Mặc mang theo Trữ Hoài Tĩnh vượt qua tầng tầng thủ vệ, rời khỏi hoàng cung, đi tới hậu môn của Phi Vũ Hiên. Chưởng quỹ nơi đây tựa hồ đã biết bọn họ sẽ tới nên đã đứng đợi từ lâu, vừa thấy Trữ Hoài Tĩnh hắn đã cung kính nói rằng: “Người đã tới rồi, đang ở lầu hai, chủ thượng có gì xin cứ phân phó.”
“Đã không còn việc gì, Hải thúc, ngươi xuống phía dưới nghỉ ngơi đi.” Trữ Hoài Tĩnh khiển lui chưởng quỹ, mang theo Mặc đi qua hành lang gấp khúc, hướng lên lầu hai của Phi Vũ Hiên. Hắn nhượng Mặc đứng ở bên ngoài chờ mình, sau đẩy ra cánh cửa hồng sắc.
Trong nháy mắt, một cỗ liên hoa hương nhàn nhạt lan tỏa, ngay sau đó, đập vào thị giác là một mái tóc dài ngân sắc tựa như tuyết trắng, bóng lưng mang theo một chút tiêu điều hòa cô độc, chọc người thương cảm.
“Tần tiểu hầu gia đã đợi lâu.” Trữ Hoài Tĩnh hướng đến bóng lưng của y mà nói.
Người nọ nghe được âm thanh thì chậm rãi xoay người, mái tóc ngân sắc tán ra trên vai, một đôi kim sắc đồng mâu tỏa ra quang thải tựa như dạ minh châu, khóe mắt hơi hơi thượng thiêu, lớp lông mi thật dài bao trụ mí mắt, lập tức làm cho người ta cảm giác như bị cuốn vào.
Người nọ hình thon dài, không giống như vẻ khôi ngô của những nam tử khác, cũng không đơn bạc như Trữ Hoài Tĩnh, y vận một thân bạch sắc trường sam, mặt trên tú trứ những đóa liên hoa tươi đẹp, bên hông đeo thêm một khối ngọc bích thúy sắc, bàn tay cầm lấy một bả chiết phiến. Y vừa nhìn thấy Trữ Hoài Tĩnh thì đột nhiên câu lên khóe môi, trong tay, chiết phiến ‘bá’ một tiếng rồi hé mở, chậm rãi nói ra bốn chữ: ‘Dực Nguyệt công tử.”
Toàn bộ hình ảnh vừa rồi thoạt nhìn như có chút lỗi giác, bạch y trước mặt tựa như một hồ yêu mị hoặc, rồi lại tựa như liên hoa thanh lệ thoát tục, “Tiểu Tĩnh, sao lại khách khí như thế, gọi Dực Nguyệt là được rồi, cái gì hầu gia này, hầu gia nọ, đều là phù vân mà thôi.”
Trữ Hoài Tĩnh đóng lại cánh cửa, diện vô biểu tình mà nói: “Thật không nhớ rõ hai chúng ta lại thân thiết như thế, nhiều nhất cũng chỉ là quan hệ trao đổi mà thôi.”
“Tiểu Tĩnh, ngươi sao lại có thể nói như vậy ni, nụ hôn đầu tiên của nhân gia là bị ngươi đoạt đi a, dù thế nào ngươi cũng phải phụ trách!” Bạch y nam tử tạo ra bộ dạng than khóc, làm cho ai nhìn thấy cũng không thể thờ ơ. Trữ Hoài Tĩnh không chút để ý, hắn chỉ là ngồi vào bàn rồi rót ra một chung trà.
“Tiểu Tĩnh, tâm tình ta đối với ngươi là nhật nguyệt chứng giám, thiên địa hiểu rõ…” Trữ Hoài Tĩnh đột nhiên đảo qua ánh mắt khiến cho nam nhân bất giác câm miệng.
“Tần Dực Nguyệt, ngươi không ở hầu phủ của mình tiêu diêu tự tại, lại chạy đến nơi đây xem náo nhiệt làm gì?”
“Để tham gia võ lâm đại hội a, bằng không thì đến làm gì, ở đây lại không có mỹ nữ.” Tần Dực Nguyệt uể oải, cọ cọ bên người Trữ Hoài Tĩnh rồi nói.
“Mấy người huynh đệ kia dễ dàng để ngươi thoát khỏi hầu phủ như vậy?”
Tần Dực Nguyệt cười cười với vẻ mặt nịnh nọt, “Bọn họ tính toán điều gì, ta đều hiểu được. Na, muốn thoát khỏi cũng dễ như trở bàn tay thôi, ta tới nơi này kì thực là có việc muốn làm…”
“Làm cái gì?” Trữ Hoài Tĩnh nhìn không chớp mắt hỏi.
“Võ lâm minh chủ a!”
Tần Dực Nguyệt đưa ra một bộ dạng đương nhiên, phảng phất như võ lâm minh chủ là một việc rất dễ làm. Tất cả nước trà chưa kịp nuốt xuống đều bị Trữ Hoài một ngụm phun ra, hắn đưa ra một ánh mặt như nhìn quái vật mà hỏi: “Ngươi muốn làm võ lâm minh chủ? Ngươi không sợ cha mình trừng trị?”
“Hanh, dựa vào cái gì phải nghe lời hắn, dù sao thì một người như ta ở trong mắt hắn mà nói chỉ là một tên tiểu tử vô pháp vô thiên, là tai họa của Tần gia mà thôi. Na, nếu đã như vậy thì gánh thêm vài phần tội danh cũng không hề gì, ta có thể gánh vác.” Tần Dực Nguyệt với lấy chung trà trong tay của Trữ Hoài Tĩnh, một hơi uống cạn, đôi kim đồng tỏa ra quang mang tựa như một con tiểu lang.
Trữ Hoài Tĩnh liếc hắn một cái rồi thuyết, “Võ công của ngươi tuy rằng lợi hại, khó gặp địch thủ, thế nhưng thân thể này hội sẽ không chịu nổi việc tiêu hao khí lực. Ta thật vất vả mới đem ngươi từ quỷ môn quan trở về, cũng không muốn lại giúp ngươi nhặt xác.”
“Tiểu Tĩnh, ta là vì việc này mới đến tìm ngươi a, ngươi khẳng định là có biện pháp đúng không?” Tần Dực Nguyệt híp mắt, tạo ra bộ dạng thấy chết không sờn.
Trữ Hoài Tĩnh có chút phiền táo, đến bên cửa sổ, “Là bởi vì hắn có đúng hay không?”
Tần Dực Nguyệt không nói gì, đứng ở phía sau Trữ Hoài Tĩnh, nhãn thần có chút lóe ra, bên trong tràn đầy những tình tự phức tạp, ghen ghét, bi phẫn, còn có nhè nhẹ quyến luyến…
“Ngươi nếu đã quyết định như thế thì ta cũng hội sẽ không ngăn cản, thế nhưng chính ngươi hãy tự giải quyết cho tốt.” Trữ Hoài Tĩnh từ trong lòng lấy ra một bình dược nhỏ đưa cho Dực Nguyệt rồi nói. “Đây là dược ta giúp ngươi phối, dược lần trước hẳn là đã uống hết rồi đi, lần này ta có bỏ thêm huyết ly quả, có thể ức chế hàn khí trong thân thể ngươi.”
“Ta chỉ biết Tiểu Tĩnh là người tốt với ta nhất trên thế giới này.” Tần Dực Nguyệt tiếp nhận bình sứ, y đang chuẩn bị lao đến ôm lấy thì đã bị người kia lắc thân né tránh.
“Thật nhỏ mọn, bất quá ngươi một mình ở trong hoàng cung cũng phải cẩn thận, đó là nơi có thể giết người không thấy máu, ăn tươi nuốt sống thân thể nga.”
“Không nhọc ngươi lo lắng, ta đi.” Trữ Hoài Tĩnh nói xong liền mở đại môn, Mặc chăm chú đi theo phía sau, ly khai Phi Vũ Hiên. Tần Dực Nguyệt nhìn theo phương hướng hắn ly khai, có chút tự giễu cười cười, “Không biết torng hai chúng ta ai mới là kẻ ngu ngốc đây?”
Nảy sinh hứng thú với Tiểu Nguyệt nên edit mấy lời phán quyết của tgiả về tương lai của bé, hắc hắc
T/g nói ra suy nghĩ:
Tần Dực Nguyệt là một nhân vật mới, người này rất manh nga. Ta rất thích, hắn lớn lên trong một bộ dạng yêu nghiệt, cách hành xử cũng yêu nghiệt không kém.
Mặt than gặp gỡ yêu nghiệt sẽ ra sao ni?
mong chờ nha