Sau khi việc mưu phản của Trữ Hoài Du chấm dứt, Trữ Giác Phi lập Trữ Hoài Tĩnh lên làm Thái tử, tiến nhập Đông cung. Những lời phản đối, những lời tán thành song song bùng nổ.
Thế nhưng đương kim Thánh thượng một lời đã hạ, không thể thay đổi, những kẻ phản đối cũng bị đè xuống.
Trữ Hoài Tĩnh làm Thái tử tròn năm, một tháng sau khi Trữ Giác Phi băng hà cũng ngẫu nhiên phong hàn, vĩnh biệt trần đời.
Trữ Tĩnh Vũ cũng rời khỏi hoàng cung đến Y Lan giáo làm tân giáo chủ.
Trữ Hoài Xa ở biên quan sau khi biết tin phụ hoàng và vị Tứ ca mình từng yêu nhất lần lượt rời đi cũng bắt đầu tỉnh ngộ, thế nhưng tất cả đều đã quá muộn, thứ còn lưu lại chỉ có tiếc nuối.
Mà khiến kẻ khác kinh ngạc chính là, người Trữ Giác Phi truyền ngôi không phải Trữ Hoài Tĩnh mà là kẻ đã bị giam lỏng nhiều năm, Trữ Hoài Du.
Sự anh minh của Trữ Giác Phi cũng vì sự cần cù của Trữ Hoài Du qua thật nhiều năm mà dần bị quên lãng, ngay cả chuyện giữa y và người kia cũng không có ai hay biết.
Câu chyện được những người trong cuộc thủy chung chôn dưới đáy lòng, kéo dài bất tận!
Quân sinh ngã vị sinh, ngã sinh quân dĩ lão.
Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã lão
Quân hận ngã sinh trì, ngã hận quân sinh tảo.
Quân hận ta sinh muộn, ta hận quân sinh sớm
Quân sinh ngã vị sinh, ngã sinh quân dĩ lão.
Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã lão
Hận bất sinh đồng thì, nhật nhật dữ quân hảo.
Hận không sinh đồng thời, ngày ngày cùng quân hảo
Ngã sinh quân vị sinh, quân sinh ngã dĩ lão.
Ta sinh quân chưa sinh, quân sinh ta đã lão
Ngã ly quân thiên nhai, quân cách ngã hải giác.
Ta xa quân chân trời, quân cách ta góc bể
Ngã sinh quân vị sinh, quân sinh ngã dĩ lão.
Ta sinh quân chưa sinh, quân sinh ta đã lão
Hóa điệp khứ tầm hoa, dạ dạ tê phương thảo.
Hóa điệp đi tìm hoa, đêm về đậu cỏ thơm.
Những chuyễn xưa cũ đều hóa thành tro tàn, phiêu tán theo gió…
HOÀN QUYỂN