Sau khi Trữ Hoài Tĩnh mang Lưu Tích Vũ trở về từ Đông cung, Trữ Hoài Du không làm gì hắn nhưng vẫn ngày ngày sai người theo dõi ngoài Dực vương phủ, chỉ cần bên kia có động tĩnh gì thì Trữ Hoài Du liền biết. Trữ Hoài Tĩnh cũng ít khi ra ngoài, hắn vẫn thường xuyên ở lại trong phủ chăm sóc cho Lưu Tích Vũ và Trữ Tĩnh Vũ.
Ngay lúc mọi chuyện sắp rơi vào quên lãng thì một sự kiện bất ngờ xảy ra. Trong hoàng cung đột nhiên xuất hiện thích khách, nhưng thích khách chưa đạt được mục tiêu thì đã tẩu thoát. Sau đó cấm vệ quân cho người lục soát khắp cả hoàng cung nhưng không ngờ lại tìm thấy một kiện Long bào chưa được may xong ở trong Đông cung, việc này khiến cả triều đình nhao nhao không ngớt.
Chỉ trong một thời gian ngắn nhưng đã xảy ra nhiều việc, Trữ Giác Phi cho người tạm giam Trữ Hoài Du vào thiên lao chờ điều tra rõ ràng rồi mới định đoạt. Nghe xong tin này Trữ Hoài Du cũng không phản ứng gì nhiều, lại chẳng phản bác, giống như mọi việc đều trong dự đoán.
Sau ba tháng, công cuộc điều tra vẫn không có chút manh mối. Khí trời thắm thoắt đã đến cuối đông, toàn bộ Biện Lương được tuyết bao phủ, diễm lệ khôn xiết.
Trước tân niên một ngày, Trữ Hoài Tĩnh đến thiên lao gặp Trữ Hoài Du.
Trữ Hoài Du ở trong đây cũng không phải chịu cực khổ, tuy điều kiện không được tốt lắm nhưng tâm tình lại vô cùng thư thả, chẳng có một chút oán hận.
Trữ Hoài Tĩnh đến nơi thì gặp Trữ Hoài Du ngồi thẳng trên tấm ván gỗ, đầu tóc chỉnh tề, sắc mặt dù có chút tái nhưng lại không hề mang vẻ tiều tụy.
“Tứ đệ, sao hôm nay lại rảnh rỗi đến thăm vi huynh?” Trữ Hoài Du đạm cười.
Trữ Hoài Tĩnh buông bầu rượu trong tay, vén vạt áo rồi ngồi xuống cái ghế đối diện.
“Thế nào, phụ hoàng định giết ta sao?” Trữ Hoài Du tiếp nhận bầu rượu hắn đưa.
“Sao phụ hoàng muốn giết ngươi lại sai ta đi cơ chứ?” Trữ Hoài Tĩnh nhướn mày.
Trữ Hoài Du cười cười không nói.
“Kỳ thật ngươi không cần phải đi đến bước này, tất cả mọi việc đều do nhược điểm duy nhất của ngươi gây ra, đa nghi. Ngươi sợ ta lấy cắp danh tiếng cùng ngôi vị của mình nên mới đối đầu với ta, xem ta là kẻ địch.” Trữ Hoài Tĩnh dừng một chút rồi nói tiếp: “Ngươi vốn không cần phải làm như vậy, tất cả chỉ là uổng công mà thôi. Ta đối với ngươi không có địch ý cũng không muốn tranh đoạt cái gì. Có những thứ ở trong mắt của ngươi tuy là trân bảo nhưng đối với ta chỉ là cặn bã.”
“Chỉ tiếc khi ta nhận ra thì đã quá muộn, nếu ta biết đệ đệ và phụ hoàng của mình có loại quan hệ thế này thì đã không ngu xuẩn như vậy.” Trữ Hoài Du một hơi uống cạn chén rượu.
“Ngươi đều đã biết?” Trữ Hoài Tĩnh bất giác nhíu mày.
Trữ Hoài Du đứng dậy, đưa lưng về phía Trữ Hoài Tĩnh: “Nếu muốn người ta không biết, trừ khi mình đừng làm.”
Trữ Hoài Tĩnh cũng đứng lên, nhìn bóng lưng Trữ Hoài Du nói: “Vậy ngươi vì sao lại nói với ta?”
“Không vì sao cả, chỉ là hiếu kì tình cảm của ngươi và phụ hoàng bắt đầu từ khi nào?” Trữ Hoài Du chậm rãi xoay người, đôi mắt hơi híp, đạm cười hỏi.
Bắt đầu từ khi nào? Trữ Hoài Tĩnh nghĩ câu hỏi này có chút khó khăn, nếu muốn kể ngược dòng thì sợ rằng cả ba ngày ba đêm cũng không nói hết, “Chuyện này không liên quan đến ngươi!”
“Tứ đệ nói lời này là không công bằng, một người là huynh đệ của ta, một người là phụ thân của ta, sao lại không quan hệ?” Trữ Hoài Du nhìn Trữ Hoài Tĩnh nói tiếp: “Chuyện loạn luân này nếu truyền ra ngoài ắt hẳn sẽ gây ra không ít sóng gió.”
“Không nhọc ngươi quan tâm.” Trữ Hoài Tĩnh có chút tức giận, việc này cũng không phải hắn chưa từng nghĩ đến, bản thân có thể không quan tâm cái nhìn của thế nhân nhưng còn Phụng Viêm thì sao? Y cũng sẽ không màn tới chứ? Còn cả quốc gia này, bách tính sẽ nói thế nào?
Không ngờ lúc này lại đột nhiên xuất hiện một hồng sắc thân ảnh, thanh âm run run nói: “Tứ ca, ngươi nói cái gì? Ngươi và phụ hoàng đúng như lời đại ca nói sao?”
Trữ Hoài Tĩnh không nghĩ Trữ Hoài Xa lại đột nhiên từ biên quan trở về, hắn kinh ngạc nhìn người trước mắt, muốn phủ nhận nhưng lấy cái gì để phủ nhận đây?
Trữ Hoài Trĩnh kiên trì đáp trả: “Đúng vậy.”
“Tại sao?” Trữ Hoài Xa đầy vẻ kinh ngạc, dáng vẻ như gặp phải đã kích nghiêm trọng.
“Hoài Xa, đừng hỏi tại sao, ta không biết.” Nếu thật sự biết rõ tại sao thì đã không phải thống khổ thế này. Hắn tình nguyện mình mang theo tất cả tội danh cũng không muốn Trữ Giác Phi sau lúc trăm tuổi lại bị người đời thóa mạ mà quên y đã từng vì quốc gia này mà dốc hết tâm sức. Hắn tận lực che giấu hết thảy nhưng xem ra chỉ là do hắn tự lừa gạt mình thôi.
Trữ Hoài Xa không thể tin tưởng, thân ảnh bất giác lùi về vài bước rồi xoay người chạy thật nhanh ra khỏi đại lao. Tin tức này đối với hắn là một đả kích nghiêm trọng, phụ thân hắn, ca ca hắn… không ngờ lại là thứ quan hệ này. Hắn luôn kính trọng bọn họ, tại sao bọn họ có thể làm ra loại chuyện như vậy! Hắn không thể chấp nhận, loại việc trái với luân thường này khiến cho hắn hoảng loạn, kinh sợ không thôi.
Trữ Hoài Tĩnh có chút thất vọng nhìn Trữ Hoài Xa lảo đảo rời khỏi đại lao, nét mặt tuy rằng vô cùng bình tĩnh nhưng trong lòng đã có điểm khổ sở. Bản thân từ lâu đã tính đến kết cục này nhưng không ngờ đến khi đối diện lại bất giác muốn lui bước.
“Tứ đệ, ngươi phải sớm biết sẽ có một ngày như vậy chứ!” Trữ Hoài Du nói xong thì im lặng, vẻ mặt trêu đùa nhìn Trữ Hoài Tĩnh.
Trữ Hoài Tĩnh trầm mặc rời khỏi đại lao, sợ rằng tình cảnh tinh phong huyết vũ sẽ không tránh được!