Rắn Rết Thứ Nữ

chương 92: dẹp đường hồi phủ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lão bản nương cười như không cười nhìn hai người này, cũng không mở miệng giữ lại, chỉ vẫy vẫy khăn, xoay người tiếp tục trở lại trước quầy đếm ngân phiếu.

Ân Cửu Dạ lôi kéo Mộc Tịch Bắc tiếp tục đi dạo ở trên đường một hồi nữa, hai người đơn giản ăn vài thứ, rồi trở về phủ Lục hoàng tử.

Mộc Tịch Bắc ngẩng đầu nhìn Ân Cửu Dạ, bên miệng mang theo ý cười, lông mày Ân Cửu Dạ có chút giật giật, tìm kiếm nhìn Mộc Tịch Bắc.

Mộc Tịch Bắc chỉ lắc lắc đầu, nàng chỉ muốn nói nàng cảm thấy rất hạnh phúc.

Ân Cửu Dạ dường như hiểu được Mộc Tịch Bắc suy nghĩ cái gì, sườn mặt lạnh lẽo cứng rắn cũng nhu hòa xuống, thận trọng nắm tay nữ tử dạo bước dưới trời chiều.

Hành động của Ngũ Bạch Hồng quả nhiên bị Ngự Sử phu nhân thuật lại cho Ngự Sử đại nhân, Ngự Sử nhạy cảm đã nhận ra đây tuyệt đối là một kiện chuyện tốt có thể làm mưu đồ lớn, lập tức ngôn từ kịch liệt thượng tấu cho Hoàng Thượng.

Hai ngày sau lâm triều

" Khởi bẩm Bệ hạ, ngày hôm trước phu nhân vi thần gặp được Bát tiểu thư Ngũ gia sinh sự bên đường, không chỉ ngang nhiên vu hãm một nữ tử đang bị thương hai tay là tên trộm, mà còn xem hơn mười vạn lượng bạc như không là gì, vi thần cực kì nghi ngờ số bạc nhất mức của một nhà Ngũ quốc công, dùng cái gì mà một tiểu thư liền có thể vung tay ném hơn mười mấy vạn lượng mà không để vào mắt như thế."

Ngự Sử đài nói năng có khí phách hướng Hoàng đế thượng tấu.

Hoàng đế ngồi cao ở thượng thủ, một tay chống trên tay vịn của ghế long đầu, một mặt lại cúi người xuống híp con mắt đục ngầu đánh giá qua lại mấy đại thần ở phía dưới.

" Ngũ quốc công, không biết ngươi giải thích thế nào? "

Sau khi Hoàng đế trầm mặc nửa ngày mới mở miệng hỏi.

Ngũ quốc công hé ra một khuôn mặt chữ quốc, thoạt nhìn là một nhân vật rất chính phái, vẻ mặt nghiêm túc tiến lên một bước mở miệng nói:

" Hồi bẩm bệ hạ, gia nghiệp của vi thần do nhiều thế hệ tích lũy, gia nghiệp chúng đại, trước kia lại làm thương nghiệp, cho tới bây giờ dưới tay vẫn như trước có không ít tài sản, cho nên vi thần đau sủng nữ nhi mình tựa hồ cũng không sai a. "

Ngự Sử đại nhân lại mở miệng nói:

" Ngũ quốc công lời ấy sai rồi, theo ý kiến của vi thần, một cái tiểu thư tiện tay thì có thể ném đi hơn mười vạn ngân lượng, tất nhiên là có liên quan đến nguồn cung cấp giàu có là Ngũ quốc công, lường trước nhất định là mỗi tháng trăm vạn lượng bạc cũng không đáng kể. Mà gia nghiệp Ngũ gia mặc dù trọng đại, nhưng mà nhiều năm qua, lại ít có ai biết đã phát triển thành loại quy cách nào, cũng không thể dựa theo cái này liền đoán Định Quốc công ngài đủ để cho một tiểu thư trong phủ mỗi tháng mấy chục vạn, hơn trăm vạn ngân lượng để tiêu xài. "

Sắc mặt Ngũ quốc công có chút khó coi, sau lưng Ngự Sử đài lại có một người đứng ra tiếp tục mở miệng nói:

"Nữ tử Ngũ gia nổi tiếng khắp thiên hạ, lại nhân số đông đảo, chỉ riêng ở trong phủ Ngũ quốc công sợ là đã có chín vị tiểu thư, bất luận xuất giá hay chưa xuất giá, đây tuyệt đối không phải một số lượng nhỏ, cho nên vi thần cũng khẩn cầu bệ hạ tra rõ vấn đề sổ sách của Ngũ Quốc Công phủ, lấy đó công chính."

Một thủ hạ của Ân Cửu Dạ cũng mở miệng nói:

" Các ngươi tại sao có thể chất vấn Ngũ quốc công như thế? Ngũ gia nhiều thế hệ là trung thần lương tướng, nữ tử cũng đều là phẩm đức cao thượng, không cần phải tra rõ sổ sách!"

Sắc mặt Ngũ quốc công càng đen hơn, Ngũ gia có thể trở thành nhất chúng thị tộc, làm sao có thể không có tiền đen nhập sổ sách, không nói trước vô số Bàng chi cần nuôi sống, còn có vô số người hầu nữ tử, càng quan trọng hơn là, nghênh đón, mở tiệc chiêu đãi tân khách, đều không thể thiếu tiền. Ngũ gia đương nhiên phải có ở trên buôn bán có cơ sở, nhưng ai cũng sẽ không bằng bạch miệng ăn núi lở, dựa vào chút thu nhập ấy của nhà mình.

Cho nên, sổ sách Ngũ gia cũng đều có vấn đề, rất nhiều quan viên hối lộ thậm chí Ngũ gia cắt xén tiền bạc đều dựa vào làm giả sổ sách ở trên lợi nhuận buôn bán của Ngũ gia, cứ như vậy những số tiền không rõ trước kia cũng thành thu nhập hợp lý.

Ngũ gia hay là ai khác, rất nhiều người ở trong lòng đều biết rõ, cũng am hiểu sâu đây là đạo quan trường, ai cũng sẽ không khi không tìm không thoải mái đi tra sổ sách Ngũ gia, cho nên không có nhược điểm trong tay, cho dù là Hoàng đế cũng không có lý do danh chính ngôn thuận đi chọn tật xấu của Ngũ gia.

Trong lòng Ngũ quốc công biết không tốt, cũng vẫn vô pháp mở miệng, hai người này một người hát mặt đỏ một người hát mặt trắng, phá hỏng mọi đường lui của hắn, thật sự là làm cho hắn không còn lời nào để nói.

" Ngũ quốc công cho rằng như thế nào? "

Hoàng đế là một kẻ già đời, mặc dù ông ta còn chưa làm nên bản sự gì, nhưng vẫn đem vấn đề này ném về cho Ngũ quốc công, để chính hắn tự mở miệng.

" Vi thần cho rằng, là vi thần không có cách dạy nữ nhi, mới có thể bôi đen thế gia đại tộc, thậm chí khiến cho trong lòng bách tính sinh oán niệm, cho nên vi thần nguyện ý thay mặt nữ nhi chịu tội. "

Giọng nói Ngũ quốc công khá to, mở miệng lần nữa.

" Tội danh này quả thật cũng không nhỏ nha. Theo ý kiến của các vị ái khanh, việc này phải giải quyết thế nào? "

Hoàng đế từ đầu đến cuối không biểu lộ thái độ.

" Khởi bẩm bệ hạ, năm nay tai hoạ rất nhiều, rất nhiều nạn dân chạy nạn khắp nơi, cho nên đương kim cần thiết nhất vẫn là bình ổn lửa giận của bách tính, nếu không sẽ dễ dàng gây nên lửa giận. "

Người nói chuyện là An Nguyệt Hằng, trong lòng An Nguyệt Hằng biết lần này chỉ bởi vì chuyện của Ngũ Bạch Hồng, cũng đã bị người nắm nhược điểm, nếu như không nhượng bộ thì sẽ phải ngồi vững tội danh này.

Đến lúc đó Ngũ gia bị lòng người ruồng bỏ, tiếng oán than của bách tính nổi lên bốn phía, đã cùng Ngũ gia buộc chung một chỗ cho nên thanh danh của mình rất nhanh cũng sẽ xấu đi!

Tâm tình gần đây của An Nguyệt Hằng cực kì không tốt, bởi vì chiến sự ở biên cương đã xong, hắn vậy mà tổn thất nặng nề! An bài ba tên phó tướng, vậy mà đều bị Lục hoàng tử chặt đứt hết, không chỉ như thế, Lục hoàng tử còn đánh bại Đồng La, thu phục được hai mươi vạn binh sĩ, lại lấy được truy phủng của vô số bách tính. Trong lúc nhất thời tên tuổi của An Nguyệt Hằng hắn liền đã bị mọi người lãng quên.

Mình tổn thất hơn hai mươi vạn binh mã không nói, bây giờ Ngũ gia cũng lần lượt bị hao tổn, chỉ bởi vì một nữ tử, liền phá hỏng thanh danh của Ngũ gia, nếu lại để cho Hoàng đế mượn cơ hội sinh sự, không biết sẽ phải liên lụy đến bao nhiêu người của Ngũ gia, tuy nhiên Hoàng đế cũng biết Ngũ gia thật sự rắc rối phức tạp, cực kì khó gặm, cho nên không trực tiếp ban chết, mà là đang chờ Ngũ gia tự mình thả ra điều kiện khiến Hoàng đế hài lòng.

Nữ nhân thật sự là chuyện xấu! An Nguyệt Hằng gần nhất luôn bị hai nữ nhân ở trong nhà náo loạn đến phiền lòng, Ngũ Thanh Thanh nhìn như ôn nhu điềm tĩnh, thế nhưng lại luôn mang vẻ mặt vô tội nhìn hắn, động một chút thì lại mặt mũi tràn đầy ủy khuất cùng nước mắt, mà Bắc Bang công chúa thì lại dáng vẻ ngang ngược, một cây roi trong tay hở chút là trút trên người hắn, càng không biết dịu dàng là cái gì.

An Nguyệt Hằng không khỏi nghĩ đến kiều nhan Mộc Tịch Bắc, không ầm ỹ không nháo loạn, sẽ không khiến cho người ta cảm thấy lãnh đạm, cũng sẽ không nhiệt tình khiến cho người ta thấy phiền lòng, tính tình mềm mại miên nhu làm cho người ta thật dễ chịu, quan trọng nhất chính là, nàng không thiếu đầu óc và thủ đoạn, nhất định sẽ không ở trong nhà mình gây thêm phiền phức cho mình, càng sẽ không làm ra những chuyện ngu xuẩn quan hệ trọng đại giống như Ngũ Bạch Hồng!

An Nguyệt Hằng nhẹ nhàng lắc lắc đầu, loại bỏ suy nghĩ trong đầu ra, hắn có một loại dự cảm không tốt, luôn cảm thấy ở trong bóng tối giống như có một đại thủ đang thao túng hết thảy, loại cảm giác thám hoa trong sương mù này làm hắn cảm thấy rất không thoải mái.

Ngũ quốc công vừa thấy An Nguyệt Hằng mở miệng, đành phải mở miệng nói:

" Xác thực, năm nay tai họa không ngừng, thật sự là không ổn, Ngũ gia thần trước đó đang thương thảo nguyện ý cấp tiền bạc lương thảo tới cho địa khu gặp nạn. "

Hoàng đế gật gật đầu, lại mở miệng nói:

" Tinh thần Ngũ gia xác thực đáng khen, trẫm tuyệt đối tin tưởng Ngũ gia các ngươi nhiều thế hệ trung lương, nhất định sẽ không làm chuyện bội bạc với bách tính Tây La. Tiền hàng tháng của tiểu thư Ngũ gia tuyệt đối nên được mỗi tháng trăm vạn."

Hoàng đế đầu tiên là bưng Ngũ gia lên, cho thấy sẽ không tra sâu sổ sách Ngũ gia, dù sao bây giờ đã để Hoàng đế bắt lấy cơ hội này, cho dù Ngũ gia thật sự trong sạch như tuyết, chỉ cần Hoàng đế đi tra, thì nhất định sẽ nghĩ cách tra ra có vấn đề, cho nên Ngũ gia nếu không muốn Hoàng đế đi tra, cũng chỉ có thể nhổ máu ra, nhất là câu sau cùng nên được trăm vạn của Hoàng đế, tuyệt đối là đang nói cho Ngũ gia biết, cho bao nhiêu bạc phải nhìn ngươi xử lý.

Sắc mặt người nhất mạch Ngũ gia đều xám đen, cái này phải đổ ra bao nhiêu bạc cùng lương thực chứ, sắc mặt An Nguyệt Hằng còn khó coi hơn, lương thực và tiền bạc của Ngũ Gia đều là chuẩn bị để cuối cùng hắn khởi binh tạo phản, việc này khắp nơi đều phải dùng tiền chuẩn bị.

Trước đó tự mình lựa chọn Bắc Bang công chúa làm chính phi, Ngũ gia cũng đã sinh ra hiềm khích với mình, bất hoà với mình không ít, nếu không phải mình vẫn luôn tận tâm tận lực lung lạc Ngũ Thanh Thanh, lại ba lần bốn lượt lấy lòng Ngũ gia, nghĩ đến đây, trong lòng An Nguyệt Hằng không khỏi cũng khó thở, nghĩ đến An Nguyệt Hằng hắn từ năm năm trước đến nay, vốn chưa bao giờ bị nghẹn như vậy, lúc nào không phải đều có người muốn tới lấy lòng hắn?

Chỉ là không ngờ liên tiếp gặp chuyện, Ngũ gia vậy mà cho ra một kẻ ngu xuẩn như Ngũ Bạch Hồng, kia là lương thực và tiền thưởng khi hắn đóng quân đánh giặc, bây giờ lại đều phải rót vào trong bụng những nạn dân kia. An Nguyệt Hằng chỉ cảm thấy thế lực trong tay của mình lập tức đã bị lùi đến ba năm năm trước.

" Vi thần nguyện ý xuất ra năm trăm vạn lương thực, ba ngàn vạn lượng bạc trắng. "

Ngũ quốc công cắn răng mở miệng, hắn bỏ thêm chút tiền bạc, lại hạ chút lương thực xuống, dù sao tích trữ lương thực cũng không hề dễ, nhất là hoàng đế này còn bán cho Bắc Bang một số lượng lớn, lại thêm năm nay thu hoạch không tốt, Ngũ Quốc Công không thể không tích lũy chút lương thực.

An Nguyệt Hằng cũng biết số lượng này nhất định sẽ không nhỏ, nhưng vẫn ở lúc Ngũ Quốc công mở miệng đau lòng nhắm hai mắt lại, con số này. Thật sự là khiến cho tâm hắn đau đến rỉ máu.

Hoàng đế nghe xong, lập tức cười nói:

" Lưu ngự sử, ngươi nhìn thấy chưa, nếu Ngũ Quốc công có thể xuất ra nhiều ngân lượng như vậy, sao có thể cho nữ nhi âu yếm của mình mấy chục vạn lượng ngân phiếu chứ? Ngươi thật sự là có chút chuyện bé xé ra to."

Lưu ngự sử tất nhiên cũng không phải ngu ngốc, lập tức hoà theo nói:

" Đúng là vi thần chuyện bé xé ra to, Ngũ Quốc công đã dám công khai xuất ra nhiều ngân lượng như vậy, liền cho thấy nơi tạo ra ngân lượng này tuyệt đối có bảo hộ, cho nên vi thần ngược lại đã an tâm."

Một hồi lâm triều, lấy Ngũ Quốc công lấy máu kết thúc, bầu không khí trong triều đình trong lúc nhất thời quỷ dị hẳn lên.

Xem ra, bây giờ vận mệnh bên trong triều đã có thay đổi không nhỏ, nếu như cộng thêm thế lực trong tay Tướng phủ và Hoàng đế, mơ hồ đã tạo thành trường hợp hai tướng giằng co với An Nguyệt Hằng, hình như Hoàng đế đã không còn giống như trước đó bị ép ác liệt như vậy nữa.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, Mộc Tịch Bắc nhoáng một cái đã ở lại phủ Lục hoàng tử hơn hai tháng, tình cảm của hai người càng ngày càng tăng, cả ngày đều phân tích thế cục trong triều, không có việc gì nhàn rỗi lại đi dạo phố, rồi bố trí kế hoạch tiếp theo.

Thế nhưng cuối cùng thời gian cũng không thể mãi an nhàn như thế, đại quân mà Ân Cửu Dạ dẫn đầu, một bộ phận đóng ở biên cương, còn một bộ phận đã khải hoàn hồi triều, tập hợp ở địa phương cách đế đô không xa, cho nên Ân Cửu Dạ phải trở lại trong đại quân, cùng bọn hắn cùng nhau trở về.

Mà Sơ Nhất chạy một chuyến đến Bắc Bang, Bắc Bang Tam hoàng tử Chiến Đông Lôi cũng chưa chết, cũng không biết Ân Cửu Dạ dùng biện pháp gì, Chiến Đông Lôi vậy mà giao một phong thư cho Hoàng đế Tây La, ý tứ đại khái là ở trên đường về Bắc Bang gặp phải thích khách, Mộc Tịch Bắc vì cứu Chiến Đông Lôi mà bị trọng thương, nhưng bởi vì thương thế nặng hơn, khí hậu Bắc Bang khô nóng cũng không thích hợp để chữa thương, cho nên Chiến Đông Lôi đưa Mộc Tịch Bắc về Tây La, hai người dù không thể kết làm hảo Tần Tấn, nhưng phần tình nghĩa này vẫn tồn tại, cho nên Mộc Tịch Bắc ngược lại được Chiến Đông Lôi nhận thành muội muội, đồng thời cũng được Bắc Bang Hoàng đế ban cho danh hiệu quận chúa Bắc Bang.

Mộc Tịch Bắc ngược lại hết sức tò mò Ân Cửu Dạ như thế nào làm được, có điều hỏi nam nhân này cũng không chịu nói, ngược lại lại buồn bực nàng suy nghĩ đến nam nhân khác.

Đến gần một đêm trước khi tách biệt, Mộc Tịch Bắc dựa ở trên người nam nhân, không có mở miệng, Ân Cửu Dạ cũng chỉ trầm mặc ôm eo Mộc Tịch Bắc, hơi thở lại có chút yên lặng.

Vết thương của hai người qua hai tháng tỉ mỉ điều dưỡng, cũng đều đã tốt lên, hơn nữa luôn dính cùng một chỗ, tinh thần đều vô cùng tốt, Mộc Tịch Bắc được dưỡng lại càng mặn mà không ít, chí ít Ân Cửu Dạ cảm thấy lúc ôm có mềm hơn một chút.

Hai người nhất thời đều không mở miệng, dường như không biết nên nói cái gì, thẳng đến trong đêm dần dần lên gió, nổi lên từng cơn gió lạnh, Ân Cửu Dạ mới ôm Mộc Tịch Bắc vào trong phòng.

Ân Cửu Dạ đặt Mộc Tịch Bắc lên giường, mình cũng xoay người đi lên, nhìn nữ tử trên giường, thanh âm khàn khàn mở miệng nói:

" Bắc Bắc."

Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng đáp lại:

" Hử? "

" Nàng là của ta. "

Ân Cửu Dạ giống như đứa bé, cố chấp không thể lý giải, một đôi mắt đen chăm chú nhìn chằm chằm Mộc Tịch Bắc, giống như chỉ cần nàng dám mở miệng nói ra một chữ không liền có thể ăn sống nuốt tươi nàng.

Mộc Tịch Bắc bất đắc dĩ lên tiếng:

" Ừ."

Lúc này Ân Cửu Dạ mới hài lòng kéo nữ tử tới, đặt ở trong lồng ngực của mình, nhưng khi đại thủ thon dài ấy chạm đến đầu vai nữ tử, nữ tử lại khẽ run lên một chút, nhưng lại lập tức điềm nhiên như không có việc gì dựa vào trong ngực của nam tử.

Hai mắt Ân Cửu Dạ nhíu lại, nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai Mộc Tịch Bắc, thanh âm mang theo mị hoặc mở miệng nói:

" Bắc Bắc."

Lỗ tai của Mộc Tịch Bắc trong nháy mắt liền trở nên phấn hồng, cả người cũng không khỏi run lên, lại hơi xê dịch thân thể của mình, mở miệng nói:

" Ân Cửu Dạ, ngày mai còn phải sớm lên đường. "

" Ừm. "

Nam tử lại giống như không nghe thấy, lần nữa dán chặt nữ tử, hôn lấy phần gáy nữ tử, đại thủ cũng dần dần trượt vào váy áo Mộc Tịch Bắc.

Mộc Tịch Bắc mị nhãn như tơ, sắc mặt ửng hồng, quần áo đã bị lột thất linh bát lạc, nhưng vẫn xoay người lại duỗi tay nhỏ đẩy thân thể Ân Cửu Dạ ra, cực kì tự nhiên mở miệng nói:

" Ân Cửu Dạ, ta muốn ngủ."

Ân Cửu Dạ dừng động tác trong tay lại, mắt đen tĩnh mịch chống lại cặp mắt trong suốt của Mộc Tịch Bắc, hơi hơi nheo lại, mang theo một tia nguy hiểm cùng tìm tòi nghiên cứu, hô hấp của Mộc Tịch Bắc bị đình trệ, còn chưa kịp phản ứng, quần áo trên người cũng đã bị nam nhân một phen xé rách xuống.

Mộc Tịch Bắc giật mình, lại chỉ cười nhìn Ân Cửu Dạ:

" Đây là làm sao vậy?"

Hai mắt Ân Cửu Dạ lộ vẻ nguy hiểm, nhưng ngữ khí lại trở nên nhu hòa lạ thường, nhu hòa quỷ dị:

" Xoay qua chỗ khác để cho ta nhìn xem. "

Trong lòng Mộc Tịch Bắc căng thẳng, trong lòng đang còn rối rắm, khí thế trên người nam tử lại dần dần mạnh lên, Mộc Tịch Bắc còn chưa kịp phản ứng, nam nhân cũng đã xoay lưng Mộc Tịch Bắc lại.

Chỉ thấy trên đầu vai trắng nõn của nữ tử sưng đỏ một mảnh, trên mấy đóa hoa mang theo lá cây Kinh Cức dựng thẳng viết xuống hai chữ, Cửu Dạ.

Màu hồng nhàn nhạt, phá lệ đẹp mắt, thế nhưng lỗ kim tinh tế dày đặc ấy nhìn thấy mà giật mình, làm cho đầu vai nữ tử sưng phù.

Hoa Kinh Cức nở rất đẹp, mơ hồ mang theo chút tuyệt vọng, khiến cho người ta chỉ vừa nhìn liền cảm thấy đau đớn khó nhịn, hai chữ Cửu Dạ ở trên là nét bút của nàng, giống như đoá hoa nở rộ, mỹ lệ cực kỳ, chỉ là đại khái bởi vì thời gian còn ít, cho nên vẫn còn sưng đỏ, màu sắc của đóa hoa và chữ viết tiếp xúc với da thịt sưng đỏ, cho nên còn chưa được rõ ràng lắm.

Mộc Tịch Bắc không dám mở miệng, hoa Kinh Cức đại biểu tuyệt vọng, nàng đối với tình yêu của Ân Cửu Dạ ở trên tuyệt vọng, cho nên nàng hi vọng, tình yêu này vẫn có thể đơm hoa kết trái như trước.

Trong phòng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng thở dốc, Mộc Tịch Bắc hơi siết chặt nắm đấm, có chút lo lắng không biết Ân Cửu Dạ có tức giận hay không?

Nàng biết Ân Cửu Dạ chắc chắn sẽ không cho nàng khắc, bằng không lúc trước sẽ không dứt khoát đi như vậy, cho nên nàng hôm nay liền tìm cái cớ chạy ra ngoài.

Kim châm ở trên người thật sự quá đau, điều này không khỏi làm nàng nghĩ đến điển cố tinh trung báo quốc, chỉ là nàng vì nước cũng không thể làm được như vậy, nhưng vì Ân Cửu Dạ nàng nguyện ý.

Nàng sợ đau, nhưng trước giờ lại có năng lực nhẫn nhịn, một châm kia châm ở trên người thật sự là cực hình như trong hậu cung, châm này còn lớn hơn rất nhiều so với châm bình thường, mỗi một châm đều có thể mang ra lấm chấm huyết châu, cho đến khi châm thành đồ án, đã có một mảng máu lớn.

Mộc Tịch Bắc hơi cắn lên đôi môi, cũng không biết Ân Cửu Dạ có phải thật sự tức giận hay không, trong lòng không khỏi có chút thấp thỏm.

Đợi nửa ngày, nam nhân vẫn chưa có phản ứng, trong lòng Mộc Tịch Bắc càng thêm bất an.

Ân Cửu Dạ sững sờ nhìn trên làn da trắng nõn rõ ràng khắc tên của mình, nở rộ ở trên đóa hoa Kinh Cức, trong con ngươi màu đen hơn vài phần đỏ sậm, hồi lâu vẫn chưa phản ứng lại.

Ngay lúc Mộc Tịch Bắc muốn quay đầu nhìn xem Ân Cửu Dạ có phải thật sự tức giận hay không, nụ hôn nhu hòa liền rơi vào đầu vai nàng, nụ hôn dày đặc tinh tế rơi xuống mỗi một góc, dường như đang an ủi đau xót ở nơi đó, mang theo trân trọng cùng thương tiếc giống như trân bảo hiếm thấy, ngón tay thô ráp xoa lên làn da bóng loáng như ngọc của nàng, cả người dừng ở trên người nàng.

Mộc Tịch Bắc cũng chỉ thật sâu nhắm mắt lại, cảm thụ được nam tử thương tiếc, thẳng đến lúc cảm thấy một vị mặn chát sáp nhập vào miệng vết thương của nàng sinh đau, Mộc Tịch Bắc hơi gập người, lại ý thức được tư thế của mình thật sự rất quái dị.

Không khỏi giật giật:

" Ân Cửu Dạ, chàng không giận ta? "

Cũng không biết mảnh lưng tốt đẹp như vậy dưới ánh mắt của Ân Cửu Dạ lại tràn đầy dụ hoặc trí mạng, một mảng phấn hồng phía trên lại càng kích thích dục vọng của nam nhân.

Nam tử nhẹ nhàng tựa đầu ở trên đầu vai khác của nữ tử, thanh âm khàn khàn từ bên tai Mộc Tịch Bắc truyền đến:

" Không nỡ."

Khóe miệng Mộc Tịch Bắc giương lên một nụ cười yếu ớt tuyệt đẹp:

" Ân Cửu Dạ."

" Ừm. "

Nam tử trầm giọng đáp.

" Ta đau. "

Nữ tử mang theo tia ủy khuất.

" Vì ta. "

Nam tử lại mở miệng.

" Ừ. "

Nữ tử không lên tiếng nữa.

Hai người cứ nằm như vậy hồi lâu, nhưng ai cũng không có ý đi ngủ, Ân Cửu Dạ sợ Mộc Tịch Bắc mệt, vẫn là ôm nàng nằm ở trong lồng ngực của mình, chỉ là càng cẩn thận hơn.

" Ân Cửu Dạ, chàng thì sao? "

Mộc Tịch Bắc không an phận quay cái đầu nhỏ qua, tuyệt không giống như nữ tử khẩu phật tâm xà suốt ngày chỉ quen ngụy trang tính kế kia.

Ân Cửu Dạ cởi áo bào vẫn mặc một nửa xuống, lộ ra thân trên cường tráng, Mộc Tịch Bắc rốt cục ở trên cánh tay tuyết trắng tìm được hai chữ Bắc Bắc, bên trái và phía dưới là hai đạo kiếm quang, cũng là màu hồng nhàn nhạt, đại khí phả ra lại vô cùng sạch sẽ.

Mộc Tịch Bắc duỗi ra ngón tay nhẹ nhàng sờ lên trên đó, giống như là kỳ bảo, cũng học theo hôn lên phía trên, chỉ là không triền miên ái muội như Ân Cửu Dạ thôi.

Hai người giày vò một phen rốt cục cũng mê man ngủ thiếp đi.

Sáng sớm ngày thứ hai, Mộc Tịch Bắc liền tỉnh lại sớm, Ân Cửu Dạ lại đã ăn mặc chỉnh tề, còn thu thập xong đồ vật mà Mộc Tịch Bắc chuẩn bị.

Hai người trầm mặc không nói gì, Ân Cửu Dạ cài tốt nút thắt cuối cùng của ống tay áo, liền bắt đầu giúp đỡ Mộc Tịch Bắc mặc quần áo vào, dường như hai tháng này đã thành thói quen:

" Người Bắc Bang đã đến cổng Bắc môn Đế Đô, một hồi nàng đuổi tới rồi hội họp cùng bọn họ, lại giả làm thành dáng vẻ bệnh nặng mới khỏi. "

Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, tâm tư cũng bắt đầu xoay vòng, an nhàn hai tháng, nhưng tuyệt đối không thể thư giãn, nếu không chẳng phải là sẽ thất bại trong gang tấc.

" Đã biết, lần này chàng khải hoàn trở về, không thiếu được sẽ có người đỏ mắt, nhất định phải cẩn thận. "

Mộc Tịch Bắc cũng mở miệng nói với Ân Cửu Dạ.

Đơn giản dùng đồ ăn sáng, hai người liền mỗi người đi một ngả, một canh giờ sau Mộc Tịch Bắc an vị lên xe ngựa của Bắc Bang, cùng mấy người bọn họ đơn giản thẩm tra đối chiếu cách nói một chút, liền lên xe.

Ước chừng một canh giờ, một đoàn người của phủ Thừa Tướng đã đến trước cổng Bắc môn, đứng ở bên cạnh, xe ngựa dừng ở sau lưng, chắc là Hoàng đế trước đó đã đánh qua tiếp đón.

Mộc Tịch Bắc lại từ trên xe ngựa đi xuống, vẻ mặt tái nhợt mở miệng nói với Lão thái phi:

" Cô."

Lão thái phi nhìn Mộc Tịch Bắc một chút, nhíu mày, lại trầm giọng nói:

" Về phủ trước đi."

Mộc Tịch Bắc nhu thuận gật gật đầu, Lão thái phi cũng không hỏi nhiều đến mấy tỳ tử Bắc Bang kia, trực tiếp mang theo Mộc Tịch Bắc lên xe.

Mộc Tịch Hàm và Mộc Hải Dung nhu thuận theo sau lưng, cũng lần lượt lên chiếc xe ngựa kia.

Sau khi Mộc Tịch Bắc vào chỗ ngồi, xe ngựa liền bắt đầu lắc lư tiêu sái một đường về Tướng phủ.

Không khỏi cảm thán, thời gian trôi qua thật đúng là nhanh, chỉ ngắn ngủi hơn ba tháng, đã đến mùa thu rồi.

" Nghe nói ngươi vì cứu Bắc Bang Tam hoàng tử mà bị thương?"

Lão thái phi đầu tiên là đánh giá Mộc Tịch Bắc một phen, sau đó mở miệng nói.

Mộc Tịch Bắc gật gật đầu:

" Ở trên đường đi phải qua đại mạc Tây Bắc mới đến Bắc Bang, trên đại mạc Tam hoàng tử gặp phải thích khách, con ngược lại đánh bậy đánh bạ cũng giúp đỡ được việc."

Lão thái phi có ý nhắm mắt dưỡng thần, mở miệng nói:

" Vậy chỗ nào bị thương?

" Là tay, lúc thích khách đâm đao về phía Tam hoàng tử con nhất thời kinh hoảng, liền giơ tay đỡ đại đao kia."

Mộc Tịch Bắc lại mở miệng nói.

Lão thái phi lúc này mới lại mở mắt ra, nhìn lại đôi tay nhỏ của Mộc Tịch Bắc, sau đó lại hỏi một câu:

" Trở về lúc nào vậy?"

Mộc Tịch Bắc nhíu mày:

" Đây không phải vừa trở về sao, cô đây là làm sao vậy. "

" Ồ? Vậy sao ta lại nghe nói ngươi tựa hồ cùng nam tử cùng nhau đi dạo trên đường? "

Ngữ khí của Lão thái phi hơi có vẻ sắc bén.

Trong lòng Mộc Tịch Bắc biết được sợ là lúc mình và Ân Cửu Dạ đi dạo đã bị người nhìn thấy, lại chỉ là vẻ mặt thản nhiên, mở miệng nói:

" Người kia có thể nhìn lầm hay không, nhưng hôm nay con mới trở về Tây La."

Lão thái phi chần chờ một lát, không có mở miệng nói, chỉ là không biết suy nghĩ cái gì.

Mộc Tịch Bắc nhìn vẻ mặt lão thái phi có chút ảm đạm không rõ, liền biết sợ là có người sinh sự, Lão thái phi xưa nay ít ra đường phố, người trông thấy mình nhất định sẽ không là bà ấy, mà ở trong phủ có thể nói mấy câu với bà, lại dám bàn luận sâu cạn liền chỉ còn lại hai vị tiểu thư ở bên cạnh mà thôi.

" Ta nhìn thấy khí sắc của Tứ tỷ tỷ và Lục muội muội càng ngày càng tốt lên, nghĩ đến trong khoảng thời gian này qua cũng không tệ lắm."

Mộc Tịch Bắc mở miệng cười, giống như một người không có chuyện gì.

Ánh mắt Lão thái phi từ trên người nàng rơi vào trên người Mộc Tịch Hàm và Mộc Hải Dung, đánh giá hai vị tiểu thư trong phủ này.

" Nhưng cũng không có khí sắc tốt như muội muội ngươi đâu, ta thấy Ngũ muội muội ngươi hình như mượt mà hơn một chút, xem ra Bắc Bang Tam hoàng tử quả nhiên là chăm sóc muội muội vô cùng tốt đây. "

Mộc Tịch Hàm cũng cười trả lời.

Cứ việc nhìn như bình thường, nhưng Mộc Tịch Bắc vẫn nhạy cảm phát giác được trong thanh âm của nàng ta mang theo một tia khác thường, nụ cười trên mặt không khỏi sâu thêm một chút.

Mộc Hải Dung thì giọng nói xinh xắn trả lời:

" Đúng là không bằng Ngũ tỷ tỷ, làn da Ngũ tỷ tỷ tựa như tơ lụa, thật sự là cực hâm mộ."

Mộc Tịch Bắc cười nói:

" Cái này có gì tốt mà hâm mộ, ta thấy làn da của muội trong trắng lộ hồng, giống như quả táo chín, khiến cho người ta hận không thể cắn một cái. Chờ ngày sau muội đến tuổi, bảo đảm các vị công tử ở Đế đô sẽ đạp hư cửa Tướng phủ chúng ta luôn."

Lão thái phi theo lời nói của Mộc Tịch Bắc, cả người cũng không còn căng thẳng nữa, cũng mang theo vài phần trêu chọc mở miệng:

" Thật sự là hai đứa không xấu hổ, lời này nếu truyền ra ngoài, ta xem người nào còn dám tới cửa."

" Không đến cửa thật ra cũng tốt, ngay cả chút dũng khí ấy cũng không có thì không cần cũng được."

Mộc Tịch Hàm chen miệng nói.

Lão thái phi nhàn nhạt gật đầu, khóe miệng Mộc Tịch Bắc hiện lên một tia cười yếu ớt, lại tiếp tục nói:

" Tứ tỷ tỷ sợ là cũng đã đến tuổi, có lẽ là nên lập gia đình rồi."

Lão thái phi đầu tiên là sững sờ, nhưng cũng biết lời Mộc Tịch Bắc nói chính là lời nói thật, Mộc Tịch Hàm vẫn luôn ở bên cạnh bà, bây giờ lại sắp mười bảy, nếu không chuẩn bị hôn sự sợ là sẽ bị người làm đầu đề câu chuyện.

Mộc Tịch Hàm có chút xấu hổ mở miệng, bàn tay trong tay áo lại bắt đầu nắm chặt:

" Ta mới không muốn gả cho những người tròn dẹp cũng không biết ấy đâu, vẫn là hầu ở bên người cô mới tốt."

Lão thái phi lại hơi nhíu mày:

" Đừng có nói bậy, sao có thể lưu ở bên người lão bà tử ta đây cả một đời, cô quay đầu liền giúp ngươi chọn người thích hợp, để ngươi nhìn qua rồi làm chủ cho ngươi."

Mộc Tịch Hàm cười có chút khó coi, ngoại trừ Mộc Tịch Bắc ngồi ở đối diện nàng ta, người khác ngược lại cũng không phát hiện ra.

------ Đề lời nói với người xa lạ ------

Hu hu hu. Ta khắc sâu từng cảm giác, ta viết cảnh tình cảm giống như khó sinh...囧....

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio