"Tùng..."
"Tùng..."
"Tùng..."
Nửa canh giờ sau ba hồi trống gióng lên ngân vang.
Buổi thiết triều kết thúc trong không khí sôi nổi.
Bá quan văn võ lũ lượt rời chánh điện Kim Quang.
Úc Huyền Kỳ theo thường lệ quay về thư phòng xem tấu sớ.
Hắn còn ngồi chưa nóng mông, từ ngoài cửa nữ đế Ai Lam đã bước vào mang theo bát cháo tổ yến nóng ấm thơm phưng phức ở trên tay.
Nép sau gốc cây hoa lê nhìn qua khe cửa sổ phòng.
Raika, Liêm Trinh, Thừa Hoan nuốt nước bọt cái ực.
Mùi cháo tổ yến sao thơm thế, mỗi lần phòng bếp làm đâu có thơm quá vậy.
Chẳng lẽ bà già đó cho thêm cái gì vào, là không phải bỏ bùa mê thuốc lú Úc Huyền Kỳ ăn xong sẽ chết mê chết mệt bà ta luôn đó chứ.
"Sáng canh gà, xế trưa cháo tổ yến.
Má nó thật biết lấy lòng người của bổn cô nương.
Không cho bà thấy quan tài bà không biết đổ lệ là gì mà."
Raika nhịn hết nổi rồi khi thấy nữ đế cứ ỏng ẹo cái mông tròn vo lượn lờ trước mặt Huyền Kỳ.
Nàng nghiến răng xắn ống tay áo lên cao tính xông vào thư phòng đánh người.
Liêm Trinh, Thừa Hoan và Yến Thanh đã túm cổ áo kéo lôi nàng trở lại.
"Tiểu yêu ngươi đừng nóng, Úc đệ không ưa cháo tổ yến.
Đệ ấy chắc chắn sẽ không ăn, ngươi chờ đi.
Giờ ngươi xông ra hỏng hết kế hoạch của chúng ta nãy giờ sắp đặt."
"Được được." Raika mím môi nhịn xuống.
Cả thảy lại chờ xem kịch hay.
Úc Huyền Kỳ quả nhiên đẩy chén cháo sang bên cạnh bảo lát dùng sau.
Lại cúi đầu tiếp tục xem tấu, không nói gì với nàng ta nữa.
Nữ nhân mơn mởn bày sờ sờ ra trước mặt mà bị phớt lờ lấy làm ê mặt nhưng không có rời đi vẫn cứ đứng đực ra đấy.
Huyền Kỳ ngó cái bụng nàng ta có hơi nhô không nỡ bèn ngẩng đầu nói: "Ngươi về nghỉ ngơi đi, đứng lâu dồn máu xuống chân không tốt."
Được quan tâm nữ đế mắt sáng rỡ như đèn fa.
Nói ngọt ngào như mía lùi: "Huyền Kỳ phu quân vậy cho thiếp cái ghế thiếp ngồi xuống đi.
Thiếp muốn ở lại với chàng thêm chút nữa.
Hồ thái y hôm qua thăm mạch có nói người mang thai tâm trạng thất thường cần phải ở gần chồng thì cái thai mới phát triển tốt được.
Đã vậy mấy bữa nay chàng không ngó ngàng gì tới thiếp, thiếp rất cô đơn.
Hu hu..." Nữ đế tủi thân rơi lệ.
Dù sao nữ đế cũng đang mang thai, còn là con của hắn.
Huyền Kỳ dù không hề tình nguyện cũng không thể đối đãi với nàng ta quá căng.
Thế là hắn bảo Tạ công công ban ghế.
Tạ công công hí hửng đem ra một cái ghế láng o đẹp đẽ mời nữ đế an tọa.
Nữ đế kéo ghế tới gần sát bên cạnh Huyền Kỳ ngồi xuống.
Nói:
"Huyền Kỳ phu quân, chàng cân nhắc lại lời đề nghị của thiếp.
Chúng ta lấy nhau rồi đem Ai Lam sáp nhập vào Yên Đô làm một đế quốc hùng mạnh.
Thiếp lui về hậu cung nhường ngôi báu cho chàng.
Điều đó thật tốt đẹp biết bao."
Nữ đế mộng xa xăm.
Huyền Kỳ vẫn không nhìn nàng ta lạnh giong bảo: "Trẫm không muốn nói đi nói lại chuyện này nữa.
Giữ ngươi ở lại cho tới khi sinh xong đã vượt quá giới hạn của trẫm.
Ngươi còn mơ tưởng viển vông hoặc tổn hại tới Raika.
Trẫm nhất định không tha cho ngươi."
"Được, thiếp hiểu rồi." Nữ đế nhìn thấy Huyền Kỳ mặt lạnh cũng không dám chọc hắn giận.
Thức thời giúp hắn mài mực, yên lặng không hé răng nữa.
Tạ công công đứng mé sau mắt cứ dán chằm chặp vào cái mông yêu kiều của nàng ta.
Thi thoảng lại thấy nàng ta nhón lên một cái, cạ qua cạ lại tới cả người cũng lung lay.
"Ngươi không khỏe sao? Không khỏe thì về nghỉ đi." Thấy mặt nàng ta biến sắc, Huyền Kỳ chú ý hỏi.
"Không không, thiếp không sao, thiếp rất khỏe.
Chỉ cần được ở bên chàng thiếp không có chuyện gì cả." Nữ đế cười gượng, cọ mông vào ghế một cái rồi tiếp tục mài mực.
Thấy nàng ta dai như đỉa đói, Tạ công công hậm hực đi ra ngoài cây hoa lê sau góc phòng.
Cả bọn châu chụm bàn tính bước tiếp theo.
Lát sau Tạ công công quay về với thau nước mát trên tay bảo giúp hoàng thượng thấm mặt cho tỉnh táo, có tinh thần làm việc.
Nào ngờ đâu sớn xác thế nào bê ngang người nữ đế cái thau lại trượt tay đổ ập hết lên người nàng ta.
Còn cố tình nhắm cái mông mà đổ lên.
Trước đó cả bọn đã nhúng nước gai mắt mèo chét vào ghế.
Giờ gặp nước lạnh thế này chẳng khác nào lửa cháy đổ dầu thêm.
Nữ đế ngứa rần khắp mông không chịu nổi nữa đứng phắc dậy rùng mình từng cơn, xuýt xòa nhưng chớ dám thọt tay vào gãi gãi.
Sợ thất thố trước mặt Huyền Kỳ, nàng ta chỉ đành vội vã cáo từ.
Ngoài gốc hoa lê nhìn thấy bộ dạng ướt như chuột lột của nữ đế, lại nhìn gương mặt kềm chế tới đỏ rần của bà ta.
Cứ thế cong mông chạy mất dép.
Raika sung sướng reo lên nhảy cẩn.
Cả bọn vội bịt miệng nàng lại kêu suỵt.
Sợ Huyền Kỳ phát giác ra.
Huyền Kỳ chả biết có phát giác ra không, chỉ biết khoảnh khắc nghe loáng thoáng tiếng reo vui của ai kia phát ra từ gốc hoa lê bên khung cửa sổ phòng rồi bỗng nhiên im bặt.
Hắn đã lắc đầu mỉm cười.
Tiếp tục phê duyệt tấu chương.
Raika, Liêm Trinh, Thừa Hoan và Yến Thanh rút lui khỏi gốc hoa lê nhanh chóng di chuyển về hướng Lưu Hương viện, nấp bên lùm cây xanh gần cầu đá.
Đợi sẵn.
Thừa Hoan còn ôm theo một con gà trống đang buổi ban sơ tập gáy, mài cựa dài ngoằng.
Mồng đỏ tươi như máu.
Đợi cho nữ đế cùng Y Y cung nữ dắt díu nhau đi tới, con gà trống sổ bay ra kêu ò ó o, nhắm nàng ta đuổi mổ tới tấp.
"Con...!gà, mau...mau bắt nó lại." Nữ đế xám mặt kêu lên.
Y Y dang tay chụp gà, chụp hụt xuống đất.
Tay Y Y cung nữ vừa hay chụp vào bãi uế gà ta mới thải ra, còn là phân sáp.
Ôi chu choa mẹ ơi ghê tởm quá.
Y Y cung nữ khóc ròng.
Gà trống bay lên mổ vào người nữ đế.
Hoảng quá nàng ta bỏ chạy nhảy tùm xuống hồ sen, lá sen đội lên đầu.
Con ếch nhảy tụp lên lá sen ngồi kêu ếch ộp, ếch ộp.
Nàng ta không biết bơi sau đó chìm nghỉm.
Y Y cung nữ kinh hoàng kêu la rầm trời.
Thị vệ một toán chạy tới hè nhau vớt nữ đế lên bờ.
(Chuyển cảnh)
Thanh Phong cung.
Cả bọn quay về Raika ôm bụng cười dài từ ngoài ngỏ vô tới trong gian chính, cười tới đau cả bụng, chảy cả nước mắt.
"A ha ướt nguyên con luôn.
Hắc xà tinh đạo hạnh ngàn năm té ra lại chẳng biết bơi, còn thua con Hắc cẩu hồi trước ở Thiên Linh sơn bổn cô nương đã nuôi nữa.
Thật buồn cười gì đâu."
"Yến Thanh mau rót cho ta cốc nước."
Yến Thanh hớn hở rót nước trà trong ấm mời nàng.
Raika đang khát đưa lên miệng uống cạn.
Nàng nhăn mặt thốt lên: "Ôi trà gì mà đắng nghét thế này.
Khó uống quá."
"Chắc tại nô tì bỏ hơi nhiều trà lại để lâu nguội mất rồi.
Để nô tì đi hãm lại cái khác." Yến Thanh ù ra ngoài.
Thừa Hoan lên tiếng cảm thán: "Dùng bao nhiêu độc không hại được bà ta.
Chỉ có nhành gai bé xíu lại phát huy tác dụng.
Tiểu yêu ngươi cũng thật thông minh."
"Phải đó sao ngươi nghĩ ra trò này vậy?" Liêm Trinh đón ý hùa theo.
Hắn thật muốn biết.
"Hắc.
Có gì to tát đâu.
Lúc nhỏ ở Thiên Linh sơn mỗi ngày ta đều đem chúng chọc phá các sư huynh sư tỷ trong môn.
Ai bảo các huynh các tỷ ấy chăm ngồi thiền quá chẳng chịu lên núi hái măng với ta, còn có chơi trò xích đu quay thật vui."
"Tiểu yêu không ngờ ngươi lí lắc tới vậy.
Bấy lâu bộ dạng ngoan hiền để cho tên kia xem." Liêm Trinh nói.
Tên kia cư nhiên chính là Úc Huyền Kỳ.
Thừa Hoan cười xòa ngược lại hứng thú với những chiêu trò của nàng.
Y nói: "Ngươi thật giỏi a tiểu yêu.
Ta bái ngươi làm sư phụ, liền dạy ta một khóa đi.
Không tốn sức mà vẫn hạ được kẻ thù."
"Nga, nói tới trò vui ta còn kém xa cha lớn lắm.
Mấy thứ này cũng là cha lớn truyền dạy cho.
Để sau này gặp người, ngươi bái người làm sư phụ.
ngươi nhất định mở mang tầm mắt."
"Nga, mong đợi.
Cha lớn ngươi thật rất lợi hại."
"Đương nhiên cha lớn lợi hại, cha bé càng lợi hại hơn.
Chỉ có phụ thân là lợi hại nhất." Kể về họ, Liêm Trinh, Thừa Hoan để ý Raika mắt sáng rỡ long lanh.
Cả hai cũng mong gặp được người lớn trong nhà con tiểu yêu này.
Phụ thân, cha lớn, cha bé nàng rốt cuộc là người như thế nào, hẳn rất giỏi giang cũng rất xinh đẹp mới sinh ra một con tiểu yêu khả ái dễ thương hết phần thiên hạ như là nàng.
Thảo nào cây vạn tuế gia gặp nàng lại nở hoa.
Đó là chuyện hi hữu nhất từ trước tới nay ở thần giới.
Liêm Trinh, Thừa Hoan đang ngẫm nghĩ về Huyền Kỳ, cây vạn tuế gia chính là ám chỉ hắn.
Đột nhiên Raika kêu lên đau đớn, nàng ngã vật xuống ghế ôm bụng quằn quại.
"Tiểu yêu...!ngươi sao thế này?"
"Tiểu yêu."
"Tiểu yêu."
Liêm Trinh, Thừa Hoan ngồi thụp xuống đỡ nàng dậy.
Người nàng ướt đẫm mồ hôi.
Bờ môi tím tái nhợt nhạt.
"Xoảng."
Ấm trà nóng đang bưng trên tay rơi xuống vỡ nát.
Yến Thanh tới cửa trông thấy lao vào.
Òa khóc:
"Công chúa.
Công chúa...!xảy ra chuyện gì thế này.
Người tỉnh dậy đi công chúa.
Hu hu hu..."
Rất tiếc Raika không nghe thấy gì nữa cả.
Nàng đã ngất đi rồi.
"Người đâu, thái y, mau gọi thái y đến đây.".