Ràng Buộc Chi Gông Xiềng (Gông Xiềng Ràng Buộc)

quyển 2 chương 18: tàn tâm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mọi người đối với biến cố đều sợ đến ngây người, Nhan Ngự Xuyên cũng có chút không dám tin tưởng mà quay sang Trữ Giác Phi: “Bệ hạ, đây là có ý gì?”

“Có ý tứ, Nhan đại nhân, hay ta nên gọi ngươi là Minh Nguyệt công tử?” Trữ Giác Phi đi tới bên người Nhan Ngự Xuyên, khơi mào chiếc cằm của hắn, ‘bá’ một tiếng, nhân bì diện cụ trên mặt liền bị xé rách.

Trữ Hoài Tĩnh ôm Lưu Tích Vũ vào lòng, thờ ơ lạnh nhạt dõi theo tất cả. Dưới lớp mặt nạ kia là gương mặt mà Trữ Hoài Tĩnh đã rất quen thuộc, một bộ dạng như cũ thanh nhã xuất trần.

“Bệ hạ quả nhiên thông minh! Tất cả đều không qua được con mắt của ngài!” Minh Nguyệt vừa mới dứt lời liền cắn lưỡi tự sát, tiên huyết tràn qua khóe miệng. Ai biết lúc này, Lưu Tích Vũ nguyên bản trầm mặc liền rút ra chủy thủ kề sát bên cổ của Trữ Hoài Tĩnh.

Khăn voan cũng bị xốc lên, bên trong là một bộ mặt nam nhân nguyên dạng lạnh lùng, mày kiếm khẽ nhếch, đôi mắt lam sắc tỏa ra hàn quang, khóe miệng khơi mào tà khí, hắn nhìn về phái Trữ Hoài Tĩnh, đáy mắt tràn đầy khiêu khích: “Đã lâu không gặp, Tĩnh nhi.”

“Ta nói thế nào chỉ trong một đêm nhân tựu biến trọng, nguyên lai là Sở vương bệ hạ a!” Trữ Hoài Tĩnh có chút trào phúng nhìn về phía Sở Dật, đã khoảng năm năm không gặp, Sở Dật trên người thiếu mất vài phần trẻ con, hơn một phần tang thương.

“Nguyên lai ngươi đã sớm biết!” Sở Dật một tay hàm trứ thắt lưng của Trữ Hoài Tĩnh, một tay kề sát chủy thủy vào cổ, trên mặt có chút thả lỏng.

Trữ Giác Phi đối cuộc nói chuyện của bọn họ có chút không thể lý giải, hai người tựa hồ đã sớm nhận thức, bọn họ làm sao quen biết? Trữ Hoài Tĩnh đến tột cùng là ai?

“Sở Dật, ngươi đã không còn đường chạy thoát, buông tay tứ ca ra, nói không chừng ta còn để ngươi chết thống khoái một chút!” Trữ Hoài Xa hướng về phía Sở Dật mà quát, tuy nét mặt vẫn như cũ duy trì trấn định thế nhưng hai tay nắm chặt đã tiết lộ tâm tình của hắn.

Một câu tứ ca đã nhượng mọi người ở đây sợ đến phát khiếp, Sở Dật cười đến vẻ mặt xán lạn nhìn về phía Trữ Giác Phi: “Trữ Giác Phi, uổng cho ngươi tự xưng thông minh tuyệt đỉnh mà ngay cả nhi tử của mình cũng không nhận ra.”

Trữ Giác Phi đối sự trào phúng của Sở Dật hoàn toàn không dể ý, ngực chỉ nghĩ đến việc Trữ Hoài Tính chính là nhi tử của mình, nhi tử là cái dạng gì khái niệm? Hắn đối với nhi tử có ý tưởng không an phận?

Triệu Ngôn Chi bị thương ngồi ở trên ghế, thủy chung nhìn chăm chú vào Trữ Hoài Tĩnh, chuẩn bị ứng phó với biến cố sắp xảy ra.

Trữ Hoài Tĩnh vẫn không nhúc nhích mà chỉ đứng yên nơi đó, đôi mắt bất giác liếc nhìn Trữ Giác Phi, thấy vẻ mặt hắn kinh hoảng như bị điện giật thì trong lòng lại không nhịn được mà run lên.

“Sự xuất hiện của Tĩnh nhi rồi việc phong thành là chuyện ngoài dự đoán của ta.” Sở Dật nói xong liền cúi xuống nhìn vào Trữ Hoài Tĩnh. “Ngươi đã sớm biết là ta giả trang phương trượng đúng không?”

“Thị, ta lần đầu bắt mạch thì thấy vết chai do cầm đao ở trên tay ngươi, lúc tiểu sa di đến nói phương trượng quy thiên thì ta biết trận ôn dịch lần này là do ngươi giật dây!” Trữ Hoài Tĩnh không nhanh không chậm mà nói.

“Nguyên lai là kẻ hở đó.” Sở Dật khẽ cười nhìn vào Trữ Giác Phi, “Ngươi tại lúc Tĩnh nhi chuẩn bệnh liền xuất hiện ở phủ nha là vì muốn nói ta biết ngươi đã đến đây, mà lúc tin tức thân ngươi bị thương được tung ra cũng là do ngươi bày mưu?”

“Sở Dật, ngươi xác thực rất thông minh, chỉ là ngươi quá mức tự ngạo, Nhan ngự Xuyên thượng tấu nói cho ta biết tại Hoài Dương thành xuất hiện tung tích của ngươi, đây là nét bút hỏng đầu tiên, ngươi tưởng nhử ta đến Hoài Dương thành sau đó tái vì ôn dịch mà vây ta nơi đây, tính tốt lắm, chỉ là không ngờ ta liền thông suốt, quan viên Nhan Ngự Xuyên nguyên bản hay là người ngươi thân thủ đề bạt vô luận thế nào cũng không có khả năng dùng chính tiền đồ của mình để lai hoán mạng ngươi!” Trữ Giác Phi chậm rãi tới gần Sở Dật, thần sắc đã khôi phục như thường.

“Vậy ngươi vì sao lại đích thân ra mặt?” Sở Dật kiến Trữ Giác Phi từng bước ép sát ngữ khí đã có chút bất ổn.

“Bởi vì ta muốn tự tay bắt được ngươi!”

“Ngươi đừng quên hắn còn đang nằm trong tay ta! Nếu người khác đều biết Dư quốc bệ hạ cư nhiên đối chính nhi tử của mình…” Chủy thủ của Sở Dật lại lần nữa kề sát cổ của Trữ Hoài Tĩnh.

“Ta vô duyên vô cớ trở thành quân cờ của các ngươi, nhưng ta có hai vấn đề không rõ muốn giáo một phen!” Vẫn trầm mặt tức Trữ Hoài Tĩnh đột nhiên cắt đứt lời Sở Dật.

Sở Dật chỉ là tự giễu cười cười, không có nhiều lời, Trữ Giác Phi nhìn vào Trữ Hoài Tĩnh, trong mắt có nhất mạt tiêu điều khó phát hiện.

“Thương trên người ngươi là thật, trúng độc cũng là thật, nếu chỉ đơn giản muốn cấp Sở Dật tin tức ngươi thụ thương vậy cũng không cần mạo hiểm như thế! Ngươi cũng quá nhập hí rồi!” Trữ Hoài Tĩnh nhìn về phía Trữ Giác Phi, nhãn thần bình tĩnh vô ba.

“Nhắc tới thương này thì xác thực không phải là ta bày mưu tính kế, đây là chuyện ngoài ý muốn, hung thủ vẫn chưa tìm được!” Chuyện Trữ Giác Phi thương đúng là ngoài ý muốn, hắn cũng không rõ người ám sát mình rốt cuộc muốn làm gì?

Trữ Hoài Tĩnh ngược lại hơi cúi đầu, thanh âm trầm lại: “Lưu Tích Vũ là ngươi làm bị thương đúng không? Nàng tựa hồ không gây cản trở cho ngươi sao ngươi phải làm vậy?”

“Bởi vì ả không biết lượng sức mà bám theo ngươi, không biết an phận!” Âm thanh Sở Dật mang theo phẫn nộ, không cẩn thận mà để tại cổ gian của Trữ Hoài Tĩnh xuất ra một đạo vết máu.

Trữ Hoài Tĩnh chậm rại nhắm mắt, tái mở mắt thì trong nhãn thần là một mảnh thanh minh, trong đám đông, một nhóm cao thủ ẩn thân bước ra, vây quanh Sở Dật.

“Ngươi muốn làm gì? Buông tứ ca ra!” Trữ Hoài Xa rốt cuộc không chịu nổi mà rút ra trường kiếm bên hông, nhất thời xông đến.

Chuyện xấu phát sinh trong nháy mắt, Trữ Hoài Tĩnh tránh khỏi Sở Dật, trong tay lóe ra ngân quang, một thanh ngân châm đâm vào tay hắn, cảm giác tê dại nhanh chóng tập thượng toàn bộ cánh tay, thanh chủy thủy rơi xuống.

Trữ Hoài Xa ngay lúc Trữ Hoài Tĩnh tránh khỏi liền cấp tốc phóng đến, bả Trữ Hoài Tĩnh hộ ở sau người, Triệu Ngôn Chi tại một trần điều tức cũng đã khôi phục, hắn nhanh chóng trạm đáo bên người Trữ Giác Phi.

Một hồi ác chiến cũng không thể tránh được, tại Trữ Hoài Xa ra lệnh, nhóm tiến thủ toàn bộ giương cung, cấp tốc vọt tới người Sở Dật, người bảo vệ bên người của hắn đánh rớt tên bay, bên tai chỉ có thể nghe thấy những âm thanh ‘lả tả’.

Trữ Hoài Xa rút khỏi vòng vây, nhưng tại lúc này, một mũi tên tiến thẳng vào Trữ Hoài Tĩnh, mắt thấy mũi tên lao tới,Trữ Hoài Xa đang chuẩn bị rút kiếm, mành chỉ treo chuông, Triệu Ngôn Chi đã bắn ra trường kiếm, vung tay cắt thành hai đoạn, trường kiếm ‘đinh’ một tiếng cắm vào cánh cửa đỏ thẫm.

Thế nhưng nguy hiểm chưa hết, Trữ Giác Phi cũng không biết thế nào, trong nháy mắt đến bên Trữ Hoài Tĩnh bảo hộ hắn vào lòng, hơn mười thanh ngân châm lóe sáng bất chấp tất cả đâm vào lưng của Trữ Giác Phi. Nếu không phải Trữ Giác Phi chống đỡ thì tàn bộ ngân châm đã phóng thẳng vào ngực của Trữ Hoài Tĩnh.

Tránh khỏi màn tranh đấu, Triệu Ngôn Chi cấp bước kiểm tra vết thương của Trữ Giác Phi lại bị Trữ Hoài Xa một kiếm thứ phá hõm vai, Sở Dật còn lại đứng một bên cười to, cười đến nước mắt cũng chảy ra ngoài.

“Trữ Giác Phi a Trữ Giác Phi, uổng cho ngươi thông minh một đời mà lại đi vào kết cục như vậy, hiện tại cho dù ta có chết cũng có thể nhắm mắt, cả đời này ngươi nhất định sẽ sống trong dày vò, trọn đời không yên ổn!”

Thanh kiếm trong tay Sở Dật nhắm thẳng vào Trữ Giác Phi mà đâm tới, tại mũi kiếm cách ly ngực trái một tấc hắn đã bị một thanh kiếm khác đâm vào ngực, chủ nhân của thanh kiếm kia chính là người huynh đệ cùng hắn chiến đấu lâu nay.

“Trữ Giác Phi, ta so ra kém ngươi…” Sở Dât còn không nói xong đã thẳng tắp mà ngã xuống đất, khóe miệng như trút được gánh nặng mà hiện ra tươi cười.

Sở Dật chết, nguy cơ toàn bộ giải trừ, Trữ Giác Phi ngã vào lòng của Trữ Hoài mà lâm vào hôn mê, Triệu Ngôn Chi quỵ ở bên cạnh, huyết vẫn tuôn rơi, Trữ Hoài Tĩnh tự thủy chí chung đều là một diện mặt vô biểu tình, hờ hững đứng nhìn tất cả, phản phất những chuyện trước mắt đều cùng hắn không có quan hệ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio