơ.
"Hôm trước bị nữ đế Ai Lam đánh trúng một chưởng, Thừa tướng quân đến nay vẫn chưa hồi phục.
Lão thấy tướng quân cứ thỉnh thoảng húng hắn ho, còn ngày càng gầy.
Hôm qua luyện binh ở tổng doanh trại đến tối mò mới về.
Lão sai Tiểu Lộ Tử mang cháo tổ yến sang phòng tướng quân cũng chẳng chịu dùng.
Thật khiến người ta không khỏi lo lắng." Tạ công công nói rồi thở dài một hơi.
Huyền Kỳ vốn định xem tấu xong về với Raika, lại đứng dậy rẽ về hướng khác.
Tới chỗ của Thừa Hoan.
Lúc trước trời sụp tối y sẽ về phủ nhưng từ khi qua lại cùng Huyền Kỳ, y được đặc cách ở lại trong cung, ra vào tùy ý.
(Chuyển cảnh)
Khúc Tương viện
Tương Khúc hay Khúc Tương viện nằm về phía Bắc hoàng cung thuộc Bắc điện.
Úc Huyền Kỳ đi gần tới nơi đã nghe tiếng sáo văng vẳng du dương.
Đôi chân khựng lại Huyền Kỳ chăm chú ngắm nhìn nam tử uy phong tuấn tú bên suối đá ngồi thổi sáo.
Mày cong mắt phượng đẹp như tượng tạc, dải tóc đen dài bay bay trong gió, trong nhu có cương đối lập lại hòa quyện như một bức tranh đêm tuyệt tác, đẹp tới nao lòng.
Chợt nhớ lại những ngày cùng y trên đảo Đường Tầm trăng sáng vằng vặc dịu êm.
Trái tim Úc Huyền Kỳ rung động.
Xót xa.
Hắn bước tới bên cầu đá suối chảy róc rách.
Tiếng sáo ngừng hẳn, Thừa Hoan ngơ ngác nhìn nam nhân cao lớn khoác hoàng bào, cõi lòng đau nhói.
"Hoàng thượng người sao lại tới đây?" Thừa Hoan kinh ngạc đứng dậy.
Bởi từ lúc Huyền Kỳ tặng cái tiểu viện xinh đẹp này cho y, hắn chưa từng đến đây một lần nào cả.
"Hoan nhi...!Trẫm đến thăm ngươi." Huyền Kỳ sải hai bước lớn ôm Thừa Hoan vào lòng.
Ôm vào mới phát hiện Thừa Hoan gầy đi một vòng.
Có phải hắn vô tâm quá rồi không, để y ngày đêm lạnh lẽo nhớ mong.
"Hoàng thượng người dùng thiện chưa để mạt tướng kêu phòng bếp dọn lên." Thừa Hoan khàn giọng không giấu nổi xuân ý trong khóe mắt.
Mắt còn có chút ẩm.
Y thật quá mừng rỡ hạnh phúc khi Huyền Kỳ tới thăm y.
Chỉ là nói xong y bật ho lụ khụ.
Huyền Kỳ xoa xoa lưng y.
Nhíu mày bảo: "Hoan nhi có phải ngươi dùng tới hai viên yêu đan đợt trước trẫm ban cho ngươi để luyện công rồi không?"
"Ưm." Thừa Hoan gật đầu.
Chả trách võ công y dạo này tiến bộ vượt bậc.
Yêu đan kết hợp thành công còn giúp y trẻ mãi không già, trường tồn bất tử.
"Nhưng thân là nhân loại bình thường muốn hấp thu triệt để không thể ngày một ngày hai.
Hoan nhi chớ có gấp gáp, ngươi xem ham tập võ tới nỗi cơm nước không ăn ngủ không đủ giấc, hôm nay ngươi gầy nhom rồi nè.
Trẫm có thể bế ngươi dễ dàng." Huyền Kỳ trách yêu.
Thừa Hoan nhận được kẹo ngọt mỉm cười xòa: "Mạt tướng không gầy tới mức đó."
Thừa Hoan vừa dứt lời Huyền Kỳ đã vòng tay bế bổng y lên.
Một đường đem vào trong phòng.
"Còn dám nói không tới mức đó."
"Hoàng thượng vết thương trên bụng người.
Không được mau bỏ mạt tướng xuống." Thừa Hoan cả kinh.
Vết thương Raika đâm mới chỉ qua có một ngày, sao có thể để hoàng thượng bế y cơ chứ.
"Ngoan đừng giãy, để trẫm điều tức nội thương cho ngươi."
"Hoàng thượng..."
Thừa Hoan ngây người để yên cho Huyền Kỳ bế vào phòng.
Nhìn bóng dáng họ khuất sau bệ cửa Tạ công công mới xách đèn lồng hí hửng rời đi.
Nhìn bầu trời đêm hôm nay thật đẹp nha.
....
Điều thương cho Thừa Hoan, ở với y tới nửa đêm Huyền Kỳ nhớ Raika càng không yên tâm về nàng nên rời khỏi Tương Khúc viện.
Thừa Hoan quyến luyến nhìn theo, yêu thương gối chăn còn chưa thỏa.
Huyền Kỳ vừa rời khỏi tiểu viện một đoạn chợt thấy bóng dáng quen thuộc đang ngồi vắt chân ngang nhành cây trong hoa viên ngắm trời mây gió lộng mà thưởng rượu.
Bạch y trang nhã lãnh diễm, nam nhân tiêu sái bất cần đời.
Bình da thú kề miệng ngửa cổ nốc ừng ực một hơi.
Rượu cay nồng tràn vào yết hầu dịch động lên xuống.
Huyền Kỳ nhìn tới cả người đều nóng lên như có lửa đốt.
Hắn tức giận quát lớn:
"Nhậm Hiền Tề, nửa đêm nửa hôm còn ngồi đây uống rượu.
Đêm uống, ngày uống ngươi muốn chết có phải không?"
"Huyền Kỳ..."
Liêm Trinh giật mình lại ngấm men say thình lình ngồi không vững nữa rơi thẳng xuống.
Úc Huyền Kỳ dang tay vận thêm lực đỡ lấy Liêm Trinh ôm vào trong lòng.
Kết quả cả hai ngã nhào xuống đất.
Liêm Trinh nằm sấp đè lên người Huyền Kỳ, mặt dán trong ngực Huyền Kỳ.
Nếu Huyền Kỳ không bị thương có lẽ đã không té ngã.
Liêm Trinh cả kinh lồm cồm ngồi dậy xem bụng hắn coi vết thương có bị tét ra không: "Huyền Kỳ đệ có sao không? Ta...ta xin lỗi."
"Không sao." Huyền Kỳ lắc đầu vươn bàn tay vuốt ve mặt Liêm Trinh, bảo: "Nói đi sao nửa đêm còn ngồi đây uống rượu.
Là chờ ta sao?"
"Ừm." Liêm Trinh gật đầu.
"Nhỡ ta không ra ngươi chờ tới bao giờ.
Ngốc." Huyền Kỳ mắng.
Liêm Trinh im lặng đón nhận, bờ vai run rẩy.
Huyền Kỳ xót xa kéo Liêm Trinh xuống hôn môi.
Mùi rượu cay nồng phả vào mũi hắn.
Hắn không uống cũng muốn say theo tên ma men này.
Nụ hôn ngày một thêm sâu đậm triền miên.
Liêm Trinh vòng tay ôm cổ Huyền Kỳ tha thiết hồi đáp, một giọt lệ lăn dài theo khóe mi cay....