Rắn Rết Thứ Nữ

chương 194: liên tiếp thất bại

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mộc Tử Y có chút sợ hãi liếc nhìn Mộc Tịch Bắc một cái, nếu không phải trong ánh mắt ấy chợt lóe lên dã tâm, thật đúng là dễ dàng khiến người ta cho rằng nàng ta chỉ là một tiểu bạch thỏ người vật đều vô hại.

Kỳ thật, hiện thực chính là như vậy, nhiều khi, rất nhiều người vốn đã bỏ mặc số mệnh, làm một người tầm thường, nhưng nếu như có một ngày, có một cơ hội giáng xuống trước mặt mình, lại có mấy người sẽ từ bỏ cơ hội xoay chuyển bản thân đây.

Mộc Tịch Bắc nở nụ cười với Mộc Tử Y, Mộc Tử Y ở trong nụ cười mị hoặc lòng người này thoáng thất thần, lại có chút thấp thỏm cúi đầu xuống.

Lại tiếp tục hàn huyên một lát, Mộc Tịch Bắc liền cùng Phó Dĩ Lam đứng dậy cáo lui.

Hai người vừa đi, tam phòng lập tức mở miệng hỏi lão phu nhân.

" Mẹ, Mộc Tịch Bắc thật sự sẽ đồng ý để cho Tử Y trở thành Trắc Phi sao?" Tam phòng chuyển mắt qua lại, mắt không chớp nhìn lão phu nhân.

Khóe miệng Lão phu nhân lộ ra một nụ cười cao thâm, cặp mắt hơi nhỏ khẽ liếc qua tam phòng, mở miệng nói: " Ngươi cho rằng nàng ta là đồ ngu chắc?"

" Vậy.... " Tam phòng đem khăn tay đến bên miệng, thân thể hơi nghiêng về phía trước, như định cẩn thận lắng nghe lão phu nhân nói.

" Trên đời này có nữ nhân nào nguyện ý cho người khác cùng hưởng trượng phu của mình, có điều... Cho dù nàng ta không muốn, việc này cũng không phải do nàng ta, ta tự có biện pháp. " Khóe miệng Lão phu nhân hơi toét ra.

" Ý của mẹ là..."

" Đưa lỗ tai lại đây."

Tam phu nhân một mặt nghe lão phu nhân nói, một mặt hai mắt càng trừng càng lớn, dùng sức gật đầu.

Sau khi hai người tách ra, đều là mặt mũi tràn đầy ý cười, ánh mắt lão phu nhân chuyển hướng Mộc Tử Y đang đứng ở một bên, mở miệng khiển trách: " Ngươi xem ngươi đi bộ dạng sợ hãi rụt rè này giống kiểu gì! Cả người không có một chút khí độ, ngươi cứ như vậy, cho dù ta giúp ngươi lấy được vị trí Thái Tử Phi, ngươi cũng không ngồi vững đâu!"

Mộc Tử Y cắn chặt môi không nói gì, trong mắt chứa đầy nước mắt, càng vùi đầu thấp hơn.

" Được rồi được rồi, đừng ở trước mặt làm chướng mắt ta, cơ hội đó, tổ mẫu đã cho ngươi, về phần kết quả này cũng chỉ có thể xem bản lĩnh của chính ngươi thôi. " Lão phu nhân phất phất tay.

Sau khi Mộc Tử Y lui xuống, lão phu nhân mở miệng nói với Lý ma ma ở bên ngoài: " Lý ma ma, ngươi đi cùng Vĩnh Dạ quận chúa tiếp nhận những đồ trang sức trong tay nàng ta, nhớ kỹ phải cẩn thận kiểm kê, đừng gây ra sai lầm đấy."

Sau khi Lý ma ma rời đi, tam phòng nghĩ nghĩ, vẫn nhịn không được mở miệng hỏi: " Mẹ, mấy thứ này mẹ thật sự định khi nàng ta xuất giá trả lại cho nàng ta sao?"

" Làm càn, ngươi nói vậy là ý gì? Chẳng lẽ nhìn ta giống như là người ham mấy thứ đó sao? " Lão phu nhân nghe xong, ngữ khí lập tức thay đổi.

Tam phòng lập tức tươi cười giải thích nói: " Con không phải ý này, con là...."

" Được rồi, đừng nói nữa! " Lão phu nhân nổi giận nói.

Trong lòng Tam phòng thầm mắng, ngươi lão bất tử này, rõ ràng là muốn chiếm lấy đống châu báu kia, bây giờ lại ở đây giả vờ giả vịt.

Mà trong lòng Lão phu nhân thì cười lạnh, đồ đến tay bà sao có thể trả lại ra ngoài được?

Lý ma ma đi rồi, lại quay trở về, trong tay cầm một tờ giấy.

Lão phu nhân cau mày nhìn sang, sau khi thấy được liền mở miệng hỏi: " Đây là cái gì?"

" Vĩnh Dạ quận chúa nói, lão phu nhân từng đáp ứng nếu như có hư hại, bồi thường gấp đôi, đây là chứng từ, nếu như nô tỳ muốn tiếp quản, mời lão phu nhân ký tên trước. " Lý ma ma có chút thấp thỏm mở miệng nói.

" Hừ! Thật đúng là không phải kẻ dễ bắt nạt! " Lão phu nhân hừ lạnh ký tên.

Lúc Mộc Tịch Bắc trở về viện tử của mình, trùng hợp gặp nhị phu nhân bị treo trên tàng cây cao.

Cả người trên mặt trên đầu đều phủ đầy sương trắng, còng lưng bị treo ở trên cây, hai mắt bởi vì sương dính trên lông mi nên rất khó mở mắt ra, hai bờ môi trắng bệch, không có một chút huyết sắc, thoạt nhìn giống như một pho tượng bị treo lên.

Mộc Tịch Bắc dừng ở dưới cây, ngẩng đầu nhìn người trên cây, không có mở miệng.

Phu nhân nhị phòng hình như đã bất tỉnh, nhìn thấy kẻ thù nhưng từ đầu đến cuối đều không có chút phản ứng.

Mộc Tịch Bắc thấy bà ta đã ngất đi, cũng không dừng lại quá lâu, người trong Mộc phủ tính tình lạnh bạc, lòng người tham lam, gặp chuyện đều là báo ứng thôi.

Sau khi trở lại sân viện, không bao lâu, liền thấy Lý ma ma dẫn người đến kiểm kê đồ trang sức châu báu của nàng.

Nàng để cho người ta viết chứng từ theo lời lão phu nhân nói trước đó như nếu có hư hại thiếu thốn, sẽ bồi thường gấp đôi, sau đó để Lý ma ma cầm về tìm lão phu nhân ký tên.

" Ngươi thật sự muốn giao hết những thứ này cho bà già đáng chết kia sao? " Phó Dĩ Lam có chút không dám tin mở miệng nói.

Mộc Tịch Bắc cười cười với nàng: " Ngươi nói xem?"

Phó Dĩ Lam hơi sững sờ, sau đó lắc lắc đầu: " Ngươi... Ngươi đừng cười với ta..."

Lúc Lý ma ma dẫn người đến kiểm kê đồ vật, thì Ân Cửu Dạ trở về.

" Đây là làm gì vậy? " Ân Cửu Dạ liếc mắt nhìn mấy cái rương mở toang.

" Tổ mẫu để Lý ma ma đến kiểm kê đồ trang sức của ta, dự định trước giúp ta quản lý, phòng ngừa trong phủ có người dòm ngó, nhớ thương. " Mộc Tịch Bắc ôn nhu giải thích nói.

Ân Cửu Dạ gật gật đầu, mở miệng nói với Sơ Nhất đang mang vẻ mặt cầu xin ở sau lưng: " Ngươi đi giúp họ kiểm kê, có nhiều thứ quý giá, mấy người này tay chân vụng về, nếu như bị hao tổn, mấy cái đầu cũng không bồi thường nổi đâu."

Sơ Nhất vẻ mặt đau khổ đi lên phía trước, cầm những vật kia bắt đầu giúp đỡ kiểm kê từng cái một, nhưng đến mấy đồ có dây tua, liền dừng lại một chút.

Sau đó hơi giương mắt mắt nhìn Ân Cửu Dạ và Mộc Tịch Bắc, lại như không có việc gì bắt đầu kiểm kê.

Ân Cửu Dạ ngồi ở một bên với Mộc Tịch Bắc, không biết đang nói những chuyện gì, Phó Dĩ Lam thì quấn lấy Sơ Nhị rời đi.

Mộc Tịch Bắc nhìn đôi mắt ôn nhu của nam tử, chớp chớp đại mi mở miệng nói: " Thái tử điện hạ có diễm phúc."

Ân Cửu Dạ hơi nhíu mày: " Ai?"

" Lão phu nhân đang bận bịu giới thiệu Trắc Phi cho chàng kìa. " Mộc Tịch Bắc trêu đùa.

Con ngươi của Ân Cửu Dạ lập tức trở nên tĩnh mịch, mím chặt đôi môi không có mở miệng.

" Là nữ nhi của tam phòng, ta vừa nhìn thấy, là một mỹ nhân, mặc dù thanh tú, nhưng lại rất sạch sẽ. " Mộc Tịch Bắc uống cạn một ngụm trà, tiếp tục nói.

" Nàng thích không? " Ân Cửu Dạ bình tĩnh cuống họng mở miệng hỏi.

Mộc Tịch Bắc hơi sững sờ, sau đó nhíu nhíu mày: " Thích."

" Được."

Mộc Tịch Bắc sững sờ ở nơi đó, đợi đến khi lấy lại tinh thần, lạnh lùng nhìn lướt qua Ân Cửu Dạ, quay người đi vào trong phòng.

Khóe miệng Ân Cửu Dạ giương lên một độ cong, một tay kéo nữ tử về lại trên đùi mình:

" Ghen à?"

Mộc Tịch Bắc hơi nheo lại hai mắt, nhìn về phía nam tử trước mặt.

Ân Cửu Dạ ôm thật chặt Mộc Tịch Bắc vào trong lòng mình:

" Không tin ta?"

Mộc Tịch Bắc chẹp miệng, nghiêng đầu, không nói chuyện.

Lý ma ma đang kiểm kê ở một vừa giương mắt liền nhìn thấy hai người ôm nhau, chưa kịp thu hồi ánh mắt, liền đối diện với một đôi mắt tối đen như mực, trong con ngươi ngoại trừ âm u vô tận, thì chỉ còn lại sát ý không chút nào che giấu.

Bút trong tay Lý ma ma lập tức rơi xuống mặt đất, cả người không khống chế được lùi về phía sau mấy bước.

Lý ma ma lại giương mắt nhìn lại, đã thấy nam nhân đã sớm ôn nhu nhìn về phía nữ tử trong ngực, nếu không phải âm lãnh rót vào toàn thân, bà sẽ cảm thấy vừa rồi tất cả đều là ảo giác.

" Chưa đến mười ngày nữa là đến tết rồi. " Trong giọng nói của Ân Cửu Dạ mang theo một tia mừng rỡ.

Mộc Tịch Bắc nhìn sân viện trên cơ bản đã sửa chữa tốt, cong lên khóe môi mở miệng nói: " Lúc này mới sửa chữa xong, lại phải dọn đi rồi."

" Sao vậy? Không nỡ à? " Ân Cửu Dạ theo ánh mắt của nàng đánh giá toà viện này, trong lòng buồn bực, dường như trang trí không tốt bằng phủ thái tử.

Mộc Tịch Bắc có chút đáng tiếc mở miệng nói: " Ngược lại tiện nghi cho mấy bọn đạo chích Mộc phủ."

Ân Cửu Dạ hiểu: " Chờ nàng đi rồi, thì phá hủy đi."

Mộc Tịch Bắc có chút kinh ngạc, lại cúi xuống con ngươi, không tiếp tục mở miệng, giống như lời nàng nói với Mộc Tịch Hàm lúc đầu, cho dù nàng không muốn, cũng sẽ không thuộc về các nàng.

Lý ma ma vẫn bận bịu đến tối khuya, mới kiểm kê xong đồ vật.

Mộc Tịch Bắc cũng không có nhiều thời gian nhìn bà ta như vậy, liền để Ân Cửu Dạ phái người tới nhìn chằm chằm, còn mình thì sớm trở về phòng.

Còn không đến mấy ngày nữa là đến tết, trong Mộc phủ ngược lại cũng đang bận rộn cả, mặc dù dưới tầng tầng vui mừng sóng ngầm vẫn đang lưu động, nhưng đập vào mắt lại là không khí vui mừng màu đỏ bao trùm ở trên tuyết trắng.

Thời tiết dần dần ấm lên, bên này tuyết còn chưa hoàn toàn hòa tan, cũng đã có cành non bắt đầu nảy mầm phát triển, nho nhỏ xanh biếc làm người ta thương yêu.

Cũng không lâu lắm, Ân Cửu Dạ liền chạy đến.

Trong tay bưng một cái khay, hiếm khi thấy cẩn thận từng li từng tí như vậy.

Mộc Tịch Bắc nhìn theo đồ trên tay của hắn, nghiễm nhiên là một bộ gả y đỏ thẫm.

Mộc Tịch Bắc đỏ mặt, nói khẽ: " Sao sớm như vậy đã đến rồi."

Ân Cửu Dạ nghiêm mặt mở miệng nói:" Có người có ý đồ làm loạn với ta."

Mộc Tịch Bắc nghe xong, liền hiểu được, nhất định là Mộc Tử Y lẻn vào viện của Ân Cửu Dạ rồi.

Lúc sắc trời dần tối, Mộc Tử Y ăn mặc tỉ mỉ liền nắm thật chặt tay áo, lén lén lút lút xuất hiện ở bên ngoài viện ở tạm của Ân Cửu Dạ, thấp thỏm nhìn về phía thị vệ thủ vệ.

Thừa dịp thị vệ thay ca đứng không, Mộc Tử Y quả nhiên là lớn gan một phen, nhấc váy một đường chạy chậm, nhanh chóng chạy vào trong viện, núp ở đằng sau một cây đại thụ.

Sơ Nhất ở trên cây nhìn Mộc Tử Y trốn ở dưới chân mình, vẻ mặt bi thống lắc đầu.

Mà ở xa xa Phó Dĩ Lam ngồi ở trên nóc phòng, nhìn Mộc Tử Y vẻ mặt như nai con chấn kinh, đang cùng Sơ Nhị cắn ngón tay.

Mộc Tử Y thấy chung quanh không có ai, nhắm chuẩn cửa phòng, nhẹ nhàng mở ra, liền chạy vào.

Trong phòng cực kì u ám, không có lấy một ánh nến, Mộc Tử Y cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài, cả gian phòng tản ra mùi thơm nhàn nhạt, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở dày đặc của chính mình.

Mộc Tử Y cẩn thận đi về phía trước mấy bước, sau đó một mặt đè nén trái tim đang đập thình thịch của mình xuống, một mặt bắt đầu chậm chạp cởi bỏ y phục của mình.

Sa y màu tím dần dần rơi xuống, tay Mộc Tử Y có chút run rẩy, lại biết, đây là cơ hội duy nhất của nàng.

Ở Mộc phủ, bởi vì tổ mẫu không thích, mẫu thân cũng không đối xử tử tế với nàng, nên nàng biết, đây là cơ hội duy nhất, nếu như không có cơ hội lần này, nàng chỉ có thể tiếp tục tùy ý để người khác khi nhục thôi.

Nàng không biết rốt cuộc Thái tử có bộ dạng ra sao, nhưng nàng biết, rất nhiều nữ tử trong phủ đều líu ríu nghị luận hắn anh tuấn như thế nào quyền thế ngập trời như thế nào, sủng ái Mộc Tịch Bắc ra sao.

Thế nhưng nàng không thể bỏ qua cơ hội này, y phục trượt xuống, Mộc Tử Y nhẹ nhàng mò về phía lư hương, đem hương trước vẫn luôn giấu trong tay áo châm lửa, hương khí đê mê lập tức khuếch tán ra.

Mộc Tử Y cởi bỏ nốt kiện y phục còn lại trên người mình, một đường đi vào phòng trong.

Trên giường có một thân ảnh tối đen, nhìn không rõ hình dạng, chỉ cảm thấy dáng người tráng kiện, thấy nàng đi tới, thân ảnh trên giường liền ngồi dậy, không hề cử động.

Mộc Tử Y nuốt một ngụm nước bọt, không mảnh vải che thân đi tới, ôm lấy nam nhân, cũng không biết bởi vì mùi hương kia tác dụng, hay là cái gì khác, mà rất nhanh, nam nhân liền chiếm thế chủ động, một phòng kiều diễm.

"Sao chàng lấy nó ra đây?" Mộc Tịch Bắc nhìn vẻ mặt tha thiết của Ân Cửu Dạ mở miệng hỏi.

" Mặc đi. " Ân Cửu Dạ không chút nào che giấu ý tứ của hắn.

Mộc Tịch Bắc chậm rãi mở ra gả y xa hoa, gả y màu đỏ thẫm, phía trên màu vàng và màu lam tung hoành, lần lượt thay đổi mấy con Phượng Hoàng giao gáy triền miên, vô số viên trân châu cùng kim cương khảm nạm trên đó, phác hoạ ra hình vẽ khác nhau.

Cầm trong tay, cảm giác có hơi trĩu nặng.

Ở trong ánh mắt tha thiết của Ân Cửu Dạ, Mộc Tịch Bắc đỏ mặt mở miệng nói: " Chàng đi ra ngoài trước đi."

Ân Cửu Dạ nhăn đầu lông mày, mắt đầy lên án nhìn Mộc Tịch Bắc.

" Nhanh lên. " Mộc Tịch Bắc thúc giục nói.

Ân Cửu Dạ lại xoay người qua, đưa lưng về phía Mộc Tịch Bắc, ý tứ không cần nói cũng biết.

Mộc Tịch Bắc cũng không cách nào, đành phải thôi, bảo đảm Ân Cửu Dạ không quay đầu lại nhìn lén, lúc này mới chậm rãi cởi bỏ y phục của mình.

Ân Cửu Dạ mở hai mắt ra, mặt mày hàm chứa ý cười, không nhúc nhích nhìn chằm chằm bóng hình xinh đẹp đối diện trên tường.

Sau khi Mộc Tịch Bắc cởi bỏ hết y phục, liền bắt đầu mặc vào gả y phức tạp, gương mặt bị nhuộm thành màu ráng mây, hai con ngươi phảng phất có thể nhỏ ra nước.

Ân Cửu Dạ từ trong mắt chứa ý cười lúc mới đầu, dần dần trở thành biểu tình ngu ngơ, mắt không nháy một cái nhìn bóng hình xinh đẹp trên tường, cho đến khi Mộc Tịch Bắc thay xong, vỗ nhẹ bờ vai của hắn hắn mới hồi phục tinh thần.

Lúc Ân Cửu Dạ quay mặt lại, Mộc Tịch Bắc liền sửng sốt, sau đó cười rất xinh đẹp lộng lẫy.

Hai tai Ân Cửu Dạ lại bắt đầu phiếm hồng.

Thì ra không biết bắt đầu từ lúc nào, Ân Cửu Dạ vậy mà không khống chế được chảy ra hai hàng máu mũi, ở trên khuôn mặt tuấn tú nhìn cực kì buồn cười.

Mộc Tịch Bắc cầm khăn tay giúp Ân Cửu Dạ lau đi, trong mắt còn nhịn không được mang theo ý cười.

Ân Cửu Dạ thì đánh giá Mộc Tịch Bắc đã thay một thân gả y, một trái tim kịch liệt nhảy lên, không đợi Mộc Tịch Bắc làm xong, liền xoay người đặt người ở trên bàn.

Mộc Tịch Bắc trong lòng giật mình, nhanh chân muốn chạy, chỉ tiếc lại tránh không kịp cánh tay dài của nam nhân.

Thấy hai mắt nam nhân đỏ lên, Mộc Tịch Bắc mang theo tiếng khóc nức nở: " Ân Cửu Dạ, đừng."

Không đợi Mộc Tịch Bắc nói cho hết lời, lời nói cũng đã bị nam nhân nuốt vào trong bụng, gả y mà nàng thật vất vả mới mặc được, rất nhanh đã bị nam nhân cởi ra.

" Không chuyên tâm. " Bàn tay to của nam nhân ở trên eo nhỏ của Mộc Tịch Bắc hung hăng véo một cái, bất mãn mở miệng nói.

Mộc Tịch Bắc bị đau, bĩu môi, lại trực tiếp bị nam nhân vớt lên đặt lên giường.

Ngoài cửa sổ hàn phong gào thét, trong phòng một phòng kiều diễm, y phục rải đầy đất, chỉ để lại tiếng thở gấp từng hồi của nữ tử cùng tiếng gầm nhẹ của nam nhân.

Sáng sớm hôm sau

Một tiếng thét phá vỡ sáng sớm yên tĩnh, Mộc Tịch Bắc mở ra hai mắt nhập nhèm buồn ngủ, cau mày nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ trước mặt, dụi dụi trong ngực nam nhân.

Ân Cửu Dạ nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng, thấp giọng kêu nàng ngủ tiếp.

Lão phu nhân và tam phòng dậy thật sớm, liền chờ Mộc Tử Y truyền đến tiếng hét.

Quả nhiên, Mộc Tử Y vừa hô lên, bọn người lão phu nhân liền nhanh chân chạy đến, dường như sợ đến lúc đó Ân Cửu Dạ từ chối không nhận.

Bất kể nói thế nào, Mộc Tử Y cũng là tiểu thư Mộc phủ, cũng không phải một nha hoàn bình thường, nếu như Thái tử thật sự cùng nàng xảy ra quan hệ, luôn phải cho ra một công đạo.

Lão phu nhân và tam phòng không để ý thị vệ ngăn cản ở cửa, liền trực tiếp vọt vào:" Sao vậy, xảy ra chuyện gì rồi?"

Sơ Nhất ở chỗ tối nhìn đến mắt trợn trắng, lão thái bà này không cảm thấy ý đồ của mình biểu hiện có chút quá rõ ràng sao?

Lão phu nhân vốn mang vẻ mặt tràn đầy chờ mong, nhưng vừa đẩy cửa ra thì lập tức choáng váng.

Trên giường Mộc Tử Y khoác một kiện y phục khóc không thành tiếng đang cúi đầu trốn ở một góc, mà một bên là một nam tử khuôn mặt đầy vết bỏng, một con mắt đã bị mất, vừa nhìn liền khiến người ta buồn nôn.

" Đây... Đây... Đây là có chuyện gì?" Lão phu nhân không dám tin nhìn Mộc Tử Y.

Nam tử trên giường đứng dậy đứng vững trên mặt đất, lộ ra một nụ cười dâm đãng, không nói gì.

Ân Cửu Dạ khoác một kiện y phục từ gian phòng cách vách đi ra, sắc mặt không vui, Sơ Nhất đi theo sau lưng nổi giận nói: " Sáng sớm ầm ĩ cái gì?"

Lão phu nhân chỉ vào nam tử trong phòng lại chỉ vào Ân Cửu Dạ: " Chuyện này... Chuyện này.... Chuyện này.."

Ân Cửu Dạ nhìn cảnh tượng trong phòng, cổ họng khàn khàn mở miệng nói: " Người này là thuộc hạ của ta, đêm qua trọng thương trở về, ta liền để hắn ở trong phòng của ta, sao vậy, có vấn đề?"

" Không có.... Không có.... " Lão phu nhân nhìn Ân Cửu Dạ, sắc mặt trắng bệch, hoảng sợ nói không ra lời.

Ân Cửu Dạ lạnh lùng quét qua Mộc Tử Y, mở miệng nói: " Nếu ngươi đã không chê hắn, như vậy bản điện hạ liền đem ngươi ban cho hắn, về sau ngươi phải chăm sóc hắn thật tốt, bất kể nói thế nào, hắn cũng là vì bản điện hạ mới biến thành bộ dáng này."

Trong lòng Sơ Nhất trợn trắng mắt, gì mà có công cứu hắn, rõ ràng là tên du côn bệnh liễu quấn thân tìm từ trong ngõ nhỏ ra.

" Nhưng... Nhưng. " Tam phòng có chút lo lắng mở miệng nói.

Con ngươi Ân Cửu Dạ quét qua: " Làm sao? Tam phu nhân có ý kiến?"

" Không có. Không có không có. " Tam phòng liền không dám thở mạnh.

" Ta sẽ đích thân lo liệu hôn sự, làm trước năm mới luôn đi. " Ân Cửu Dạ không nhịn được mở miệng nói.

" Chuyện này... " Dường như Lão phu nhân còn muốn nói gì đó, lại bị Ân Cửu Dạ đánh gãy.

" Được rồi, nếu không còn chuyện gì khác thì tản hết đi. " Dứt lời, Ân Cửu Dạ liền xoay người rời đi.

Trên giường Mộc Tử Y chỉ cảm thấy như bầu trời đều sụp xuống, người trong phòng này không phải là Thái tử sao? Sao lại biến thành... Sao lại biến thành...

Chẳng lẽ đời này nàng chỉ có thể như vậy sao, không. Nàng không thể gả cho một tên quái dị! Nàng còn muốn gả vào phủ thái tử, còn muốn trở thành phi tần, còn muốn hưởng thụ vinh hoa phú quý, còn muốn trả thù những kẻ đã từng khi dễ nàng, sao mọi chuyện lại biến thành cái dạng này, làm sao lại biến thành cái dạng này!

" A! " Mộc Tử Y vừa phát tiết hô lên, thì một cái tát liền đánh xuống.

" Sao vậy, chê lão tử xấu, chê lão tử xấu sao tối hôm qua lại nhiệt tình như vậy? " Người kia mắng Mộc Tử Y.

Lão phu nhân và tam phòng đều sợ ngây người, các nàng khi nào gặp qua loại người thô bỉ như vậy, đang muốn mở miệng, người kia liền đi tới, dùng sức đá vào cửa: " Nhìn cái gì vậy, không nghe thấy điện hạ bảo các ngươi cút sao!"

Cửa bị đóng cái rầm, suýt nữa kẹp luôn cái mũi của lão phu người, lão phu nhân chỉ vào cánh cửa tức đến bất tỉnh.

Ân Cửu Dạ lẻn về lại phòng Mộc Tịch Bắc, Mộc Tịch Bắc còn đang ngủ, Ân Cửu Dạ liền trút ngoại bào, xoay người lên giường, một lần nữa ôm nữ tử vào trong ngực.

Có lẽ bởi vì mang đến từng cơn gió lạnh, nên Mộc Tịch Bắc hơi mở mắt ra, mềm mại mở miệng hỏi: " Đi đâu vậy."

" Tìm kết cục cho Mộc Tử Y. " Ân Cửu Dạ giải thích nói.

" Ừm... " Mộc Tịch Bắc chỉ cảm thấy từ khi có Ân Cửu Dạ, mình càng lúc càng lười, nhiều khi thậm chí cũng bắt đầu học được ỷ thế hiếp người, rất nhiều chuyện đều trực tiếp ỷ lại người nam nhân bên cạnh.

Ân Cửu Dạ hôn lên môi đỏ Mộc Tịch Bắc, trầm giọng nói: " Ngủ tiếp đi, ngoan."

Mộc Tịch Bắc không có hồi âm, chỉ chốc lát, đã truyền đến tiếng hít thở đều đều.

Ân Cửu Dạ nhếch miệng, cũng nhắm mắt lại, không bao lâu nữa, nàng chính là phu nhân danh chính ngôn thuận của hắn rồi, không còn chuyện gì so với chuyện này làm hắn cảm thấy thỏa mãn hơn được nữa.

Lão phu nhân trở về nằm thật lâu mới dần dần tỉnh lại, vừa mới tỉnh lại, liền chỉ vào tam phòng mắng: " Ngươi cái đồ vô dụng, sinh ra nữ nhi cũng là phế vật, ngay cả người là ai đều không phân rõ, thật sự là một phế vật!"

Lão phu nhân rõ ràng tức không nhẹ, kịch liệt thở hổn hển.

Tam phòng bị chửi sắc mặt rất khó coi, nhìn lão phu nhân ủy khuất giải thích nói: " Mẹ, việc này nhất định là có người tính kế, bằng không sao Thái tử có thể nhường phòng của hắn cho một hạ nhân chứ."

Lão phu nhân bình tĩnh trở lại, cau mày suy nghĩ một lần, nhận định đây là Mộc Tịch Bắc gây nên, nhất định là ban ngày mình nói với nàng ta những lời kia, khiến nàng ta sinh ra lòng nghi ngờ, cho nên nàng ta tìm người giám thị Mộc Tử Y, mới có thể xuất hiện chuyện sau đó.

Tam phòng thấy sắc mặt lão phu nhân cũng không được khá lắm, mở miệng nói: " Mẹ, đứa nhỏ Tử Y cũng thực đáng thương, mẹ nhất định phải báo thù cho nó nha."

Lão phu nhân mắt lộ dữ tợn: " Ta sẽ không bỏ qua cho tiểu tiện nhân kia đâu! Năm đó mẹ của Mộc Chính Đức đều không đấu thắng ta, ta cũng không tin không đánh chết được nữ nhi của hắn!"

Tam phòng hai mắt sáng lên: " Chẳng lẽ mẹ có chủ ý gì rồi? "

Lão phu nhân quét mắt tam phòng nói: " Cho dù tiểu thư của Mộc phủ chúng ta không thể gả vào phủ thái tử, ta cũng sẽ không để tiểu tiện nhân Mộc Tịch Bắc trở thành Thái Tử Phi đâu! "

------ Lời tác giả nói với người xa lạ ------

Ta là sẽ không nói cho các ngươi ta ngủ cả một ngày.... Lại có bé ném một phiếu thúc giục vạn hai. Ta khóc,>_

Cầu phiếu phiếu phiếu phiếu hằng năm a

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio