Rắn Rết Thứ Nữ

chương 130: ngũ thạch tán

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hiện nay người tới cờ xã có thể nói là tam giáo cửu lưu đều có, nhưng cũng không phải đều là người thực tình thích kỳ nghệ, cũng có không ít người đến để học đòi văn vẻ, hoặc là tới đây mân mê một ít thứ đồ chướng khí mù mịt.

Cho nên du côn vô lại, văn nhã nhân sĩ, nơi này ngược lại đều có cả, trong phòng lò sưởi đốt vang " Đét đét ", nướng đỏ cả mặt người, nếu như lại thêm một bình trà xanh, bày thêm mấy bàn điểm tâm, ngược lại cũng khá thích ý.

Từ nơi này đi ra ngoài, có lẽ mọi người cũng sẽ nghiêng đầu coi trọng vài lần, mang theo vài phần tò mò cùng đánh giá, cũng làm cho không ít kẻ tự xưng là danh sĩ nâng cao cằm hơn một chút.

Ánh mắt của Mộc Tịch Bắc rơi vào trên người vừa tới, dáng vẻ của nam tử này đại khái ba bốn mươi tuổi, người cao bình thường, nhưng mà lớn lên cả người có chút khoan hậu, đúng, là khoan hậu, cũng không phải là đôn hậu, trên mặt dữ tợn làm cho người này mang theo vài phần khí tức vô lại, tóc buộc cao cao như thư sinh, trong tay cầm quạt xếp, phía trên còn dùng chữ nhỏ tuấn tú hữu lực viết một bài thơ hay, Mộc Tịch Bắc nhận ra bài thơ kia thật đúng là xuất từ tay của danh sĩ vừa mới nổi danh, liền biết người này đại khái là thuộc về loại hình nhà giàu mới nổi.

Một khi chợt phát tài, lại không cách nào đưa thân vào xã hội thượng lưu, thậm chí bởi vì hành động nói chuyện thô lỗ mà thường xuyên bị người trào phúng, cho nên liền đến đây học đòi văn vẻ, đến chỗ này nháo cho mọi người quen mắt, dường như đang nói cho mọi người biết hắn cũng không phải là dế nhũi chữ to không biết, vì vậy tất nhiên phải thường xuyên lượn khắp nơi, cũng tốt để thể hiện hắn học rộng hiểu nhiều, tri thức phong phú.

" Sao đây, lão tử nói chuyện các ngươi nghe không hiểu? Đi đi đi, lão tử không thích cùng mấy nữ oa các ngươi chấp nhặt, nếu như muốn xem tham gia náo nhiệt, qua bên cạnh mà xem. " Sau khi Mộc Tịch Bắc nhanh chóng định vị cho nam nhân này, thì nam nhân này cũng mở miệng.

Bởi vì người này là một tên nhà giàu mới nổi, nên gần nhất cũng không nhận ra mấy người Mộc Tịch Bắc rốt cuộc có thân phận gì, chỉ cho rằng nữ tử có thể được phép tiến vào kỳ xã thì cũng chẳng phải tiểu thư nhà giàu gì, hơn nữa nam tử này đối với Mộc Tịch Bắc cũng không có ý đồ gì xấu, chỉ là xưa nay kiêu ngạo đã quen.

Thấy bên này có náo nhiệt, không ít người đều nhìn lại đây, Mộc Tịch Bắc không có nhượng bộ, Thanh Từ lại tiến lên một bước, ngăn ở trước người Mộc Tịch Bắc.

Mộc Tịch Bắc đẩy Thanh Từ ra, mở miệng nói với nam tử trung niên: " Không bằng đánh một ván cờ thì thế nào?"

Nam tử kia đầu tiên là sững sờ, sau đó trong lòng vui mừng, hắn ngày thường không thiếu đồng bạn đánh cờ, nhưng mà rất ít khi có thể thắng, bây giờ lại không để Mộc Tịch Bắc vào mắt, chỉ cho rằng đây là một cơ hội tốt để mình làm náo động, tự nhiên đáp ứng: " "Như thế rất tốt."

Mộc Tịch Bắc đưa tay nói: "Mời."

Nam nhân kia khoanh chân ngồi ở bàn cờ trước đó, mọi người xung quanh đều xông tới, Mộc Tịch Bắc sử một ánh mắt với Bạch Lộ, lúc này mới chậm rãi ngồi ở đối diện nam tử.

Nam nhân cầm cờ trắng, Mộc Tịch Bắc cầm cờ đen, Mộc Tịch Bắc thấy ánh mắt hắn hơi có vẻ rời rạc, tâm tư khẽ nhúc nhích, không nhanh chóng giết sạch nam tử không chừa mảnh giáp, mà là khống chế thế cục ở một loại tình trạng lực lượng ngang nhau.

Có điều dường như bởi vì tất cả mọi người biết nam tử này kỳ nghệ cũng chẳng ra sao, cho nên người tới vây xem cũng chỉ có hai ba người, dường như đối với nữ tử tuyệt sắc Mộc Tịch Bắc mang theo vài phần chờ mong, đương nhiên, cũng không thiếu một số người vì ham mê sắc đẹp mà cũng tới ngồi.

Lúc bắt đầu quân trắng hạ xuống rất nhanh, nhưng sau đó dần dần trở nên chậm chạp, có điều nhìn thì hình như vẫn có phần chiếm thượng phong, nhưng nếu là người hữu tâm thì sẽ phát hiện, so với tốc độ hạ quân trắng, thì Mộc Tịch Bắc cầm quân đen từ đầu đến cuối đều là một tốc độ.

Nam nhân kia mỗi lần chiếm hết thượng phong, đem quân trắng của Mộc Tịch Bắc tới gần một góc, lúc đang đắc chí vừa lòng cho là mình sắp thắng lợi, quân đen lại đột nhiên phản phệ, thế cục hoàn toàn phá vỡ, lại cứ lưu lại cho quân trắng một chút hi vọng sống.

Loại tình hình này làm cho nam tử luôn luôn tâm sinh không cam lòng, cảm thấy nếu như bản thân mình vứt bỏ sơ hở kia, liền có thể giết chết Mộc Tịch Bắc không chừa mảnh giáp, chính mình đại hoạch toàn thắng, cũng chính bởi vì kiểu tâm lý này của nam nhân, nên hắn từ đầu đến cuối đều chưa từng nhụt chí, lần lượt tiếp tục ngóc đầu trở lại.

Chỉ tiếc, mỗi lần khi thắng lợi đang ở trước mắt, Mộc Tịch Bắc luôn sẽ đến một trận tuyệt địa nghịch chuyển, làm cho nam tử này nhịn không được rủ xuống cúi đầu ôm ngực, nhưng vẫn như cũ là không cam tâm.

Mà mỗi một lần lật ngược lại, nam tử này liền cẩn thận hơn rất nhiều, mỗi một lần đều tinh tiến hơn so với lần trước, thật tình không biết ở trong khoảng thời gian này kỳ nghệ đúng là đột nhiên tăng mạnh, mỗi một lần đều đang suy tư sơ hở lần trước của chính mình.

Mộc Tịch Bắc vẫn như cũ cười yếu ớt, từ đầu đến cuối tốc độ hạ cờ vẫn không có biến hóa.

Ván cờ này, đúng là hạ hai canh giờ, trong mắt của nam nhân mặc dù vẫn lộ ra không cam lòng như cũ, nhưng lại dần dần u mê, dường như hơi có vẻ lực bất tòng tâm.

Mộc Tịch Bắc nhìn lướt qua nam tử đối diện, tốc độ hạ cờ không còn trêu đùa nam tử như trước, mà là tràn đầy sát chiêu, làm cho nam nhân khó có thể chịu đựng, nhưng lại sẽ không hoàn toàn thua trận.

Trên trán nam tử dần dần toát ra không ít mồ hôi, sắc mặt cũng càng ngày càng tái nhợt, Mộc Tịch Bắc cười yếu ớt mở miệng nói: " Muốn tiếp tục không? Nhìn thân thể của ngươi hình như không được dễ chịu."

Người kia hơi sững sờ, bờ môi mang theo vài phần run rẩy không bình thường, lại mở miệng nói: " Muốn, sao lại không muốn, khó được ngươi ta kỳ nghệ không chênh lệch nhiều."

"Như vậy mời." Mộc Tịch Bắc cũng không thúc giục, đưa tay lần nữa mời nam nhân kia hạ cờ.

Một ván cờ đã kéo dài hơn hai canh giờ, đối với loại tuyển thủ bất nhập lưu này, thời gian tiếp tục thật sự là rất dài.

Nam nhân kia xuất ra một cái khăn tay, cũng mất khí thế trước đó, xoa xoa cái trán, đứng dậy mở miệng nói với Mộc Tịch Bắc: " Ta đi đến chỗ này một chút, lát nữa sẽ trở về."

Mộc Tịch Bắc gật đầu cũng không làm khó, mà sau khi nam tử kia rời đi, rốt cục có người mở miệng nói: " Không biết có thể mời vị tiểu thư này giải ván cờ Lăng Phong này được không?"

Rốt cuộc không phải tất cả mọi người đều là mắt vụng về, cuối cùng cũng có người nhìn ra Mộc Tịch Bắc từ đầu đến cuối đều giống như mèo vờn chuột trêu đùa nam tử kia, thẳng đến sau cùng sát chiêu chuyển đấu sắc bén, rốt cục đã có người nhìn ra huyền cơ trong đó.

Mộc Tịch Bắc cười yếu ớt gật đầu, đi hướng một ván cờ đã được bày sẵn trước mặt, người chung quanh vừa thấy có người muốn phá cục, liền nhao nhao dừng lại động tác trong tay vây lại đây.

Mộc Tịch Bắc nhìn cái gọi là ván cờ Lăng Phong, quân trắng giống như đao phong sắc bén đánh xuống, sinh sinh bao vây quân đen không chỗ chạy trốn, Mộc Tịch Bắc kẹp lên một quân đen, đặt ở một chỗ, toàn bộ cục diện trong nháy mắt sống lại, nguyên bản hai nơi cắt đứt vậy mà âm thầm liên hệ với nhau.

" Diệu a! Diệu! " Có người nhịn không được vỗ tay khen ngợi.

Mộc Tịch Bắc đi đến bàn cờ tiếp theo, là một ván song long đấu, trên ván cờ quân đen quân trắng giống như hai đại long, đầu đuôi giao thoa, trong lúc nhất thời khó phân thắng bại, quấn quýt lấy nhau, dường như căn bản là không thể tiếp tục, Mộc Tịch Bắc kẹp một quân trắng, đặt vào vị trí đầu hắc long.

Mộc Tịch Bắc lại đi đến một bàn cờ kế tiếp, mà người xung quanh dường như nhất thời còn chưa kịp phản ứng, cho đến khi có người kinh hô một tiếng: " Trảm Long thủ!"

" Xuỵt. Chớ nói lung tung, nhìn hiểu là được rồi, nếu không sẽ trêu chọc đến phiền toái không cần thiết."

Mộc Tịch Bắc liên tiếp phá cục, từ đầu đến cuối đều cười yếu ớt, khiến tất cả mọi người kinh vì thần nhân, mà tiểu nhị cùng quản sự trong tiệm cũng nhao nhao tới vây xem.

Sau khi liên tiếp phá bảy ván cờ của kỳ xã, Bạch Lộ trở về, thì Mộc Tịch Bắc cũng dừng bước, không còn tiếp tục nữa.

" Trở về thôi. " Mộc Tịch Bắc mở miệng cười.

Không đợi mọi người kịp phản ứng, Mộc Tịch Bắc cũng đã biến mất ở trong kỳ xã, đến lúc mọi người lấy lại tinh thần, lại phát hiện nơi nào còn có nửa phần bóng dáng của nữ tử kinh thái tuyệt diễm kia nữa.

" Thế nào, nhà kỳ xã này có gì mờ ám?" Mộc Tịch Bắc mở miệng hỏi Bạch Lộ.

Phàm là kỳ xã rất nhiều trà lâu đều là cứ điểm, bởi vì kỳ xã và trà lâu phần lớn không phô trương, nhưng cũng sẽ tụ tập một ít tam giáo cửu lưu, chướng khí mù mịt, cho nên thường thường được người ta dùng làm cứ điểm, cũng chính vì vậy, cho nên chân chính tiểu thư khuê các bình thường đều không được phép tiến vào loại địa phương này, nhất là mấy nơi tương đối kín đáo, thì càng dễ dàng chất chứa đồ dơ bẩn.

" Tiểu thư quan sát quả nhiên tinh tế, tên mập kia sau khi chống đỡ hơn hai canh giờ, rốt cục nhịn không được, mà chạy đến một gian hậu viện hút Ngũ Thạch Tán. " Bạch Lộ mở miệng nói.

" Ngũ Thạch Tán? "Mộc Tịch Bắc giương lên khóe môi hỏi ngược lại.

Ngũ Thạch Tán vốn là một loại dược vật hàn thực, dùng chút ít có thể trị một ít chứng bệnh, nhưng nếu như hút quá liều lượng, thì nó sẽ thành một loại thuốc phiện, sẽ khiến cho người ăn vào bị nghiện, sẽ khiến cho người phấn khởi và táo bạo dễ giận, tính tình điên cuồng, ở trong lịch sử Tây La, từng có một đoạn thời gian, danh sĩ phong lưu cạnh tranh chiếm đoạt, dùng thành phong trào.

Nghe nói đã từng có người sau khi dùng xong thậm chí giơ kiếm đuổi theo một con ruồi, dường như muốn chém chết con ruồi kia cho thống khoái.

Bởi vì sau đó đã chết không ít người, cho nên Hoàng đế liền bắt đầu hạ lệnh ngăn chặn Ngũ Thạch Tán, nhưng liên quan đến Ngũ Thạch Tán còn có một loại cách nói khác, đó chính là Ngũ Thạch Tán có thể luyện chế ra đan dược, mà thật ra đó là một loại thuốc trường sinh bất lão, cho nên thứ này cho dù là có người xem nó có thể so với thạch tín, nhưng mà vẫn có người tôn sùng làm thần đan.

" Lúc tiểu thư hấp dẫn lực chú ý của mọi người, nô tỳ liền lẻn vào nội viện tìm hiểu một phen, lúc trở về còn lưu ý lão bản quầy hàng, phát hiện quả thật có không ít Ngũ Thạch Tán tồn tại, trong nội viện những người kia cơ bản đều đang ăn Ngũ Thạch Tán, tầm hoan tác nhạc. " Bạch Lộ đem tin tức mình thăm dò được báo cho Mộc Tịch Bắc.

Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, Ngũ Vấn Hinh tới đây tất nhiên không thể thiếu liên hệ với chuyện này, chẳng lẽ nói Ngũ gia đang lén lút mua bán Ngũ thạch tán?

Lực chú ý của Mộc Tịch Bắc lập tức liền bị hấp dẫn, một đường đều đang suy tư về chuyện này.

Sau khi trở lại Tướng phủ, phân phó Thanh Từ tìm người tiếp cận nhà kỳ xã kia, sau đó lại để cho Bạch Lộ đi nhìn chằm chằm cử động của Ngũ Vấn Hinh.

Mộc Tịch Bắc vuốt vuốt chuỗi san hô màu đỏ trong tay, ngồi ở trước bàn tròn, vẫn không nhúc nhích, trên bàn nước trà đã nguội, nhưng vẫn đầy như cũ.

Ngũ gia vậy mà đang buôn lậu Ngũ Thạch Tán, chỉ là sự tình rốt cuộc có đơn giản như vậy không, nhà kỳ xã này lại có phải là của Ngũ gia không?

Mộc Tịch Bắc tập trung tinh lực ở trên chuyện Ngũ Thạch Tán, nhưng một mặt khác, lại đang lặng yên tiến hành động tác.

Binh Bộ Thị Lang phủ

Binh Bộ Thị Lang đang ôm tiểu thiếp của mình ủ ấm trong ổ chăn, thổi phồng chính mình là đâm trâu bò cỡ nào.

Binh Bộ Thị Lang Phương Tỉnh có thể tính là một trợ thủ đắc lực dưới tay Mộc Chính Đức, vẫn luôn làm việc ở dưới tay Mộc Chính Đức, càng là tâm phúc của Mộc Chính Đức, có thể nói là hắn có địa vị như ngày hôm nay, không thể thiếu là vì đi theo Mộc Chính Đức làm tùy tùng, càng không thiếu được Mộc Chính Đức coi trọng cùng đề bạt hắn.

" Lão gia, nghe nói lão gia ở dưới tay Thừa tướng đại nhân tiếp nhận một chuyện cứu tế. " Nữ tử kia mặt mày ẩn tình, đuôi mắt hất lên, nói không hết quyến rũ cùng phong tao.

Binh Bộ Thị Lang nhéo mạnh một cái ở trên eo nữ tử, sau đó gối lên gối đầu mở miệng nói:" Hoàng đế điều động tiền bạc cho Tướng gia, nhưng mà gần đây Ngũ gia thường xuyên hành động, Nhiếp Chính vương lại không biết đang âm thầm mân mê thứ gì, Tướng gia nhất thời bận quá không có thời gian, liền đem chuyện này giao vào trên đầu ta cùng Lưỡng Giang Tổng đốc."

Trong mắt nữ tử tràn ngập loại tình cảm sùng bái, tựa vào trên người Phương Tỉnh: " Lão gia, ngài thật đúng là khó lường, Tướng gia vậy mà đem chuyện lớn như vậy giao cho ngài xử lý, đủ để thấy địa vị của ngài ở trong lòng Tướng gia."

Phương Tỉnh cười nhạo một tiếng mở miệng nói: " Nhưng mà lão phu ta cũng đã đi theo làm tùy tùng cho Tướng gia gần mười năm, lần này ta cầm một phần ba số bạc dùng cho mua lương thực, Lưỡng Giang Tổng đốc cầm một phần ba phụ trách quần áo, số còn lại chính là Mộc tướng tự mình phụ trách dược vật cùng điều động người vận chuyển."

" Lão gia, cái này tới tay đều là bạc trắng bóng, cứ như vậy cho những nạn dân kia thật đúng là không nỡ." Trong mắt nữ tử kia mang theo vài phần không cam lòng, lại thông minh không có che giấu.

" Ngươi con ranh này, tốt nhất đừng đánh chủ ý vào số bạc này, nếu để cho Mộc tướng biết được, đầu của ngươi ta đều không cần lưu nữa. " Trong lòng Phương Tỉnh căng thẳng, Mộc Chính Đức là ai hắn là người rõ ràng nhất, mười năm trước Mộc Chính Đức vẫn chẳng là thứ gì cả, nhưng mười năm sau, nhìn quyền thế trong tay hắn, thì nên biết hắn là nhân vật gì.

Phương Tỉnh mặc dù cũng âm thầm tham lam chút, háo sắc chút, nhưng đối với đồ vật Mộc Chính Đức nhìn chằm chằm, từ trước đến nay đều không dám đánh chút chủ ý, cho nên cũng chính bởi vì đại sự hắn chưa từng phạm sai lầm, cho nên Mộc Chính Đức đối với những động tác nhỏ bí mật kia từ trước đến nay đều là mở một con mắt nhắm một con mắt.

" Nhưng mà... " Nữ tử kia dường như còn muốn mở miệng.

Phương Tỉnh lại không vui cau lại đầu mày: " Được rồi, chuyện trên triều đình nói nhiều làm gì, ngươi một nữ tử trong nhà đi theo tham gia làm cái gì."

Ngày hôm sau, Phương Tỉnh dậy thật sớm đi vào triều, nữ tử kia cũng chính là tiểu thiếp của Phương Tỉnh có chút không cam lòng vò nát khăn tay.

Trong lòng nhịn không được nói thầm, thọ yến của Hoàng đế quyên góp được bao nhiêu bạc a, đây chính là thần tài qua cửa, thật sự là khiến cho nàng ta không cam lòng, nhưng tiền này cũng không thông qua tay nàng, nàng cũng không có cách nào.

Mặc dù nói Thu nương nàng là tiểu thiếp Phương Tỉnh thương yêu nhất, nhưng mà đối với loại chuyện này cũng không có cách nào.

Nhưng mà ngay lúc Thu Nương đang mặt ủ mày chau, đệ đệ Thu Phong của nàng cũng là quản sự trong phủ, lại chạy tới tìm nàng.

" Tỷ, tỷ nghe nói chưa, hiện giờ trong tay lão gia đúng là đang cầm một số bạc lớn. " Hai mắt Thu Phong xoay tròn, lấy lòng nhìn vị tỷ tỷ được sủng ái của mình, hắn có thể có được địa vị như hôm nay vẫn là phải dựa vào vị tỷ tỷ này.

" Có nghe nói, nhưng mà việc này chúng ta lại không có món hời gì có thể kiếm, ta đang buồn bực đây. " Thu Nương trừng mắt liếc đệ đệ của mình một cái mở miệng nói.

" Tỷ, trước mắt đang có một cơ hội, chỉ là có thể thành hay không vẫn phải dựa vào tỷ tỷ. " Trong mắt Thu Phong lóe một tia tinh quang tính kế, nhưng trong lòng thì nghĩ đến nếu như số tiền này tới tay, hắn liền có thể đi Xuân Mãn Viên bao nuôi đầu bài mới tới rồi, vòng eo kia, tư sắc kia... Chậc chậc. Ngẫm lại liền khiến hắn thèm nhỏ dãi.

" Nói nghe một chút."

" Hiện nay tỷ phu cầm trong tay nhiều bạc như vậy, lại là muốn mua lương, nhưng vô luận là mua từ nơi nào đều sẽ làm cho thương nhân lương thực kiếm được một khoản lớn, hiện giờ có một thương nhân lương thực níu kéo đệ muốn khai thông đường làm ăn này, làm cho tỷ phu đến chỗ của hắn mua lương thực, chỉ cần sự thành, thì sẽ cho hai tỷ đệ chúng ta số này. " Thu Phong giơ cả hai bàn tay.

Thu Nương trừng mắt: " Một vạn lượng?"

Thu Phong bí hiểm gật gật đầu, trên thực tế người nọ hứa cho chính là một vạn năm ngàn lượng, cái này nhất định là một con số cực lớn, chỉ là hắn luôn muốn chừa lại một chút.

" Lương thực của người đó lai lịch có đáng tin không? " Thu Nương nhẹ giọng nói, rõ ràng đã động tâm tư.

" Tuyệt đối đáng tin, là một cửa hiệu lâu đời có tiếng ở Đế đô, danh tiếng tuyệt đối không nói suông, đệ đã ra ngoài hỏi qua, tất cả dân chúng đều nói tiệm này rất đáng tin. " Thu Phong vỗ ngực một cái cam đoan.

" Cửa tiệm kia gọi là gì?"

" Gọi tiệm lương thực Kim thị, là lương hào lớn nhất ở Đế đô ta, tỷ tỷ có thể đi ra ngoài hỏi thăm, dân chúng đều khen không dứt miệng, điểm này đệ đệ có thể vỗ ngực cam đoan." Thu Phong chắc chắn mở miệng.

Thu Nương ghi nhớ tên của tiệm lương thực này, dự định quay đầu thử nói với lão gia.

" Được rồi, tỷ đã biết, đệ đi trước đi, quay đầu tỷ sẽ nói với lão gia. " Thu Nương phất phất tay.

" Tỷ tỷ, đây chính là một vạn lượng bạc, có được hay không toàn bộ dựa vào tỷ tỷ. " Thu Phong vẫn không quên căn dặn một câu.

Sau khi Thu Phong đi về, Thu Nương cũng đặt chuyện này ở trong lòng.

Hôm nay Binh bộ thị lang Phương Tỉnh vừa về tới trong nhà, Thu Nương liền thân thiện giúp đỡ hắn cởi y phục, hầu hạ hắn rửa mặt, sau đó bưng lên một bát canh nóng.

Thu nương đứng ở sau lưng Phương Tỉnh cẩn thận hầu hạ, Phương Tỉnh ăn canh liền nhìn thấy bên cạnh Thu Nương mặc vào một thân hoa anh đào phấn, chỉ cảm thấy trang phục hôm nay của Thu nương có vẻ phá lệ dụng tâm, trên đầu đeo hai cây trâm chuồn chuồn phỉ thúy, ngược lại trẻ lại không ít, mang theo vài phần kiều thái.

Ngửi thấy mùi thơm trên người nữ tử, Phương Tỉnh một tay kéo người vào trong ngực, mở miệng nói: " Nói đi tiểu quỷ, hôm nay ân cần như vậy là muốn cái gì?"

Thu Nương kiều mị cười một tiếng, ở trên mặt Phương Tỉnh hôn một cái, sau đó mở miệng nói: " Lão gia, thiếp có một bà con xa thân thích, ở trong tiệm lương thực Kim Thị làm việc vặt, chủ tử bọn họ hình như muốn móc nối lần mua bán trong tay lão gia, cho nên người bà con của thiếp muốn lập công đầu, liền đến cầu thiếp, cho nên thiếp liền muốn xem lão gia có thể ưu tiên cân nhắc Kim thị này hay không......"

Sắc mặt Phương Tỉnh có chút không vui, hắn mặc dù sủng ái Thu nương nhưng nhất quyết không phải là người vì nữ sắc mà làm chậm trễ đại sự, càng không thích nữ nhân tham gia vào trong chuyện của chính mình.

Thu Nương thấy sắc mặt Phương Tỉnh không tốt, lập tức nói tiếp: " Việc này thiếp thân cũng không dám ôm lấy, vạn sự vẫn phải xem ý tứ của lão gia, luôn không thể bởi vì một thằng ranh con mà làm hỏng đại sự của lão gia, chút đúng mực ấy thiếp thân vẫn có, chỉ là thiếp thân cũng phái người nghe ngóng một phen, tiệm lương thực Kim thị có thể nói là tiệm lương thực trung niên đứng đầu nhất ở Đế đô, về phần cụ thể hay là lão gia ngài tự mình đi điều tra một phen thì hơn."

" Ừm. " Phương Tỉnh nghe vậy sắc mặt lúc này mới hơi chuyển biến tốt đẹp, khẽ gật đầu.

Thu Nương lập tức nói tiếp: " Thiếp thân cũng không có ý tứ gì khác, chính là nghĩ đến có lẽ là lão gia đúng lúc lại chọn cửa tiệm này, nếu như thật sự như thế cũng không bằng bán cho ta bà con xa của thiếp một cái nhân tình, nếu như lão gia lựa chọn không phải cửa hàng Kim thị, việc này cứ coi như thiếp thân chưa nói, vạn sự tất nhiên là lấy chuyện của lão gia làm trọng, sao mọi chuyện đều có thể chiều theo thằng ranh con này được."

Sắc mặt của Phương Tỉnh thế này mới biến tốt, lúc đầu ý của Thu nương giống như là làm thuyết khách cho Kim thị, nhưng về sau ý tứ cũng đã rõ ràng, chẳng qua là vì một người bà con xa đòi công đầu thôi, như thế làm cho Phương Tỉnh không còn phản cảm, quyết định sẽ cẩn thận điều tra tiệm lương thực Kim thị một phen.

Qua hai ngày, kết quả đã điều tra ra, tiệm lương thực Kim thị quả nhiên là tên cửa hiệu trăm năm danh tiếng vô cùng tốt, tại Đế đô có nhiều cửa hàng mắt xích, lại càng mở khắp Tây La, chỉ là chào giá hơi cao một chút, có điều Phương Tỉnh tra xét lương thực này, cũng đều không có vấn đề, hơn nữa quả thật đủ vàng đủ số, ngược lại không có làm bộ.

Lại điều tra mấy cửa hàng còn lại, cuối cùng Phương Tỉnh vẫn cảm thấy Kim thị tương đối đáng tin cậy, cho nên cuối cùng vẫn quyết định cùng Kim thị ký tên hiệp ước.

Mà một mặt khác, Mộc Tịch Bắc cũng mơ hồ tra được vài thứ, đó chính là Ngũ gia dường như thật sự đang vận chuyển Ngũ Thạch Tán, chỉ là cái này vận chuyển đến nơi nào, còn có vận chuyển bằng đường nào, lại vẫn không tra được chút gì.

Dù sao thứ này có thể nói là thuốc phiện, một khi bị bắt, hậu quả đúng là thiết tưởng không chịu nổi.

Không qua mấy ngày, liền nghênh đón một hoạt động giải trí mùa đông, chính là chơi băng.

Rất nhiều người đều tham dự, Mộc Tịch Bắc tất nhiên cũng không ngoại lệ, chỉ là vẫn như cũ bị sự tình Ngũ Thạch Tán hấp dẫn ánh mắt.

Trong cung tinh kỳ phấp phới, mấy chỗ ngồi được phân rõ ràng, Hoàng đế ngồi long sàng to lớn, phía trên ôm cả là Mộc Kiến Ninh.

Long sàng làm bằng vàng ròng rộng lớn lại thoải mái dễ chịu, phía trên điểm đầy không ít châu ngọc, làm cho Mộc Tịch Bắc mắt thèm một trận.

Ba mặt làm thành khán đài đem một mặt băng to lớn bóng loáng lưu tại trung gian, nam tử lưng đeo song cờ, ở trên mặt băng bay múa một đoạn, hoặc là nữ tử tay áo nhẹ nhàng, theo gió lạnh bắt đầu bay múa.

Người đến xem diễn phần lớn đều là bọc mình kín mít, ở giữa là Hoàng đế cùng phi tần, sườn tay trái là từ Ân Cửu Dạ An Nguyệt Hằng sắp xếp theo thứ tự hướng xuống, mà sườn tay phải thì là một đám đại thần.

Mộc Tịch Bắc tới sớm, theo Lão thái phi ngồi xuống ở trong ghế của nữ quyến, vừa liếc mắt liền có thể nhìn thấy tình hình đối diện.

Có một đoạn thời gian không gặp, An Nguyệt Hằng ngược lại không có biến hóa gì lớn, xem ra là trôi qua không tồi.

An Nguyệt Hằng hiển nhiên cũng nhìn thấy Mộc Tịch Bắc, khẽ gật đầu chào hỏi, tâm tư lại nhanh chóng xoay chuyển, Mộc Tịch Bắc trổ mã đúng là càng ngày càng tuyệt sắc, nhưng nếu như không thể đầu nhập đến trận doanh của mình, vậy thì thật là đáng tiếc.

Trên tràng diện cũng có mấy con cháu quý tộc ra sân, giẫm lên lưỡi trượt, mỗi lần ở trên băng trượt một vòng liền sẽ tư thái nhẹ nhàng, trong nháy mắt liền nhẹ nhàng không ít.

Mộc Tịch Bắc chống cằm xem biểu diễn trên sân, không dậy nổi hứng thú quá lớn, vì sao gần đây nàng luôn luôn cảm thấy sự tình có chút không đúng, chính mình mặc dù phát hiện Ngũ gia không đúng, chỉ là An Nguyệt Hằng làm sao lại lâu như vậy cũng không có hành động.

Nghĩ đi nghĩ lại, tâm tư Mộc Tịch Bắc liền không biết chạy tới chỗ nào rồi.

Mà đúng lúc này, Thanh Từ rốt cục nhận được tin tức Bạch Lộ truyền đến, đó chính là hôm nay Ngũ gia đưa một ít thợ may mùa đông và vải vóc đầu xuân đến trong cung.

Mà kỳ xã cùng Ngũ Vấn Hinh dường như cũng tham dự tiến vào, cái này liền làm cho Mộc Tịch Bắc cảm thấy nhóm này đưa hàng hóa vào trong cung có liên quan với Ngũ Thạch Tán, chẳng lẽ nói Ngũ Thạch Tán là đưa vào trong cung?

Hôm nay là ngày hội chơi băng, cho nên Ngũ gia chọn lúc này đưa đồ vào cung trong ngược lại không có gì sai lầm, chỉ là Mộc Tịch Bắc lại lần nữa lâm vào trầm tư.

Nếu Ngũ Thạch Tán đưa vào trong cung, tất nhiên là cấp cho người, chủ tử đứng đắn trong cung chỉ có mấy vị này, rốt cuộc có phải có người ở sau lưng ủng hộ hay không? Mấy thứ này Ngũ gia lại cho ai?

Tiết mục trên sân càng ngày càng náo nhiệt hơn, không ít tiểu thư cũng đều giẫm lên mặt lưỡi trượt, váy áo sặc sỡ từng đóa từng đóa ở trên mặt băng nở rộ, mà nhân vật chính của vấn đề Ngũ Vấn Hinh cũng đúng lúc ở trong đó.

Ánh mắt của Mộc Tịch Bắc rơi vào trên người nàng ta, một thân váy dài màu da cam mặc khôn khéo đại khí, theo nàng xoay tròn cả người tựa như một con bươm bướm mỹ lệ, sắp phá kén mà ra, nhưng mà sự tình dường như lại luôn có nhạc đệm.

Ngay thời điểm Ngũ Vấn Hinh đang xoay tròn lại đột nhiên ngã xuống đất, không ít người nhao nhao đứng dậy, ngừng bước chân trước đó, Mộc Tịch Bắc tất nhiên cũng đứng dậy, nhìn về phía người trên mặt đất.

Từ góc độ của Mộc Tịch Bắc có chút nhìn không rõ Ngũ Vấn Hinh té ngã trên đất, có điều căn cứ tình trạng của Ngũ Vấn Hinh, Mộc Tịch Bắc liền xác định đây là triệu chứng nàng ta ăn Ngũ Thạch Tán, run rẩy không ngừng thậm chí là miệng sùi bọt mép.

" Nàng ta sao lại thế này! " Hoàng đế chỉ vào Ngũ Vấn Hinh mở miệng hỏi.

" Hồi bẩm bệ hạ, hình như thân thể của phu nhân Hồng Lư tự thiếu khanh có chút khó chịu, cho nên mới té ngã xuống đất. " Một đại phu giúp Ngũ Vấn Hinh xem bệnh mở miệng nói.

Hoàng đế gật gật đầu: " Nếu không thoải mái, liền để cho nàng ta xuống Thiên Điện nghỉ ngơi một chút đi."

Không có ai nói ra Ngũ Vấn Hinh là trúng Ngũ Thạch Tán, cũng không biết là mọi người không chịu nói, hay là thật sự không biết.

Nhưng khi Ngũ Vấn Hinh được mang đi, Mộc Tịch Bắc rõ ràng nhìn thấy sắc mặt của nàng ta, nhất quyết không phải giả vờ, suy nghĩ trong lúc nhất thời có chút bị ngăn trở, có điều lại luôn cảm thấy Ngũ Vấn Hinh rời tiệc như vậy cũng không đơn giản.

Cho Thanh Từ một ánh mắt, để Thanh Từ đi nhìn chằm chằm động tĩnh của Ngũ Vấn Hinh, Mộc Tịch Bắc lại tiếp tục chống cằm thưởng thức cái gọi là chơi băng, thủy chung không chịu lên sân khấu.

Cũng không lâu lắm, một tỳ nữ bên người Hoàng đế lại đột nhiên chết, đồng dạng là miệng sùi bọt mép, toàn thân run rẩy không ngừng, chỉ là so với Ngũ Vấn Hinh thì tình trạng còn nghiêm trọng hơn rất nhiều.

Lần nữa làm cho chơi băng tiến hành đến một nửa phải ngừng lại.

Có người nhìn thấy tình hình của cung nữ này, chung quy là nhịn không được mở miệng nói: " Bệ hạ, vi thần phỏng đoán, cung nữ này là dùng Ngũ Thạch Tán quá lượng mới có thể dẫn đến cái chết. "

------ Đề lời nói với người xa lạ ------

Thời điểm Tiết Đoan Ngọ sẽ lập một cái nhóm, các bảo bối nhớ vào nhóm nha ~ Hai ngày này xuyên khóa, liên tiếp. Mệt mỏi quá.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio