Rắn Rết Thứ Nữ

chương 226: so vũ đoạt mệnh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hai người cũng không cần phải nhiều lời nữa, những người xung quanh trực tiếp lui xuống.

Theo tiếng nhạc vang lên, Hiên Viên Ngưng Sương không còn che giấu ác ý của mình, dáng vẻ bừa bãi làm người ta kinh ngạc.

Trong lúc nhất thời bầu không khí trong đại diện bắt đầu nghiêm trọng lên, giống như ngày hè đột nhiên biến thành ngày đông giá rét, trong nháy mắt chỉ cảm thấy hãi hùng khiếp vía cùng băng hàn thấu xương.

Mộc Tịch Bắc nhanh chóng chạy trốn, khiến cho Hiên Viên Ngưng Sương sững sờ, hiển nhiên việc Mộc Tịch Bắc đột nhiên trở nên nhẹ nhàng linh hoạt như vậy, thật sự là vượt qua dự liệu của nàng.

Có điều sau ngắn ngủi kinh ngạc, nàng lại khôi phục dáng vẻ đắc chí vừa lòng trước đó, cho dù Mộc Tịch Bắc đột nhiên có nội lực thì sao, nàng cũng không tin, thứ nàng ta vừa mới có được sẽ hơn được thứ nàng tích lũy đã lâu, Hiên Viên Ngưng Sương nàng ngày đêm khổ luyện công lực, nếu ngay cả một nữ tử vốn không có nội lực đều giải quyết không xong, thật sự là không có mặt mũi gặp người!

Sau khi Mộc Tịch Bắc né tránh, ánh mắt lạnh lẽo, Hiên Viên Ngưng Sương quả nhiên xuất thủ chiêu chiêu tàn nhẫn.

Đại thần phía dưới kinh hãi, dường như rất sợ cái roi lóe ra hàn mang lại vô cùng lấp lánh kia rơi vào trên da thịt như bạch ngọc của Mộc Tịch Bắc.

Đây đâu gọi là so múa, rõ ràng là luận võ!

Mộc Tịch Bắc nhìn chằm chằm thân hình cùng động tác của Hiên Viên Ngưng Sương, bằng vào trí nhớ của kiếp trước, rất nhanh liền quen thuộc khống chế nội lực, trong lúc nhất thời thậm chí còn có mấy phần hưng phấn.

Mộc Chính Đức ngồi ở vị trí đầu nhìn tình hình phía dưới, ngón tay vịn trên lan can long ỷ nắm chặt, đây rõ ràng không phải luận võ, mà là đang đoạt mệnh.

Mộc Tịch Bắc từng bước lui lại, Hiên Viên Ngưng Sương đuổi sát mà lên, chuông nhỏ dưới chân theo động tác của nàng ta phát ra tiếng vang êm tai, tiếng nhạc khi thì du dương, khi thì hữu lực, đan xen vào nhau, khó phân thắng bại.

Roi xương người lần nữa vung ra, thẳng đến gương mặt Mộc Tịch Bắc, cả người Mộc Tịch Bắc ngã về phía sau, bật ngửa về phía sau một cái, hai tay chạm đất, váy bay lên.

Sau đó nhanh chóng đứng dậy, dải lụa trong tay bay thẳng về phía Hiên Viên Ngưng Sương.

Dưới ánh nến chiếu rọi, hai lưỡi sắc nhọn cuối dải lụa chiết xạ quang mang chói mắt.

Khóe miệng Hiên Viên Ngưng Sương hơi cong lên, hóa ra là trong dải lụa có dấu lưỡi dao, làm nàng còn tưởng nàng ta sẽ có thủ đoạn gì hay ho chứ?

Hai người phân biệt bay lên, dải lụa màu hoàng kim cùng roi xương người điểm đầy bảo thạch, ở trong không trung giao thoa, tỏa ra ánh sáng lung linh, nương theo hai đạo thân ảnh chói mắt mà mỹ lệ kia, kinh tâm động phách nói không nên lời.

Roi xương người đánh vào đầu Mộc Tịch Bắc, Mộc Tịch Bắc nghiêng người tránh đi, đồng thời vung ra dải lụa trong tay quấn lấy eo của Hiên Viên Ngưng Sương.

Hiên Viên Ngưng Sương thấy vậy cũng không phải tránh đi, ngược lại đổi lại hướng roi trong tay, lần nữa truy kích đầu Mộc Tịch Bắc, Mộc Tịch Bắc hơi quay đầu đi, mái tóc đen nhánh bị cốt tiên sắc bén cắt rơi một lọn, làm cho phía dưới thốt lên một tràng kinh hô.

Cùng lúc đó, dải lụa trong tay Mộc Tịch Bắc cũng quấn vào trên eo Hiên Viên Ngưng Sương, Hiên Viên Ngưng Sương vốn không để ý, muốn dùng roi trong tay cắt đứt dải lụa, chặt đi vũ khí của Mộc Tịch Bắc, nhưng không ngờ dải lụa này lại buộc chặt ở bên hông, làm cho nàng ta thay đổi sắc mặt.

Những cái đầu lâu nhỏ treo trên eo, vậy mà phát ra tiếng vang xèo xèo, bên hông cũng nóng rực.

Hiên Viên Ngưng Sương thấy tình huống không ổn, liên tục xoay mấy vòng, hất ra dải lụa trong tay Mộc Tịch Bắc.

Cúi đầu nhìn lại, lại phát hiện cái vòng đầu lâu nhỏ bên hông mình, phần lớn đều đã bị biến dạng nhìn không ra dáng vẻ vốn có, mà chỗ quần áo bị quấn dính, vậy mà cũng bắt đầu hóa thành chất lỏng ẩm ướt, đốt cháy làn da đau nhức, giống như bị lửa thiêu.

Hiên Viên Ngưng Sương kinh hãi trong lòng, không ngờ lại là nước hóa thi!

Hiên Viên Ngưng Sương mắt đầy lửa giận, ngẩng đầu nhìn về phía Mộc Tịch Bắc, trong mắt hàm chứa ánh mắt ăn thịt người, lần nữa vung mạnh ra một roi, đánh thẳng vào mặt Mộc Tịch Bắc.

Ân Cửu Dạ ở phía dưới nhìn thấy vậy kinh hãi không thôi, bàn tay cầm chén rượu không tự chủ được nắm chặt, một đôi con ngươi đen nhánh thời khắc nhìn chằm chằm nữ tử hoàng kim giữa sân, dự định tùy thời phi thân bay lên.

Ân Cửu Dạ thấy Hiên Viên Ngưng Sương ăn thiệt thòi cũng không trầm tĩnh lại, ngược lại cho rằng dựa theo cá tính của nàng ta nhất định sẽ điên cuồng trả thù, Bắc Bắc nhất thời sẽ càng thêm nguy hiểm.

Quả thế, Hiên Viên Ngưng Sương xoay mấy vòng, gắt gao truy kích Mộc Tịch Bắc, không cho nàng thời gian thở dốc, mắt thấy sẽ không tránh khỏi, trái tim của mọi người đều treo ở trong cổ họng, Mộc Tịch Bắc lại đem dải lụa giống nhau trong tay, quấn lấy xà ngang trên nóc phòng, túm lấy dải lụa, cả người phi thân bay lên.

Hai chân đạp về phía Hiên Viên Ngưng Sương ở phía dưới, Hiên Viên Ngưng Sương xoay người lăn một vòng, nhấc chân nghênh đón.

Một cước đối đầu, bởi vì nội lực không bằng, Mộc Tịch Bắc lảo đảo lui lại mấy bước, dải lụa tung hoành trên xà nhà rả ra, cả người có chút không ổn.

Lại nhìn Hiên Viên Ngưng Sương, mọi người đều cho rằng nàng ta sẽ đứng vững, nhưng không ngờ nàng ta lại loạng choạng suýt nữa ngã xuống đất, lại nhìn xuống dưới chân, vậy mà chảy ra không ít máu, làm cho sắc mặt nàng ta tái nhợt.

Mộc Tịch Bắc! Quả nhiên là đồ tiểu nhân âm hiểm! Vậy mà giấu lợi khí trong giày!

Nam tử bên người Hiên Viên Ngưng Sương tiến lên muốn đỡ nàng ta đứng lên, ai ngờ Hiên Viên Ngưng Sương lại giống như dã thú phát cuồng, một tay hất nam tử ra, lần nữa nghênh thân mà lên.

Mộc Tịch Bắc chỉ cảm thấy Hiên Viên Ngưng Sương tuổi còn nhỏ, vậy mà nội lực thật thâm hậu, chung quy là luyện thành tà công, so với nội lực kiếp trước của mình còn cao hơn không ít, lại thêm nàng ta ra chiêu độc ác, mình ứng phó cũng có phần cố hết sức.

Tựa như một cước vừa rồi, nàng chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đều đau theo.

Nhưng chí ít giờ phút này nhìn Hiên Viên Ngưng Sương so với nàng còn chật vật hơn nhiều.

Nhìn thấy roi xương người càng ngày càng nặng sát khí, thần sắc Mộc Tịch Bắc không khỏi ngưng trọng lên, nếu như mình bị cái roi này đánh trúng, sợ là không chỉ da tróc thịt bong, mà thậm chí còn sẽ bỏ luôn cả mạng!

Roi kia mặc dù chế từ xương người, nhưng lại linh hoạt giống như rắn nước, đi sát theo bước chân của Mộc Tịch Bắc, giống như muốn khóa chặt nàng lại.

Mộc Tịch Bắc nhìn cái roi đang đánh thẳng về phía mình, trong lòng xiết chặt, biết được nếu như cứ để cho nàng ta truy đuổi như vậy, thời gian lâu dài, thể lực của mình nhất định sẽ chống đỡ hết nổi, sẽ càng dễ dàng trúng bẫy của Hiên Viên Ngưng Sương hơn.

Roi kia giống như dây leo, dường như muốn quấn lấy cổ Mộc Tịch Bắc, Mộc Tịch Bắc bật ngửa trên mặt đất, tránh thoát roi truy kích, không đợi Hiên Viên Ngưng Sương lần nữa ra tay, liền học bộ dáng của nàng ta, biến dải lụa trong tay thành dây xích truy hồn đoạt mệnh, muốn quấn lấy cổ Hiên Viên Ngưng Sương.

Hiên Viên Ngưng Sương mắt thấy không tốt, lập tức thu roi, bởi vì né tránh không kịp, nên đành phải dùng roi đối đầu với dải lụa kim sắc kia, ý đồ dùng xương răng sắc nhọn xé rách thành mảnh nhỏ.

Ai ngờ dải lụa kia ở trong tay Mộc Tịch Bắc lại tựa như có sức sống, bởi vì quá mức mềm nhẹ, nên rất nhu hòa, lại không rót nội lực, nên roi xương người căn bản không thể nào xé rách, ngược lại bị trúng kế, bị dải lụa quấn chặt lấy.

Lại nghe thấy âm thanh xèo xèo truyền đến, trong lòng Hiên Viên Ngưng Sương hét lớn một tiếng không tốt, chỉ thấy trên roi xương người quả nhiên bắt đầu biến thành màu đen, thậm chí còn bốc lên một làn khói nhàn nhạt.

Mộc Tịch Bắc nhân cơ hội đem dải lụa còn lại trong tay đánh úp về phía Hiên Viên Ngưng Sương, Hiên Viên Ngưng Sương mắt thấy không tốt, đành phải buông ra roi xương người trong tay để né tránh.

Đánh mất vũ khí, trong lúc nhất thời Hiên Viên Ngưng Sương có vẻ hơi chật vật không chịu nổi, mái tóc dài đến eo theo gió bay múa, tựa như ma nữ, hai tay hóa thành trảo, móng tay thoa sơn đỏ tươi phối hợp với hai tay tái nhợt không có huyết sắc, thật giống như nữ quỷ từ trong quan tài bò ra, bò thẳng về phía Mộc Tịch Bắc.

Mộc Tịch Bắc một mặt nín thở bế khí, một bên lợi dụng dải lụa trong tay khống chế cái roi xương người bị dải lụa quấn lấy, ném về phía Hiên Viên Ngưng Sương.

Hiên Viên Ngưng Sương chụm hai đầu gối xuống đất, nhắm thẳng ngực Mộc Tịch Bắc mà lên, đánh mạnh một chưởng vào trước ngực Mộc Tịch Bắc.

Mộc Tịch Bắc chỉ cảm thấy trong miệng dâng lên một trận tanh ngọt, một đòn quá nặng, suýt nữa té ngã trên đất, nhưng lại cắn chặt hàm răng, hất roi trong tay ra ngoài quất thẳng vào mặt Hiên Viên Ngưng Sương.

Trên mặt Hiên Viên Ngưng Sương lập tức xuất hiện ba đường máu, máu đỏ tươi rất nhanh bắt đầu biến thành màu đen, da tróc thịt bong, cực kì dữ tợn.

Thân hình Mộc Tịch Bắc có chút lảo đảo, nhưng vẫn cố chống đỡ, mà Hiên Viên Ngưng Sương bị thương xong thì giống như kẻ điên, không quan tâm gì nữa bắt đầu điên cuồng đánh về phía Mộc Tịch Bắc.

Ân Cửu Dạ thấy tình thế không tốt, phi thân mà lên, một chưởng ngăn lại công kích của Hiên Viên Ngưng Sương.

So với Ân Cửu Dạ nội lực cao thâm, hiển nhiên Hiên Viên Ngưng Sương càng kém hơn một bậc, mà trước đó Hiên Viên Ngưng Sương còn hao phí rất nhiều thể lực, liên tiếp thụ thương, nên trong lúc nhất thời càng không phải đối thủ của Ân Cửu Dạ.

Cả người sắp ngã nhào xuống đất, tên nam tử trước đó lên tiếng nói chuyện lập tức tiến lên đỡ lấy thắt lưng Hiên Viên Ngưng Sương, đỡ nàng ta đứng lên.

Ân Cửu Dạ cũng nhanh chóng kéo Mộc Tịch Bắc vào trong ngực, nhìn thấy khuôn mặt không có huyết sắc của nàng, liền biết là bị đả thương.

" Thế nào? " Ân Cửu Dạ vô cùng lo lắng mở miệng hỏi.

Mộc Tịch Bắc không nói gì, chỉ lắc đầu, Hiên Viên Ngưng Sương nhìn thấy Mộc Tịch Bắc vậy mà không tổn hao chút nào, chỉ cảm thấy mất hết thể diện, mà nàng cũng càng không ngờ tới, nội lực của Ân Cửu Dạ vậy mà lại cao thâm như thế, chỉ sợ hắn sẽ trở thành một lực cản lớn của mình.

Ở trong ngực nam nhân, Hiên Viên Ngưng Sương giơ cổ tay lên, vòng tay trên cổ tay nhắm ngay Ân Cửu Dạ đang đưa lưng về phía mình, khẽ khởi động cơ quan.

Lập tức ba cây ngân châm bắn ra, tập kích về phía Ân Cửu Dạ.

Mộc Tịch Bắc thấy ba cây ngân châm bay tới, lúc này liền đổi vị trí với Ân Cửu Dạ, vung ra dải lụa trong tay hất ngân châm xuống đất.

Ngân châm cắm mạnh xuống mặt đất, ba khúc màu trắng bạc dài ngắn không đồng nhất cắm trên mặt đất, ở trong ánh nến sáng tối nhìn có vẻ ảm đạm không rõ.

Hiên Viên Ngưng Sương híp lại hai mắt, trong mắt mang theo một loại sát ý gần như điên cuồng, nam tử bên người thấy vậy nhắc nhở, nàng ta mới cố gắng thu liễm lửa giận, vẻ mặt nhu hòa xoay người nói với Mộc Chính Đức.

" Vĩnh Dạ công chúa quả nhiên danh bất hư truyền, bản cung thật sự là tâm phục khẩu phục, Vĩnh Dạ công chúa không chỉ có võ nghệ cao thâm, mà tình cảm với thái tử điện hạ lại càng cảm động lòng người, thật sự là khiến cho người ta động dung. " Hiên Viên Ngưng Sương vẻ mặt ấm áp mở miệng nói.

" Tài múa của Vĩnh Dạ thật sự là khó mà đến được nơi thanh nhã, không nghĩ khi giao thủ với Hiên Viên công chúa vậy mà ngộ thương công chúa, trong lòng Trẫm thật sự là hổ thẹn. " Hai mắt Mộc Chính Đức hơi nheo lại, nhìn nữ tử ương ngạnh trước mặt, chỉ cảm thấy cực kì khó giải quyết.

Một nhân vật như An Nguyệt Hằng vậy mà chỉ là được Thái hậu Nam Kiều bồi dưỡng mấy năm, nhưng còn Hiên Viên Ngưng Sương từ nhỏ đã lớn lên bên người Ân Tiêu, chỉ biết càng khó chơi hơn.

Bây giờ cũng không phải ông không muốn bắt nàng ta, nhưng không nói tới bản thân Hiên Viên Ngưng Sương võ công cao cường, mà những người bên cạnh nàng ta có người nào là hạng người hời hợt, cho dù phái ra nhân mã, cũng chỉ là có đi không có về.

Còn nữa, bây giờ thân ở đất Tây La, nếu như Hiên Viên Ngưng Sương xảy ra chuyện, chỉ sợ là Bắc Bang cũng sẽ quay lại đầu thương, kết hợp với Nam Kiều cùng nhau nhằm vào Tây La, có khi, những tiểu quốc thậm chí là cả Đông Du cũng sẽ hùa theo.

Hoàng đế uất ức lưu cho Tây La sạp hàng thật sự là quá kém, chưa có mấy năm nghỉ ngơi lấy lại sức, Tây La căn bản là không có cách ngăn cản, cho nên muốn diệt trừ Hiên Viên Ngưng Sương, xem ra lại phải mưu đồ chu đáo một phen thôi.

Hiên Viên Ngưng Sương không để ý vết máu trên mặt mình đã biến thành màu đen, nở nụ cười xinh đẹp: " Trong lúc luận bàn có chỗ tổn thương là không thể tránh được, Hiên Viên Ngưng Sương ta cũng không phải người nhỏ mọn như vậy, vốn là ta tìm Vĩnh Dạ công chúa đến đọ sức, nào có đạo lý tài nghệ không bằng người lại còn muốn trách cứ người chứ."

Mộc Chính Đức cười nói: " Không thể tưởng được Hiên Viên công chúa sẽ hiểu rõ đại nghĩa như vậy, thật sự là phúc khí của bách tính Nam Kiều."

" Chỉ là Bệ hạ, Ngưng Sương có một chuyện muốn nhờ, không biết bệ hạ có thể chuẩn tấu không? " Hiên Viên Ngưng Sương mở miệng cười nói.

Mộc Chính Đức nheo lại hai mắt: " Hiên Viên công chúa sao không nói nghe thử một chút?"

Hiên Viên Ngưng Sương nhìn thấy Mộc Chính Đức cũng không vì mặt mũi mà lập tức đáp ứng mình, trong lòng không khỏi nhớ tới lời mẫu thân nói, thiên hạ Tây La nếu như rơi vào trong tay Mộc Chính Đức, không đến vài năm, chỉ sợ sẽ bắt đầu cường thịnh.

" Thuở nhỏ Bản cung tự phụ tài múa siêu quần, cũng không ngờ lần này lại thua dưới tay Vĩnh Dạ công chúa, thật sự là tâm phục khẩu phục, trải qua trận này, chỉ cảm thấy rất hợp ý với Vĩnh Dạ công chúa, vì thế khẩn cầu bệ hạ, để cho mấy người Ngưng Sương vào ở phủ Thái tử, cũng thuận tiện cho Ngưng Sương lãnh giáo tài múa với Vĩnh Dạ công chúa, xúc tiến trao đổi giữa Tây La với Nam Kiều. " Hiên Viên Ngưng Sương mở miệng nói.

Mộc Chính Đức cười ha ha, tâm tư lại nhanh chóng xoay chuyển, Hiên Viên Ngưng Sương này lại muốn làm gì đây? Vì sao muốn đến ở chỗ của Bắc Bắc với Cửu Dạ, rốt cuộc lại đang mưu đồ cái gì?

Lần này chịu nhục, Hiên Viên Ngưng Sương sẽ càng điên cuồng trả thù, chỉ là chỉ mới trong chốc lát, chẳng lẽ người này đã có đối sách? Hay là nói ý định vào ở phủ thái tử, là đã dự mưu trước rồi?

Mộc Chính Đức cười nói: " Hôm qua Trẫm vừa mới nói với Vương công công, cực kì tưởng niệm Vĩnh Dạ, muốn hôm nay đón Vĩnh Dạ cùng Thái tử vào cung, dưới gối Trẫm chỉ có một nữ nhi này, còn lại đều bất hạnh vẫn mệnh, vì thế phá lệ quải niệm, đang định đón Vĩnh Dạ vào cung đây."

Hiên Viên Ngưng Sương cười nói: " Như thế cũng không sao, đúng lúc Ngưng Sương cũng ngưỡng mộ cung điện xa hoa của Tây La, nghĩ đến bệ hạ nhất định sẽ không ghét bỏ chúng ta chiếm dụng một chỗ nho nhỏ chứ?"

Mộc Chính Đức gật đầu nói: " Như thế cũng hợp với ý trẫm, trẫm sớm đã chuẩn bị chỗ ở cho sứ thần các quốc gia, thỉnh cầu của Hiên Viên công chúa thật sự là hợp tình hợp lí, trẫm lại có lý do gì cự tuyệt."

" Như thế, liền đa tạ bệ hạ, Ngưng Sương thu thập xong đồ đạc, ngày mai sẽ chuyển vào trong cung, cũng tiện cùng Vĩnh Dạ công chúa thường xuyên qua lại. " Hiên Viên Ngưng Sương mở miệng cười, trong mắt lóe lên một tia tinh quang, không biết đang tính toán cái gì.

" Về phần giao lưu võ nghệ không bằng đổi lại ngày khác đi, trẫm thấy hôm nay mọi người cũng đều mệt mỏi rồi, vết thương trên mặt công chúa cũng cần được xử lý. " Mộc Chính Đức mở miệng nói.

Mộc Tịch Bắc có chút không cam lòng nhìn nhìn thời tiết âm u bên ngoài, biết Mộc Chính Đức lo lắng cho thương thế của mình, mới có thể từ bỏ cơ hội cực tốt này, lần so múa này khiến cho người ta trở tay không kịp, Hiên Viên Ngưng Sương bỗng nhiên đề nghị, lại làm cho mình thụ thương, khiến cho Mộc Chính Đức phải thay đổi chủ ý, nếu không dựa theo kế hoạch lúc đầu, hôm nay nhất định có thể diệt trừ tên tráng hán trời sinh thần lực kia, dọn sạch một chướng ngại lớn!

" Bệ hạ lo lắng cho Ngưng Sương, Ngưng Sương trong lòng cảm động, thật sự là không thể báo đáp. " Hiên Viên Ngưng Sương hàn huyên nói.

Đám người của các quốc gia sau khi hàn huyên vài câu thì đều cáo lui.

Đợi cho mấy người đại thần rời đi hết, Mộc Tịch Bắc rốt cục không nhịn được nữa phun ra một ngụm máu tươi, nhiễm đỏ mặt đất màu hoàng kim, phá lệ chói mắt.

" Bắc Bắc, nàng sao vậy? " Ân Cửu Dạ ôm ngang lấy Mộc Tịch Bắc, vội vàng đi vào tẩm điện ở đằng sau.

Vương công công rất có ánh mắt mở miệng nói: " Nhanh, truyền thái y! Thái y!"

Mộc Chính Đức cũng vô cùng lo lắng đi theo, trong lòng có chút khổ sở, nếu như người Bắc Bắc phó thác chỉ là một người có thân thế tầm thường, thì dựa theo vị trí của ông hiện giờ, nhất định có thể bảo đảm cho nó một đời vô lo, thế nhưng người nàng phó thác lại cứ là một người có thân thế phức tạp.

Cho dù ông có tinh thông tính toán, nhưng bởi vì thân phận con thứ xuất, so với đám người Ân Tiêu vốn đã là Hoàng tộc, ước chừng cũng phải mưu tính mấy năm, mới có thể sánh vai, mới có thể đem toàn bộ đại cục khống chế ở trong tay mình.

Đã từng nghĩ rằng chỉ cần mình vấn đỉnh hoàng quyền, dưới sự bảo hộ của chính mình, Bắc Bắc sẽ là người không ai dám xâm phạm, có thể rời xa âm mưu tục sự, tùy tâm sở dục, lại không ngờ, cho dù là chủ nhân cao quý đứng đầu Tây La, nhưng cũng khó mà nắm thiên hạ trong tay.

Mộc Chính Đức nhìn sắc mặt tái nhợt của Mộc Tịch Bắc, trong lòng sinh ra một sự buồn bã, Bắc Bắc, cha chỉ muốn bảo vệ tốt cho con, làm sao lại khó như vậy?

Cổ tay tuyết trắng từ trong tay áo lộ ra, chỉ thấy phía trên cánh tay cắm một cây châm màu trắng bạc, chính là cây ngân châm mà vừa rồi Hiên Viên Ngưng Sương bắn ra.

Ân Cửu Dạ nháy mắt hiểu được, Mộc Tịch Bắc nhìn như đánh rớt ba cây ngân châm, nhưng trên thực tế lại có một cây bị đánh gãy thành hai đoạn, một đoạn cắm vào mặt đất, khiến cho người ta tưởng rằng là nguyên cây, nhưng trên thực tế một nửa còn lại lại cắm vào trên cánh tay Mộc Tịch Bắc!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio